Chương 9: Nghi ngờ???
Kìm Ngân Lý
22/12/2024
Trở về nhà cô ngồi xuống ghế sofa, chợt nhớ đến hình ảnh lúc nãy anh ấy hôn mình, mặt cô lại nóng bừng lên, dù sao hôn đã hôn cũng không lấy lại được, mình mau quên nó đi, cô vỗ mặt mình mẩy cái phải tỉnh táo lại.
Anh Kiệt hỏi."Đi chơi vui không chị Hai?"
Cô đáp."Hông vui chút nào"
Anh Kiệt bảo."Em chuẩn bị hành lý rồi đó chị"
Cô hỏi."Đi đâu sao?"
Anh Kiệt đáp."Malaysia. chị được mời tham dự buổi lễ kỷ niệm thành lập, 25 Năm khách sạn Ánh Sao Đêm."
Chuyến bay bắt đầu buổi sáng, từ trên cao nhìn xuống là các quần đảo với biển xanh như màu lục ngọc, cát trắng mịn màng,Khiến cô hào hứng.
Vỹ Tường ngồi ghế bên lên tiếng."Trông Cô rất vui thì phải"
Cô ngồi quay người lại ngồi ngay ngắn, rồi bảo.
"Ừ thì... được du lịch phải vui chứ sao, Anh đó phải hào hứng lên chứ"
Anh đáp."Tôi thường xuyên đi công tác, đối với tôi cũng bình thường có gì mà hào hứng"
Cô nhìn hướng khác người gì đâu như gốc cây thật khô khan mà,chưa tính cái vụ hôm qua dám hôn mình trước mặt nhiều người.
Vỹ Tường hỏi."Cô thấy tôi và Lạc Văn ai tốt hơn?"
Cô bình thản đáp."Lạc Văn"
Anh tối gầm mặt giọng cọc."Nên vì vậy cô thích đi chung với Lạc Văn hơn tôi có đúng không?"
Cô đáp."Phải đó"
Vỹ Tường mắt hằn học. Cô thích đi chung với Lạc Văn, nên vì thế cô muốn hủy hôn ước với mình,nếu là lúc trước chắc chắn mình sẽ rất vui, bây giờ trong lòng chỉ thấy thật khó chịu.
Máy bay bắt đầu hạ cánh.Sân bay Kuala Lumpur từ trong sản bước ra lấy hành lý,cô và Vỹ Tường cùng em trai đi ra ngoài, một người đàn ông trung niên cúi đầu chào, bên cạnh một chiếc xe màu đen
"Chào Mừng các vị tới Malaysia. xin mời lên xe chúng tôi đưa các vị về khách sạn"
Trên đường đến thành phố Pulau Pinang từng ngôi nhà hồi giáo, những khu phố người Hoa, đan xen vào nhau.Xe dừng lại khách sạn, Cô theo nhân viên khách sạn lên thang máy tới tầng thứ hai, mở rộng cánh cửa phòng,
Anh nhân viên lên tiếng."Đây là phòng của Cô Thiên Ân, còn Anh Vỹ Tường và Anh Kiệt ở phòng bên cạnh, Nếu có cần điều gì các vị cứ điện thoại cho quầy lễ tân."
Cô kéo vali vào trong, cô ra ngoài ban công hướng, hít thở tận hưởng không khí trong lành biển cả, minh muốn ra ngoài dạo chơi trên biển, Cô cắt hành lý vào trong tủ, lấy chiếc nón rộng vành đội vào, cầm điện thoại lên nhắn tin.
-Em trai ra ngoài chơi với chị Hai hông?
Anh Kiệt nhắn tin lại.- Em còn mệt vì say máy bay em không đi được, chị Hai đi một mình được không?
Cô đáp.-Yên chí chị Hai mà.
Cô bước ra ngoài khách sạn ngồi trên xe. Tham quan thành phố,Cô đến con đường bích họa hàng ngàn bức tranh muôn màu được vẽ trên bức tường, Có tiếng đàn Guitar vang vọng bên kia. tiếng ai mà nghe quen,Cô chen chúc vào đám đông, Vỹ Tường đang chơi Guitar và hát.
Hiding from the rain and show. Dấu mình trong lạnh lẽo và cô đơn.
Trying to forget but I won't let go.Cố gắng quên đi tất cả nhưng tôi không thể.
Looking at a crowded street. Lặng nhìn con phố đông người.
Listening to My own heart beat, Lắng nghe tiếng chính con tim đập.
Cô say mê lắng nghe Vỹ Tường hát, Trông anh như chàng nghệ sĩ dịu dàng trong tiếng nhạc, bài hát kết thúc Anh trả lại cây đàn guitar cho nghệ nhân, anh bước ra ngoài thấy cô trước mặt.
"Cô đi dạo sao"
Cô đáp."Phải, tôi qua bên kia đường anh có muốn đi hông?"
Vỹ Tường đáp."Được"
Cô chậm rãi hòa vào đường phố đông người, Cô đến thăm nhà thờ hồi giáo nổi trên mặt biển, khiến cô cảm thán, công trình kiến trúc thật tuyệt vời.Cô ghé qua mấy gian hàng thưởng thức món ăn vặt, cô cầm cây kem đưa ra
"Anh ăn hông?"
Vỹ Tường nhìn cô, từ lúc hôm qua hôn cô ấy, cứ mỗi lần nhìn qua cô ấy tim cứ đánh trống thình thịch không ngừng.Dõi mắt theo cô ấy không ngừng lẽ nào mình đã yêu rồi sao?
Cô nghiêng đầu hỏi."Anh hông ăn hả?"
Nghe tiếng cô gọi anh hoàn hồn lại, Anh cầm lấy cây kem. "Không có, tôi ăn chứ"
Cô đi trên bãi cát trắng trải dài, Cô bỏ đôi giày ra đi từ bước về phía biển, từ cơn sóng ập đến mát rượi ngâm chân vào làn nước biển xanh trong, thật sự rất tuyệt.
Vỹ Tường ngắm nhìn nụ cười cô ấy dưới nắng chiều thật rạng rỡ, Thiên Ân lúc trước mình chưa bao giờ cảm thấy được điều đó.
"Tôi thấy dạo này cô rất kỳ lạ"
"Thường thì cô chỉ thích tới nhà hàng uống rượu vang ăn đặc sản cao cấp, hôm nay lại ăn quán lề đường như người bình dân?"
Cô đáp."Ừ thì... Con người có lúc phải thay đổi"
Ánh mắt Vỹ Tường đầy nghi hoặc."Cô thật sự có phải là Thiên Ân?"
Cô hốt hoảng anh ta nghi ngờ rồi, phải tìm cách cứu vãn, cô lên giọng khá mạnh."Tôi chính là Thiên Ân anh hỏi vớ vẩn gì đó?"
"Bây giờ tôi muốn ngồi thuyền ngắm biển,mau. chuẩn bị cho tôi"
Vỹ Tường quan sát thái độ chua ngoa này thì đúng là của Thiên Ân, Nhưng mình vẫn luôn cảm thấy cô ấy không phải.
"Được tôi đi ngay"
Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ cái đà này sớm muộn cũng bại lộ, cầu mong Thiên Ân mau tỉnh dậy, kiểu này hoài khiến mình muốn rớt tim.
Chiếc thuyền nhỏ màu trắng có mái che đầu Cô ngồi xuống khoang thuyền bắt đầu lướt ra biển xanh, những quần đảo lớn nhỏ nhiều vô số kể khiến cô thích thú ngắm nhìn.
Bỗng có tiếng súng nổ.- Đoàng.
Anh cảm thấy sự bất lành, kéo tay cô nằm xuống Viên đạn lệch qua. Cô nấp dưới người anh, Mặt Cô nóng bừng lên đôi chút.
"Chuyện gì vậy?"
Anh đáp."Có ám sát"
Cô hướng mắt về phía sau.Trên thuyền là hai tên hồi tuần trước, muốn bắt cóc mình, làm người càng giàu tính mạng rất dễ gặp nguy bắt cứ khi nào.
Ông lái thuyền hốt hoảng phóng xuống biển bơi đi mất, Hắn cầm súng bắn liên tục và trúng vào động cơ chiếc thuyền bốc khói đen, Anh thốt lên.
