Tiểu Thư Cappuccino

Chương 62

Jin

12/06/2014

Cậu làm được chứ, lời hứa với tôi?

“Tèn ten ten ten

Tèn tén tèn ten

Tèn ten ten tén

Tén tén tèn tèn tèn ten...”

- “Giờ phút thiêng liêng đã đến, xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn.”

- “Hôn đi, hôn đi, hôn đi...”

- “Oái, sao đeo mãi không vào.”

- “Em lại không nghe lời anh giảm cân trước ngày cưới, thế nên ngón tay mới phình ra thế này đúng không?”

- “Em có giảm cân mà. Có điều... tập thể dục xong mệt quá nên em “bù đắp năng lượng” hơi quá đà ^_^”

- “Thôi không sao, cứ để nó lơ lửng ở đây cũng được, đợi khi nào tay em bé lại sẽ chui vừa.”

- “>< Anh lại thế rồi!!” Bó tay hai người này, đến ngày cưới rồi còn chành chọe nhau. Cái hồi dì Huệ còn hay phải vào viện vì đau dạ dày, suốt ngày chê bai chửi rủa chú bác sĩ là khó ưa, là bẩn tính, là @#!^**%$#&^... thế mà bây giờ vẫn đồng ý lấy chú ấy cơ đấy. Vậy là từ nay Jun có tận hai người bố, sướng nhé, và tôi cũng không cần lúc nào cũng canh canh xem dì có ăn đồ cay nữa không rồi, vì giờ đã có người chú bác sĩ siêu khó tính ở đây, dì không dám ăn cay nữa đâu. Hôm nay tôi mặc một bộ đầm trắng siêu đẹp, ngoài dì Huệ là cô dâu, không tính, thì có vẻ như tôi là người xinh nhất ở đây =v= Khiêm tốn mà nói nhan sắc của tôi có thể sánh ngang với Tây Thi, Dương Quý Phi,... Tôi không khoác lác đâu, không tin thì gọi họ tới đây đi, so sánh xem tôi và họ ai đẹp hơn. Không gọi à? Vậy bạn công nhận sắc đẹp của tôi rồi đấy nhá. Đi cùng công chúa tất nhiên là phải có hoàng tử, theo sau tôi có tận bốn hoàng tử lận. Hôm nay họ đều mặc vest đen, rất nổi bật khi đứng cùng với tôi, trông ai cũng như người nhớn cơ ý. Họ... Ủa? Đâu rồi? Bốn hoàng tử của tôi đâu rồi? Nửa tiếng trước còn thấy họ đứng đây cơ mà, còn cá cược xem dì Huệ có đeo vừa nhẫn không nữa. Hầy, chắc thấy tôi thắng nên rủ nhau chuồn hết rồi chứ gì? Toàn lũ chơi bẩn. - “An! An! Nhanh!!” - “Gì thế? Cứ bình tĩnh, muốn nhanh là phải từ từ. Đừng có thở dốc nữa, nói đi.” - “Nhanh.... bệnh viện... bốn cái đuôi của mày...” - “Hả? Tao chẳng hiểu gì cả.” - “Vào viện nhanh lên.” - “Bốn đại mĩ nam vừa đánh nhau phải vào viện.” - “Cái gì? Sao họ lại đánh nhau? Mọi ngày vẫn hòa thuận lắm cơ mà.” - “Không phải không phải! Hồi nãy ở đằng kia có cái ngân hàng bị cướp, bốn người họ nhảy vào bắt trong khi những người xung quanh gọi cảnh sát. Nhưng băng cướp này có tận mười người cơ, mà ai cũng có súng và võ thì siêu cao thủ, trong khi bốn người họ tay không bắt giặc, vì thế họ đều bị thương rất nặng, đang nằm trong bệnh viện.” - “An, nghe nói trong bốn người, hình như có một người đã... đã...” - “Đã... làm sao? Đó là ai?” - “Tao không biết, chỉ biết họ đang ở bệnh viện thôi.” - “Đưa tao tới đó, nhanh!” Ngồi trên xe tới bệnh viện, tôi cứ bồn chồn không yên. Cầu mong không ai bị làm sao, không ai phải... Ôi tôi không muốn nói ra từ xui xẻo đó đâu. Ở bên đường, có một đám người và rất nhiều cảnh sát đi lại, đó chính là cái ngân hàng vừa bị cướp sao? Ôi không! - “An, đây rồi. Duy phòng 103, Việt Anh 104, Hoàng Minh 105 và Huy 106. Họ đều...” Không kịp nghe hết câu nói của Bảo Linh, tôi chạy nhanh vào phòng số 105. Lúc nãy Linh nói có một người đã... Không biết đó là ai nữa, cầu mong đừng là... - “Hoàng Minh, Hoàng Minh, tôi đến rồi đây. Hoàng Minh, mở mắt ra! Tôi nói cậu mở mắt ra cơ mà, cậu không được nhắm mắt như thế.” - “C... cậu... đến... rồi à?” - “Tôi đây, tôi đã đến rồi đây. Hoàng Minh... - “Bác sĩ bảo, tôi... không cứu nổi nữa rồi.” - “Không! Không phải thế!” - “An, tôi... yêu... cậu. Nhiều lắm.” - “Minh... Cậu nói sẽ luôn ở bên tôi cơ mà, tôi sẽ nắm chặt tay cậu, không cho cậu đi. Cậu không được phép làm sao cả.” - “Biết làm sao được... Tôi bị bắn rất nhiều. Tôi sắp... khụ khụ... tôi sắp...” - “Không được nói nữa! Tôi không cho cậu nói.” - “Đừng khóc nữa. Tôi đi rồi, ba người còn lại sẽ chăm sóc tốt cho cậu.” - “Không! Tôi cần cậu. Hoàng Minh, tôi... yêu cậu.” - “Cái gì?” - “Tôi-yêu-cậu!” -.”...” - “Vì thế cậu không được chết. Tôi cấm! Cậu mà còn...” “Chụt!” 0_o ... - “=.= đồ con rùa này, sao môi cậu cũng dính nước mũi vậy?” - “... Oái! Bỏ tôi ra.” - “Tôi đã nói tôi sẽ luôn ở bên cậu rồi mà. Tôi sẽ không bỏ ra đâu.” - “Cậu... cậu bày ra trò này. Cậu lại lừa tôi! >”< Cậu học cách nói sến sụa đấy ở đâu đấy? Thôi ngay đi.”

- “Giống trong mấy cuốn tiểu thuyết cậu hay đọc mà, không thích à?”

- “Cậu đọc tiểu thuyết á?”

- “Thấy cậu đọc suốt ngày nên tôi cũng mua thử về đọc, chẳng có gì thú vị cả. Bọn con gái các cậu chỉ giỏi mơ mộng đâu đâu.”

- “Kệ tôi!”

- “Thôi nào, đừng giận. Cậu còn nợ tôi một lời hứa đấy.”

- “Hả?”

- “Tôi đã dành quán quân trong cuộc thi Espresso rồi, giờ cậu phải thực hiện một lời hứa với tôi.”

==”

Tưởng quên rồi chứ, đang định bơ đi. Sao hắn nhớ dai thế nhỉ? Đã mấy tháng rồi.

- “Thôi được, nói đi. Lại là làm osin một tuần, hay ra giữa đường hét lên “tôi bị điên”, hay chép bài trên lớp cho cậu một tháng?”



- “Không. Cậu phải hứa sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cưới tôi.”

- “CÁI GÌ?”

- “Làm gì mà ngạc nhiên vậy? Tôi đang cầu hôn cậu đấy.”

- “Thế này mà gọi là cầu hôn à? Đây gọi là ép hôn thì có! Cậu đọc tiểu thuyết mà không thấy người ta cầu hôn thế nào à?”

- “Nhưng cậu thua rồi, cậu phải thực hiện lời hứa.”

- “Không được, cậu ra yêu cầu khác đi.”

- “Thế nói chung là cậu có đồng ý không đây? Bây giờ ba người kia đã ra nước ngoài hết rồi, nếu không yêu tôi cậu sẽ ế đấy, cậu sợ ế lắm mà.”

- “Cậu... Tôi mà ế được á? Được rồi, không yêu thì không yêu, để xem ai ế. Hứ! Tôi đi về.”

- “Này, này, giận thật rồi à?”

- “...”

- “Này, con rùa kia!”

- “...”

- “Ê!”

- “...”

- “Tặng cậu...”

...

Cái lắc chân đẹp quá, các chi tiết được làm rất tinh xảo. Trên lắc có hai cái hình nhỏ, hình một con rùa và một con cá sấu ==” Đã bảo tôi là thỏ rồi mà, sao cứ thích gọi tôi là rùa thế.

- “Cái này sẽ thay thế cho cái lắc chân Duy tặng cậu hồi trước.”

Rồi cá sấu ấn tôi ngồi xuống băng ghế chờ, cúi người đeo lắc vào chân tôi, làm mọi người xung quanh cứ nhìn nhìn, xấu hổ quá đi. Sau đó hắn rút trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, đứng nghiêm chỉnh trước mặt tôi, hít một hơi và quỳ xuống, nâng chiếc hộp lên:

- “Công chúa Cappuccino sẽ nhận lời cầu hôn của hoàng tử Mocha chứ?”

- “Hoàng Minh, cậu...”

Trong chiếc hộp là một đôi nhẫn làm bằng vàng trắng, mặt nhẫn nạm kim cương lấp lánh. Tôi đã từng ước mơ được cầu hôn kiểu này, nhưng ở nơi đông người như sân bay thì... ==”



- “Thế nào? Công chúa?” - Hắn nở một nụ cười đểu không chịu nổi.

- “Cá sấu, đứng dậy mau, đứng dậy!”

- “Cậu mà không nhận lời tôi sẽ không đứng dậy.”

- “Cậu đang làm mọi người chú ý đấy, đứng dậy nhanh lên.”

- “Mọi người chú ý à? Càng tốt ^^ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI Ở SÂN BAY CHÚ Ý! NẾU CÔ GÁI NÀY KHÔNG NHẬN LỜI CẦU HÔN CỦA TÔI, TÔI SẼ KHÔNG ĐỨNG DẬY!”

- “Trời ơi, đừng có chảnh nữa, nhận đi, sao lại để một người đẹp trai như thế phải quỳ lâu vậy.”

- “Ôi lãng mạn thật.”

- “Chắc anh ấy mỏi chân lắm rồi, mau nhận đi chứ, người ta mỏi gãy chân bây giờ.”

=0=

Cá sấu cá sấu! Tôi thề, sau khi ra khỏi sân bay, cậu sẽ “ăn đủ”!

- “Tôi... tôi sẽ nhận.”

- “Không được, đấy là thì tương lai, cậu phải nói là “tôi nhận.”

- “Tôi-nhận!”

- “Oke. Bắt đầu từ giờ cậu chính thức được làm vợ tương lai của tôi. Xong, về thôi.”

0_o

- “Này cá sấu, cậu vừa nói cái gì!”

- “Đừng có to tiếng như vậy chứ, cậu đã nhận lời cầu hôn của tôi, đã là vợ tương lai của tôi rồi, quát to như vậy tôi bỏ bây giờ.”

- “Cái gì? Bỏ đi, bỏ thử xem!”

- “Đồ con rùa, tôi khuyên cậu nên nhỏ nhỏ tiếng thôi, những cô gái xung quanh này mà biết cậu phá hôn ước vừa xong với tôi thì cậu sẽ... e hèm, tôi không dám tưởng tượng.”

Aaaaaaa!!!

Cá sấu đê tiện, hắn lại cho tôi vào chòng rồi. Cá sấu đáng ghét, cá sấu đê tiện, cá sấu gian xảo, cá sấu @#%$%*$#%^...

- “Nào vợ yêu, chúng ta đi ăn đồ nướng nhé ^^”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Cappuccino

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook