Chương 58
Jin
12/06/2014
Đã đến lúc ông phải trả giá
Ngồi trên taxi, tròng lòng tôi khá bồn chồn, thậm chí còn run run nữa. Đúng, tôi đang sợ, tôi biết vào giờ phút này, mình không được phép hèn nhát, nhưng cơ thể tôi vẫn không ngừng run lên, nhịp tim đập dồn. Hôm nay cũng là ngày tổ chức lại lễ đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên, có thể việc làm này của tôi sẽ gây chuyện lớn cho buổi lễ, nhưng tôi không thể chậm thêm ngày nào nữa. Hoàng Minh, xin lỗi...
Đây là công an thành phố Hà Nội, tôi cầm cầm tập tài liệu trên tay, run run bước vào. Đã đến lúc mọi chuyện được đưa ra ánh sáng rồi, ba, con sắp làm được rồi.
- “Oái, mấy người là ai? Mấy người làm gì vậy? Bỏ ra, bỏ ra!!”
*
* *
Ay, sao mình mẩy nhức nhối thế này? Mở mắt, tôi thấy quanh mình chỉ có bốn bức tường màu xanh dương, còn tôi đang bị trói ở góc nhà. Huy động toàn bộ chất xám, tôi dự đoán mình đang là nạn nhân của một vụ bắt cóc có tổ chức, ngoài ra không biết thêm gì hơn ==” Tôi chỉ nhớ trước khi ở đây, tôi đang đi tới công an thành phố. Không, tôi đang đứng trước cổng công an thành phố mới đúng, sau đó tôi bị một người dí cái khăn có mùi thơm thơm vào mũi, chỉ kịp nhìn thấy người đó mặc vest và đeo kính râm đen, đằng sau có một chiếc Limousine. Tiếp theo đó thì tôi chẳng biết gì nữa, mở mắt ra thì thấy mình đang như thế này rồi.
Không nhầm vào đâu được, vụ bắt cóc này chắc chắn do Vương Trí Long bày ra, chắc ông ta cho người theo dõi tôi nên mới bắt được kịp thời như vậy chứ. Nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh dần, gấp gáp. Toi thật rồi. Lần trước ông ta bắt tôi, làm đủ trò mới được tha về, còn lần này thì chỉ có chết thôi. À đúng rồi, điện thoại của tôi.
“cạch”
- “Không có sóng đâu mà gọi.”
- “Kim Chi?”
- “Phải. Ngạc nhiên lắm đúng không? Diệp, còn đứng ngoài đó làm gì nữa?”
Cả Ngọc Diệp nữa?
Hóa ra đây là trò của hai chị em nhà Kim Chi Ngọc Diệp. Tôi vô cùng tức giận, đứng phắt lên dù đôi chân đang tê dại. Chi đẩy dúi tôi xuống sàn, tím cả gối, tôi không thốt lên lời nào, chỉ cắn chặt môi vì đau. Kim Chi nhếch mép cười khinh khỉnh, tôi ghét điệu cười đấy. Còn Diệp thì nhìn tôi chằm chằm, không biếu cảm. Cả hai người họ trông thật đáng sợ. Chính xác thì bây giờ tôi đang run lẩy bẩy, vì vậy tôi sẽ không mở miệng ra nói bất cứ một từ gì, tôi không muốn họ thấy tôi đang run sợ, mặc dù sự thật là như thế.
- “Sao, có vẻ như mày đã đoán trước được tình huống này rồi thì phải, bình tĩnh ghê.” - Kim Chi từ từ bước đến trước mặt tôi, ngón tay ngoe nguẩy sợi tóc vàng hoe.
- “Sao không nói gì vậy “An công chúa”? Mày bị đứt lưỡi rồi à?”
- “...”
- “Vẫn không chịu nói hả? Để xem mày lì được đến bao giờ.”
- “A.”
Vừa nói dứt câu, Kim Chi giật tóc, ghì đầu tôi vào tường. Còn Diệp, nãy giờ cứ đứng nhìn tôi chẳng nói năng gì, mặt lạnh tanh.
- “Bây giờ thì mày có chịu nói không?”
- “...”
- “Mày... Mày nghĩ mày là ai mà tao hỏi không chịu nói? Cho mày chết này, chết đi, chết đi.”
Mỗi một từ “chết”, Chi lại dúi đầu tôi vào bức tường phía sau, đau ê ẩm. Tôi không thể kháng cự vì đang bị trói, chỉ tiếp tục cắn môi chịu đau, cắn đến chảy cả máu. Kim Chi tức giận, giật lấy chiếc galaxy của tôi, ném bốp vào tường. Không! Đó là quà sinh nhật của cá sấu tặng tôi mà, sao cậu dám! Ngay cả lúc gia đình đang gặp khó khăn tôi cũng không bán nó, thế mà cậu dám ném như vậy à?
Tôi căm phẫn nhìn Kim Chi, cái nhìn sắc nhất có thể, tôi chỉ muốn lao đến túm tóc tạt tai tát tới tấp nó, rất tiếc là không thể. Thấy tôi có chút phản ứng, Kim Chi tỏ ra khoái chí lắm, lấy cái ghế ngồi vắt chân vênh mặt nhìn tôi. Cứ nhìn đi, nếu thoát được khỏi đây, đợi xem tao sẽ làm gì mày!
Diệp dã thay đổi hướng nhìn, bước đến chỗ cái galaxy đã bị nứt màn hình, nhặt lên và xoay xoay ngắm nghía. Rất nhanh, chiếc galaxy bay với vận tốc cao về phía đầu tôi, cũng may tôi phản xạ nhanh cúi xuống nên nó chỉ đập vào vai tôi, rất đau nhưng còn hơn là vào đầu.
- “Hai con quỷ!”
- “Ô, cũng biết nói rồi cơ à?”
- “Những hạng người như chúng mày không xứng để nói chuyện với tao.”
- “Nhưng cuối cùng mày cũng nói rồi đấy thôi. Là không xứng, hay là mày không dám. Đừng tưởng tao không nhận ra cái giọng run run của mày, dù mày có cố gào to lên.”
- “Dù bọn mày có bắt tao, thì Hoàng Minh và Việt Anh cũng không bao giờ yêu loại người như chúng mày đâu!”
- “Con ranh này, tao ày chết!”
“Chát chát!”
- “Chị, không việc gì phải tự mình làm việc này cả, cứ để nó cho bọn chúng.”
Sau câu nói đó, sáu, bảy đứa con gái khác đi vào căn phòng, mặt đứa nào cũng nhâng nháo cười khẩy. Được lệnh của Kim Chi Ngọc Diệp, bọn chúng túm tụm vào đánh tôi, giằng giật tơi tả. Và tất nhiên tôi không thể chống cự lại chúng khi người mình bị trói thế này, một người còn không nổi huống chi là bảy người. Kim Chi ngồi trên ghế cười khanh khách, còn Diệp vẫn thế, không biểu cảm, chăm chăm nhìn tôi, không ngờ con em còn nguy hiểm hơn con chị, tôi đã đánh giá quá thấp về hai chị em này rồi.
Những cái bạt tai, đấm, đá liên tục xô đến người tôi đau đớn, khắp người tôi bầm dập và chảy máu, áo quần rách rưới thảm hại. Hoàng Minh, tôi đau quá, cứu tôi với...
Hình ảnh xung quanh tôi bắt đầu mờ nhạt đi, tôi hoa mắt và không nhìn rõ mọi thứ nữa. Một chậu nước lạnh ngay lập tức được tạt thẳng vào mặt tôi, vừa lạnh, vừa đau.
- “Tao không ày xỉu, mày phải tỉnh táo để tiếp tục chơi với tao chứ, tiểu thư?”
- “...”
- “Không nói được gì nữa à? Đừng có thở dốc làm bộ đau đớn như thế, tao biết mày còn chịu được mà, tao còn nhiều trò lắm.”
- “...”
- “Tao bảo mày không được ngất cơ mà con kia!”
Lại một chậu nước lạnh. Tôi không chịu được nữa, chắc tôi sẽ chết ở đây rồi.
- “Chị, đến rồi kìa.”
Trước khi hai mi mắt sụp xuống, tôi vẫn kịp nhìn thấy một người, tôi nhận ra đó là ai.
*
* *
Thơm quá, chính xác thì đây là mùi cà phê espresso, chính xác hơn là mùi mocha. Hắn bước vào, mỉm cười với tôi. Là hắn, hắn đây rồi, cá sấu đáng ghét của tôi đây rồi!
- “Hoàng Minh!!” - Tôi òa khóc, nhào đến bên cá sấu - “Cá sấu, cậu đây rồi, sao cậu đến trễ vậy? Tôi sợ lắm.”
- “Không sao nữa, có tôi ở đây rồi, đừng sợ.”
- “Hoàng Minh...”
Tôi ghì chật thân hình to lớn của cá sấu. Nhưng sao càng ôm chặt, hắn càng nhỏ lại, nhỏ lại, rồi không thấy đâu nữa. Hoàng Minh, cậu đâu rồi? Hoàng Minh? HOÀNG MINH!!
- “An, tỉnh lại đi An, cậu không sao chứ? An!”
Tôi mở mắt. Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, không có Hoàng Minh nào ở đây cả. Giờ cậu ấy đã là chồng tương lai của người khác rồi, sao còn đến đây cứu tôi được chứ.
- “Cậu ổn chứ?”
Tôi bắt đầu để ý đến người bên cạnh mình, là cậu ấy. Đúng rồi, hồi nãy trước khi ngất đi, tôi đã nhìn thấy cậu ấy ở cửa.
- “Tiên, sao cậu cũng bị bắt vào đấy?”
- “Ừ.”
- “Bộ đồ này... Cậu bị Kim Chi bắt cóc từ lễ đính hôn đúng không?”
- “Ừ. Trên đường đến khách sạn, tớ bị bắt tới đây. Người của Kim Chi đưa tớ vào căn phòng này, tớ đã nhìn thấy cậu bị ngất đi.”
- “Vậy lễ đính hôn...”
- “Lại không thành. Chắc tớ và Minh không có duyên rồi.”
- “Mà...”
- “Mà...”
- “Cậu nói trước đi.”
- “Lúc ngất đi, cậu gọi tên Minh nhiều lắm, cậu còn cười, còn khóc, còn kêu gào nữa.”
- “Tớ...”
- “Cậu yêu Minh lắm đúng không?”
- “Tiên, tớ...”
- “Tớ biết mà, cậu đừng phủ nhận nữa. Tớ biết cậu yêu Minh, Minh cũng vậy. Biết thế mà tớ vẫn cứ cố chấp níu lại Minh, và tất nhiên là vẫn không được. Xin lỗi đã làm cậu buồn trong thời gian qua.”
- “Không, Tiên, cậu và cá s... Cậu và Hoàng minh mới đúng là một cặp, hai người tương xứng với nhau về mọi mặt, còn tớ thì không...”
- “Thôi đừng nói nữa... Trên người cậu nhiều vết thương quá. Bọn Kim Chi ác thật.”
Nhắc mới nhớ là tôi đang mình đầy thương tích, đau ê ẩm, lại thêm lúc nãy bị tạt nước lạnh nên trán tôi còn hơi nóng nóng nữa, chắc tôi bị cảm lạnh rồi. Bây giờ trông tôi thảm hại lắm, áo quần rách te tua, tóc rối bù, mặt và người đầy những vết bầm tím và vết chảy máu do bị đánh, dưới mũi và mép có vệt máu đông. Tôi như vừa bị đày xuống địa ngục vậy.
- “Trước đấy nữa, tớ cũng đã từng bị chị em nhà Kim Chi Ngọc Diệp làm hại, nhưng không ngờ họ còn độc ác hơn tớ nghĩ nhiều.”
- “Diệp và Chi... họ là hai chị em à?”
- “Ừ, cậu chuyển vào sau nên không biết. Họ là hai chị em độc ác và thâm hiểm, là những con cáo xinh đẹp đội lốt người.”
- “Thật may là họ không làm gì tớ. Mà bây giờ chúng ta phải làm cách nào để thoát khỏi đây?”
- “Tớ đã thử nhắn tin cho hội công chúa, nhưng không gửi được vì không có sóng. Với lại điện thoại của tớ bị bọn nó đập rồi. Chỗ này chắc là vùng sâu vùng xa nên mới không có sóng điện thoại.”
- “Ủa, lúc bị bắt tới đây cậu không biết gì à?”
- “Biết gì?”
- “Chúng ta đang ở trong một ngôi biệt thự ở Tokyo Nhật Bản.”
- “NHẬT BẢN?”
- “Cậu không hề biết tí gì sao?”
- “Không. Lúc bị bắt tới đây, tớ bị đánh thuốc mê, không biết gì cả. Tỉnh dậy đã thấy mình ở trong này rồi.”
- “Trời.”
- “Vậy là xong rồi. Bị bắt cóc ở Việt Nam còn khó thoát chứ nói gì đến ra nước ngoài. Có chăng là ra được khỏi cái nhà này thì cũng chẳng cách nào về được nước.”
- “Đúng thế. Tớ có mang điện thoại nhưng đang ở Nhật nên không gọi về Việt Nam được.”
Tiên nắm chặt tay tôi, còn tôi chẩng còn chút sức lực nào để cử động nữa. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt vô vọng.
*
* *
Đêm xuống. Thủy Tiên nằm cạnh tôi ngủ thiếp đi như một công chúa trong bộ váy lộng lẫy của buổi lễ đính hôn, tôi thì thảm hại về mọi mặt, chúng tôi nằm cạnh nhau như một bức tranh phản diện vậy.
Tiên đã ngủ say, còn tôi không tài nào ngủ được. Một phần vì tôi đã ngủ quá nhiều, một phần vì mình mẩy đau nhức không nhắm mắt nổi. Trong thâm tâm tôi hiện ra một khoảng trống tối tăm khó tả mà tôi cứ bị kéo vào. Đầu óc tưởng như trống rỗng nhưng lại đặc kịt, đặc kịt những suy nghĩ, những lời nói, những hình ảnh về Hoàng Minh. Tôi không biết phải gọi tên cảm giác này là gì, nhưng thực sự nó rất khó chịu. Giá như tôi có thể nhắm mắt ngủ ngay bây giờ, để không còn cảm giác gì nữa, dỗ dành mãi mà đôi mắt không chịu nghỉ ngơi, cứ mở thao láo, chắc tôi sẽ thức trắng đêm nay rồi
Ngồi trên taxi, tròng lòng tôi khá bồn chồn, thậm chí còn run run nữa. Đúng, tôi đang sợ, tôi biết vào giờ phút này, mình không được phép hèn nhát, nhưng cơ thể tôi vẫn không ngừng run lên, nhịp tim đập dồn. Hôm nay cũng là ngày tổ chức lại lễ đính hôn của Hoàng Minh và Thủy Tiên, có thể việc làm này của tôi sẽ gây chuyện lớn cho buổi lễ, nhưng tôi không thể chậm thêm ngày nào nữa. Hoàng Minh, xin lỗi...
Đây là công an thành phố Hà Nội, tôi cầm cầm tập tài liệu trên tay, run run bước vào. Đã đến lúc mọi chuyện được đưa ra ánh sáng rồi, ba, con sắp làm được rồi.
- “Oái, mấy người là ai? Mấy người làm gì vậy? Bỏ ra, bỏ ra!!”
*
* *
Ay, sao mình mẩy nhức nhối thế này? Mở mắt, tôi thấy quanh mình chỉ có bốn bức tường màu xanh dương, còn tôi đang bị trói ở góc nhà. Huy động toàn bộ chất xám, tôi dự đoán mình đang là nạn nhân của một vụ bắt cóc có tổ chức, ngoài ra không biết thêm gì hơn ==” Tôi chỉ nhớ trước khi ở đây, tôi đang đi tới công an thành phố. Không, tôi đang đứng trước cổng công an thành phố mới đúng, sau đó tôi bị một người dí cái khăn có mùi thơm thơm vào mũi, chỉ kịp nhìn thấy người đó mặc vest và đeo kính râm đen, đằng sau có một chiếc Limousine. Tiếp theo đó thì tôi chẳng biết gì nữa, mở mắt ra thì thấy mình đang như thế này rồi.
Không nhầm vào đâu được, vụ bắt cóc này chắc chắn do Vương Trí Long bày ra, chắc ông ta cho người theo dõi tôi nên mới bắt được kịp thời như vậy chứ. Nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh dần, gấp gáp. Toi thật rồi. Lần trước ông ta bắt tôi, làm đủ trò mới được tha về, còn lần này thì chỉ có chết thôi. À đúng rồi, điện thoại của tôi.
“cạch”
- “Không có sóng đâu mà gọi.”
- “Kim Chi?”
- “Phải. Ngạc nhiên lắm đúng không? Diệp, còn đứng ngoài đó làm gì nữa?”
Cả Ngọc Diệp nữa?
Hóa ra đây là trò của hai chị em nhà Kim Chi Ngọc Diệp. Tôi vô cùng tức giận, đứng phắt lên dù đôi chân đang tê dại. Chi đẩy dúi tôi xuống sàn, tím cả gối, tôi không thốt lên lời nào, chỉ cắn chặt môi vì đau. Kim Chi nhếch mép cười khinh khỉnh, tôi ghét điệu cười đấy. Còn Diệp thì nhìn tôi chằm chằm, không biếu cảm. Cả hai người họ trông thật đáng sợ. Chính xác thì bây giờ tôi đang run lẩy bẩy, vì vậy tôi sẽ không mở miệng ra nói bất cứ một từ gì, tôi không muốn họ thấy tôi đang run sợ, mặc dù sự thật là như thế.
- “Sao, có vẻ như mày đã đoán trước được tình huống này rồi thì phải, bình tĩnh ghê.” - Kim Chi từ từ bước đến trước mặt tôi, ngón tay ngoe nguẩy sợi tóc vàng hoe.
- “Sao không nói gì vậy “An công chúa”? Mày bị đứt lưỡi rồi à?”
- “...”
- “Vẫn không chịu nói hả? Để xem mày lì được đến bao giờ.”
- “A.”
Vừa nói dứt câu, Kim Chi giật tóc, ghì đầu tôi vào tường. Còn Diệp, nãy giờ cứ đứng nhìn tôi chẳng nói năng gì, mặt lạnh tanh.
- “Bây giờ thì mày có chịu nói không?”
- “...”
- “Mày... Mày nghĩ mày là ai mà tao hỏi không chịu nói? Cho mày chết này, chết đi, chết đi.”
Mỗi một từ “chết”, Chi lại dúi đầu tôi vào bức tường phía sau, đau ê ẩm. Tôi không thể kháng cự vì đang bị trói, chỉ tiếp tục cắn môi chịu đau, cắn đến chảy cả máu. Kim Chi tức giận, giật lấy chiếc galaxy của tôi, ném bốp vào tường. Không! Đó là quà sinh nhật của cá sấu tặng tôi mà, sao cậu dám! Ngay cả lúc gia đình đang gặp khó khăn tôi cũng không bán nó, thế mà cậu dám ném như vậy à?
Tôi căm phẫn nhìn Kim Chi, cái nhìn sắc nhất có thể, tôi chỉ muốn lao đến túm tóc tạt tai tát tới tấp nó, rất tiếc là không thể. Thấy tôi có chút phản ứng, Kim Chi tỏ ra khoái chí lắm, lấy cái ghế ngồi vắt chân vênh mặt nhìn tôi. Cứ nhìn đi, nếu thoát được khỏi đây, đợi xem tao sẽ làm gì mày!
Diệp dã thay đổi hướng nhìn, bước đến chỗ cái galaxy đã bị nứt màn hình, nhặt lên và xoay xoay ngắm nghía. Rất nhanh, chiếc galaxy bay với vận tốc cao về phía đầu tôi, cũng may tôi phản xạ nhanh cúi xuống nên nó chỉ đập vào vai tôi, rất đau nhưng còn hơn là vào đầu.
- “Hai con quỷ!”
- “Ô, cũng biết nói rồi cơ à?”
- “Những hạng người như chúng mày không xứng để nói chuyện với tao.”
- “Nhưng cuối cùng mày cũng nói rồi đấy thôi. Là không xứng, hay là mày không dám. Đừng tưởng tao không nhận ra cái giọng run run của mày, dù mày có cố gào to lên.”
- “Dù bọn mày có bắt tao, thì Hoàng Minh và Việt Anh cũng không bao giờ yêu loại người như chúng mày đâu!”
- “Con ranh này, tao ày chết!”
“Chát chát!”
- “Chị, không việc gì phải tự mình làm việc này cả, cứ để nó cho bọn chúng.”
Sau câu nói đó, sáu, bảy đứa con gái khác đi vào căn phòng, mặt đứa nào cũng nhâng nháo cười khẩy. Được lệnh của Kim Chi Ngọc Diệp, bọn chúng túm tụm vào đánh tôi, giằng giật tơi tả. Và tất nhiên tôi không thể chống cự lại chúng khi người mình bị trói thế này, một người còn không nổi huống chi là bảy người. Kim Chi ngồi trên ghế cười khanh khách, còn Diệp vẫn thế, không biểu cảm, chăm chăm nhìn tôi, không ngờ con em còn nguy hiểm hơn con chị, tôi đã đánh giá quá thấp về hai chị em này rồi.
Những cái bạt tai, đấm, đá liên tục xô đến người tôi đau đớn, khắp người tôi bầm dập và chảy máu, áo quần rách rưới thảm hại. Hoàng Minh, tôi đau quá, cứu tôi với...
Hình ảnh xung quanh tôi bắt đầu mờ nhạt đi, tôi hoa mắt và không nhìn rõ mọi thứ nữa. Một chậu nước lạnh ngay lập tức được tạt thẳng vào mặt tôi, vừa lạnh, vừa đau.
- “Tao không ày xỉu, mày phải tỉnh táo để tiếp tục chơi với tao chứ, tiểu thư?”
- “...”
- “Không nói được gì nữa à? Đừng có thở dốc làm bộ đau đớn như thế, tao biết mày còn chịu được mà, tao còn nhiều trò lắm.”
- “...”
- “Tao bảo mày không được ngất cơ mà con kia!”
Lại một chậu nước lạnh. Tôi không chịu được nữa, chắc tôi sẽ chết ở đây rồi.
- “Chị, đến rồi kìa.”
Trước khi hai mi mắt sụp xuống, tôi vẫn kịp nhìn thấy một người, tôi nhận ra đó là ai.
*
* *
Thơm quá, chính xác thì đây là mùi cà phê espresso, chính xác hơn là mùi mocha. Hắn bước vào, mỉm cười với tôi. Là hắn, hắn đây rồi, cá sấu đáng ghét của tôi đây rồi!
- “Hoàng Minh!!” - Tôi òa khóc, nhào đến bên cá sấu - “Cá sấu, cậu đây rồi, sao cậu đến trễ vậy? Tôi sợ lắm.”
- “Không sao nữa, có tôi ở đây rồi, đừng sợ.”
- “Hoàng Minh...”
Tôi ghì chật thân hình to lớn của cá sấu. Nhưng sao càng ôm chặt, hắn càng nhỏ lại, nhỏ lại, rồi không thấy đâu nữa. Hoàng Minh, cậu đâu rồi? Hoàng Minh? HOÀNG MINH!!
- “An, tỉnh lại đi An, cậu không sao chứ? An!”
Tôi mở mắt. Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, không có Hoàng Minh nào ở đây cả. Giờ cậu ấy đã là chồng tương lai của người khác rồi, sao còn đến đây cứu tôi được chứ.
- “Cậu ổn chứ?”
Tôi bắt đầu để ý đến người bên cạnh mình, là cậu ấy. Đúng rồi, hồi nãy trước khi ngất đi, tôi đã nhìn thấy cậu ấy ở cửa.
- “Tiên, sao cậu cũng bị bắt vào đấy?”
- “Ừ.”
- “Bộ đồ này... Cậu bị Kim Chi bắt cóc từ lễ đính hôn đúng không?”
- “Ừ. Trên đường đến khách sạn, tớ bị bắt tới đây. Người của Kim Chi đưa tớ vào căn phòng này, tớ đã nhìn thấy cậu bị ngất đi.”
- “Vậy lễ đính hôn...”
- “Lại không thành. Chắc tớ và Minh không có duyên rồi.”
- “Mà...”
- “Mà...”
- “Cậu nói trước đi.”
- “Lúc ngất đi, cậu gọi tên Minh nhiều lắm, cậu còn cười, còn khóc, còn kêu gào nữa.”
- “Tớ...”
- “Cậu yêu Minh lắm đúng không?”
- “Tiên, tớ...”
- “Tớ biết mà, cậu đừng phủ nhận nữa. Tớ biết cậu yêu Minh, Minh cũng vậy. Biết thế mà tớ vẫn cứ cố chấp níu lại Minh, và tất nhiên là vẫn không được. Xin lỗi đã làm cậu buồn trong thời gian qua.”
- “Không, Tiên, cậu và cá s... Cậu và Hoàng minh mới đúng là một cặp, hai người tương xứng với nhau về mọi mặt, còn tớ thì không...”
- “Thôi đừng nói nữa... Trên người cậu nhiều vết thương quá. Bọn Kim Chi ác thật.”
Nhắc mới nhớ là tôi đang mình đầy thương tích, đau ê ẩm, lại thêm lúc nãy bị tạt nước lạnh nên trán tôi còn hơi nóng nóng nữa, chắc tôi bị cảm lạnh rồi. Bây giờ trông tôi thảm hại lắm, áo quần rách te tua, tóc rối bù, mặt và người đầy những vết bầm tím và vết chảy máu do bị đánh, dưới mũi và mép có vệt máu đông. Tôi như vừa bị đày xuống địa ngục vậy.
- “Trước đấy nữa, tớ cũng đã từng bị chị em nhà Kim Chi Ngọc Diệp làm hại, nhưng không ngờ họ còn độc ác hơn tớ nghĩ nhiều.”
- “Diệp và Chi... họ là hai chị em à?”
- “Ừ, cậu chuyển vào sau nên không biết. Họ là hai chị em độc ác và thâm hiểm, là những con cáo xinh đẹp đội lốt người.”
- “Thật may là họ không làm gì tớ. Mà bây giờ chúng ta phải làm cách nào để thoát khỏi đây?”
- “Tớ đã thử nhắn tin cho hội công chúa, nhưng không gửi được vì không có sóng. Với lại điện thoại của tớ bị bọn nó đập rồi. Chỗ này chắc là vùng sâu vùng xa nên mới không có sóng điện thoại.”
- “Ủa, lúc bị bắt tới đây cậu không biết gì à?”
- “Biết gì?”
- “Chúng ta đang ở trong một ngôi biệt thự ở Tokyo Nhật Bản.”
- “NHẬT BẢN?”
- “Cậu không hề biết tí gì sao?”
- “Không. Lúc bị bắt tới đây, tớ bị đánh thuốc mê, không biết gì cả. Tỉnh dậy đã thấy mình ở trong này rồi.”
- “Trời.”
- “Vậy là xong rồi. Bị bắt cóc ở Việt Nam còn khó thoát chứ nói gì đến ra nước ngoài. Có chăng là ra được khỏi cái nhà này thì cũng chẳng cách nào về được nước.”
- “Đúng thế. Tớ có mang điện thoại nhưng đang ở Nhật nên không gọi về Việt Nam được.”
Tiên nắm chặt tay tôi, còn tôi chẩng còn chút sức lực nào để cử động nữa. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt vô vọng.
*
* *
Đêm xuống. Thủy Tiên nằm cạnh tôi ngủ thiếp đi như một công chúa trong bộ váy lộng lẫy của buổi lễ đính hôn, tôi thì thảm hại về mọi mặt, chúng tôi nằm cạnh nhau như một bức tranh phản diện vậy.
Tiên đã ngủ say, còn tôi không tài nào ngủ được. Một phần vì tôi đã ngủ quá nhiều, một phần vì mình mẩy đau nhức không nhắm mắt nổi. Trong thâm tâm tôi hiện ra một khoảng trống tối tăm khó tả mà tôi cứ bị kéo vào. Đầu óc tưởng như trống rỗng nhưng lại đặc kịt, đặc kịt những suy nghĩ, những lời nói, những hình ảnh về Hoàng Minh. Tôi không biết phải gọi tên cảm giác này là gì, nhưng thực sự nó rất khó chịu. Giá như tôi có thể nhắm mắt ngủ ngay bây giờ, để không còn cảm giác gì nữa, dỗ dành mãi mà đôi mắt không chịu nghỉ ngơi, cứ mở thao láo, chắc tôi sẽ thức trắng đêm nay rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.