Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 18
Annaluong
09/03/2016
Mọi chuyện cuối cùng cũng ổn, Quân sau khi bình tĩnh nghe ông Nam giải thích cũng đã tha thứ cho ba mình và trở về sống cùng ông. Mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cả lớp vui mừng khi Quân đã vui vẻ trở lại. Bỗng...
-Thông báo, mời em Gia Hân lớp 10C lên văn phòng thầy hiệu trưởng có việc.-tiếng loa vang lên
Cả lớp nhìn nhau, tất nhiên ai cũng biết lý do nó bị kêu lên văn phòng, còn chuyện gì ngoài chuyện cả lớp trốn học "có tổ chức" chứ.
Thở dài một cái nó đứng lên chuẩn bị đi lên phòng hiệu trưởng trong đầu thầm nghĩ "haiz, kiểu này lại bị tra hỏi lung tung nữa đây". Bỗng hắn kéo tay nó lại
-Để anh đi chung với em.
-Không cần đâu, tui lo được mà.
-mình nghe nói thầy hiệu trưởng ghê gớm lắm-Trà lo lắng
-Ừ, không chừng bị đuổi học thì sao-Như
-Mình cũng nghe nói đó là 1 lão già ghê gớm lắm, chưa ai thấy mặt lão ta hết á-Quỳnh tiếp lời
-Lỡ cậu có chuyện gì thì sao, mình không muốn vì mình mà cậu bị đuổi học đâu-Quân cũng lo lắng, cậu sợ vì mình mà mọi người bị liên lụy.
Mọi người, mỗi người một tiếng, ai cũng lo lắng cho nó hết.
-Mọi người cứ yên tâm đi, mình đối phó được mà, mình là Gia Hân đó, là lớp trưởng 10c cơ mà, làm sao mà bị đuổi học được cơ chứ.-nó vừa nói vừa nháy mắt, nó rất vui khi mọi người lo lắng cho mình như vậy.
-Nhưng...-Quân vẫn lo lắng
-Không nhưng gì hết á, mọi người ở đây đừng lo lắng gì hết, mình sẽ về ngay á mà-nó nói rồi chạy biến đi không để cho ai nói gì nữa
***
Tại phòng hiệu trưởng.
Két, nó mở cửa, rón rén bước vào
-Làm gì mà rón rén như ăn trộm vậy hả-thầy hiệu trưởng lên tiếng làm nó giật bắn mình.
-A, hì hì, anh Kiệt yêu dấu của em-nó nói rồi nhanh chân chạy đến chỗ Tuấn Kiệt đang ngồi, lại giở cặp mắt long lanh của mình ra làm nũng.
-Haiz, biết ngay em sẽ giở chiêu này mà-Kiệt thở dài ngao ngán, cũng như những người khác, anh không bao giờ thoát nổi ánh mắt của nó.
-Hì hì, sao hôm nay anh có " nhã hứng" gọi em lên đây vậy-nó nói rồi với tay lấy cốc trà của Kiệt đưa lên miệng uống một cách tự nhiên hết sức.
-Em còn dám nói, vào trường mà không báo anh một tiếng, lại còn quậy phá lung tung. Chưa hết còn dám lừa bác bảo vệ giúp lớp trốn học tập thể nữa chứ. Em nói xem tội em đáng bị xử thế nào, hả?-nghe nó hỏi làm anh nhớ đến các tội của nó mà tức điên lên được.
-Anh hỏi em hả, theo em thì không bị gì hết, hehe-nó trả lời tỉnh bơ còn nhe răng ra cười nữa chứ, đúng là muốn trêu Kiệt tức chết mà.
-Em...em..được lắm, để xem nếu anh đuổi học hết lớp 10C thì em còn quậy phá với ai-Kiệt tức quá, hù nó.
-Anh dám?-nó nhướn mày hỏi
-Tại sao không?-Kiệt đáp lại
2 anh em đấu mắt với nhau 1 lúc thì như sực nhớ ra gì đó, nó nhoẻn miệng cười nhìn gian hết sức. Nhìn nụ cười của nó mà anh rùng mình, anh thừa biết nó lắm chiêu như thế nào mà. Nuốt nước bọt cái " ực", anh hỏi nó
-Em cười gì đó
-À, cũng không có gì, chỉ là em sực nhớ ra lâu rồi chưa thăm ông và 2 bác á mà-nó trả lời, cười càng tươi hơn nữa
-Em..em..có ý gì-trái với nó, mặt Kiệt giờ đây méo xẹo, bàn tay run run chỉ nó, hỏi.
-Ờ thì tất nhiên là thăm ông và 2 bác, đồng thời kể cho ông nghe 1 số việc á mà-nó tỉnh bơ trả lời, tay cầm cốc trà uống nhìn rất thư thả.
