Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 22
Annaluong
09/03/2016
Nó trở về trại mà mặt méo xẹo, ngồi xuống 1 góc nó bắt đầu suy nghĩ "bây giờ mà thi đàng hoàng thì kiểu gì cũng có chuyện, mà không thi đàng hoàng thì mất danh dự lớp quá, dù sao mình cũng là lớp trưởng. Phải làm sao, làm sao đây ta" nó vừa nghĩ vừa vò đầu, bứt tóc nhìn đến tội. Thấy nó như vậy, hắn tò mò đến hỏi thăm
-Em sao vậy?
-Không có gì-nó trả lời nhát gừng "tại anh ta hết, nếu không phải tại anh ta thì giờ mình đâu phải khổ sợ như vậy. Hừ"
-Rõ ràng là có mà. A, hay là em lo lắng cho kì thi tối nay hả, chắc là không đủ tự tin chiến thắng chứ gì-hắn khích
-Cái gì cơ? Anh nghĩ sao vậy? Tui xinh đẹp ngời ngời vậy mà-nó trả lời hắn tiện thể tự sướng luôn
-Ha, vậy em có muốn cược với anh không?-hắn cười ranh ma
-Cược thế nào?
-Nếu em thắng thì em muốn gì cũng được, trừ việc hủy hôn, còn nếu em thua thì phải đính hôn với anh trong năm nay. Okie?
-Được thôi, tui mà sợ anh à.-nó hùng hồn trả lời rồi bỏ ra ngoài.
Nghe nó đồng ý, hắn cười mỉm, rút điện thoại ra nhắn tin cho Gia Bảo "cá đã cắn câu".
Nó và hắn lo cá cược với nhau mà không biết rằng có 1 người đang sầu não vì thấy nó và Gia Bảo
-Cuối cùng là sao hả Hân, cậu không phản bội mình chứ-Ái Nhi khẽ thở dài, nói thầm. Ánh mắt không giấu được nỗi buồn.
-Hây Nhi-nó từ đâu xuất hiện đập nhẹ vào vai Nhi
-A, Hân hả...-Nhi giật mình quay lại thấy nó thì cười gượng
-Cậu sao vậy?-nó nhíu mày hỏi Nhi
-Không, có...gì đâu- Nhi trả lời nhưng lại quay mặt đi nơi khác
Hành động khác lạ của Nhi tất nhiên là nó nhận ra rằng cô bạn đang buồn
-Nè, Nhi-nó đặt tay lên vai Nhi, nhẹ nhàng xoay người cô lại và nói-nếu có chuyện gì cậu có thể tâm sự với mình, điều đó có thể làm cậu cảm thấy tốt hơn đó. Hãy nhớ, mình luôn là bạn của cậu, mãi mãi không thay đổi.
Nghe những lời nói của nó, giọng nói ấm áp làm Nhi cảm thấy thật tin tưởng "chắc chắn là có điều gì đó mình chưa biết. Có lẽ phải đối mặt với chuyện này một lần cho ra nhẽ. Mình cũng không muốn nghi ngờ Hân, nếu đó là thật thì mình nên buômg tay và quên đi tình cảm giả dối đó" Nhi nghĩ thầm trong đầu. Hít một hơi dài lấy tinh thần
-Giữa cậu và...anh Bảo thật ra...là như thế nào?-Nhi ngập ngừng, dù đã suy nghĩ như vậy nhưng thật khó chấp nhận nếu người yêu và bạn thân lại đi phản bội mình
-Ý cậu là sao?-nó chột dạ
-Lúc nãy mình...thấy 2 người hẹn gặp nhau. Có vẻ...rất thân-Nhi khó khăn nói, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau
"Nhi đã thấy mình và anh Bảo, nếu mình mà giấu chắc chắn Nhi sẽ hiểu lầm. Tất cả là tại anh Bảo, mình sẽ trả thù sau. Giờ nói Nhi biết chắc cũng không sao, dù gì Nhi cũng sẽ là chị dâu mình. Được rồi, nói luôn" nó suy nghĩ rồi gật gù ra vẻ đúng, sau đó quay qua Nhi, nó nói
-Thật ra, mình và anh Gia Bảo là 2 anh em ruột.
-Sao cơ, a..nh...e...m á-Nhi ngạc nhiên, đúng là một bí mật động trời mà.
-Đúng vậy, cậu không thấy tên bọn mình giống nhau sao-nó bật cười khi thấy biểu cảm của Nhi
-Đúng rồi, Trần Gia Bảo, Trần Gia Hân. Sao mình không phát hiện sớm hơn nhỉ. Đúng là đồ ngốc mà-Nhi nói rồi gõ gõ vào đầu mình-mình xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu nhé.
-Không có gì đâu, chị dâu
Nó nhấn mạnh 2 chữ "chị dâu" làm Nhi ngượng đỏ mặt còn mình thì cười toe toét.
****
Đến giờ ăn trưa cũng là phần thi nấu ăn giữa các lớp. Giám khảo sẽ là Gia Bảo, Tuấn Kiệt và các giáo viên khác (ông và ba nó tối mới tới).
-Tất cả các em chú ý nghe thông báo. Bây giờ các em sẽ tự nhóm lửa và nấu ăn, 1 tiếng nữa sẽ đưa lên cho các thầy cô và các vị giám khảo nếm và chấm điểm.-tiếng loa phát thanh của nhà trường vang lên thông báo.
Tại trại lớp 10C
Tất cả tất bật chuẩn bị cho món ăn của lớp mình, người thì vo gạo, người nhóm lửa, người thì cắt hành tỏi... Tất cả ai cũng chăm chỉ làm không phải để cho giám khảo chấm điểm mà là...lo cho cái bụng của mình (==")
-Ai xì, anh làm cái gì đó, đổ hết hành tui mới cắt rồi nè-hắn lỡ tay thúc nhầm nó khi chuẩn bị bỏ vào chảo làm hành rơi ra hết nên nó cáu
-Á, xin lỗi anh lỡ tay-hắn xin lỗi nó-cơ mà hành này em cắt rồi á hả, sao to vậy nè
Nhìn thấy mớ hành nó vừa cắt mà hắn trợn tròn mắt. Gì thế này, nó cắt hành miếng nào miếng nấy bự tổ chảng luôn, y như là 1 củ cắt đôi thôi ấy.
-Ờ thì...có bao giờ vào bếp đâu, tưởng cắt vậy được rồi.-nó gãi gãi đầu ngượng.
Cả lớp nghe nó và hắn nói tò mò nhìn thì ai cũng lắc cái đầu. Không ngờ lớp trưởng của họ lại vụng về như vậy, cắt hành thôi mà miếng to miếng nhỏ nhìn không ra hành luôn. Đó mới chỉ là hành thôi đó nhá, không biết nó mà cắt hay nấu mấy món ăn thì sao nữa .
-Thôi, để mình cắt lại rồi nấu luôn, cậu nghỉ ngơi đi-Hải Anh lắc đầu rồi nói với nó
Nó thì ngượng chết đi được, từ nhỏ đến lớn có bao giờ vài bếp đâu, bây giờ tự nhiên nổi hứng muốn giúp cả lớp, ai dè... Nhìn qua thấy hắn cứ cười khúc khích làm nó càng quê hơn nữa, mặt đỏ như trái cà chua mà không làm gì được. Quê ơi là quê.
Sau 1 tiếng đồng hồ, mọi thứ đều được chuẩn bị xong, những món ăn thơm ngon được bày ra và trang trí vô cùng đẹp mắt, nhìn là muốn "xơi" ngay lập tức
-Thời gian đã hết, tất cả các lớp sẽ đưa món ăn của mình đến chiếc bàn gần trại chỉ huy và để sau tấm bảng tên lớp mình, mỗi lớp sẽ đưa lên 2 món đại diện-tiếng loa thông báo lại cất lên
-Lớp trưởng, cậu đưa món sườn xào chua ngọt và canh chua lên nhé-Hải Anh đưa cho nó 1 dĩa sườn và 1 tô canh cùng với 1 tô cơm nóng hổi.
-Okie-nó vừa trả lời xong thì trong đầu nó lóe lên 1 ý tưởng, vội chạy vào trong trại lấy bịch muối ra, nó bắt đầu đổ vào dĩa sườn và canh
-Em làm gì vậy?-hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn nó, không biết nó nghĩ cái gì trong đầu nữa
-Anh chỉ cần đừng bép xép cái gì với nhà tui là được-nó liếc xéo hắn
-Nhưng cậu đang làm gì vậy, sao lại đổ muối vào món ăn?-Hải Anh hỏi
Cả lớp ai cũng thắc mắc nhìn nó như sinh vật lạ
-À, mình nghe nói trường mình tuy là giàu nhưng dạy học sinh rất nghiêm túc, không để học sinh phí phạm nên các món mà bọn mình đưa lên ban giám khảo sẽ phải ăn cho bằng hết để làm gương-nó vừa nói vừa cười gian tà
-Vậy nên cậu...
-Đúng vậy, đã đi cắm trại thì phải làm cái gì đó chứ, haha. À mà các cậu lát nữa ăn nhớ nhăn mặt 1 chút tỏ vẻ thức ăn mặn nha-nó nhắc nhở cả lớp rồi bưng thức ăn đi
Cả lớp chỉ biết lắc đầu bó tay trước nó mà thôi. Lớp trưởng của họ...quậy hết sức mà.
Nó đưa thức ăn lên, để trên bàn ở chỗ có bảng 10C. Hương thơm thức ăn tỏa ra, nhìn món ăn rất bắt mắt làm các thầy cô rất muốn nếm thử. Gia Bảo và Tuấn Kiệt thấy món ăn nhìn hấp dẫn quá nên "bay" vào, 2 chàng mỗi người 1 món mà không biết "nguy hiểm đang rình rập". Nhìn 2 anh chàng như vậy, nó khẽ nhếch môi cười cực đểu "đáng đời, biết ngay 2 ông này thế nào cũng nhào vô mà, ai biểu ham ăn. Cho chết, hahaha" những suy nghĩ "ác độc" của nó.
-Bây giờ các giám khảo sẽ ăn hết các món mà mình chọn, sau đó sẽ giơ bảng điểm lên chấm điểm, cuối ngày mai sẽ tổng kết điểmm và phát quà.-1 thầy giám thị cầm cái loa nói vừa dứt lời thì tất cả giám khảo cầm thìa và muỗng lên bắt đầu "thưởng thức"
-Ực...trời ơi, mặn quá, nước, nước đâu-sau khi nếm thử muỗng đầu tiên thì Gia Bảo và Tuấn Kiệt cùng nhau hét lên gây ra sự chú ý lớn
-Ê mày, anh Bảo ăn của lớp 10C kìa-1 nữ sinh nói
-Ừ, cái lớp đó nấu ăn kiểu gì mà anh ấy phải hét lên vậy không biết-nữ sinh khác tiếp lời
-Chời ơi, thiệt là mấy đứa hông biết điều mà, được anh ý để ý mà nấu ăn hông có đàng hoàng gì hết trơn à, bực bội hà. Nhưng mà cái anh đứng kế bên anh ý cũng thiệt đẹp choai quá đi à-1...thằng bê đê lên tiếng (không biết phải gọi là thằng hay con nữa)
-Đúng á, công nhận anh kia cũng đẹp trai ghê -nữ sinh 1
....
Rất nhiều lời bàn tán từ các "nữ sinh" (đã bao gồm bê đê) chê trách 10C và khen Kiệt đẹp trai. Đúng là bọn "mai trê" mà
Trở lại với anh Bảo và Kiệt đẹp trai của chúng ta. Sau khi uống cả ca nước thì trừng mắt nhìn nó. Lại tiếp công cuộc giả nai, nó cúi gặp mặt xuống lí nhí:
-Dạ em xin lỗi, là do em "lỡ tay" bỏ hơi nhiều muối nên...
