Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 60
Ngân Ken
22/08/2014
- Ok! Gói lại đi! – Yến Nguyên cầm giò lan lên, đưa cho quản gia Quân.
- Vâng, đợi tôi một lát! – Quản gia Quân nói xong liền bắt đầu công việc.
Lát sau…
- Bà chủ, thế này được chưa?
- Được rồi! Chúng ta đi thôi! – Yến Nguyên hài lòng gật đầu một cái, toan cầm giò lan lên thì Nam Phong nhanh hơn bắt lấy trước cô.
- Để tôi! – Nam Phong cười, cầm giò hoa bước đi trước.
- Khi nào Yến Vy về, chuyển lời là cháu có chuyện cần nói với nó, bảo nó đợi cháu! – Yến Nguyên dặn dò rồi rời đi.
[…]
- Ok! Tới rồi! – Nam Phong đậu xe trước biệt thự Thanh Lam, ấn còi xe mấy cái báo hiệu, ngay tức khắc người làm cùng quản gia Nghiêm của Nam Phong chạy ra mở cổng.
Anh cùng Yến Nguyên bước xuống xe. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là sock, cuồi cùng thì lại cười cười, đó là biểu hiện của quản gia Nghiêm cùng người làm.
Nam Phong đi vòng ra sau mở cốp, lấy chậu lan ra rồi quăng chìa khóa cho người làm, nói:
- Mang xe vào gara. Lão gia đang làm gì? – Anh lạnh lùng hỏi, khiến người làm cảm thấy lành lạnh.
- Lão gia đang tỉa cây trong trong vườn thưa thiếu gia! – Quản gia Nghiêm cúi đầu, bình tĩnh như chuyện đó là bình thường, nói.
- Chúng ta đi! - Nam Phong quay sang Yến Nguyên, lại bắt gặp cô đang nhìn anh trân trân như tò mò gì đó liền nhoẻn miệng cười.
- Đi! – Yến Nguyên bõ tai nghe vào túi xách, đi tới. Nam Phong vẫn giu46 thái độ cười cười đó mà cầm giỏ lan bước cùng cô.
Đợi cho hai người đi được một đoạn, một trong hai người làm đi cùng quản gia Nghiêm ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu gia làm gì đó? – Người làm A.
- Cô gái xinh đẹp đó chắt chắn là bạn gái cậu ấy! – Người làm B.
- Đúng! Nếu không thì cậu ấy sẽ không đưa về nhà! – Người làm A.
- Nói chí phải! Chi bằng…
- Đủ rồi! Mang xe của thiếu gia vào bãi rồi đi làm việc của mình. Chỉ cần biết cô gái đó lá khách là được rồi. – Quản gia Nghiêm đứng đắng nói, sau đó liền đi theo Nam Phong.
Trong vườn…
- Nội! – Nam Phong cất tiếng gọi.
- Về rồi sao? Đói chưa, ông cháu ta cùng ăn cơm. – Ông nội của Nam Phong – Trần Đình Khanh nói, tay vẫn còn đang cầm cây kéo tỉa.
- Nội, ngưng tay một chút. Bạn cháu đến! – Nam Phong tằng hắng một tiếng.
- Bạn cháu sao? Thật bất ngờ, ta phải xem là ai mới được! – Ông xoay nhưng tay, xoay người tìm bạn của Nam Phong.
- Cháu chào ông! Cháu là bạn của Phong, Yến Nguyên! – Yến Nguyên cúi đầu một cái, giọng nói ngọt đến mùi tai.
Ông nội nhìn Yến Nguyên một cái, liền gật gật đầu ý khen ngợi. Phong của ông dẫn bạn về nhà, lại còn là con gái, thật bất ngờ. Không biết có thể gọi là cháu dâu tương lai không đây?
- Haha! Chào cháu! Cháu rất xinh đẹp. Nhưng dường như ông từng gặp cháu, chỉ là nhất thời ông không nhớ, tên cháu cũng rất quen. – Ông nội tháo bỏ đôi găng tay làm vườn rồi đưa nó và cây kéo cho quản gia Nghiêm bên cạnh.
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên thưa ông! – Yến Nguyên kéo khóe miệng, tạo thành một nụ cười khéo léo.
Ba cô từng kể về ông ấy cho cô nghe. Một “ lão đại” của thương trường, “ đại tiền bối” trăm người kính nể, có cả cô và ba cô.
- A! Ta nhớ ra rồi! Tiểu thư của tập đoàn Y&N. Đúng là quý nhân! Cháu lại đây, Phong nữa! – Ông nội chỉ tay về phía chiếc bàn bằng gốc cây quý ở góc vườn.
Sau khi đã ngồi xuống, rót trà xong xuôi, ông mới để ý tới một vật được gói bằng vải nhung mà từ nãy giờ Nam Phong vẫn khư khư trong tay, bèn hỏi:
- Phong, đang cầm gì trong tay đấy?
- À! Quên mất. Là hoa mà Nguyên tặng cho nội! – Nam Phong đặt giò hoa được gói kĩ càng lên bàn, lại len lén nhìn Yến Nguyên đang nho nhã uống trà,
- Hoa sao? Là hoa gì mà xem quý giá vậy? Nguyên, cháu tặng ta hoa gì đấy? – Ông nội nhìn Yến Nguyên, miệng nở nụ cười đôn hậu.
- Hoa của sự bất ngờ. Phong biết ông thích nên nhờ cháu! Ông mở ra thử xem! – Yến Nguyên cười duyên đặt tách trà xuống đĩa.
Bên này, Nam Phong suýt nữa nghẹn trà. Chữ “ Phong” từ miệng cô thốt ra nghe sao mà ấm áp lòng anh thế không biết. Tâm trạng càng ngày càng tốt nha.
- Được! Ta sẽ xem ngay bây giờ! Haha! – Ông nội nói xong liền tự mình dùng tay mở lớp vải nhung ra.
Vừa nhìn thấy vật bên trong đó, ánh mắt ông hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ. Cẩm báo tím! Làm sao mà cô bé này lại có đây?
- Ông không thích ạ? – Yến Nguyên hỏi đùa, miệng vẫn treo theo nụ cười nhẹ.
- Rất thích! Cháu đó, làm sao mà tặng ta chậu hoa lan quý thế này? Cháu mua sao?
- Là cháu tự trồng. Khí hậu ở Úc tốt nên trông nó khỏe như thế. Lần trước cháu nghe Phong nói chuyện điện thoại với ông, biết ông thích nên cháu nói với cậu ấy sẽ tặng ông một chậu.
- Phong có một cô bạn gái như cháu thật là tốt! – Ông nội cười cười, chợt thấy gương mặt Yến Nguyên phút chốc trở nên hồng hồng.
- Nội! Cháu và Nguyên chỉ là bạn, nội thật là! – Nam Phong gằng giọng, lại len lén liếc nhìn Yến Nguyên.
- Haha! Vậy sao? Thật xin lỗi hai đứa. Nhưng ta thấy hai đứa rất đẹp đôi, sao không làm một cặp luôn đi nào? Haha! – Ông nội cười đôn hậu chọc hai người.
- Cháu thật sự không nghĩ đến chuyện đó! – Yến Nguyên đưa tách trà lên uống nhằm che giấu cảm xúc.
- Từ từ nghĩ!
- Nội!/ Ông! – Nam Phong cùng Yến Nguyên đồng thanh kêu lên, lại đồng loạt nhìn sang nhau, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, thật sự là có duyên.
- Haha! Hai đứa từ từ nói chuyện! Nguyên à, ta cho người làm bánh ngọt cho cháu rồi, ăn bánh ngọt rồi dùng cơm xong hẳng về! Ta có việc, đi trước đây! Haha! – Ông nội giữ thái độ vui vẻ cầm chậu hoa hướng vườn lan đi tới. Quản gia Nghiêm cũng theo “ tín hiệu” của ông rời đi.
Ông nội vừa đi cũng là lúc người làm mang bánh ngọt lên. Một chiếc bánh chocolate và dâu tây.
Người làm cắt bánh ra làm hai phần, bày ra đĩa rồi rót thêm trà vào ly cho họ, sau cùng cũng lui ra.
Còn lại Nam Phong cùng Yến Nguyên, không khí có vẻ hơi trầm mặc một chút.
Một cơn gió đột nhiên thổi từ hướng vườn nhà ra, mang theo hương thơm của hoa hồng nồng đậm trong không khí.
Yến Nguyên hít thở mạnh một cái, nhìn Nam Phong, nói:
- Nhà cậu chắc trồng rất nhiều hoa hồng?
- Đúng! Rất nhiều! Nội tôi nói, nó do mẹ trồng! – Nam Phong chăm chú nhìn cô trong khi cô nhìn chỗ khác.
- Có thể cho tôi xem qua hay không?
- Được! Chúng ta đi! – Nam Phong đứng dậy, kéo tay Yến Nguyên đi theo anh.
Qua vài bước, nhà kính trồng hoa khổng lổ hiện ra trước mắt họ. Đi càng gần, hương hoa hồng càng sâu. Nam Phong đẩy cửa bước vào.
- Rất đẹp! – Yến Nguyên nhìn hàng ngàn bông hoa hồng trước mắt, thích thú kêu lên.
- Đi tham quan, mau lên! – Nam Phong hướng mặt về phía trước, nói.
Yến Nguyên nhìn anh rồi cười một cái, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu cuộc dạo chơi. Chỗ này thật sự rất rộng, toàn bộ lại là hoa hồng, mẹ Nam Phong thật có tài.
Hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, cả hoa hồng xanh và tầm xuân cũng có, thật sự là một thiên đường. Yến Nguyên vui vẻ bước đi giữa những khóm hoa, Nam Phong nhẹ nhàng bước theo sau.
Đi đến chỗ một bông hoa hồng vàng Bulgaria đang nở rực rỡ, cô cúi người xuống, vén tóc ra sau tai rồi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Nam Phong nhìn Yến Nguyên thật chuyên chú. Cô thật đẹp, lại thanh khiết. Cho dù tất cả những đóa hồng này cộng lại, anh e rằng cũng không thể sánh được với Yến Nguyên.
Đưa tay hái một nhánh hồng nhung, Nam Phong đi đến cạnh Yến Nguyên, nói:
- Tặng cậu!
Yến Nguyên ngẩn dậy nhìn anh, đưa một cánh tay nhận nhánh hoa, cười nói.
- Cảm ơn! Tôi cũng có quà tặng cậu!
Cô nói xong, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi đem cánh tay giấu phía sau lưng ra để trước mặt, thổi phù một cái, cánh hoa hồng liền bay tung tóe, bám cả lên tóc Nam Phong. Nhanh thật nhanh chạy đi, Yến Nguyên nói vọng lại:
- Đố cậu bắt được tôi! Nam Phong ngốc!
- Cậu chờ đó! Tôi bắt được thì cậu đừng hòng trốn thoát! – Gương mặt Nam Phong hiện lên vẻ hạnh phúc, trực tiếp đuổi theo Yến Nguyên.
Không khí bên trong nhà kính thật vui vẻ. Xen lẩn tiếng cười tiếng nói còn có cả những cánh hoa hồng đủ màu sắc bay tứ tung trong không trung, tạo nên một khung cảnh có hai thiên sứ đang đùa giỡn vô cùng hạnh phúc…
- Vâng, đợi tôi một lát! – Quản gia Quân nói xong liền bắt đầu công việc.
Lát sau…
- Bà chủ, thế này được chưa?
- Được rồi! Chúng ta đi thôi! – Yến Nguyên hài lòng gật đầu một cái, toan cầm giò lan lên thì Nam Phong nhanh hơn bắt lấy trước cô.
- Để tôi! – Nam Phong cười, cầm giò hoa bước đi trước.
- Khi nào Yến Vy về, chuyển lời là cháu có chuyện cần nói với nó, bảo nó đợi cháu! – Yến Nguyên dặn dò rồi rời đi.
[…]
- Ok! Tới rồi! – Nam Phong đậu xe trước biệt thự Thanh Lam, ấn còi xe mấy cái báo hiệu, ngay tức khắc người làm cùng quản gia Nghiêm của Nam Phong chạy ra mở cổng.
Anh cùng Yến Nguyên bước xuống xe. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là sock, cuồi cùng thì lại cười cười, đó là biểu hiện của quản gia Nghiêm cùng người làm.
Nam Phong đi vòng ra sau mở cốp, lấy chậu lan ra rồi quăng chìa khóa cho người làm, nói:
- Mang xe vào gara. Lão gia đang làm gì? – Anh lạnh lùng hỏi, khiến người làm cảm thấy lành lạnh.
- Lão gia đang tỉa cây trong trong vườn thưa thiếu gia! – Quản gia Nghiêm cúi đầu, bình tĩnh như chuyện đó là bình thường, nói.
- Chúng ta đi! - Nam Phong quay sang Yến Nguyên, lại bắt gặp cô đang nhìn anh trân trân như tò mò gì đó liền nhoẻn miệng cười.
- Đi! – Yến Nguyên bõ tai nghe vào túi xách, đi tới. Nam Phong vẫn giu46 thái độ cười cười đó mà cầm giỏ lan bước cùng cô.
Đợi cho hai người đi được một đoạn, một trong hai người làm đi cùng quản gia Nghiêm ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu gia làm gì đó? – Người làm A.
- Cô gái xinh đẹp đó chắt chắn là bạn gái cậu ấy! – Người làm B.
- Đúng! Nếu không thì cậu ấy sẽ không đưa về nhà! – Người làm A.
- Nói chí phải! Chi bằng…
- Đủ rồi! Mang xe của thiếu gia vào bãi rồi đi làm việc của mình. Chỉ cần biết cô gái đó lá khách là được rồi. – Quản gia Nghiêm đứng đắng nói, sau đó liền đi theo Nam Phong.
Trong vườn…
- Nội! – Nam Phong cất tiếng gọi.
- Về rồi sao? Đói chưa, ông cháu ta cùng ăn cơm. – Ông nội của Nam Phong – Trần Đình Khanh nói, tay vẫn còn đang cầm cây kéo tỉa.
- Nội, ngưng tay một chút. Bạn cháu đến! – Nam Phong tằng hắng một tiếng.
- Bạn cháu sao? Thật bất ngờ, ta phải xem là ai mới được! – Ông xoay nhưng tay, xoay người tìm bạn của Nam Phong.
- Cháu chào ông! Cháu là bạn của Phong, Yến Nguyên! – Yến Nguyên cúi đầu một cái, giọng nói ngọt đến mùi tai.
Ông nội nhìn Yến Nguyên một cái, liền gật gật đầu ý khen ngợi. Phong của ông dẫn bạn về nhà, lại còn là con gái, thật bất ngờ. Không biết có thể gọi là cháu dâu tương lai không đây?
- Haha! Chào cháu! Cháu rất xinh đẹp. Nhưng dường như ông từng gặp cháu, chỉ là nhất thời ông không nhớ, tên cháu cũng rất quen. – Ông nội tháo bỏ đôi găng tay làm vườn rồi đưa nó và cây kéo cho quản gia Nghiêm bên cạnh.
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên thưa ông! – Yến Nguyên kéo khóe miệng, tạo thành một nụ cười khéo léo.
Ba cô từng kể về ông ấy cho cô nghe. Một “ lão đại” của thương trường, “ đại tiền bối” trăm người kính nể, có cả cô và ba cô.
- A! Ta nhớ ra rồi! Tiểu thư của tập đoàn Y&N. Đúng là quý nhân! Cháu lại đây, Phong nữa! – Ông nội chỉ tay về phía chiếc bàn bằng gốc cây quý ở góc vườn.
Sau khi đã ngồi xuống, rót trà xong xuôi, ông mới để ý tới một vật được gói bằng vải nhung mà từ nãy giờ Nam Phong vẫn khư khư trong tay, bèn hỏi:
- Phong, đang cầm gì trong tay đấy?
- À! Quên mất. Là hoa mà Nguyên tặng cho nội! – Nam Phong đặt giò hoa được gói kĩ càng lên bàn, lại len lén nhìn Yến Nguyên đang nho nhã uống trà,
- Hoa sao? Là hoa gì mà xem quý giá vậy? Nguyên, cháu tặng ta hoa gì đấy? – Ông nội nhìn Yến Nguyên, miệng nở nụ cười đôn hậu.
- Hoa của sự bất ngờ. Phong biết ông thích nên nhờ cháu! Ông mở ra thử xem! – Yến Nguyên cười duyên đặt tách trà xuống đĩa.
Bên này, Nam Phong suýt nữa nghẹn trà. Chữ “ Phong” từ miệng cô thốt ra nghe sao mà ấm áp lòng anh thế không biết. Tâm trạng càng ngày càng tốt nha.
- Được! Ta sẽ xem ngay bây giờ! Haha! – Ông nội nói xong liền tự mình dùng tay mở lớp vải nhung ra.
Vừa nhìn thấy vật bên trong đó, ánh mắt ông hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ. Cẩm báo tím! Làm sao mà cô bé này lại có đây?
- Ông không thích ạ? – Yến Nguyên hỏi đùa, miệng vẫn treo theo nụ cười nhẹ.
- Rất thích! Cháu đó, làm sao mà tặng ta chậu hoa lan quý thế này? Cháu mua sao?
- Là cháu tự trồng. Khí hậu ở Úc tốt nên trông nó khỏe như thế. Lần trước cháu nghe Phong nói chuyện điện thoại với ông, biết ông thích nên cháu nói với cậu ấy sẽ tặng ông một chậu.
- Phong có một cô bạn gái như cháu thật là tốt! – Ông nội cười cười, chợt thấy gương mặt Yến Nguyên phút chốc trở nên hồng hồng.
- Nội! Cháu và Nguyên chỉ là bạn, nội thật là! – Nam Phong gằng giọng, lại len lén liếc nhìn Yến Nguyên.
- Haha! Vậy sao? Thật xin lỗi hai đứa. Nhưng ta thấy hai đứa rất đẹp đôi, sao không làm một cặp luôn đi nào? Haha! – Ông nội cười đôn hậu chọc hai người.
- Cháu thật sự không nghĩ đến chuyện đó! – Yến Nguyên đưa tách trà lên uống nhằm che giấu cảm xúc.
- Từ từ nghĩ!
- Nội!/ Ông! – Nam Phong cùng Yến Nguyên đồng thanh kêu lên, lại đồng loạt nhìn sang nhau, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, thật sự là có duyên.
- Haha! Hai đứa từ từ nói chuyện! Nguyên à, ta cho người làm bánh ngọt cho cháu rồi, ăn bánh ngọt rồi dùng cơm xong hẳng về! Ta có việc, đi trước đây! Haha! – Ông nội giữ thái độ vui vẻ cầm chậu hoa hướng vườn lan đi tới. Quản gia Nghiêm cũng theo “ tín hiệu” của ông rời đi.
Ông nội vừa đi cũng là lúc người làm mang bánh ngọt lên. Một chiếc bánh chocolate và dâu tây.
Người làm cắt bánh ra làm hai phần, bày ra đĩa rồi rót thêm trà vào ly cho họ, sau cùng cũng lui ra.
Còn lại Nam Phong cùng Yến Nguyên, không khí có vẻ hơi trầm mặc một chút.
Một cơn gió đột nhiên thổi từ hướng vườn nhà ra, mang theo hương thơm của hoa hồng nồng đậm trong không khí.
Yến Nguyên hít thở mạnh một cái, nhìn Nam Phong, nói:
- Nhà cậu chắc trồng rất nhiều hoa hồng?
- Đúng! Rất nhiều! Nội tôi nói, nó do mẹ trồng! – Nam Phong chăm chú nhìn cô trong khi cô nhìn chỗ khác.
- Có thể cho tôi xem qua hay không?
- Được! Chúng ta đi! – Nam Phong đứng dậy, kéo tay Yến Nguyên đi theo anh.
Qua vài bước, nhà kính trồng hoa khổng lổ hiện ra trước mắt họ. Đi càng gần, hương hoa hồng càng sâu. Nam Phong đẩy cửa bước vào.
- Rất đẹp! – Yến Nguyên nhìn hàng ngàn bông hoa hồng trước mắt, thích thú kêu lên.
- Đi tham quan, mau lên! – Nam Phong hướng mặt về phía trước, nói.
Yến Nguyên nhìn anh rồi cười một cái, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu cuộc dạo chơi. Chỗ này thật sự rất rộng, toàn bộ lại là hoa hồng, mẹ Nam Phong thật có tài.
Hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, cả hoa hồng xanh và tầm xuân cũng có, thật sự là một thiên đường. Yến Nguyên vui vẻ bước đi giữa những khóm hoa, Nam Phong nhẹ nhàng bước theo sau.
Đi đến chỗ một bông hoa hồng vàng Bulgaria đang nở rực rỡ, cô cúi người xuống, vén tóc ra sau tai rồi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Nam Phong nhìn Yến Nguyên thật chuyên chú. Cô thật đẹp, lại thanh khiết. Cho dù tất cả những đóa hồng này cộng lại, anh e rằng cũng không thể sánh được với Yến Nguyên.
Đưa tay hái một nhánh hồng nhung, Nam Phong đi đến cạnh Yến Nguyên, nói:
- Tặng cậu!
Yến Nguyên ngẩn dậy nhìn anh, đưa một cánh tay nhận nhánh hoa, cười nói.
- Cảm ơn! Tôi cũng có quà tặng cậu!
Cô nói xong, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi đem cánh tay giấu phía sau lưng ra để trước mặt, thổi phù một cái, cánh hoa hồng liền bay tung tóe, bám cả lên tóc Nam Phong. Nhanh thật nhanh chạy đi, Yến Nguyên nói vọng lại:
- Đố cậu bắt được tôi! Nam Phong ngốc!
- Cậu chờ đó! Tôi bắt được thì cậu đừng hòng trốn thoát! – Gương mặt Nam Phong hiện lên vẻ hạnh phúc, trực tiếp đuổi theo Yến Nguyên.
Không khí bên trong nhà kính thật vui vẻ. Xen lẩn tiếng cười tiếng nói còn có cả những cánh hoa hồng đủ màu sắc bay tứ tung trong không trung, tạo nên một khung cảnh có hai thiên sứ đang đùa giỡn vô cùng hạnh phúc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.