Tiểu Thư Dịu Dàng Và Thiếu Gia Lạnh Lùng
Chương 33
Mun Moody
25/07/2014
- Nhưng sao? - đồng thanh.
- Vì bệnh nhân bị chấn thương ở đầu nên có thể để lại di chứng. - bác sĩ nói.
- Sao? - đồng thanh tập 2 trừ hắn.
- Khi nào cô ấy tỉnh? - hắn hỏi vì trong tình huống này chỉ có hắn là bình tĩnh nhất.
- Vết thương ở đầu nhỏ nên ngày mai có thể tỉnh. - bác sĩ trả lời mà mồ hôi cứ thi nhau đổ vì trước mặt ông tàn là con ông cháu cha lở có nói sai gì thì chỉ có ra ngoài đường mà ở.
- Ko có việc gì vậy tôi đi trước. -bác sĩ nói.
- Cảm ơn bác sĩ. - đồng thanh.
- Ko có gì. - bác sĩ nói rồi chuồng luôn, đứng đây tí nữa chắc chết vì đổ mồ hôi nhiều quá (tg hơi quá :))
Nói rồi cả bọn đi vào phòng bệnh. Nó nằm trên giường trên đầu có quấn 1 miếng băng gạt to (thông cảm nhé, tg ko biết diễn tả ntn). Bây giờ cả bọn mới nhớ tới nguyên nhân nó nằm ở đây vì nãy giờ lo lắng quá nên quên.
- Sao Mun lại bị như vậy? - Sam hỏi câu hỏi mà cả bọn vẫn đang thắc mắc nãy giờ.
- Là... là... vì chị ấy đở tấm ván cho... tôi. - Tina cúi mặt xuống lấp bấp trả lời cứ làm như là mình có lỗi lắm (đúng quá còn gì >_<)
- CÁI GÌ? - đồng thanh trừ hắn (hắn biết rồi)
- Lúc nãy Mun ở nhà làm sao lại ở cùng cô? - Kan thắc mắc, cả bọn cùng hướng ánh mắt về Tina.
- Tại... tại... lúc nãy em có gọi chị ấy ra cafe Daily nói chuyện, khi về thì em nhìn chị ấy về rồi em mới về, em ko hiểu sao chị... chị ấy còn ở lại đở tấm ván cho em... hix. - Tina nói giọng nghèn nghẹn (tức quá >_< nói sai sự thật ko)
- Tối rồi cô còn gặp Mun làm gì? - Rian đưa ánh mắt tức giận hỏi.
- Em... em là... là chỉ muốn gặp... chị ấy... để nói chuyện thôi... pame em rất nhớ chị... ấy... ko ngờ... chị... ấy... lại... lại. - Tina khóc nức nở (nước mắt cá sấu ý)
- Mẹ cô nhớ em tôi sao? Hừ... nực cười... chẳng phải lúc trước chính bà ta đã đuổi nó ra khỏi nhà sao? HẢ? - Rian hét lên.
- Em... em... huhu... - Tina khóc to hơn.
- Thôi anh. Đây là bệnh viện mà. - Sam cầm tay Rian nhắc nhở.
- Được rồi. Cũng tối rồi cô về đi. - Hắn lạnh lùng nói mà ko thèm nhìn Tina lấy 1 cái.
- Vâng... hix.. - Tina nói rồi đi về trên môi nở nụ cười nham hiểm, ko ai thấy nụ cười đó trừ 1 người.
- Thôi, mọi người cũng về luôn đi tối rồi tôi ở đây với Nhi. - hắn nói.
- Vâng. - Sam
- Được rồi. Tao về đây. - Rian, Kan đồng thanh.
Nói rồi Sam, Rian, Kan đi về. Trong phòng chỉ còn hắn và nó. Hắn đi tới cái ghế gần giường ngồi xuống, rồi nắm tay nó, hắn nói:
- Nhi à, em mau tỉnh lại đi, em biết tôi lo lắng cho em lắm ko hả? Tại sao em lại cứu cô ta chứ? Vì cô ta là em của em sao? Cô ta có xem em là chị ko? Tôi nghĩ vì em thương cô ta nên ko làm gì, nhưng cô ta thật quá đáng, lần trước đã thuê người hại em trong bar, tôi bỏ qua, nhiều lần tôi còn nghe thấy cô ta đuổi em đi. Em nói tôi phải làm sao với cô ta đây?...
- Có lẽ... tôi đã yêu em rồi...
Hắn ngồi nói rất nhiều nhưng làm sao mà nó nghe được cơ chứ?? Cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi...
Trong giấc mộng nó mơ thấy nó đang đứng ở 1 vườn hoa tulip đủ màu - loài hoa nó rất thích, mà sao có mình nó thế này? Mọi người đâu hết rồi? Đang tìm kiếm xung quanh thì nó chợt thấy hình như ở đằng xa kia sau cái rừng có 1 bóng người đút tay vào túi quần nhìn về phía nó. Người đó là con trai thì phải, rất cao, trên người toả ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo, đặc biệt người đó có mái tóc màu bạch kim. Mái tóc bạch kim sao? Hình như thấy ở đâu rồi? Ở đâu ta? Mái tóc bạch kim? Aa... nhớ rồi là... là... hắn. Ủa mà sao hắn ko đi đến chỗ nó? Nó thấy khoảng cách rất gần mà, chỉ cách 1 khu rừng thôi. Chắc là hắn lười đi rồi. Híhí... nếu hắn lười đi thì nó sẽ tự đi đến vậy. Nó bước... 1 bước... 2 bước... 3 bước... 4, 5, 6... bước... Mà sao càng bước thì nó thấy hắn càng xa thế này? Rõ ràng lúc nãy hắn đứng đây mà? Hắn đâu rồi? Chẳng lẽ... nó và hắn chỉ đến đây thôi sao? Thật ra nó thích hắn lâu rồi mà ko nói. Hix... nó... nó sợ cô đơn lắm... Nó ngồi bệt xuống đất khóc nức nở...
Khuôn mặt lúc ngủ của nó nhìn rất đáng yêu, nhưng trên khuôn mặt đó đã có 1 giọt nước mắt lăng dài.
- Vì bệnh nhân bị chấn thương ở đầu nên có thể để lại di chứng. - bác sĩ nói.
- Sao? - đồng thanh tập 2 trừ hắn.
- Khi nào cô ấy tỉnh? - hắn hỏi vì trong tình huống này chỉ có hắn là bình tĩnh nhất.
- Vết thương ở đầu nhỏ nên ngày mai có thể tỉnh. - bác sĩ trả lời mà mồ hôi cứ thi nhau đổ vì trước mặt ông tàn là con ông cháu cha lở có nói sai gì thì chỉ có ra ngoài đường mà ở.
- Ko có việc gì vậy tôi đi trước. -bác sĩ nói.
- Cảm ơn bác sĩ. - đồng thanh.
- Ko có gì. - bác sĩ nói rồi chuồng luôn, đứng đây tí nữa chắc chết vì đổ mồ hôi nhiều quá (tg hơi quá :))
Nói rồi cả bọn đi vào phòng bệnh. Nó nằm trên giường trên đầu có quấn 1 miếng băng gạt to (thông cảm nhé, tg ko biết diễn tả ntn). Bây giờ cả bọn mới nhớ tới nguyên nhân nó nằm ở đây vì nãy giờ lo lắng quá nên quên.
- Sao Mun lại bị như vậy? - Sam hỏi câu hỏi mà cả bọn vẫn đang thắc mắc nãy giờ.
- Là... là... vì chị ấy đở tấm ván cho... tôi. - Tina cúi mặt xuống lấp bấp trả lời cứ làm như là mình có lỗi lắm (đúng quá còn gì >_<)
- CÁI GÌ? - đồng thanh trừ hắn (hắn biết rồi)
- Lúc nãy Mun ở nhà làm sao lại ở cùng cô? - Kan thắc mắc, cả bọn cùng hướng ánh mắt về Tina.
- Tại... tại... lúc nãy em có gọi chị ấy ra cafe Daily nói chuyện, khi về thì em nhìn chị ấy về rồi em mới về, em ko hiểu sao chị... chị ấy còn ở lại đở tấm ván cho em... hix. - Tina nói giọng nghèn nghẹn (tức quá >_< nói sai sự thật ko)
- Tối rồi cô còn gặp Mun làm gì? - Rian đưa ánh mắt tức giận hỏi.
- Em... em là... là chỉ muốn gặp... chị ấy... để nói chuyện thôi... pame em rất nhớ chị... ấy... ko ngờ... chị... ấy... lại... lại. - Tina khóc nức nở (nước mắt cá sấu ý)
- Mẹ cô nhớ em tôi sao? Hừ... nực cười... chẳng phải lúc trước chính bà ta đã đuổi nó ra khỏi nhà sao? HẢ? - Rian hét lên.
- Em... em... huhu... - Tina khóc to hơn.
- Thôi anh. Đây là bệnh viện mà. - Sam cầm tay Rian nhắc nhở.
- Được rồi. Cũng tối rồi cô về đi. - Hắn lạnh lùng nói mà ko thèm nhìn Tina lấy 1 cái.
- Vâng... hix.. - Tina nói rồi đi về trên môi nở nụ cười nham hiểm, ko ai thấy nụ cười đó trừ 1 người.
- Thôi, mọi người cũng về luôn đi tối rồi tôi ở đây với Nhi. - hắn nói.
- Vâng. - Sam
- Được rồi. Tao về đây. - Rian, Kan đồng thanh.
Nói rồi Sam, Rian, Kan đi về. Trong phòng chỉ còn hắn và nó. Hắn đi tới cái ghế gần giường ngồi xuống, rồi nắm tay nó, hắn nói:
- Nhi à, em mau tỉnh lại đi, em biết tôi lo lắng cho em lắm ko hả? Tại sao em lại cứu cô ta chứ? Vì cô ta là em của em sao? Cô ta có xem em là chị ko? Tôi nghĩ vì em thương cô ta nên ko làm gì, nhưng cô ta thật quá đáng, lần trước đã thuê người hại em trong bar, tôi bỏ qua, nhiều lần tôi còn nghe thấy cô ta đuổi em đi. Em nói tôi phải làm sao với cô ta đây?...
- Có lẽ... tôi đã yêu em rồi...
Hắn ngồi nói rất nhiều nhưng làm sao mà nó nghe được cơ chứ?? Cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi...
Trong giấc mộng nó mơ thấy nó đang đứng ở 1 vườn hoa tulip đủ màu - loài hoa nó rất thích, mà sao có mình nó thế này? Mọi người đâu hết rồi? Đang tìm kiếm xung quanh thì nó chợt thấy hình như ở đằng xa kia sau cái rừng có 1 bóng người đút tay vào túi quần nhìn về phía nó. Người đó là con trai thì phải, rất cao, trên người toả ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo, đặc biệt người đó có mái tóc màu bạch kim. Mái tóc bạch kim sao? Hình như thấy ở đâu rồi? Ở đâu ta? Mái tóc bạch kim? Aa... nhớ rồi là... là... hắn. Ủa mà sao hắn ko đi đến chỗ nó? Nó thấy khoảng cách rất gần mà, chỉ cách 1 khu rừng thôi. Chắc là hắn lười đi rồi. Híhí... nếu hắn lười đi thì nó sẽ tự đi đến vậy. Nó bước... 1 bước... 2 bước... 3 bước... 4, 5, 6... bước... Mà sao càng bước thì nó thấy hắn càng xa thế này? Rõ ràng lúc nãy hắn đứng đây mà? Hắn đâu rồi? Chẳng lẽ... nó và hắn chỉ đến đây thôi sao? Thật ra nó thích hắn lâu rồi mà ko nói. Hix... nó... nó sợ cô đơn lắm... Nó ngồi bệt xuống đất khóc nức nở...
Khuôn mặt lúc ngủ của nó nhìn rất đáng yêu, nhưng trên khuôn mặt đó đã có 1 giọt nước mắt lăng dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.