Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp

Chương 7: SỰ XUẤT HIỆN BẤT NGỜ

Kid

20/05/2018

Chiều hôm đó,tại cung điện vua Roenxi...Ren bước vào nhìn Tulip lạnh lùng và nói

_Phụ hoàng tìm cô kìa..........

_Ở đâu.............?Tulip hỏi

_Cái vườn táo sau nhà đó

_Gặp ở đó làm gì vậy?Tulip nheo mắt hỏi

_Tôi không biết

Tulip không nói gì nữa,vội vã bước ra khỏi phòng...cô từ từ đi vòng ra sau lâu đài...và đứng dưới gốc cây táo nhìn quang quất

_Quái lạ...cái ông già này đâu rồi chứ...(Xấu quá....dám nói xấu sau lưg người khác...=.=)...thôi trèo lên cây hái táo ăn đã rồi gặp sau vậy...

Nghĩ vậy,Tulip trèo lên cây nhanh nhảu sau cái dằn vặt đau đớn hồi trưa.Cô ngứt hết trái này đến trái khác ngoạm nhưng vẫn không thấy vua Roenxi đâu,Tulip đành tuột xuống..............

"GÂU....GÂU.....GÂU...."tiếng *** sủa ở đâu vang lên.Tulip giật thót mình nhìn quanh quất...và hốt hoảng hét to khi thấy chốc ngốc dưới cây một con *** becgie to tướng đang ngước mắt nhìn mình:

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....CHÓ......CHÓ...

Tulip mất hết lí trí phóng từ trên cây phóng xuống và bỏ chạy...nghĩ sao nhỉ...tất nhiên là con *** rượt theo chứ sao...Tulip chạy hết cây táo này đến cây táo khác...chạy vòng trở lại lâu đài và..."RẦM..."

Tulip không nhìn người đã ngã vì cú chạm trán,mà nhìn con *** đang theo rượt theo....Ba...hai...một..."Tõm.."Một tiếng động vang lên...và nhìn trở lại thì Tulip đang nằm dưới hồ cá trong đó...Người đã bị cô tông phải đi đến cạnh hồ cá vuốt ve con cho becgie nói

_Con làm sao mà bị con Roxy rượt vậy....?

Nghe giọng nói,Tulip ngẩng lên và hốt hoảng vì hành động phi pháp của mình là đã xô ngã ông Roenxi...Tulip lắp bắp...

_COn...con...con...xin...xin...lỗi...vì đã tông ngài ạ

_Hum sao....nhưng con vẫn chưa trả lời ta...

_COn hum biết con *** này đâu ra...con nghe Ren bảo ngài muốn gặp con...nhưng sao ngài không tới...làm người ta đợi mãi...Tulip trách

Ông Roenxi tròn mắt nhìn Tulip và ngạc nhiên hỏi lại

_Ta có nói với thằng Ren vậy ư?

Tulip nghe hỏi vậy biết mình trúng kế nên bơi vào bờ.Cô đứng dậy chào vua Roenxi rồi xin phép bỏ đi một nước.Trên tháp,Ren và Nicky đang vỗ tay nhau chúc mừng chiến thắng vinh quang đó...VÀ rồi,cánh cửa mở ra,Tulip lườm mắt nhìn Ren với Nicky

_Hay nhỉ...

_Chứ sao không...CHắc con heo như cô giảm đi mấy kí ùi đó...Ren nhăn răng cười...

Tulip lại liếc Ren bằng ánh mắt nham hiểm và quay trở vào phòng tắm với câu tạm biệt

_Chờ đó.............

Tuy không biết sẽ có gì sắp xảy ra cho Ren và Nicky nhưng kết quả cuộc chiến đã được san bằng với tỉ số 1-1 cho cả hai bên.



15 phút sau,Tulip trở ra sau khi tắm gội sạch sẽ và trang điểm chút ít,cô băng mình qua phòng khách liếc nhìn Ren và Nicky...Cả hai anh chàng này lắc đầu liên tục khi nhìn thấy Tulip bằng ánh mắt không thể tin được...Chả là 2 anh chàng này nhìn thấy trên đầu Tulip có một cơn mưa lông chym ấy mà

Tulip nhếch nhẹ môi cười rồi vội vã bước xuống đại sảnh.Ở tại phòng khách,Ren nhìn qua Nicky

_Em thấy gì không...

_Nhìn con nhóc đó như một thiên thần vậy...

_Em nghĩ vậy à...?

_Ừ...

_Từ nay chúng ta phải cảnh giác con nhóc thôi...không khéo lại vào bẫy...

_HAha....anh mà cũng biết sợ ư?

_Sợ gì chứ...chả qua lỡ vô bẫy nó nó cười chết...

Ren đỏ mặt quay bước ra ngoài...Cậu lại nói tiếp

_Xuống sãnh đường ăn tối thôi...không phụ hoàng lại lảm nhảm nước...(sax...nói với cha mình vậy đó)

_Ừk...Nicky gật đầu...

Dưới sảnh đường,Tulip và vua Roenxi đã ngồi đó...Ren và Nicky cuối đầu chào vua Roenxi rồi cũng nhau ngồi vào ghế...."BỘP...................."

Tiếng động phát ra từ dưới ghế của Nicky và Ren khiến hai người này đỏ mặt...Những người hầu xung quang nhịn cười không được nên cười phá lên...vua Roenxi trợn mắt nhìn 2 cậu con trai mình mà không giấu được nụ cười...Ren và Nicky trợn mắt nhìn qua Tulip thì càng tức điên khi thấy Tulip cười một cách nham hiểm....Trò chơi chưa dừng ở đó,mùi thơm thôi thối bốc lên khiến mọi người tránh xa Ren và Nicky một cách nhanh chóng...Cái thái độ đó khiến Tulip cười phá lên đập tay vào tường.Ren đứng dậy dở tấm nệm ra...cậu phát hiện thấy một cái bong bóng nhỏ cùng một đống hoa hôi ở dưới đó,Ren cầm cái đống đó ra...Nicky thấy vậy cũng bắt chước anh trai mình.Ren quay lại nhìn đám người hầu quát

_Khi nãy lũ tụi bây dám cười tao...vậy hãy cút khỏi lâu đài này...

Đám người hầu nghe vậy chạy vội đến quỳ xuống ríu rít nhận lỗi

_Xin lỗi hoàng tử...tụi thần không dám nữa...xin...

_Không xin xỏ gì cả...Cút...

Ren quát lên,nhìn bộ mặt Ren lúc này trông thật đáng sợ.Tulip ngưng cười,đập bàn đứng dậy đến bên cạnh Ren,nói với cách mỉa mai

_Ê...chơi thua mà tức á...nhục vậy...anh là hoàng tử mà nhục thế à...sao không đuổi tui này...họ đâu có lỗi.............

Nicky cũng vua Roenxi tròn mắt khi thấy cách nói chuyện ngạo mạn của Tulip với Ren.Ren quắt mắt nhìn Tulip

_Rồi cũng sẽ đến lượt cô...tạm thời tôi tha cho đám người hầu này...cô coi chừng...

Ren xích gần khuôn mặt mình đến sát Tulip nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Thấy tình hình căn thẳng,vua Roenxi lên tiếng

_Ren...con nên ăn nói đàng hoàng lại với tiểu thư Tulip...thôi...vào bàn ăn nào...

Tulip trở lại chỗ ngồi của mình và không quen tặng cái nhìn chiến thắng cho Ren.Cô ghé sát tai Ren và nói

_Cúc...cu...2-1 nhé...



Ren tức điên nắm chặt tay lại,vội cầm chén cơm ăn.Tulip ngồi trở xuống và từ từ ăn cơm.Ông Roenxi nhìn Tulip mỉm cười hỏi

_Ngày đầu tiên đi học của con thế nào hả...

Tulip ngẩng đầu nhìn vua Tulip rồi đắn đo suy nghĩ"Liệu mình có nên nói cho ông ấy biết mình bị bắt nạt không nhỉ...?Liệu có nên nói mình bị ngã vì dòng điện đó không nhỉ...?".Và rồi Tulip mỉm cười:

_Dạ rất tốt ạ...mọi người rất đáng yêu ạ...

Nicky tròn xoe mắt nhìn Tulip khi thấy cô đang nói dối một cách trắn trợn như vậy.Tulip biết Nicky đang nghi ngờ nên nhìn qua nháy mắt với Nicky một cái.Nicky,buông đũa xuống đưa tay chống cằm như đang suy nghĩ gì đó

Ông Roenxi nhìn qua Nicky hỏi:

_COn sao vậy...

_Không sao ạ...Nicky lại bỏ tay xuống và tiếp tục ăn cơm

Sau bữa cơm,Ren và Tulip trở vào phòng ngủ...Ren nhìn Tulip nói

_Cô có biết nói dối vua là một tội đáng khi quân và sẽ bị phải chết không hả

_Tui nghĩ ông cũng muốn tui chết cho rảnh mắt mà_Tulip ương bướng trả lời...

_Đúng tôi muốn cô chết lắm...

_Vậy thì xuống mà nói với phụ hoàng của ông là tui nói dối ông ấy....

_Để rồi xem....Ren bỏ lên giường nằm ngả lưng và nhắm mắt ngủ...

Tulip lôi chiếc điện thoại ra nhìn những tấm ảnh chụp lén Ren.CÔ đi đến cạnh cái máy tính và cho in hình ra.Tulip nhếch môi cười và sau đó,cô cất những tấm ảnh đó vào cặp.Cô nằm xuống chiếc ghế salon rồi đặt tay lên trán,bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra.Cô cảm thấy có cái gì rất lạ...rất đáng quan tâm...nhưng cô không biết đó là cái gì...và rồi Tulip chìm vào giấc ngủ...

Sáng hôm sau,Tulip lại cùng Ren,Nicky đến trường...Tulip một mình bước vào lớp và mỉm cười chạy đến bên cạnh Mery

_Mery...chào cậu

_Chào Tulip...

Không có gì...chả qua mệt quá ấy mà....Tulip nhanh nhẹn giấu câu chuyện...

Và thầy giáo chủ nhiệm bước vào...thầy ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi nói

_Hôm nay,tiểu thư của nữ hoàng Melmel đi học...các em hãy chào đón cô bé nào

Melmel bước vào và mỉm cười cất tiếng chào

_Chào các bạn...

Tulip ở dưới há hốc miệng và hét lên

_Layon...Layon....

Liệu người Tulip gọi có phải Layon hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook