Chương 25: Tin đồn
Tg Nam Ly
13/06/2023
Tư thế này trong manga gọi là Kabe-don*. Tôi đỏ mặt, vân vê gấu áo không biết nói gì. Phong Hiểu Hàn có chiều cao vô cùng lý tưởng. Rõ ràng tôi ở nhà toàn uống sữa, ăn uống ngập mặt mà vẫn thấp tè. Trong khi hắn ăn mì gói, cháo trắng, rau dưa hết sức đạm bạc nhưng lại cao ráo, cơ thể hoàn mỹ đến bất ngờ. Tôi liếm môi, máu sắc nữ lại dồn dập chạy khắp cơ thể.
“Liếm môi làm gì? Trả lời đi.”
“Anh… đứng xa một chút em mới trả lời được.”
Bà mọe! Đã cái cốt mê trai mà hắn còn đối xử với tôi như này, muốn dụ dỗ tôi trầm mê trong sắc dục hay gì!
“Anh…”
“Nói đi.” Mặt hắn rất nghiêm túc, làm tôi thấy hơi sợ.
“Anh hỏi lại đi, em quên rồi…”
Tôi đã bảo trí nhớ tôi không được tốt rồi mà! Huhu, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ!
“Tại sao em lại biết bị đánh hội đồng thì nên đạp cửa? Sao lại biết vết thương phải khử trùng? Tại sao mang băng dán cá nhân theo?”
“Từ từ. Anh hỏi chậm thôi, không em… lại quên…”
Tôi có nhiều bí mật mặc định sẽ chôn giấu nó đến cuối đời. Một trong số đó chính là quá khứ từng bị bạo lực học đường thảm hại của tôi. Khi mới bước chân vào cấp Hai, tôi bị một đám bạn học ăn hiếp không sót ngày nào. Thời điểm đó mỗi ngày tôi đều muốn chết đi, cuộc sống chìm sâu trong u tối, trường học cũng biến thành nơi tôi sợ nhất.
Tôi không nói với gia đình, cũng không có ý định nói toàn bộ cho Phong Hiểu Hàn. Những chuyện này càng ít người biết thì càng đỡ đau đớn.
“Anh quên em là chị đại của cái trường này à? Mấy trò này á, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Phong Hiểu Hàn gật gù ra chiều tin tưởng: “Những chuyện này em đừng xen vào, cẩn thận liên lụy đến em đấy.”
Lòng tôi đắng chát, sự quan tâm của hắn khiến tôi vừa vui vừa buồn. Giá như ngày đó cũng có người đứng ra nói với tôi những lời thế này thì hẳn tôi đã không…
“Em biết rồi. Chúng ta về thôi. Bài tập em làm xong rồi đó, nhưng có vài bài em không biết làm!”
“Chút nữa để anh chỉ cho.”
***
Một ngày đẹp trời, tan học tôi bắt gặp Tú đang đứng chặn đường Phong Hiểu Hàn. Tú không đi một mình mà dắt cả hội đàn em của tôi ước chừng năm sáu người theo, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn. Tôi hơi ngẩn người không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Liền sau đó Tú lao vào nắm cổ áo của Phong Hiểu Hàn, đám người kia cũng siết tay, nom như sắp rục rịch đánh nhau. Tôi không nghĩ nhiều lao lên chặn trước mặt hắn, quát vào mặt thằng Tú: “Mày làm cái gì vậy hả?”
“Chị Yên Sơ, thằng chó này dám đồn nhảm, bây giờ cả khối đều lan truyền việc chị và hắn ta quen nhau.”
“Hả?” Tôi liếc mắt nhìn hắn. Phong Hiểu Hàn thản nhiên nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội. Tú có vẻ rất bức xúc, nó liến thoắng không ngừng mách với tôi: “Dám đem thanh danh của chị ra làm bia đỡ đạn, hôm nay bọn em sẽ cho nó một trận nhớ đời. Chị đến thì vừa đẹp, muốn xử thằng này thế nào chị cứ lên tiếng!”
Tôi vội vã hạ giọng: “Tú à, mày hiểu lầm rồi.”
“Em không hiểu lầm, chúng em đã hỏi rất kỹ rồi. Đến Cửu An còn gật đầu thừa nhận mà!”
Cửu An? Sao cô ấy lại biết chuyện hai đứa tôi quen nhau? Không lẽ là do mấy ngày trước tôi gọi Phong Hiểu Hàn đến giúp nên cô ta đoán được?
Tôi hơi không vui. Dù gì tôi cũng là ân nhân của cô ta, cô ta lấy oán trả ơn chúng tôi thế ư? Lỡ chuyện này tới tai giáo viên thì Phong Hiểu Hàn phải làm sao?
“Chị cứ tránh ra, để bọn em xử cái thằng chó này.”
Tú lao lên muốn đánh hắn, không ngờ Phong Hiểu Hàn giơ chân đạp một phát, thằng Tú cứ thế bị đá bay sang một bên. Bọn phía sau đều bị bất ngờ. Cũng đúng thôi, trước kia có bao giờ hắn phản kháng đâu, toàn mặc cho chúng tôi đánh tới tấp. Giờ xuất chiêu hiểm hóc như vậy bọn họ ngạc nhiên là đúng rồi.
Tôi vội vã tiến lên giải thích, xem ra vụ này không giấu được nữa rồi: “Thật ra… tôi với Phong Hiểu Hàn… đang quen nhau…”
Tôi cúi đầu nên không nhìn thấy nụ cười cao hứng của hắn, chỉ nghe một tiếng “Hả?” rõ to của đám đàn em mà thôi: “Tại… tại chưa đúng thời điểm… nên tôi mới không công khai.”
“Mấy đứa không được bắt nạt cậu ấy nữa!”
“Còn bắt nạt nữa bà đây không tha cho đâu nhé!”
Tôi trừng mắt dọa nạt. Tú – người đang nằm vật trên đất – chậm rãi ngóc đầu dậy: “Chị, hóa ra dạo gần đây chị thay đổi nhiều như vậy là do… do bị cái thằng mọt sách này tẩy não ư?”
Nói gì mà khó nghe vậy? Tôi tiến bộ hơn có gì không tốt cơ chứ?
Lời nói của tôi vẫn có trọng lượng nhất định, dù có vẻ hậm hực nhưng đám đàn em cũng hứa không gây khó dễ với Phong Hiểu Hàn nữa. May quá!
“Lo cho anh đến vậy ư?” Hắn kề sát tai tôi hỏi nhỏ.
“Em đã hứa, sẽ bảo vệ anh mãi mãi.”
Hình như tôi bị ảo giác rồi, mới nãy còn thấy mắt Phong Hiểu Hàn lấp lánh nước mắt nữa cơ. Hắn… khóc hả?
***
Phong Hiểu Hàn nghe theo lời bạn gái, đưa vở cho Cửu An chép lại, còn không quên nhắc thêm: “Nhớ trả đúng hạn, tôi còn phải soạn đề cương nữa.”
“Cậu soạn đề cương hả? Trùng hợp quá, mình cũng vậy. Hay là chúng ta trao đổi…” Cửu An hai mắt long lanh như sao sáng, lúm đồng tiền đáng yêu ẩn hiện theo nụ cười khiến người ta liêu xiêu. Nhưng với điều kiện “người ta” đó không phải là Phong Hiểu Hàn. Hắn lắc đầu từ chối trực tiếp:
“Không cần. Tranh thủ chép rồi trả lại là được.”
Cửu An cắn môi, trong lòng cô hơi không cam tâm. Giờ ra chơi, cô đi mua nước đặt vào hộc bàn hắn, còn không quên viết kèm giấy nhớ: Cảm ơn cậu đã giúp mình, nếu không mình sẽ bị nhốt ở đó tới đêm mất!
Đáng yêu, mềm mại, nhỏ nhẹ lại hiểu chuyện như vậy ai mà không rung động?
Trừ Phong Hiểu Hàn ra.
Hắn cho bạn cùng bàn chai nước, giấy nhớ bị vo tròn, lượn một đường parabol đẹp mắt rơi ngay thùng rác. Cửu An không biết rốt cuộc còn thiếu chỗ nào mà khiến cho Phong Hiểu Hàn lạnh nhạt với cô như vậy?
Mượn cớ trả lại vở, Cửu An kẹp giấy nhớ tỏ tình vào bên trong gửi lại cho hắn. Thấy hắn không có ý định mở ra, cô vội nhắc nhở: “Hiểu Hàn, cậu mở ra xem thử đi!”
Hắn chần chừ đôi chút rồi cũng mở ra, sau đó chỉ “Ờ” một tiếng mà thôi. Cửu An không giấu nổi hoang mang: “Tại sao? Cậu… không thích điểm gì ở mình vậy?”
“Đừng làm những trò này nữa. Rất phiền!”
Cửu An chạy đến chặn hắn lại: “Chẳng lẽ… cậu… có bạn gái rồi?”
Hắn gật đầu. Cửu An trợn mắt: “Đừng nói với mình… cậu… đang qua lại với Đạm Yên Sơ kia?”
“Cửu An.” Hắn chậm rãi cất lời, trên mặt càng lộ vẻ không vui: “Người cậu nên tích cực cảm ơn là Yên Sơ chứ không phải tôi. Cô ấy mới là người cứu cậu, tôi chỉ làm theo lời của cô ấy thôi.”
“Nhưng, trước đây Đạm Yên Sơ từng…”
“Chuyện của chúng tôi, người ngoài như cậu biết ít chút thì tốt hơn.”
Dứt lời thì đi thẳng không cho Cửu An cơ hội dây dưa. Cô ta ngẩn ngơ nhìn theo, nam sinh mà cô tương tư từ những ngày đầu cấp Ba, cứ thế trơ mắt nhìn hắn rơi vào bể tình với người con gái ư? Cô cam tâm sao?
“Đạm Yên Sơ, nhìn không ra cô còn có loại tài năng này…”
*Kabe-don: 壁ドン(かべドン)Là một thuật ngữ tiếng Nhật, được dùng để miêu tả hành động của một người đàn ông đặt tay lên tường, bức tường hoặc bất kỳ bề mặt nào gần người phụ nữ mình thích, và đặt cánh tay còn lại lên tường, tạo thành một tư thế khá lãng mạn, thường được thấy trong truyện tranh, phim ảnh hoặc tiểu thuyết lãng mạn.
“Liếm môi làm gì? Trả lời đi.”
“Anh… đứng xa một chút em mới trả lời được.”
Bà mọe! Đã cái cốt mê trai mà hắn còn đối xử với tôi như này, muốn dụ dỗ tôi trầm mê trong sắc dục hay gì!
“Anh…”
“Nói đi.” Mặt hắn rất nghiêm túc, làm tôi thấy hơi sợ.
“Anh hỏi lại đi, em quên rồi…”
Tôi đã bảo trí nhớ tôi không được tốt rồi mà! Huhu, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ!
“Tại sao em lại biết bị đánh hội đồng thì nên đạp cửa? Sao lại biết vết thương phải khử trùng? Tại sao mang băng dán cá nhân theo?”
“Từ từ. Anh hỏi chậm thôi, không em… lại quên…”
Tôi có nhiều bí mật mặc định sẽ chôn giấu nó đến cuối đời. Một trong số đó chính là quá khứ từng bị bạo lực học đường thảm hại của tôi. Khi mới bước chân vào cấp Hai, tôi bị một đám bạn học ăn hiếp không sót ngày nào. Thời điểm đó mỗi ngày tôi đều muốn chết đi, cuộc sống chìm sâu trong u tối, trường học cũng biến thành nơi tôi sợ nhất.
Tôi không nói với gia đình, cũng không có ý định nói toàn bộ cho Phong Hiểu Hàn. Những chuyện này càng ít người biết thì càng đỡ đau đớn.
“Anh quên em là chị đại của cái trường này à? Mấy trò này á, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Phong Hiểu Hàn gật gù ra chiều tin tưởng: “Những chuyện này em đừng xen vào, cẩn thận liên lụy đến em đấy.”
Lòng tôi đắng chát, sự quan tâm của hắn khiến tôi vừa vui vừa buồn. Giá như ngày đó cũng có người đứng ra nói với tôi những lời thế này thì hẳn tôi đã không…
“Em biết rồi. Chúng ta về thôi. Bài tập em làm xong rồi đó, nhưng có vài bài em không biết làm!”
“Chút nữa để anh chỉ cho.”
***
Một ngày đẹp trời, tan học tôi bắt gặp Tú đang đứng chặn đường Phong Hiểu Hàn. Tú không đi một mình mà dắt cả hội đàn em của tôi ước chừng năm sáu người theo, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn. Tôi hơi ngẩn người không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Liền sau đó Tú lao vào nắm cổ áo của Phong Hiểu Hàn, đám người kia cũng siết tay, nom như sắp rục rịch đánh nhau. Tôi không nghĩ nhiều lao lên chặn trước mặt hắn, quát vào mặt thằng Tú: “Mày làm cái gì vậy hả?”
“Chị Yên Sơ, thằng chó này dám đồn nhảm, bây giờ cả khối đều lan truyền việc chị và hắn ta quen nhau.”
“Hả?” Tôi liếc mắt nhìn hắn. Phong Hiểu Hàn thản nhiên nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội. Tú có vẻ rất bức xúc, nó liến thoắng không ngừng mách với tôi: “Dám đem thanh danh của chị ra làm bia đỡ đạn, hôm nay bọn em sẽ cho nó một trận nhớ đời. Chị đến thì vừa đẹp, muốn xử thằng này thế nào chị cứ lên tiếng!”
Tôi vội vã hạ giọng: “Tú à, mày hiểu lầm rồi.”
“Em không hiểu lầm, chúng em đã hỏi rất kỹ rồi. Đến Cửu An còn gật đầu thừa nhận mà!”
Cửu An? Sao cô ấy lại biết chuyện hai đứa tôi quen nhau? Không lẽ là do mấy ngày trước tôi gọi Phong Hiểu Hàn đến giúp nên cô ta đoán được?
Tôi hơi không vui. Dù gì tôi cũng là ân nhân của cô ta, cô ta lấy oán trả ơn chúng tôi thế ư? Lỡ chuyện này tới tai giáo viên thì Phong Hiểu Hàn phải làm sao?
“Chị cứ tránh ra, để bọn em xử cái thằng chó này.”
Tú lao lên muốn đánh hắn, không ngờ Phong Hiểu Hàn giơ chân đạp một phát, thằng Tú cứ thế bị đá bay sang một bên. Bọn phía sau đều bị bất ngờ. Cũng đúng thôi, trước kia có bao giờ hắn phản kháng đâu, toàn mặc cho chúng tôi đánh tới tấp. Giờ xuất chiêu hiểm hóc như vậy bọn họ ngạc nhiên là đúng rồi.
Tôi vội vã tiến lên giải thích, xem ra vụ này không giấu được nữa rồi: “Thật ra… tôi với Phong Hiểu Hàn… đang quen nhau…”
Tôi cúi đầu nên không nhìn thấy nụ cười cao hứng của hắn, chỉ nghe một tiếng “Hả?” rõ to của đám đàn em mà thôi: “Tại… tại chưa đúng thời điểm… nên tôi mới không công khai.”
“Mấy đứa không được bắt nạt cậu ấy nữa!”
“Còn bắt nạt nữa bà đây không tha cho đâu nhé!”
Tôi trừng mắt dọa nạt. Tú – người đang nằm vật trên đất – chậm rãi ngóc đầu dậy: “Chị, hóa ra dạo gần đây chị thay đổi nhiều như vậy là do… do bị cái thằng mọt sách này tẩy não ư?”
Nói gì mà khó nghe vậy? Tôi tiến bộ hơn có gì không tốt cơ chứ?
Lời nói của tôi vẫn có trọng lượng nhất định, dù có vẻ hậm hực nhưng đám đàn em cũng hứa không gây khó dễ với Phong Hiểu Hàn nữa. May quá!
“Lo cho anh đến vậy ư?” Hắn kề sát tai tôi hỏi nhỏ.
“Em đã hứa, sẽ bảo vệ anh mãi mãi.”
Hình như tôi bị ảo giác rồi, mới nãy còn thấy mắt Phong Hiểu Hàn lấp lánh nước mắt nữa cơ. Hắn… khóc hả?
***
Phong Hiểu Hàn nghe theo lời bạn gái, đưa vở cho Cửu An chép lại, còn không quên nhắc thêm: “Nhớ trả đúng hạn, tôi còn phải soạn đề cương nữa.”
“Cậu soạn đề cương hả? Trùng hợp quá, mình cũng vậy. Hay là chúng ta trao đổi…” Cửu An hai mắt long lanh như sao sáng, lúm đồng tiền đáng yêu ẩn hiện theo nụ cười khiến người ta liêu xiêu. Nhưng với điều kiện “người ta” đó không phải là Phong Hiểu Hàn. Hắn lắc đầu từ chối trực tiếp:
“Không cần. Tranh thủ chép rồi trả lại là được.”
Cửu An cắn môi, trong lòng cô hơi không cam tâm. Giờ ra chơi, cô đi mua nước đặt vào hộc bàn hắn, còn không quên viết kèm giấy nhớ: Cảm ơn cậu đã giúp mình, nếu không mình sẽ bị nhốt ở đó tới đêm mất!
Đáng yêu, mềm mại, nhỏ nhẹ lại hiểu chuyện như vậy ai mà không rung động?
Trừ Phong Hiểu Hàn ra.
Hắn cho bạn cùng bàn chai nước, giấy nhớ bị vo tròn, lượn một đường parabol đẹp mắt rơi ngay thùng rác. Cửu An không biết rốt cuộc còn thiếu chỗ nào mà khiến cho Phong Hiểu Hàn lạnh nhạt với cô như vậy?
Mượn cớ trả lại vở, Cửu An kẹp giấy nhớ tỏ tình vào bên trong gửi lại cho hắn. Thấy hắn không có ý định mở ra, cô vội nhắc nhở: “Hiểu Hàn, cậu mở ra xem thử đi!”
Hắn chần chừ đôi chút rồi cũng mở ra, sau đó chỉ “Ờ” một tiếng mà thôi. Cửu An không giấu nổi hoang mang: “Tại sao? Cậu… không thích điểm gì ở mình vậy?”
“Đừng làm những trò này nữa. Rất phiền!”
Cửu An chạy đến chặn hắn lại: “Chẳng lẽ… cậu… có bạn gái rồi?”
Hắn gật đầu. Cửu An trợn mắt: “Đừng nói với mình… cậu… đang qua lại với Đạm Yên Sơ kia?”
“Cửu An.” Hắn chậm rãi cất lời, trên mặt càng lộ vẻ không vui: “Người cậu nên tích cực cảm ơn là Yên Sơ chứ không phải tôi. Cô ấy mới là người cứu cậu, tôi chỉ làm theo lời của cô ấy thôi.”
“Nhưng, trước đây Đạm Yên Sơ từng…”
“Chuyện của chúng tôi, người ngoài như cậu biết ít chút thì tốt hơn.”
Dứt lời thì đi thẳng không cho Cửu An cơ hội dây dưa. Cô ta ngẩn ngơ nhìn theo, nam sinh mà cô tương tư từ những ngày đầu cấp Ba, cứ thế trơ mắt nhìn hắn rơi vào bể tình với người con gái ư? Cô cam tâm sao?
“Đạm Yên Sơ, nhìn không ra cô còn có loại tài năng này…”
*Kabe-don: 壁ドン(かべドン)Là một thuật ngữ tiếng Nhật, được dùng để miêu tả hành động của một người đàn ông đặt tay lên tường, bức tường hoặc bất kỳ bề mặt nào gần người phụ nữ mình thích, và đặt cánh tay còn lại lên tường, tạo thành một tư thế khá lãng mạn, thường được thấy trong truyện tranh, phim ảnh hoặc tiểu thuyết lãng mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.