"Mau nhảy xuống biển!"
Cô lúng túng, mình không giỏi bơi lội, xuống biển mình tiêu là cái chắc, thôi cứ liều đại một phen.
Anh Kiệt hỏi."Đi chơi vui không chị Hai?"
Cô đáp."Hông vui chút nào"
Anh Kiệt bảo."Em chuẩn bị hành lý rồi đó chị"
Cô hỏi."Đi đâu sao?"
Anh Kiệt đáp."Malaysia. chị được mời tham dự buổi lễ kỷ niệm thành lập, 25 Năm khách sạn Ánh Sao Đêm."
Chuyến bay bắt đầu buổi sáng, từ trên cao nhìn xuống là các quần đảo với biển xanh như màu lục ngọc, cát trắng mịn màng,Khiến cô hào hứng.
Vỹ Tường ngồi ghế bên lên tiếng."Trông Cô rất vui thì phải"
Cô ngồi quay người lại ngồi ngay ngắn, rồi bảo.
"Ừ thì... được du lịch phải vui chứ sao, Anh đó phải hào hứng lên chứ"
Anh đáp."Tôi thường xuyên đi công tác, đối với tôi cũng bình thường có gì mà hào hứng"
Cô nhìn hướng khác người gì đâu như gốc cây thật khô khan mà,chưa tính cái vụ hôm qua dám hôn mình trước mặt nhiều người.
Vỹ Tường hỏi."Cô thấy tôi và Lạc Văn ai tốt hơn?"
Cô bình thản đáp."Lạc Văn"
Anh tối gầm mặt giọng cọc."Nên vì vậy cô thích đi chung với Lạc Văn hơn tôi có đúng không?"
Cô đáp."Phải đó"
Vỹ Tường mắt hằn học. Cô thích đi chung với Lạc Văn, nên vì thế cô muốn hủy hôn ước với mình,nếu là lúc trước chắc chắn mình sẽ rất vui, bây giờ trong lòng chỉ thấy thật khó chịu.
Máy bay bắt đầu hạ cánh.Sân bay Kuala Lumpur từ trong sản bước ra lấy hành lý,cô và Vỹ Tường cùng em trai đi ra ngoài, một người đàn ông trung niên cúi đầu chào, bên cạnh một chiếc xe màu đen
"Chào Mừng các vị tới Malaysia. xin mời lên xe chúng tôi đưa các vị về khách sạn"
Trên đường đến thành phố Pulau Pinang từng ngôi nhà hồi giáo, những khu phố người Hoa, đan xen vào nhau.Xe dừng lại khách sạn, Cô theo nhân viên khách sạn lên thang máy tới tầng thứ hai, mở rộng cánh cửa phòng,
Anh nhân viên lên tiếng."Đây là phòng của Cô Thiên Ân, còn Anh Vỹ Tường và Anh Kiệt ở phòng bên cạnh, Nếu có cần điều gì các vị cứ điện thoại cho quầy lễ tân."
Cô kéo vali vào trong, cô ra ngoài ban công hướng, hít thở tận hưởng không khí trong lành biển cả, minh muốn ra ngoài dạo chơi trên biển, Cô cắt hành lý vào trong tủ, lấy chiếc nón rộng vành đội vào, cầm điện thoại lên nhắn tin.
-Em trai ra ngoài chơi với chị Hai hông?
Anh Kiệt nhắn tin lại.- Em còn mệt vì say máy bay em không đi được, chị Hai đi một mình được không?
Cô đáp.-Yên chí chị Hai mà.
Cô bước ra ngoài khách sạn ngồi trên xe. Tham quan thành phố,Cô đến con đường bích họa hàng ngàn bức tranh muôn màu được vẽ trên bức tường, Có tiếng đàn Guitar vang vọng bên kia. tiếng ai mà nghe quen,Cô chen chúc vào đám đông, Vỹ Tường đang chơi Guitar và hát.
Hiding from the rain and show. Dấu mình trong lạnh lẽo và cô đơn.
Trying to forget but I won't let go.Cố gắng quên đi tất cả nhưng tôi không thể.
Looking at a crowded street. Lặng nhìn con phố đông người.
Listening to My own heart beat, Lắng nghe tiếng chính con tim đập.
Cô say mê lắng nghe Vỹ Tường hát, Trông anh như chàng nghệ sĩ dịu dàng trong tiếng nhạc, bài hát kết thúc Anh trả lại cây đàn guitar cho nghệ nhân, anh bước ra ngoài thấy cô trước mặt.
"Cô đi dạo sao"
Cô đáp."Phải, tôi qua bên kia đường anh có muốn đi hông?"
Vỹ Tường đáp."Được"
Cô chậm rãi hòa vào đường phố đông người, Cô đến thăm nhà thờ hồi giáo nổi trên mặt biển, khiến cô cảm thán, công trình kiến trúc thật tuyệt vời.Cô ghé qua mấy gian hàng thưởng thức món ăn vặt, cô cầm cây kem đưa ra
"Anh ăn hông?"
Vỹ Tường nhìn cô, từ lúc hôm qua hôn cô ấy, cứ mỗi lần nhìn qua cô ấy tim cứ đánh trống thình thịch không ngừng.Dõi mắt theo cô ấy không ngừng lẽ nào mình đã yêu rồi sao?
Cô nghiêng đầu hỏi."Anh hông ăn hả?"
Nghe tiếng cô gọi anh hoàn hồn lại, Anh cầm lấy cây kem. "Không có, tôi ăn chứ"
Cô đi trên bãi cát trắng trải dài, Cô bỏ đôi giày ra đi từ bước về phía biển, từ cơn sóng ập đến mát rượi ngâm chân vào làn nước biển xanh trong, thật sự rất tuyệt.
Vỹ Tường ngắm nhìn nụ cười cô ấy dưới nắng chiều thật rạng rỡ, Thiên Ân lúc trước mình chưa bao giờ cảm thấy được điều đó.
"Tôi thấy dạo này cô rất kỳ lạ"
"Thường thì cô chỉ thích tới nhà hàng uống rượu vang ăn đặc sản cao cấp, hôm nay lại ăn quán lề đường như người bình dân?"
Cô đáp."Ừ thì... Con người có lúc phải thay đổi"
Ánh mắt Vỹ Tường đầy nghi hoặc."Cô thật sự có phải là Thiên Ân?"
Cô hốt hoảng anh ta nghi ngờ rồi, phải tìm cách cứu vãn, cô lên giọng khá mạnh."Tôi chính là Thiên Ân anh hỏi vớ vẩn gì đó?"
"Bây giờ tôi muốn ngồi thuyền ngắm biển,mau. chuẩn bị cho tôi"
Vỹ Tường quan sát thái độ chua ngoa này thì đúng là của Thiên Ân, Nhưng mình vẫn luôn cảm thấy cô ấy không phải.
"Được tôi đi ngay"
Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ cái đà này sớm muộn cũng bại lộ, cầu mong Thiên Ân mau tỉnh dậy, kiểu này hoài khiến mình muốn rớt tim.
Chiếc thuyền nhỏ màu trắng có mái che đầu Cô ngồi xuống khoang thuyền bắt đầu lướt ra biển xanh, những quần đảo lớn nhỏ nhiều vô số kể khiến cô thích thú ngắm nhìn.
Bỗng có tiếng súng nổ.- Đoàng.
Anh cảm thấy sự bất lành, kéo tay cô nằm xuống Viên đạn lệch qua. Cô nấp dưới người anh, Mặt Cô nóng bừng lên đôi chút.
"Chuyện gì vậy?"
Anh đáp."Có ám sát"
Cô hướng mắt về phía sau.Trên thuyền là hai tên hồi tuần trước, muốn bắt cóc mình, làm người càng giàu tính mạng rất dễ gặp nguy bắt cứ khi nào.
Ông lái thuyền hốt hoảng phóng xuống biển bơi đi mất, Hắn cầm súng bắn liên tục và trúng vào động cơ chiếc thuyền bốc khói đen, Anh thốt lên.
"Mau nhảy xuống biển!"
Cô lúng túng, mình không giỏi bơi lội, xuống biển mình tiêu là cái chắc, thôi cứ liều đại một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.