-Em...-Kiệt tức nghẹn họng, trên đời này anh sợ nhất là ông và bama mình, mà khổ nỗi 3 người này thương nó như vàng, nó nói gì cũng tin, cưng như bảo bối. Kiểu này nó mà nói gì thì anh chết toi.
-A, không còn gì nữa thì em về lớp đây, hẹn anh vào chủ nhật này nhé, bái bai. À quên mất, anh nên xuất hiện trước học sinh đi, không thì anh sẽ được ví như một ông già xấu xí và độc ác như phù thủy đó.-nó nói xong thì chạy biến đi.
Còn Kiệt sau khi nghe nó nói thì khóe miệng giật giật, mặt xám xịt lại, lẩm bẩm
-Cái...cái gì mà phù thủy xấu xí, độc ác chứ, con bé trời đánh.
***
Nó thì vừa đi vừa hả hê lắm "kiểu này chắc anh Kiệt tức lắm, ai biểu đụng đến 10C làm gì, lần này em sẽ làm cho anh te tua luôn, haha". Vừa đi vừa nghĩ cách "hãm hại" anh mà nó về lớp từ lúc nào, cả lớp chạy ào ra đón nó như "con đón mẹ đi chợ về" liên tục hỏi thăm tình hình
-Sao rồi, cậu có bị gì không?
-Lão ta không làm gì cậu chứ?
-Ông ta nói gì?
...
Liên tục những câu hỏi từ mọi người hỏi thăm nó, làm cho nó không kịp trả lời luôn.
-Stop, mọi người bình tĩnh, mình không sao hết, mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.-nó giơ 2 tay lên ra hiệu mọi người dừng lại.
-Hiệu trưởng phạt gì em vậy-hắn lo lắng hỏi
-Không sao, mọi chuyện ổn rồi-nó cười tươi nhìn mọi người
-Vậy là sao,ông ta tha cho cậu à-Nhi hỏi
-Hỳ, sau này mình sẽ nói cho mọi người biết sau. -nó nháy mắt rồi về chỗ
Mọi người cũng không hỏi nữa, về chỗ chuẩn bị vào học nhưng trong đầu ai cũng thắc mắc vì sao nó không bị phạt, nó là ai mà có thể đối phó với hiệu trưởng được coi là khó tính, ai bị hiệu trưởng gọi lên thì chỉ có khả năng bị đuổi học thôi nhưng nó thì vẫn bình an vô sự. Đó thật sự là một thắc mắc lớn với cả lớp. Nhất là Ái Nhi bởi cô luôn nghi ngờ về gia thế của nó.
-Thông báo, mời em Gia Hân lớp 10C lên văn phòng thầy hiệu trưởng có việc.-tiếng loa vang lên
Cả lớp nhìn nhau, tất nhiên ai cũng biết lý do nó bị kêu lên văn phòng, còn chuyện gì ngoài chuyện cả lớp trốn học "có tổ chức" chứ.
Thở dài một cái nó đứng lên chuẩn bị đi lên phòng hiệu trưởng trong đầu thầm nghĩ "haiz, kiểu này lại bị tra hỏi lung tung nữa đây". Bỗng hắn kéo tay nó lại
-Để anh đi chung với em.
-Không cần đâu, tui lo được mà.
-mình nghe nói thầy hiệu trưởng ghê gớm lắm-Trà lo lắng
-Ừ, không chừng bị đuổi học thì sao-Như
-Mình cũng nghe nói đó là 1 lão già ghê gớm lắm, chưa ai thấy mặt lão ta hết á-Quỳnh tiếp lời
-Lỡ cậu có chuyện gì thì sao, mình không muốn vì mình mà cậu bị đuổi học đâu-Quân cũng lo lắng, cậu sợ vì mình mà mọi người bị liên lụy.
Mọi người, mỗi người một tiếng, ai cũng lo lắng cho nó hết.
-Mọi người cứ yên tâm đi, mình đối phó được mà, mình là Gia Hân đó, là lớp trưởng 10c cơ mà, làm sao mà bị đuổi học được cơ chứ.-nó vừa nói vừa nháy mắt, nó rất vui khi mọi người lo lắng cho mình như vậy.
-Nhưng...-Quân vẫn lo lắng
-Không nhưng gì hết á, mọi người ở đây đừng lo lắng gì hết, mình sẽ về ngay á mà-nó nói rồi chạy biến đi không để cho ai nói gì nữa
***
Tại phòng hiệu trưởng.
Két, nó mở cửa, rón rén bước vào
-Làm gì mà rón rén như ăn trộm vậy hả-thầy hiệu trưởng lên tiếng làm nó giật bắn mình.
-A, hì hì, anh Kiệt yêu dấu của em-nó nói rồi nhanh chân chạy đến chỗ Tuấn Kiệt đang ngồi, lại giở cặp mắt long lanh của mình ra làm nũng.
