Tiểu Thư Cappuccino

Chương 14

Jin

11/06/2014

Cậu là người như thế nào?

{Lớp 10A15}

“Phịch!”

- “Gì đây?”

- “16 triệu.”

- “CÁI GÌ???” – *mặt ngu* – “Cậu móc ở đâu ra?”

- “Móc ở đâu là việc của tôi, yên tâm không phải tiền bất chính đâu mà lo, càng không phải phải tiền giả, cũng chẳng thiếu lấy 1000 đâu, thích thì ngồi mà đếm.

Tôi cầm bọc tiền ném cái phịch xuống bàn làm cá sấu lại phải lòi cả mắt ra mà nhìn. Chắc hắn thán phục tôi lắm.

Này nhưng mà đừng tưởng tôi là thiên kim mà muốn phát là có tiền luôn nhá, không phải đâu. 16 triệu là một số tiền rất lớn (đối với tôi), phải nói là cực kì lớn mới đúng! Làm sao tôi dám mở mồm xin ba 16 triệu đồng để… đền điện thoại cho bạn chứ T__T vì thế tôi phải cắn răng mà bán em galaxy s3 mới cóng T__T đau lòng lắm chứ, nhưng biết sao được, không thì lấy đâu ra 16 triệu để đền hắn. Tôi không muốn chịu kiếp quản gia nữa đâu. Mà tôi đau lòng thì cái ông chủ cửa hàng điện thoại có biết đâu, vẫn lạnh lùng buông ra giá 10 triệu, vì điện thoại mua lại bao giờ chẳng mất giá hơn. Rát họng đôi co với ông chú này nửa tiếng, ông ý mới chịu thêm cho tôi 500 000 nữa, tức là 10 triệu 500 ngàn T__T hic, điện thoại trượt giá nhanh thật!

Vậy là tôi đành cầm 10 triệu 500 ngàn về nhà, ngậm ngùi rút ra 5 triệu 500 ngàn từ quỹ đen cho đủ 16 triệu nộp cho cá sấu :( ((((((((((((((( Thôi thì từ giờ sống kiếp tiểu gia, không điện thoại, không ăn vặt, không… nhiều thứ khác.

Oe oe oe… Galaxy, hẹn ngày tái ngộ, yêu em!

- “Vậy là từ giờ tôi thoát nợ. Không phải làm “quản gia” cho cậu nữa!”

- “Cậu… giỏi-lắm!”

Mặt cá sấu biến sắc, sau đó tối sầm lại gằn từng chữ, thiếu mỗi cột ống khói trên đầu xì ra.

Ha ha ha phải thế chứ, bõ công ta bán em yêu. Được lăm, biểu hiện này rất tốt. Xem ngươi còn đắc ý được không đồ quái vật!

*****

Bốn tiết đầu trôi qua trong êm đẹp với sự sung sướng của tôi. Khà khà. Lần đầu tiên tôi giơ tay lên bảng làm bài tập trong tiết toán – môn học tôi thù nhất. Tiết tiếng Anh – môn học tôi ghét nhất – sao hôm nay lại… vui tai đến thế. Tiết lịch sử – tiết buồn ngủ nhất mọi thời đại lại khiến tôi hào hứng mê mẩn như đang tìm hiểu về lịch sử các loại đồ ăn ý. Còn giọng nói chua chua của cô Hóa hôm nay mới dễ thương làm sao

^v^

A ha, mọi thứ hôm nay đều là màu hồng, trừ việc hôm nay tôi không lên cantin cùng “hiệp hội” của tôi với lí do đau bụng. Thực chất là gì thì bạn biết rồi đấy :(

Còn một tiết nữa là được về, hí hí. Tôi lôi sách vở môn địa ra lẩm nhẩm đọc bài khiến mọi người xung quanh phải kinh ngạc, nhìn tôi bằng con mắt nể phục. Mải mê học bải mà không biết cá sấu đứng lù lù trước mặt lúc nào, hắn đập phịch cục tiền lúc nãy tôi ném cho lên mặt bàn, thái độ cực kì lồi lõm:

- “Giả. Tôi không cần.”

- “??? Thật á? Giả tôi thật à? Không có ý đồ gì chứ?”

- “Thật.”

- “Yeah!!!!!!! Galaxy, chúng ta sắp gặp lại rồi!!! ^0^”

Chu oa!!! Hôm nay cá sấu dễ thương thật. Tự dưng không bắt tôi đền nữa. Tí học về phải đi chuộc luôn lại em yêu mới được. Không nhanh bị người ta mua mất!

- “Cậu… bán điện thoại à?”

- “Ừ. Không thì tôi lấy đâu ra từng ấy tiền mà trả cậu? Thế mà không nói sớm, mắc công tôi cắn rứt lương tâm mãi.”

- “Vậy hả.”

Ê hê, sao cá sấu lại cười nửa miệng thế kia, trông nguy hiểm quá. Tôi có cảm giác không lành rồi.

- “Này, tự nhiên tôi lại không thích trả nữa rồi. Đưa đây.”

- “Ơ, cậu vừa nói không cần cơ mà.”

- “Nhưng mà bây giờ tôi lại cần rồi.”

Nói rồi hắn giật phắt cục tiền biến đi, để lại cho tôi một cột khói trên đầu.

Muốn troll tôi hả? Bực mình thật. Biết thế lúc hắn chưa kịp đổi ý cất luôn vào balo có phải tốt không T__T

*****

Hôm nay, như bao ngày khác, tôi lại cùng đám bạn của mình tíu tít đi về. Nói chuyện một hồi, tôi mới nhận ra hôm nay thiếu mất nhỏ Thu. Lạ nhỉ? Đi đâu rồi?

- “Mọi người thấy Thu đâu không?”

- “Ừ nhỉ? Đâu rồi? Từ lúc ra khỏi lớp đã chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.”

- “A, kia kìa. Thu ơi!!”

Lạ quá, sao mặt Thu cứ buồn thiu. Lại có chuyện gì rồi.

- “Ê Thu, làm sao thế?”

- “Không có gì.”

- “Không có là không thế nào. Không biết nói dối thì đừng có nói dối.”

- “Ờ, mi có coi bọn này là bạn không đấy? Có gì mau kể. Nhanh.”

Vậy là chúng tôi mở hội bàn tròn khẩn cấp trong quán Feeling Tea.

Ài, chuyện là thế này. Hóa ra Thu thích cái thằng “hoàng tử thất tình” trường tôi từ lâu rồi, nhưng vì nhút nhát nên không nói cho ai biết.

Vừa kể xong câu đầu tiên, cả năm đứa chúng tôi đều há hốc mồm không tin vào những gì mình đang nghe. Trông Thu hiền lành ngoan ngoãn như thế mà lại đi kết một thằng ăn chơi hư hỏng lăng nhăng kia. Công nhận là khó tin quá!

Hôm nay Thu thấy “thất tình” đi một mình nên đã bám theo sau, chẳng may bị hắn phát hiện, mắng xơi xơi vào mặt. Cụ thể hắn mắng cái gì tôi không rõ vì Thu vừa kể vừa khóc lóc, nghe chẳng câu nào ra câu nào. Nhưng mà chắc chắn là Thu nó bị tổn thương lắm.



“BỘP!!”

- “To gan! Dám đụng vào người của tặc nữ hội (chủ tịch mới đổi tên hội vì tên kia dài quá), tội này không thể dung tha!”

- “Quá đáng. Hắn nghĩ mình là ai mà bảo người khác như thế?”

- “Thằng này ngứa cựa đây mà.”

- ………………………

Mọi người thì cứ chửi rủa tên khốn kiếp kia, còn Thu thì cứ ngồi nấc lên nấc xuống. Tôi nghiệp chưa, yêu ai không yêu lại đi yêu cái thứ đấy.

Sau 35 phút bàn bạc, chúng tôi quyết định chiều mai về sẽ đi “xử” tên thất tình thối thây kia. Cái tội bắt nạt chim sẻ nhỏ bé của chúng tôi!

Và sau khi trút giận hộ Minh Thu, chúng tôi nốc hết tổng cộng 36 cái phô mai que, can tội hôm nay cái Hà Anh nó khao mà. Sau đó nữa, như mọi khi, tôi lại diễu về nhà.

Hôm nay thật nhàm chán. Kể ra không sang nhà cá sấu “làm việc” cũng thấy buồn chân buồn tay.

Điên nhỉ.

Chính tôi cũng thấy mình điên, chắc tôi đã quen bị hành hạ rồi, giờ rảnh rang quá nên cuồng tay chân.

Bước ra khỏi cổng siêu thị với cả núi đồ ăn nhanh, trong lòng tôi lại rạo rực niềm hạnh phúc. Chỉ nghĩ đến cảnh vừa ngồi coi TV vừa vắt chân lên bàn nhai nhóp nhép là sung sướng lắm ý. Thôi thì buồn chân buồn tay nhưng không buồn mồm ^o^

Trời!

Em bé kia sao liều thế. Nhỏ tí xíu đã tự chạy ra đường chơi. Phía kia… oh God cái xe buýt lăm le lao tới, không được rồi!

Ngay tích tắc, tôi vồ lấy em bé ôm kín, lăn ra phía lề đường bên cạnh. Ui cha, tay bị trầy rồi, đau quá T__T

“xịch”

*Kít!!!!!!!*

Tiếng phanh xe gấp nghe đến chói tai. Tôi sợ đến tái mặt, còn bé trai trong tay tôi khóc ré lên. Phù, may chưa chết!

- “Ba mẹ em đâu nhóc? Sao lại đi một mình thế này, nguy hiểm lắm.”

- “U u hu hu hu…..”

Ài, thằng bé sợ quá chỉ biết khóc nấc lên, thấy mà tội nghiệp.

- “Khải! Con hư quá. Mẹ đã dặn đứng im đấy chờ mẹ mà. Sao lại tự chạy xuống đường?”

Bà mẹ hoảng hốt chạy tới mắng thằng nhóc.

- “May quá, có cháu gái tốt bụng. Ơ, cháu, cháu nhớ cô chứ? Lần trước cô bị giật túi xách, may mà có cháu. Cho cô cảm ơn nhé ^^”

A, trùng hợp thật. Không ngờ mình cứu được hai mẹ con :D

- “Dạ không có gì.” – Chỉ có điều, bao nhiêu đồ ăn của tôi bị rơi hết rồi, oe oe, tim rỉ máu :(

- “Ấy, tay cháu bị trầy rồi kìa”

Trong khi nhặt đồ dùm tôi, bà mẹ nhìn thấy vết trầy trên tay tôi.

- “Nhà cô ở ngay đây, thôi thì sang nhà cô một chút đi, cô băng thuốc cho, coi như cảm ơn cháu luôn.”

- “Dạ thôi cô…”

- “Đi, chị. Sang nhà em đi. Nhà em có ô tô địa hình, có máy bay điều khiển từ xa, có rô bốt trái cây,… sang nhá, nhá chị nhá!!!”

Thằng bé hết khóc từ lúc nào, tròn mắt nài nỉ tôi về nhà nó chơi. Lại còn kể cả đống đồ chơi ra dụ tôi nữa, ha ha, đồ con nít.

- “Nhà em có bim bim, coca, tiramisu, gà rán, bắp rang bơ, sữa chua, chocolate chip,… ngon lắm!”

Cậu bé lại tiếp tục chiêu trò của mình.

Và lần này, tôi sắp đổ rồi. Quá hấp dẫn.

>__<

- “Nhìn thằng bé kìa, nó thích cháu lắm đấy. Thôi sang nhà cô đi, một chút thôi. Nha. Lần trước giúp cô, lần này lại cứu con cô, phải cho cô cảm ơn một bữa cho tử tế chứ!”

Ài, cả hai mẹ con đều nài nỉ. Lần này thằng bé không nói gì cả, chỉ dùng đôi mắt to tròn đen láy hướng tôi mà chớp chớp rõ lừa tình. Lần này là tôi đổ rạp à nha. Mới bé tí đã biết dùng mĩ nam kế, thật không tầm thường!

Vậy là tôi, một con người ham ăn, ham chơi, ham sắc, không còn lí do gì để từ chối lời mời của hai mẹ con lạ mặt kia cả.

*****

Tôi bước xuống xe hơi cùng hai mẹ con.

Trước mắt tôi, ôi, xin đừng ai nói với tôi đây là giấc mơ, tôi sẽ thất vọng lắm đấy!

Nếu thật sự đây chỉ là giấc mơ thì xin ai đó mang bé thỏ đi chỗ khác một lúc dùm cái, cho tôi được mơ nốt giấc mơ này.

Căn biệt thự đẹp quá. Trông nó lộng lẫy như 1 lâu đài. Cánh cổng màu trắng trước mắt tôi đang từ từ mở ra. Tôi ngây ngô như bước vào sứ sở thần tiên.

Sân trước to và rộng với đủ loại hoa cây cảnh, đủ hương đủ sắc. Hai bên còn có hai hồ cá nhỏ chạy dài từ đầu sân đến cuối sân, uốn lượn như dòng suối. Đi hết sân trước dài phải bằng sân trường tôi mới đến cửa nhà. Màu chủ đạo của “lâu đài” là màu kem và trắng, trông rất sáng sủa và trang nhã. Bước vào bên trong vẫn là màu trắng và kem đơn giản, nhưng ánh đền chùm làm cho ngôi nhà lung linh lên rất nhiều.

Tôi đặt mông lên chiếc ghế shofa êm ái, ngước nhìn “tiên cảnh” nơi đây, lòng thầm ngưỡng mộ chủ nhân ngôi biệt thự này. Phía bên trái, cầu thang hình xoắn ốc có tay vịn mạ vàng trông mới quý tộc làm sao. Và trên đó, có một chàng hoàng tử đẹp lạnh lùng đang phóng tầm mắt về phía nàng công chúa diễm lệ đang ngồi trên ghế shofa, kinh ngạc trước sắc đẹp kiêu sa của nàng, thốt lên:

- “Sao cậu lại ở đây?” – Vị hoàng tử cầu thang lên tiếng.



O__0

- “Ơ, tôi ở đâu kệ tôi. Mà sao cậu ở đây?”

- “Nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?”

- “Nhà cậu? Chẳng phải nhà cậu ở…”

- “Ồ, hai đứa quen nhau à? Trùng hợp quá nhỉ ^^ lần trước mẹ bị giật túi xách trên đường, bạn gái này giúp mẹ lấy lại, lúc nãy Hoàng Khải chạy long nhong suýt bị ô tô đâm, may có bạn này cứu, phải cảm ơn một bữa mới được. Minh, xuống tiếp bạn đi con, mẹ vào bếp một chút. Hôm nay cháu ăn cơm nhà cô nhé ^^”

- “Ơ.. dạ… cháu…”

Á, cái gì? Mẹ con? Đây là là mẹ cá sấu? Đây là nhà cá sấu? Tôi không hiểu gì cả. Ôi não tôi lại bị lỗi kĩ thuật rồi ==”

- “Có ai nói cho cậu biết là mặt cậu những lúc thế này trông ngu lắm không?”

- “A, đồ chết dẫm. Cậu có im đi không? Đi chết đi!”

Nói rồi tôi vung tay cho hắn 1 quyền.

- “aisssss, xót quá ><”

- “Tay bị trầy rồi này. Thế mà còn đánh với đấm. Bạo lực thế này khéo cậu ế chồng mất. Quả thực tôi rất lo cho tương lai của cậu, haizzzz”

- “Xí, ai cần cậu lo. Mà sao cậu lại ở đây. Thế cái nhà mọi khi tôi hay qua là nhà ai?”

- “Nhà tôi luôn. Tôi có hai nhà mà. Rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên muốn ra sống tự lập nên mua cái nhà ở gần trường cho tiện đi học thôi.”

- “Thảo nào đến nhà cậu chẳng có ai”

Ài, không ngờ cá sấu giàu thật. Mua hẳn cái nhà ra ở riêng. Người ngoài nhìn vào tưởng cậu ta thuộc loại khá giả bình thường thôi, ai dè…

- “À quên, cô chưa hỏi, con tên gì nhỉ?”

- “Dạ con tên Hoài An ạ”

- “Ầy, tên đẹp như người cơ ý. Trông dịu dàng, ngoan ngoãn, dễ thương, sau này con làm dâu nhà nào nhà đấy chắc có phước lắm đây ^^”

“phụt!”

- “Minh! Sao con vô ý vô tứ thế. Ngần này tuổi rồi mà uống cốc nước cũng không xong!”

==”

Đồ cà chớn, có cần phải phản bác bằng cách này không?! Lại còn bụm miệng cười trông rõ ghét. Sao cậu không sặc nước chết ngay đi cho tôi!

*****

Bữa tối diễn ra êm đẹp như một buổi… ra mắt con dâu.

==”

Mẹ cá sấu hỏi tôi đủ thứ chuyện, đủ thứ thông tin, thiếu mỗi đào cả tông chi mồ mả nhà tôi lên mà hỏi thôi ==”

8:00 tối, Cá sấu đưa tôi về bằng… ô tô.

Lần trước thấy hoàng tử đi xe máy tôi đã thấy “siêu” lắm rồi, thế mà cá sấu còn biết đi cả xe hơi, đáng để ngạc nhiên!

Hắn đưa tôi về đến đầu ngõ rồi thả ở đó, vì xe không vào được tận trong.

*****

Ài, mệt quá đi, hình như dạo này tôi có triệu chứng của “xì trét” thì phải! À, có lần cá sấu nói về cái khu nghỉ dưỡng VIP gì thế nhỉ? Để tôi nhớ xem nào, có gì đi du lịch mấy ngày cho đầu óc thư thái. Gì nhỉ? Hình là Trại Trâu Quỳ thì phải, cái tên gì mà xấu thế, không hiểu ông giám đốc khu resort này nghĩ gì mà lại đặt cái tên như thế. Nào thì google search: [Trại Trâu Quỳ Hà Nội].

