Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Chương 54: Yêu Thương Lần Cuối
Gia Hân
12/02/2016
Xin nói thêm về Cặp Đôi Ác Quỷ nhá, hai người này trong tổ chức cũng có địa vị quan trọng, là cánh tay phải hỗ trợ cho Tứ Đại Angel, Anna là Iris, Vy Tiên là Esther. Kin và Tín cũng là người trong bang Devil của bọn hắn, Kin là Eric, Tín là Asher, hai người này được mệnh danh là Bộ Đôi Khát Máu.
--------------------------------------
8h sáng, nó mệt mỏi lê bước xuống nhà với bộ cánh năng động, không kém phần nữ tính: váy liền màu vàng Boo Hoo và áo khoác denim H&M, mang sneaker cao gót của Truffle và khuyên tau Forever, tóc nâu uốn gợn sóng buộc lệt, mái thưa xinh xắn. Nó đeo tai nghe, vừa đi vừa hát, xuống cầu thang, đôi mắt bỗng dưng mờ hẳn đi như có lớp sương che chắn trước mặt, nó nheo nheo mắt nhưng vẫn không tài nào thấy rõ được, tay nắm chặt thành cầu thang lắc lắc cái đầu
_Andrena- giọng một phụ nữ
Nó quay qua, phải mở căng mắt mới có thể thấy đó chính là bà Ngô - mẹ chồng Vy Tiên, cười một cái rồi đi xuống sà vào lòng bà
_mẹ- nó ôm chặt bà
_ừ...hôm nay xinh quá ta- bà xoa đầu nó
Nó cười tươi đứng dậy nhưng cơn đau đầu bỗng ập tới, nó mệt mỏi ôm đầu rồi ngất đi, mọi người hoảng hốt gọi tên nó, Thiên Bảo nhanh chóng bế nó đưa vào bệnh viện. Tại bệnh viên nhà nó, mọi người đang đứng trước phòng khám với tâm trạng phức tạp
_ba mẹ về nghỉ ngơi đi, để tụi con ở đây được rồi- Tín (giờ gọi là Ken ha) nói
_có được không? ta lo quá- bà mắt ngấn nước
_được ạ, cả anh nữa Thiên Bảo, về đi- Vy Tiên xua đuổi
_tôi...- anh nhìn vào phòng khám
_nó sẽ không sao đâu, anh về đi- Ken cũng nói
_được, có gì nhớ gọi cho tôi- anh gật đầu
_người đầu tiên tôi báo là chồng nó kìa, gọi anh làm gì- cô lầm bầm khi anh đi khỏi
Cạch - cửa phòng khám bật mở
_bác sĩ, em tôi sao rồi- Vy Tiên hối hả
_đi theo tôi- bác sĩ đi trước
Cả hai người nhìn nhau rồi đi theo bác sĩ, chắc chắn có chuyện gì nghiêm trọng rồi nên mới gặp nói riêng, vào một căn phòng nhỏ, nơi này chắc là nơi làm việc của ông bác sĩ
_cô cậu ngồi đi- ông chỉ vào chiếc ghê
_có chuyện gì sao?- Ken lạnh giọng
_tiểu thư đã nói cho mọi người biết về bệnh tình chưa?
_nó bệnh gì chứ?- Vy Tiên hỏi
_vậy là chưa, haizzz, cô ấy có một khối u trong não, khối u này cũng vừa mới hình thành, hiện giờ chỉ là giai đoạn đầu nên không có gì nguy hiểm nhưng cần phải chữa trị sớm nhất có thể, nếu nó to lên sẽ chạm phải dây thần kinh và đôi mắt có thể sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được- bác sĩ chuyên nghiệp nói
_sao?- hai người há hốc
_vậy nếu phẫu thuật từ bây giờ, cơ hội thành công là bao nhiêu?- Ken hỏi
_80%- ông trả lời
_cơ hội rất lớn, ông hãy tiến hành đi- Vy Tiên hối hả
_bệnh viện ở đây không có đủ thiết bị hỗ trợ cho việc phẫu thuật, nếu muốn hai người hãy làm giấy cho tiểu thư chuyển sang Mĩ điều trị- ông ôn tồn nói rồi đi mất
Vy Tiên không vội báo cho mọi người mà chạy nhanh đến phòng bệnh của nó, nó đang thẫn thờ ngồi trên giường bệnh suy nghĩ mông lung, *chát* - một cái tát giáng xuống mặt nó, ngỡ ngàng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Vy Tiên, nó cũng hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy
_sao vậy hả? bị bệnh mà không nói cho mọi người biết, tại sao? em sợ người khác xen vào chuyện của em sao? em chỉ muốn nghĩ cho bản thân mình thôi hả? nói là bạn bè mà lại như vậy đó, em biết mình bị bệnh từ khi nào? sao không nói?- cô bực tức hét vào mặt nó
_......- im lặng
_bình tĩnh, em ấy phải có lý do mới không nói chứ- Ken vuốt tóc nó khuyên ngăn
_lý do là gì? nói đi- cô nhìn nó
_em không muốn mọi người lo lắng vì chuyện của em, nhiêu đó là đủ rồi, mọi người còn phải có hạnh phúc của riêng mình, không thể vì em mà mệt mỏi nữa- nó cúi đầu nói
_chị không quan tâm, chị không cần tình yêu, không cần sự nghiệp, không cần gì cả, danh dự, tiền bạc, tất cả đều không, chị chỉ cần em thôi ngốc ạ- cô bật khóc ôm nó vào lòng
Ken đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, một tổng tài lạnh lùng như Vy Tiên mà lại yếu đuối vậy sao? nhưng mà tình cảm của cô dành cho nó thật đáng ngưỡng mộ. Nó cười nhạt vòng tay ôm lấy cô, nước mắt theo đó mà rơi xuống, nó quá mệt mỏi rồi, nó không muốn mọi người vì nó mà lo lắng nữa, điều đó làm nó đau lắm, nghĩ về hắn, nó càng đau thêm, phải làm sao để đối mặt với hắn...
_chị à, đừng nói với ai nhé- nó nhìn cô
_tại sao?- cô đanh mặt
_coi như em xin chị đi- nó mắt long lanh
_nhưng em phải đi điều trị, biết chưa?- cô nhắc nhở
_em phải làm một việc đã
_về Harry sao?- cô trầm giọng
_.....- nó gật đầu
_đừng để cậu ta và em đau khổ- cô dặn
_phải làm sao hả chị?- nó nức nở
_em gái ngốc, em hãy nói hết với Harry đi, cậu ta sẽ hiểu cho em thôi
_không được, em không thể- nó lắc đầu
_tại sao?- cô nhăn mặt
_em không thể ích kỷ như vậy, nếu em bị gì...
_câm miệng- cô quát
_em sẽ làm theo cách của em, chị đừng nhúng tay vào- nó lạnh lùng
_em...hừ, thôi được rồi, chị sẽ không quan tâm em nữa- cô tức giận bỏ ra ngoài
Ken lắc đầu chán nản với hai chị em này, hết biết, mới ôm nhau nồng thắm vậy mà giờ...
_em có đau không?- anh sờ mặt nó
_không sao- nó cười
_có cần anh ở lại với em không?- anh hỏi
_anh định làm gì em hả?- nó cảnh giác
_tưởng anh thèm lắm hả?- anh đen mặt
_hì hì...xin lỗi- nó cười cươi
_được rồi, nghỉ đi- anh đắp chăn và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó
_anh đi theo chị ấy đi- nó nói
_đương nhiên, cơ hội mà- anh vênh mặt
_lẹ đi- nó hối rồi quay mặt vào tường ngủ
_ngủ ngon, bảo bối- anh cười rồi quay đi
Nó nhắm mắt suy nghĩ lại những việc vừa rồi, nó đã làm mọi người lo lắng nhiều rồi, nó sẽ âm thầm lặng lẽ đi khỏi, dần dần cái tên "Phạm Vương Khánh An" sẽ đi vào quên lãng...lấy dế yêu ra và gọi cho hắn, bản nhạc chờ quen thuộc lại vang lên, mỗi khi nghe lời nói này của hắn, nó như cảm nhận được trái tim mình rung động mãnh liệt
_sao thế bà xã? nhớ anh quá hả?- hắn trêu
_ukm...anh đang ở đâu vậy?- nó hỏi
_đang ở sau lưng em nè
Nó giật mình quay lại, tưởng hắn biết chuyện nên lo lắng nào ngờ, không một bóng người, biết mình bị lừa nên tức giận, nắm chặt điện thoại
_nè! quay lại rồi đúng không? mà có thấy ai không?- hắn cười cười
_đáng ghét- nó hét
_haha..xin lỗi bà xã, mà em đang ở đâu vậy?- hắn hỏi
_sau lưng anh- nó gằn
_vẫn còn giận sao?- hắn bí xị
_đến đón em đi, ngã tư gần bệnh viện- nó nói rồi cúp máy
Nó ra trước ngã tư đợi hắn, sau 5', một chiếc Audi R8 dừng lại, nó nhanh chóng bước vào xe và ôm chầm lấy hắn, anh nhà khá ngạc nhiên nhưng cũng ôm lấy nó, sau bao nhiêu phút ôm nhau thì hắn bỗng nghe thấy tiếng thút thít của nó, hoảng hốt nâng mặt nó lên
_sao em lại khóc?- hắn hõỉ
_vì em nhớ anh- nó mếu máo
_mới gặp hôm qua mà- hắn ngớ người
_huhu...em đã nhìn thấy anh và nhỏ Hà Thanh đi dạo rồi nha- nó đánh hắn
_chiều nhỏ lần cuối đó, chia tay rồi- hắn cười lau nước mắt cho nó
_thật không?- nó nghi ngờ
_đương nhiên- hắn bật cười và hôn nó
Nó cũng vui vẻ đáp lại, vòng tay ôm gáy hắn, cả hai trao nhau nụ hôn mãnh liệt, coi như nó ích kỷ lần cuối cùng đi, ích kỷ để được bên hắn, được hôn hắn, được hắn bảo vệ, chỉ là yêu thương lần cuối...
--------------------------------------
8h sáng, nó mệt mỏi lê bước xuống nhà với bộ cánh năng động, không kém phần nữ tính: váy liền màu vàng Boo Hoo và áo khoác denim H&M, mang sneaker cao gót của Truffle và khuyên tau Forever, tóc nâu uốn gợn sóng buộc lệt, mái thưa xinh xắn. Nó đeo tai nghe, vừa đi vừa hát, xuống cầu thang, đôi mắt bỗng dưng mờ hẳn đi như có lớp sương che chắn trước mặt, nó nheo nheo mắt nhưng vẫn không tài nào thấy rõ được, tay nắm chặt thành cầu thang lắc lắc cái đầu
_Andrena- giọng một phụ nữ
Nó quay qua, phải mở căng mắt mới có thể thấy đó chính là bà Ngô - mẹ chồng Vy Tiên, cười một cái rồi đi xuống sà vào lòng bà
_mẹ- nó ôm chặt bà
_ừ...hôm nay xinh quá ta- bà xoa đầu nó
Nó cười tươi đứng dậy nhưng cơn đau đầu bỗng ập tới, nó mệt mỏi ôm đầu rồi ngất đi, mọi người hoảng hốt gọi tên nó, Thiên Bảo nhanh chóng bế nó đưa vào bệnh viện. Tại bệnh viên nhà nó, mọi người đang đứng trước phòng khám với tâm trạng phức tạp
_ba mẹ về nghỉ ngơi đi, để tụi con ở đây được rồi- Tín (giờ gọi là Ken ha) nói
_có được không? ta lo quá- bà mắt ngấn nước
_được ạ, cả anh nữa Thiên Bảo, về đi- Vy Tiên xua đuổi
_tôi...- anh nhìn vào phòng khám
_nó sẽ không sao đâu, anh về đi- Ken cũng nói
_được, có gì nhớ gọi cho tôi- anh gật đầu
_người đầu tiên tôi báo là chồng nó kìa, gọi anh làm gì- cô lầm bầm khi anh đi khỏi
Cạch - cửa phòng khám bật mở
_bác sĩ, em tôi sao rồi- Vy Tiên hối hả
_đi theo tôi- bác sĩ đi trước
Cả hai người nhìn nhau rồi đi theo bác sĩ, chắc chắn có chuyện gì nghiêm trọng rồi nên mới gặp nói riêng, vào một căn phòng nhỏ, nơi này chắc là nơi làm việc của ông bác sĩ
_cô cậu ngồi đi- ông chỉ vào chiếc ghê
_có chuyện gì sao?- Ken lạnh giọng
_tiểu thư đã nói cho mọi người biết về bệnh tình chưa?
_nó bệnh gì chứ?- Vy Tiên hỏi
_vậy là chưa, haizzz, cô ấy có một khối u trong não, khối u này cũng vừa mới hình thành, hiện giờ chỉ là giai đoạn đầu nên không có gì nguy hiểm nhưng cần phải chữa trị sớm nhất có thể, nếu nó to lên sẽ chạm phải dây thần kinh và đôi mắt có thể sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được- bác sĩ chuyên nghiệp nói
_sao?- hai người há hốc
_vậy nếu phẫu thuật từ bây giờ, cơ hội thành công là bao nhiêu?- Ken hỏi
_80%- ông trả lời
_cơ hội rất lớn, ông hãy tiến hành đi- Vy Tiên hối hả
_bệnh viện ở đây không có đủ thiết bị hỗ trợ cho việc phẫu thuật, nếu muốn hai người hãy làm giấy cho tiểu thư chuyển sang Mĩ điều trị- ông ôn tồn nói rồi đi mất
Vy Tiên không vội báo cho mọi người mà chạy nhanh đến phòng bệnh của nó, nó đang thẫn thờ ngồi trên giường bệnh suy nghĩ mông lung, *chát* - một cái tát giáng xuống mặt nó, ngỡ ngàng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Vy Tiên, nó cũng hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy
_sao vậy hả? bị bệnh mà không nói cho mọi người biết, tại sao? em sợ người khác xen vào chuyện của em sao? em chỉ muốn nghĩ cho bản thân mình thôi hả? nói là bạn bè mà lại như vậy đó, em biết mình bị bệnh từ khi nào? sao không nói?- cô bực tức hét vào mặt nó
_......- im lặng
_bình tĩnh, em ấy phải có lý do mới không nói chứ- Ken vuốt tóc nó khuyên ngăn
_lý do là gì? nói đi- cô nhìn nó
_em không muốn mọi người lo lắng vì chuyện của em, nhiêu đó là đủ rồi, mọi người còn phải có hạnh phúc của riêng mình, không thể vì em mà mệt mỏi nữa- nó cúi đầu nói
_chị không quan tâm, chị không cần tình yêu, không cần sự nghiệp, không cần gì cả, danh dự, tiền bạc, tất cả đều không, chị chỉ cần em thôi ngốc ạ- cô bật khóc ôm nó vào lòng
Ken đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, một tổng tài lạnh lùng như Vy Tiên mà lại yếu đuối vậy sao? nhưng mà tình cảm của cô dành cho nó thật đáng ngưỡng mộ. Nó cười nhạt vòng tay ôm lấy cô, nước mắt theo đó mà rơi xuống, nó quá mệt mỏi rồi, nó không muốn mọi người vì nó mà lo lắng nữa, điều đó làm nó đau lắm, nghĩ về hắn, nó càng đau thêm, phải làm sao để đối mặt với hắn...
_chị à, đừng nói với ai nhé- nó nhìn cô
_tại sao?- cô đanh mặt
_coi như em xin chị đi- nó mắt long lanh
_nhưng em phải đi điều trị, biết chưa?- cô nhắc nhở
_em phải làm một việc đã
_về Harry sao?- cô trầm giọng
_.....- nó gật đầu
_đừng để cậu ta và em đau khổ- cô dặn
_phải làm sao hả chị?- nó nức nở
_em gái ngốc, em hãy nói hết với Harry đi, cậu ta sẽ hiểu cho em thôi
_không được, em không thể- nó lắc đầu
_tại sao?- cô nhăn mặt
_em không thể ích kỷ như vậy, nếu em bị gì...
_câm miệng- cô quát
_em sẽ làm theo cách của em, chị đừng nhúng tay vào- nó lạnh lùng
_em...hừ, thôi được rồi, chị sẽ không quan tâm em nữa- cô tức giận bỏ ra ngoài
Ken lắc đầu chán nản với hai chị em này, hết biết, mới ôm nhau nồng thắm vậy mà giờ...
_em có đau không?- anh sờ mặt nó
_không sao- nó cười
_có cần anh ở lại với em không?- anh hỏi
_anh định làm gì em hả?- nó cảnh giác
_tưởng anh thèm lắm hả?- anh đen mặt
_hì hì...xin lỗi- nó cười cươi
_được rồi, nghỉ đi- anh đắp chăn và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó
_anh đi theo chị ấy đi- nó nói
_đương nhiên, cơ hội mà- anh vênh mặt
_lẹ đi- nó hối rồi quay mặt vào tường ngủ
_ngủ ngon, bảo bối- anh cười rồi quay đi
Nó nhắm mắt suy nghĩ lại những việc vừa rồi, nó đã làm mọi người lo lắng nhiều rồi, nó sẽ âm thầm lặng lẽ đi khỏi, dần dần cái tên "Phạm Vương Khánh An" sẽ đi vào quên lãng...lấy dế yêu ra và gọi cho hắn, bản nhạc chờ quen thuộc lại vang lên, mỗi khi nghe lời nói này của hắn, nó như cảm nhận được trái tim mình rung động mãnh liệt
_sao thế bà xã? nhớ anh quá hả?- hắn trêu
_ukm...anh đang ở đâu vậy?- nó hỏi
_đang ở sau lưng em nè
Nó giật mình quay lại, tưởng hắn biết chuyện nên lo lắng nào ngờ, không một bóng người, biết mình bị lừa nên tức giận, nắm chặt điện thoại
_nè! quay lại rồi đúng không? mà có thấy ai không?- hắn cười cười
_đáng ghét- nó hét
_haha..xin lỗi bà xã, mà em đang ở đâu vậy?- hắn hỏi
_sau lưng anh- nó gằn
_vẫn còn giận sao?- hắn bí xị
_đến đón em đi, ngã tư gần bệnh viện- nó nói rồi cúp máy
Nó ra trước ngã tư đợi hắn, sau 5', một chiếc Audi R8 dừng lại, nó nhanh chóng bước vào xe và ôm chầm lấy hắn, anh nhà khá ngạc nhiên nhưng cũng ôm lấy nó, sau bao nhiêu phút ôm nhau thì hắn bỗng nghe thấy tiếng thút thít của nó, hoảng hốt nâng mặt nó lên
_sao em lại khóc?- hắn hõỉ
_vì em nhớ anh- nó mếu máo
_mới gặp hôm qua mà- hắn ngớ người
_huhu...em đã nhìn thấy anh và nhỏ Hà Thanh đi dạo rồi nha- nó đánh hắn
_chiều nhỏ lần cuối đó, chia tay rồi- hắn cười lau nước mắt cho nó
_thật không?- nó nghi ngờ
_đương nhiên- hắn bật cười và hôn nó
Nó cũng vui vẻ đáp lại, vòng tay ôm gáy hắn, cả hai trao nhau nụ hôn mãnh liệt, coi như nó ích kỷ lần cuối cùng đi, ích kỷ để được bên hắn, được hôn hắn, được hắn bảo vệ, chỉ là yêu thương lần cuối...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.