Chương 35
Jin
12/06/2014
Vì thế tớ yêu cậu
Hôm nay đi chơi với cậu thật là vui, mặc dù có gặp một số vấn đề linh tinh ==” Cậu biết không nhìn cái mặt cậu đần thối lúc ở trong thang máy mà tớ buồn cười đến sặc nước bọt. Sao cậu cứ thích làm người khác phải sặc sụa thế nhỉ?
*****
Lần đầu tiên cậu bước vào lớp như một người vô hình với tớ, vì khi đó tớ đang ngủ. Tớ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu cho đến khi cậu bị thầy Toán bắt đứng xuống xó lớp, gần chỗ của tớ. Khi đó tớ vừa mới tỉnh ngủ thì quay xuống nhìn thấy cậu, một con nhỏ xinh như con thỏ, đang hướng ánh mắt đầy căm phẫn về phía ai đó, hình như là Hoàng Minh, cũng đang đứng xó lớp phía bên kia. Nhìn cậu lúc đấy buồn cười kinh khủng. Vì thế, tớ thấy hơi thích thích cậu.
Ngày hôm sau, trên đường đi đá bóng về, tớ lại gặp cậu, trong một bộ dạng nhếch nhác, mặt mày đầy nước nước mắt hay nước nước mũi thì tớ chẳng biết. Cậu vồ lấy tớ như bố tớ vồ lấy mẹ tớ mỗi lúc đi làm về. Tớ rất tức vì sao lần nào đi làm về bố cũng ôm mẹ trước rồi mới đến tớ, mẹ sướng thật. Còn lúc được cậu nhào đến, tớ mới biết cảm giác của mẹ như thế nào. Cũng hay hay. Vì thế, tớ thích cậu.
Khi đèo cậu từ đường Lý Thái Tổ về trường, cậu đã nghe đủ thứ chuyện tớ kể, đủ thứ nhạc tớ hát mà không ngồi ngoáy mũi hay ngáp ngủ giống mẹ tớ khi nghe tớ hát và kể chuyện. Vì thế tớ rất thích cậu.
Cậu có đặc điểm là rất ngốc. Những câu hỏi của cậu quá đơn giản và tớ đều giải đáp được hết. Ở bên cậu, tớ thấy mình thật uyên bác vĩ đại. Mà cứ lần nào tớ giải đáp xong, cậu toàn nhìn tớ bằng ánh mắt thán phục. Vì thế, tớ thích cậu.
Không hiểu kiếp trước cậu tu nhân tích đức thế nào mà kiếp này toàn gặp chuyện xui xẻo. Mỗi lần gặp chuyện xui xẻo, mặt cậu lại sụ xuống cả đống. Những lúc như vậy, tớ thấy trong mình cứ kiểu gì ý. Phải nói thế nào nhỉ? Cứ nhìn thấy cậu buồn là tớ cũng buồn theo, nhìn thấy cậu đau tớ cũng đau theo, rất khó diễn đạt. Vì thế mà tớ luôn có tư tưởng muốn được bảo vệ cho cậu, bất cứ ai dám động đến cậu là chết với tớ.
Hầy chán ghê. Cậu luôn làm tớ phải bận tâm, phải thắc mắc. Như thế người ta có gọi là… yêu không nhỉ? Ờ, cứ coi là thế đi. Đấy, tớ lại phải thắc mắc rồi ==” Cậu luôn nằm trong suy nghĩ của tớ, mọi lúc mọi nơi.
Vì thế, tớ… yêu cậu...
Hôm nay đi chơi với cậu thật là vui, mặc dù có gặp một số vấn đề linh tinh ==” Cậu biết không nhìn cái mặt cậu đần thối lúc ở trong thang máy mà tớ buồn cười đến sặc nước bọt. Sao cậu cứ thích làm người khác phải sặc sụa thế nhỉ?
*****
Lần đầu tiên cậu bước vào lớp như một người vô hình với tớ, vì khi đó tớ đang ngủ. Tớ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu cho đến khi cậu bị thầy Toán bắt đứng xuống xó lớp, gần chỗ của tớ. Khi đó tớ vừa mới tỉnh ngủ thì quay xuống nhìn thấy cậu, một con nhỏ xinh như con thỏ, đang hướng ánh mắt đầy căm phẫn về phía ai đó, hình như là Hoàng Minh, cũng đang đứng xó lớp phía bên kia. Nhìn cậu lúc đấy buồn cười kinh khủng. Vì thế, tớ thấy hơi thích thích cậu.
Ngày hôm sau, trên đường đi đá bóng về, tớ lại gặp cậu, trong một bộ dạng nhếch nhác, mặt mày đầy nước nước mắt hay nước nước mũi thì tớ chẳng biết. Cậu vồ lấy tớ như bố tớ vồ lấy mẹ tớ mỗi lúc đi làm về. Tớ rất tức vì sao lần nào đi làm về bố cũng ôm mẹ trước rồi mới đến tớ, mẹ sướng thật. Còn lúc được cậu nhào đến, tớ mới biết cảm giác của mẹ như thế nào. Cũng hay hay. Vì thế, tớ thích cậu.
Khi đèo cậu từ đường Lý Thái Tổ về trường, cậu đã nghe đủ thứ chuyện tớ kể, đủ thứ nhạc tớ hát mà không ngồi ngoáy mũi hay ngáp ngủ giống mẹ tớ khi nghe tớ hát và kể chuyện. Vì thế tớ rất thích cậu.
Cậu có đặc điểm là rất ngốc. Những câu hỏi của cậu quá đơn giản và tớ đều giải đáp được hết. Ở bên cậu, tớ thấy mình thật uyên bác vĩ đại. Mà cứ lần nào tớ giải đáp xong, cậu toàn nhìn tớ bằng ánh mắt thán phục. Vì thế, tớ thích cậu.
Không hiểu kiếp trước cậu tu nhân tích đức thế nào mà kiếp này toàn gặp chuyện xui xẻo. Mỗi lần gặp chuyện xui xẻo, mặt cậu lại sụ xuống cả đống. Những lúc như vậy, tớ thấy trong mình cứ kiểu gì ý. Phải nói thế nào nhỉ? Cứ nhìn thấy cậu buồn là tớ cũng buồn theo, nhìn thấy cậu đau tớ cũng đau theo, rất khó diễn đạt. Vì thế mà tớ luôn có tư tưởng muốn được bảo vệ cho cậu, bất cứ ai dám động đến cậu là chết với tớ.
Hầy chán ghê. Cậu luôn làm tớ phải bận tâm, phải thắc mắc. Như thế người ta có gọi là… yêu không nhỉ? Ờ, cứ coi là thế đi. Đấy, tớ lại phải thắc mắc rồi ==” Cậu luôn nằm trong suy nghĩ của tớ, mọi lúc mọi nơi.
Vì thế, tớ… yêu cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.