Dám lừa mình, ức thật! Cái gì mà nghỉ dưỡng VIP? Tức! Tức quá! Trời lạnh mà người thì nóng hết cả lên rồi nhá. Phải đi tìm hắn tính sổ.

Thế là tôi cưỡi ngựa sắt, lao sồng sộc tới nhà hắn.

Đừng ngạc nhiên, vì mai là thứ hai, phải đi học, nên cá sấu lại ở nhà riêng của hắn ở gần trường. Chứ tôi không điên mà phi từ đây ra biệt thự ở ngoại thành của hắn mà tính sổ đâu.

Tôi đi vào cái ngõ nhà cá sấu, hôm nay tối hơn mọi khi, chắc tại đông đến mà mọi thứ trông cũng tối tăm đi.

Trong bóng tối của khu nhà, tôi bỗng nghe có tiếng động lạ.

Trong đầu tôi hiện lên những câu chuyện đồn đại về ma quỷ được tặc nữ hội của tôi giới thiệu, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi bất an khó tả.

Người tôi đang run bần bật như cái đai rung giảm béo bụng, nhưng tôi vẫn dỏng tai lên nghe âm thanh lạ đó phát ra từ đâu, nghe như tiếng nấc của oan hồn vậy. Ôi ôi nghĩ tới đó thôi mà da gà da vịt đua nhau mọc khắp người rồi này. Nhưng bước chân tôi như bị ma xui quỷ khiến cứ bước di đến nơi phát ra tiếng động lạ.

“Hấp.”

Tôi bịt chặt miệng cố để “oan hồn” trước mặt không phát hiện ra mình. Đến vỡ tim mất thôi.

Aizzz, tưởng ma nào ngự nơi này, hóa ra ma vương cá sấu đang ẩn nấp để… khóc nhè!

Tôi ngạc nhiên hết cỡ. Lôi Galaxy ra tranh thủ chụp lại cảnh ngàn năm có một này, tiện thể dìm hàng ma vương luôn. Ấy. Quên mất, em yêu đã đi xa từ lâu rồi, lấy gì mà chụp T__T cứ động đến là lại đau lòng, khổ thế đấy!

Bình thường, để nhìn thấy nước mắt của con trai khá khó, nếu không muốn nói là rất khó, huống chi là nước mắt của 1 tên không sợ trời không sợ đất, mặt lúc nào cũng nhơn nhơn dày bằng mấy cái thớt kia. Càng không tưởng là hắn còn khóc nấc lên cả lên, mặc dù cố không khóc ra thành tiếng, nhưng bờ vai rộng vẫn run lên bần bật, bộ dạng rất đau khổ. Hắn cố gắng thu mình vào góc của hai bức tường, cố gắng làm cho mình nhỏ bé lại, cố gắng làm cho mình mờ nhạt trước mọi thứ xung quanh, như để không thứ gì có thể phát hiện ra được.

Nhìn dáng vẻ khổ sở của cá sấu, tim tôi dấy lên 1 niềm thương cảm khó tả.

Haizzz, không ngờ một người như hắn lại sợ ma hơn cả tôi. Xót xa cho một đấng nam nhi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ma!

Tôi quyết định… về đi ngủ. Hôm nay coi như hắn gặp may, vì thấy tội nghiệp cho hắn mà tôi không truy cứu vụ “Trâu Quỳ” nữa.

Nằm trên giường mà tôi cứ lăn qua lăn lại không ngủ nổi, hình ảnh cá sấu thu mình khóc nấc lên cứ ám ảnh trong đầu tôi mãi không chịu ra. Hôm nay cá sấu đưa tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm tôi không kịp định thần. Đầu tiên, cậu ta là thiếu gia của một gia đình đại quý tộc, thế mà lại ra ở riêng trong khi tình cảm mẹ con, anh em đều rất tốt. Sau đó là việc cá sấu biết đi ô tô cũng làm tôi hết sức ngạc nhiên. Và, cuối cùng là chuyện vừa rồi, khi cậu ta ngồi dựa tường nhà mà khóc nức nở. Học chung bao lâu vậy mà hóa ra có nhiều việc về hắn mà tôi chưa hề được biết. Cậu còn bí mật tày đình gì nữa không hả? Rốt cuộc cậu là người như thế nào vậy???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Cappuccino

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook