Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Chương 28: Đêm Ái Muội - Tình Yêu Nở Hoa
Gia Hân
12/02/2016
Chắc các bạn rất thắc mắc về tiếng hét kinh thiên động địa của Sally đúng không? hãy cùng tác giả khám phá nhé
Lưu ý: chap này chỉ dành cho Sally và Ryan, yếu tim không nên xem, hãy thông cảm cho tâm hồn "trong trắng" của t/g nhá
Buổi sáng, tại phòng VIP 3 khách sạn SYPARK: có một đôi nam nữ đang nằm ngủ, điều đặc biệt là trên người họ không có mảnh vải che thân, người con gái - tức Sally khẽ cựa mình, hình ảnh đập vào mắt cô đầu tiên là một chàng trai đẹp như mơ vẫn còn say giấc, khi định thần lại rồi thì
_AAAAAAAAAA- cô lấy chăn che đi thân thể mình và hét
_ưm...cái gì vậy? mới sáng...ơ...- Ryan bực mình hét nhưng đơ luôn khi thấy cô ngồi co ro bên cạnh
_đồ đê tiện, đồ biến thái, anh đã làm gì tôi?- cô nức nở
_tôi...- anh bối rối và bắt đầu nhớ lại mọi chuyện
--------------hồi ức---------------
Sau khi cả bọn quậy nát cái hộp đêm thì cũng chịu về nhà, Sally chào tạm biệt bọn nó rồi loạng choạng về phòng, thấy thế Ryan vội chạy lại đỡ, đặt cô xuống giường anh chuẩn bị đi tắm nhưng
_đừng đi- cô gọi
_hử- anh ngạc nhiên
_tôi nói anh đừng đi- cô bật dậy đẩy anh vào tường
_này, cô có tin là tôi ăn thịt cô không hả?- anh cười gian
_cứ việc nếu anh muốn- cô nhếch mép rồi ôm cổ anh hôn tới tấp
Lúc đầu khá ngạc nhiên về hành động táo bạo này của cô nhưng anh nhanh chóng đáp lại và đẩy cô xuống giường, đôi tay không làm chủ được mà chủ động mở hết quần áo trên người cô, anh ngây người nhìn cảnh xuân trước mặt: bộ ngực căng tròn nhấp nhô theo theo nhịp thở, vòng eo con kiến thon thả. Anh tham lam mút lấy cánh môi đỏ mọng của cô như muốn nuốt hết vị ngọt của nó, bàn tay không yên phận mà xoa nắn đôi gò bồng đảo trắng nõn kia, anh ngậm lấy nụ hoa đỏa hồng của cô và cuồng dã ngấu nghiến
_ưm...- cô không kìm được mà rên nhẹ
Tiếng rên như tiếp sức cho thú tính của anh, ngón tay thô ráp mơn trớn trên cơ thể ngọc ngà rồi đi chuyển xuống nơi ướt át kia, cô khẽ run rẩy ôm chặt lấy anh...rồi chuyện gì tới cũng tới, cô đã thật sự thuộc về anh
--------------kết thúc--------------
Hiện tại, cô vẫn đang ngồi khóc
_sao cô lại trách tôi? chính cô chủ động mà- anh cười đểu
Chát - cô tức giận tát vào mặt anh
_anh..hức..anh còn nói nữa sao? huhuhu, tôi phải làm sao?- cô bật khóc
_xin lỗi...- anh ôm cô vào lòng
_buông ra- cô giẫy giụa
_im nào- giọng anh khàn khàn
_hức hức...- cô tự nhận biết được nên im luôn
_anh xin lỗi- anh khẽ nói
_xin lỗi là xong sao?- cô hét
_anh sẽ chịu trách nhiệm- anh nghiêm túc
_chịu trách nhiệm bằng cách nào?- cô vẫn thút thít
_bằng cách yêu em- giọng ngọt ngào
_yêu? nực cười, anh không hề yêu tôi, đó là cưỡng ép- cô đánh vào ngực anh
_sao em biết anh không yêu?- anh hỏi
_anh thiếu gì con gái chứ? họ luôn sẵn sàng dâng hiến cho anh mà- cô nói
_em ghen sao?- anh cười tà mị
_mắc gì phải ghen- cô lại hét
_vì em yêu anh, đúng chứ?- anh cười cười
_anh...- cô cứng họng
_ngoan nào, anh biết em vẫn chưa thật sự tin tưởng anh, nhưng có lẽ, anh đã yêu em thật rồi- anh vuốt tóc cô nói
_là sự thật?- cô nghi ngờ
_đương nhiên rồi vk ngốc- anh nhéo mũi cô
_huhu- cô ôm lấy anh mà khóc
_nín đi mà, khóc xấu lắm đó- anh yêu chiều vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của cô
_hic..hic..anh sẽ không rời xa em chứ?- cô hỏi
_uk- anh buồn cười
_chứng minh đi- cô hất mặt
_là em nói đó- anh cười gian
_phải- dù biết nguy hiểm sắp tới nhưng cô vẫn mạnh miệng
Anh cười và đẩy cô xuống giường, chống tay nhìn thẳng vào mắt cô rồi từ từ cuối xuống ngậm lấy đôi môi đỏ hồng chúm chím kia, cánh tay lại không đứng đắn xoa khắp cơ thể cô, cả người cô uốn éo như muốn hòa hợp cùng anh, cô theo sự dẫn dắt của anh cùng nhau đi đến đỉnh điểm của hạnh phúc.
Lưu ý: chap này chỉ dành cho Sally và Ryan, yếu tim không nên xem, hãy thông cảm cho tâm hồn "trong trắng" của t/g nhá
Buổi sáng, tại phòng VIP 3 khách sạn SYPARK: có một đôi nam nữ đang nằm ngủ, điều đặc biệt là trên người họ không có mảnh vải che thân, người con gái - tức Sally khẽ cựa mình, hình ảnh đập vào mắt cô đầu tiên là một chàng trai đẹp như mơ vẫn còn say giấc, khi định thần lại rồi thì
_AAAAAAAAAA- cô lấy chăn che đi thân thể mình và hét
_ưm...cái gì vậy? mới sáng...ơ...- Ryan bực mình hét nhưng đơ luôn khi thấy cô ngồi co ro bên cạnh
_đồ đê tiện, đồ biến thái, anh đã làm gì tôi?- cô nức nở
_tôi...- anh bối rối và bắt đầu nhớ lại mọi chuyện
--------------hồi ức---------------
Sau khi cả bọn quậy nát cái hộp đêm thì cũng chịu về nhà, Sally chào tạm biệt bọn nó rồi loạng choạng về phòng, thấy thế Ryan vội chạy lại đỡ, đặt cô xuống giường anh chuẩn bị đi tắm nhưng
_đừng đi- cô gọi
_hử- anh ngạc nhiên
_tôi nói anh đừng đi- cô bật dậy đẩy anh vào tường
_này, cô có tin là tôi ăn thịt cô không hả?- anh cười gian
_cứ việc nếu anh muốn- cô nhếch mép rồi ôm cổ anh hôn tới tấp
Lúc đầu khá ngạc nhiên về hành động táo bạo này của cô nhưng anh nhanh chóng đáp lại và đẩy cô xuống giường, đôi tay không làm chủ được mà chủ động mở hết quần áo trên người cô, anh ngây người nhìn cảnh xuân trước mặt: bộ ngực căng tròn nhấp nhô theo theo nhịp thở, vòng eo con kiến thon thả. Anh tham lam mút lấy cánh môi đỏ mọng của cô như muốn nuốt hết vị ngọt của nó, bàn tay không yên phận mà xoa nắn đôi gò bồng đảo trắng nõn kia, anh ngậm lấy nụ hoa đỏa hồng của cô và cuồng dã ngấu nghiến
_ưm...- cô không kìm được mà rên nhẹ
Tiếng rên như tiếp sức cho thú tính của anh, ngón tay thô ráp mơn trớn trên cơ thể ngọc ngà rồi đi chuyển xuống nơi ướt át kia, cô khẽ run rẩy ôm chặt lấy anh...rồi chuyện gì tới cũng tới, cô đã thật sự thuộc về anh
--------------kết thúc--------------
Hiện tại, cô vẫn đang ngồi khóc
_sao cô lại trách tôi? chính cô chủ động mà- anh cười đểu
Chát - cô tức giận tát vào mặt anh
_anh..hức..anh còn nói nữa sao? huhuhu, tôi phải làm sao?- cô bật khóc
_xin lỗi...- anh ôm cô vào lòng
_buông ra- cô giẫy giụa
_im nào- giọng anh khàn khàn
_hức hức...- cô tự nhận biết được nên im luôn
_anh xin lỗi- anh khẽ nói
_xin lỗi là xong sao?- cô hét
_anh sẽ chịu trách nhiệm- anh nghiêm túc
_chịu trách nhiệm bằng cách nào?- cô vẫn thút thít
_bằng cách yêu em- giọng ngọt ngào
_yêu? nực cười, anh không hề yêu tôi, đó là cưỡng ép- cô đánh vào ngực anh
_sao em biết anh không yêu?- anh hỏi
_anh thiếu gì con gái chứ? họ luôn sẵn sàng dâng hiến cho anh mà- cô nói
_em ghen sao?- anh cười tà mị
_mắc gì phải ghen- cô lại hét
_vì em yêu anh, đúng chứ?- anh cười cười
_anh...- cô cứng họng
_ngoan nào, anh biết em vẫn chưa thật sự tin tưởng anh, nhưng có lẽ, anh đã yêu em thật rồi- anh vuốt tóc cô nói
_là sự thật?- cô nghi ngờ
_đương nhiên rồi vk ngốc- anh nhéo mũi cô
_huhu- cô ôm lấy anh mà khóc
_nín đi mà, khóc xấu lắm đó- anh yêu chiều vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của cô
_hic..hic..anh sẽ không rời xa em chứ?- cô hỏi
_uk- anh buồn cười
_chứng minh đi- cô hất mặt
_là em nói đó- anh cười gian
_phải- dù biết nguy hiểm sắp tới nhưng cô vẫn mạnh miệng
Anh cười và đẩy cô xuống giường, chống tay nhìn thẳng vào mắt cô rồi từ từ cuối xuống ngậm lấy đôi môi đỏ hồng chúm chím kia, cánh tay lại không đứng đắn xoa khắp cơ thể cô, cả người cô uốn éo như muốn hòa hợp cùng anh, cô theo sự dẫn dắt của anh cùng nhau đi đến đỉnh điểm của hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.