-Haiz, biết ngay em sẽ giở chiêu này mà-Kiệt thở dài ngao ngán, cũng như những người khác, anh không bao giờ thoát nổi ánh mắt của nó.
-Hì hì, sao hôm nay anh có " nhã hứng" gọi em lên đây vậy-nó nói rồi với tay lấy cốc trà của Kiệt đưa lên miệng uống một cách tự nhiên hết sức.
-Em còn dám nói, vào trường mà không báo anh một tiếng, lại còn quậy phá lung tung. Chưa hết còn dám lừa bác bảo vệ giúp lớp trốn học tập thể nữa chứ. Em nói xem tội em đáng bị xử thế nào, hả?-nghe nó hỏi làm anh nhớ đến các tội của nó mà tức điên lên được.
-Anh hỏi em hả, theo em thì không bị gì hết, hehe-nó trả lời tỉnh bơ còn nhe răng ra cười nữa chứ, đúng là muốn trêu Kiệt tức chết mà.
-Em...em..được lắm, để xem nếu anh đuổi học hết lớp 10C thì em còn quậy phá với ai-Kiệt tức quá, hù nó.
-Anh dám?-nó nhướn mày hỏi
-Tại sao không?-Kiệt đáp lại
2 anh em đấu mắt với nhau 1 lúc thì như sực nhớ ra gì đó, nó nhoẻn miệng cười nhìn gian hết sức. Nhìn nụ cười của nó mà anh rùng mình, anh thừa biết nó lắm chiêu như thế nào mà. Nuốt nước bọt cái " ực", anh hỏi nó
-Em cười gì đó
-À, cũng không có gì, chỉ là em sực nhớ ra lâu rồi chưa thăm ông và 2 bác á mà-nó trả lời, cười càng tươi hơn nữa
-Em..em..có ý gì-trái với nó, mặt Kiệt giờ đây méo xẹo, bàn tay run run chỉ nó, hỏi.
-Ờ thì tất nhiên là thăm ông và 2 bác, đồng thời kể cho ông nghe 1 số việc á mà-nó tỉnh bơ trả lời, tay cầm cốc trà uống nhìn rất thư thả.
-Em...-Kiệt tức nghẹn họng, trên đời này anh sợ nhất là ông và bama mình, mà khổ nỗi 3 người này thương nó như vàng, nó nói gì cũng tin, cưng như bảo bối. Kiểu này nó mà nói gì thì anh chết toi.
-A, không còn gì nữa thì em về lớp đây, hẹn anh vào chủ nhật này nhé, bái bai. À quên mất, anh nên xuất hiện trước học sinh đi, không thì anh sẽ được ví như một ông già xấu xí và độc ác như phù thủy đó.-nó nói xong thì chạy biến đi.
Còn Kiệt sau khi nghe nó nói thì khóe miệng giật giật, mặt xám xịt lại, lẩm bẩm
-Cái...cái gì mà phù thủy xấu xí, độc ác chứ, con bé trời đánh.
***
Nó thì vừa đi vừa hả hê lắm "kiểu này chắc anh Kiệt tức lắm, ai biểu đụng đến 10C làm gì, lần này em sẽ làm cho anh te tua luôn, haha". Vừa đi vừa nghĩ cách "hãm hại" anh mà nó về lớp từ lúc nào, cả lớp chạy ào ra đón nó như "con đón mẹ đi chợ về" liên tục hỏi thăm tình hình
-Sao rồi, cậu có bị gì không?
-Lão ta không làm gì cậu chứ?
-Ông ta nói gì?
...
Liên tục những câu hỏi từ mọi người hỏi thăm nó, làm cho nó không kịp trả lời luôn.
-Stop, mọi người bình tĩnh, mình không sao hết, mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.-nó giơ 2 tay lên ra hiệu mọi người dừng lại.
-Hiệu trưởng phạt gì em vậy-hắn lo lắng hỏi
-Không sao, mọi chuyện ổn rồi-nó cười tươi nhìn mọi người
-Vậy là sao,ông ta tha cho cậu à-Nhi hỏi
-Hỳ, sau này mình sẽ nói cho mọi người biết sau. -nó nháy mắt rồi về chỗ
Mọi người cũng không hỏi nữa, về chỗ chuẩn bị vào học nhưng trong đầu ai cũng thắc mắc vì sao nó không bị phạt, nó là ai mà có thể đối phó với hiệu trưởng được coi là khó tính, ai bị hiệu trưởng gọi lên thì chỉ có khả năng bị đuổi học thôi nhưng nó thì vẫn bình an vô sự. Đó thật sự là một thắc mắc lớn với cả lớp. Nhất là Ái Nhi bởi cô luôn nghi ngờ về gia thế của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.