Chương 53
Jin
12/06/2014
“An... tớ... y.. yêu... cậu...”
Tôi lại cảm nhận được có ánh sáng. Quả thật, cánh cửa mở ra với khuôn mặt khá điển trai của đội trưởng vệ sĩ trán rô. Mọi người cũng lần lượt mở mắt và nhăn nhó vì có kẻ dám phá giấc ngủ ngàn vàng.
- “Vương tiểu thư, mời cô lên đại sảnh.”
- “=.= cũng biết ta là Vương tiểu thư rồi cơ đấy. Phải thế chứ, nào mọi người, đi thôi.”
- “Tiểu thư... chỉ mình cô được lên thôi ạ.”
- “Gì vậy? Đã thế tôi cứ ở đây. Ông lên nói với chú tôi nếu không thả cả bạn tôi ra, tôi sẽ không về nhà, sẽ ở đây phá đám chú tôi.”
- “Tiểu thư...”
- “Không nói nhiều, lên đi.”
Đội trưởng vệ sĩ cun cút nghe theo, một lúc sau, hắn lại mở cửa đi vào. Ồ, đằng sau hắn là chủ tịch Trí Long và cận vệ.
- “Hà Anh.”
- “Hứ!”
- “Thôi nào cháu gái ngoan, đừng phá phách nữa, mau ra khỏi đây đi, bố cháu đang ở phòng khách rồi đấy.”
- “Kệ bố cháu.”
- “Hà Anh!”
- “Nếu chú không thả cả bạn cháu, cháu sẽ không ra.”
- “Được! Vậy cháu cứ ở trong này đi. Chắc chắn cháu sẽ không chịu được lâu đâu.”
- “Oke!”
- “>< Tuấn! Cậu gọi người đến đưa nó tới phòng khách cho tôi!”
- “Vâng chủ tịch.”
- “Bỏ ra! Tôi không đi, tôi sẽ ở lại đây!”
Mặc dù dãy dụa, la hét, nhưng Hà Anh vẫn bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại tám người.
- “Chúng ta phải nghĩ cách ngayy thôi, không thể ở đây lâu hơn được nữa.”
- “Nhưng mà đói quá, có thực mới vực được cái đầu. Bụng rỗng thì làm sao tập trung mà suy nghĩ được đây?”
- “Cố lên mọi người, ra khỏi đây, chúng ta sẽ được ăn pizza, khoai tây, sườn nướng,...”
- “Tớ muốn ăn cả gà rán nữa.”
- “Lâu rồi không được ăn bánh tart trứng.”
- “Thôi thôi đừng kể nữa, ứa hết nước miếng ra rồi này.”
- “Thế giờ phải làm cách nào?”
- “Không biết nữa.”
“cạch”
- “Cửa mở.”
- “Tất cả, đi theo tôi.”
Đội trưởng vệ sĩ trán rô mở cửa đưa chúng tôi ra ngoài, tất nhiên xung quanh có tập đoàn vệ sĩ bao vậy nên chúng tôi không dám manh động.
- “Anh đưa chúng tôi đi đâu vậy?”
- “Thả.”
- “Hả?”
- “Sao tự nhiên anh lại thả chúng tôi?”
- “Anh tốt quá à. Này, tôi thấy anh rất rất là đẹp trai đấy nhá ^^”
- “Là chủ tịch bảo thả người, không phải tôi. Nhưng trước khi ra, mấy người phải gặp chủ tịch đã.”
Chúng tôi được đưa đến một căn phòng rất rộng và sang trọng, ông Long đã ngồi chờ sẵn ở đó.
- “Thế nào các thiếu gia tiểu thư, hai ngày phải ngồi trong phòng kín khó chịu lắm đúng không?”
- “Ông có ý gì?”
- “Chẳng có ý gì cả. Bây giờ, ta sẽ tha cho tất cả ở đây, nhưng với một điều kiện.”
- “Điều kiện?”
- “Đừng lo, không có gì to tát đâu. Chỉ là cấm mọi hành vi điều tra liên quan đến ta và tập đoàn Thiên Vương, tránh xa con trai ta - Vương Minh.”
- “Con trai ông? Là ai?”
- “Chính là Hoàng Minh học cùng lớp các người đấy, nhưng giờ nó là con trai ta, là Vương Minh rồi.”
- “Hả?”
- “Không phải thắc mắc nhiều, chỉ cần biết như vậy thôi. Nhớ giữ đúng điều kiện đó, nếu không mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này đâu.”
- “Chuyện này là thế nào?... An, cậu biết chuyện này, phải không?”
- “Ừ.”
- “Các người mau đi khỏi đây đi, trước khi ta đổi ý.”
- “Dù tôi không rõ mọi chuyện là thế nào, nhưng thật bất hạnh cho Hoàng Minh khi có một người bố như ông!”
Chết rồi, Bảo Linh lại nổi máu công lí rồi. Lần này chết cả lũ!
- “Cái gì? Mày nói lại xem nào.”
- “Thật bất hạnh cho Hoàng Minh khi có một người bố như ông!”
- “Con ranh. Bắt nó lại cho ta!”
- “Không được động vào nó!”
- “Lũ trẻ ranh không biết điều. Tóm hết chúng nó lại!”
Biết ngay mà, lại xảy ra chuyện rồi. Bọn tôi còn tám người, mà trong đó bốn người không biết võ, chỉ có thể khua chân múa tay tự vệ, lại còn bị nhốt hai ngày không được ăn uống gì thì làm sao chống cự lại tập đoàn vệ sĩ vừa chuyên nghiệp vừa có sức khỏe kia.
Chúng tôi chạy được ra phía cổng, nhưng ở cổng cũng có khoảng mười tên bảo vệ đứng gác. Tình thế đang rất nguy hiểm, vừa chạy vừa đánh nhau, mọi người đều kiệt sức. Oái, tên bảo vệ kia đang cầm chiếc gậy bóng chày hướng về phía tôi.
- “Aaaaaaaaaaaaaa!!!”
- “...”
- “Duy... HUY!!”
Thấy tôi gặp nguy hiểm, cả Duy, Huy và Việt Anh đều xô tới đỡ cho tôi. Tên bảo vệ đánh hai gậy, một gậy trúng bụng của Duy, một gậy trúng đầu Huy, làm cậu ấy ngã xuống ngay lập tức, đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự. Việt Anh vô cùng tức giận, lia cái ghế đẩu vào người tên bảo vệ cầm gậy, nhưng lại bị một tên khác thụi hai phát vào bụng, rất đau đớn. Còn tôi mải lo cho Huy đang ngất đi, bị vệ sĩ trán rô bắt lại làm con tin, ép mọi người phải dừng tay. Tôi vẫn cố dãy dụa để thoát khỏi hắn, vì thế cẳng tay cứ đau nhói vì bị ép vào cái đinh trang trí trên tay áo vệ sĩ. Giờ đây, cả tám người đều thương tích đầy mình, còn ông Long thì đang rất giận dữ. Xong rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ một đi không trở lại...
- “DỪNG LẠI!!”
- “Cậu chủ.”
- “Minh, con tới đây làm gì?”
- “Ông đang làm gì họ vậy? Ông có biết ông đã hứa với tôi những gì không?”
- “Nghe bố nói đã, thực ra bố cũng định thả lũ nhóc này ra rồi, những tại chúng không biết điều, cứ chống đối nên bố đành phải dùng biện pháp mạnh.”
- “Ông mau thả họ ra ngay, nếu không tôi sẽ hủy hôn ước ngay lập tức!”
- “Con...”
- “Hủy hôn ước?”
- “Ông đừng ép tôi, tôi nói là làm đấy.”
- “Thôi được rồi, thả bọn nó ra.”
*
* *
- “Huy, cậu sao rồi? Huy? Cậu không được ngất nhé, sắp tới bệnh viện rồi, nhanh thôi.”
- “An...”
- “Đừng nói gì nhiều, phải tiết kiệm sức, cậu phải cố gắng trụ được cho tới khi đến bệnh viện.”
- “An... tớ... y.. yêu... cậu...”
- “Tớ hiểu... Huy, Huy, cậu mở mắt ra đi, tớ nghe thấy rồi. Cậu mau mở mắt ra cho tớ! Cậu yêu tớ như thế à? Huy!!”
Tôi lại cảm nhận được có ánh sáng. Quả thật, cánh cửa mở ra với khuôn mặt khá điển trai của đội trưởng vệ sĩ trán rô. Mọi người cũng lần lượt mở mắt và nhăn nhó vì có kẻ dám phá giấc ngủ ngàn vàng.
- “Vương tiểu thư, mời cô lên đại sảnh.”
- “=.= cũng biết ta là Vương tiểu thư rồi cơ đấy. Phải thế chứ, nào mọi người, đi thôi.”
- “Tiểu thư... chỉ mình cô được lên thôi ạ.”
- “Gì vậy? Đã thế tôi cứ ở đây. Ông lên nói với chú tôi nếu không thả cả bạn tôi ra, tôi sẽ không về nhà, sẽ ở đây phá đám chú tôi.”
- “Tiểu thư...”
- “Không nói nhiều, lên đi.”
Đội trưởng vệ sĩ cun cút nghe theo, một lúc sau, hắn lại mở cửa đi vào. Ồ, đằng sau hắn là chủ tịch Trí Long và cận vệ.
- “Hà Anh.”
- “Hứ!”
- “Thôi nào cháu gái ngoan, đừng phá phách nữa, mau ra khỏi đây đi, bố cháu đang ở phòng khách rồi đấy.”
- “Kệ bố cháu.”
- “Hà Anh!”
- “Nếu chú không thả cả bạn cháu, cháu sẽ không ra.”
- “Được! Vậy cháu cứ ở trong này đi. Chắc chắn cháu sẽ không chịu được lâu đâu.”
- “Oke!”
- “>< Tuấn! Cậu gọi người đến đưa nó tới phòng khách cho tôi!”
- “Vâng chủ tịch.”
- “Bỏ ra! Tôi không đi, tôi sẽ ở lại đây!”
Mặc dù dãy dụa, la hét, nhưng Hà Anh vẫn bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại tám người.
- “Chúng ta phải nghĩ cách ngayy thôi, không thể ở đây lâu hơn được nữa.”
- “Nhưng mà đói quá, có thực mới vực được cái đầu. Bụng rỗng thì làm sao tập trung mà suy nghĩ được đây?”
- “Cố lên mọi người, ra khỏi đây, chúng ta sẽ được ăn pizza, khoai tây, sườn nướng,...”
- “Tớ muốn ăn cả gà rán nữa.”
- “Lâu rồi không được ăn bánh tart trứng.”
- “Thôi thôi đừng kể nữa, ứa hết nước miếng ra rồi này.”
- “Thế giờ phải làm cách nào?”
- “Không biết nữa.”
“cạch”
- “Cửa mở.”
- “Tất cả, đi theo tôi.”
Đội trưởng vệ sĩ trán rô mở cửa đưa chúng tôi ra ngoài, tất nhiên xung quanh có tập đoàn vệ sĩ bao vậy nên chúng tôi không dám manh động.
- “Anh đưa chúng tôi đi đâu vậy?”
- “Thả.”
- “Hả?”
- “Sao tự nhiên anh lại thả chúng tôi?”
- “Anh tốt quá à. Này, tôi thấy anh rất rất là đẹp trai đấy nhá ^^”
- “Là chủ tịch bảo thả người, không phải tôi. Nhưng trước khi ra, mấy người phải gặp chủ tịch đã.”
Chúng tôi được đưa đến một căn phòng rất rộng và sang trọng, ông Long đã ngồi chờ sẵn ở đó.
- “Thế nào các thiếu gia tiểu thư, hai ngày phải ngồi trong phòng kín khó chịu lắm đúng không?”
- “Ông có ý gì?”
- “Chẳng có ý gì cả. Bây giờ, ta sẽ tha cho tất cả ở đây, nhưng với một điều kiện.”
- “Điều kiện?”
- “Đừng lo, không có gì to tát đâu. Chỉ là cấm mọi hành vi điều tra liên quan đến ta và tập đoàn Thiên Vương, tránh xa con trai ta - Vương Minh.”
- “Con trai ông? Là ai?”
- “Chính là Hoàng Minh học cùng lớp các người đấy, nhưng giờ nó là con trai ta, là Vương Minh rồi.”
- “Hả?”
- “Không phải thắc mắc nhiều, chỉ cần biết như vậy thôi. Nhớ giữ đúng điều kiện đó, nếu không mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này đâu.”
- “Chuyện này là thế nào?... An, cậu biết chuyện này, phải không?”
- “Ừ.”
- “Các người mau đi khỏi đây đi, trước khi ta đổi ý.”
- “Dù tôi không rõ mọi chuyện là thế nào, nhưng thật bất hạnh cho Hoàng Minh khi có một người bố như ông!”
Chết rồi, Bảo Linh lại nổi máu công lí rồi. Lần này chết cả lũ!
- “Cái gì? Mày nói lại xem nào.”
- “Thật bất hạnh cho Hoàng Minh khi có một người bố như ông!”
- “Con ranh. Bắt nó lại cho ta!”
- “Không được động vào nó!”
- “Lũ trẻ ranh không biết điều. Tóm hết chúng nó lại!”
Biết ngay mà, lại xảy ra chuyện rồi. Bọn tôi còn tám người, mà trong đó bốn người không biết võ, chỉ có thể khua chân múa tay tự vệ, lại còn bị nhốt hai ngày không được ăn uống gì thì làm sao chống cự lại tập đoàn vệ sĩ vừa chuyên nghiệp vừa có sức khỏe kia.
Chúng tôi chạy được ra phía cổng, nhưng ở cổng cũng có khoảng mười tên bảo vệ đứng gác. Tình thế đang rất nguy hiểm, vừa chạy vừa đánh nhau, mọi người đều kiệt sức. Oái, tên bảo vệ kia đang cầm chiếc gậy bóng chày hướng về phía tôi.
- “Aaaaaaaaaaaaaa!!!”
- “...”
- “Duy... HUY!!”
Thấy tôi gặp nguy hiểm, cả Duy, Huy và Việt Anh đều xô tới đỡ cho tôi. Tên bảo vệ đánh hai gậy, một gậy trúng bụng của Duy, một gậy trúng đầu Huy, làm cậu ấy ngã xuống ngay lập tức, đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự. Việt Anh vô cùng tức giận, lia cái ghế đẩu vào người tên bảo vệ cầm gậy, nhưng lại bị một tên khác thụi hai phát vào bụng, rất đau đớn. Còn tôi mải lo cho Huy đang ngất đi, bị vệ sĩ trán rô bắt lại làm con tin, ép mọi người phải dừng tay. Tôi vẫn cố dãy dụa để thoát khỏi hắn, vì thế cẳng tay cứ đau nhói vì bị ép vào cái đinh trang trí trên tay áo vệ sĩ. Giờ đây, cả tám người đều thương tích đầy mình, còn ông Long thì đang rất giận dữ. Xong rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ một đi không trở lại...
- “DỪNG LẠI!!”
- “Cậu chủ.”
- “Minh, con tới đây làm gì?”
- “Ông đang làm gì họ vậy? Ông có biết ông đã hứa với tôi những gì không?”
- “Nghe bố nói đã, thực ra bố cũng định thả lũ nhóc này ra rồi, những tại chúng không biết điều, cứ chống đối nên bố đành phải dùng biện pháp mạnh.”
- “Ông mau thả họ ra ngay, nếu không tôi sẽ hủy hôn ước ngay lập tức!”
- “Con...”
- “Hủy hôn ước?”
- “Ông đừng ép tôi, tôi nói là làm đấy.”
- “Thôi được rồi, thả bọn nó ra.”
*
* *
- “Huy, cậu sao rồi? Huy? Cậu không được ngất nhé, sắp tới bệnh viện rồi, nhanh thôi.”
- “An...”
- “Đừng nói gì nhiều, phải tiết kiệm sức, cậu phải cố gắng trụ được cho tới khi đến bệnh viện.”
- “An... tớ... y.. yêu... cậu...”
- “Tớ hiểu... Huy, Huy, cậu mở mắt ra đi, tớ nghe thấy rồi. Cậu mau mở mắt ra cho tớ! Cậu yêu tớ như thế à? Huy!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.