Phóng tầm nhìn đến lớp nó, 2 anh chàng thấy ai ai cũng nhăn mặt ra vẻ mặn lắm nên cũng tin tin.
-Thôi được rồi, em về trại đi-Gia Bảo thở dài nói với nó rồi quay qua Kiệt-đành chịu, tui với ông chắc phải ăn cả nồi cơm, uống cả chục lit nước để ăn hết món này quá, lúc nãy lỡ ra "chiếu chỉ" rồi
-Híc, đành vậy-Kiệt trả lời mặt méo xẹo.
Nó đi về lớp cười tươi như hoa trong đầu thầm nghĩ "đáng đời 2 anh. Thấy 2 ổng vậy kể thì cũng tội, mà thôi cũng...kệ đi" chỉ có hắn thì lắc đầu thầm thương 2 ông anh còn Nhi thì cứ nhấp nhỏm lo lắng cho Gia Bảo. Cả lớp thì tươi cười giơ ngón cái lên với nó
-Trình độ diễnn xuất của cậu ngày càng tăng đó nha, sau này đi làm diễn viên được đó-Như đùa rồi cả lớp cùng cười
-Em sao vậy?
-Không có gì-nó trả lời nhát gừng "tại anh ta hết, nếu không phải tại anh ta thì giờ mình đâu phải khổ sợ như vậy. Hừ"
-Rõ ràng là có mà. A, hay là em lo lắng cho kì thi tối nay hả, chắc là không đủ tự tin chiến thắng chứ gì-hắn khích
-Cái gì cơ? Anh nghĩ sao vậy? Tui xinh đẹp ngời ngời vậy mà-nó trả lời hắn tiện thể tự sướng luôn
-Ha, vậy em có muốn cược với anh không?-hắn cười ranh ma
-Cược thế nào?
-Nếu em thắng thì em muốn gì cũng được, trừ việc hủy hôn, còn nếu em thua thì phải đính hôn với anh trong năm nay. Okie?
-Được thôi, tui mà sợ anh à.-nó hùng hồn trả lời rồi bỏ ra ngoài.
Nghe nó đồng ý, hắn cười mỉm, rút điện thoại ra nhắn tin cho Gia Bảo "cá đã cắn câu".
Nó và hắn lo cá cược với nhau mà không biết rằng có 1 người đang sầu não vì thấy nó và Gia Bảo
-Cuối cùng là sao hả Hân, cậu không phản bội mình chứ-Ái Nhi khẽ thở dài, nói thầm. Ánh mắt không giấu được nỗi buồn.
-Hây Nhi-nó từ đâu xuất hiện đập nhẹ vào vai Nhi
-A, Hân hả...-Nhi giật mình quay lại thấy nó thì cười gượng
-Cậu sao vậy?-nó nhíu mày hỏi Nhi
-Không, có...gì đâu- Nhi trả lời nhưng lại quay mặt đi nơi khác
Hành động khác lạ của Nhi tất nhiên là nó nhận ra rằng cô bạn đang buồn
-Nè, Nhi-nó đặt tay lên vai Nhi, nhẹ nhàng xoay người cô lại và nói-nếu có chuyện gì cậu có thể tâm sự với mình, điều đó có thể làm cậu cảm thấy tốt hơn đó. Hãy nhớ, mình luôn là bạn của cậu, mãi mãi không thay đổi.
Nghe những lời nói của nó, giọng nói ấm áp làm Nhi cảm thấy thật tin tưởng "chắc chắn là có điều gì đó mình chưa biết. Có lẽ phải đối mặt với chuyện này một lần cho ra nhẽ. Mình cũng không muốn nghi ngờ Hân, nếu đó là thật thì mình nên buômg tay và quên đi tình cảm giả dối đó" Nhi nghĩ thầm trong đầu. Hít một hơi dài lấy tinh thần
-Giữa cậu và...anh Bảo thật ra...là như thế nào?-Nhi ngập ngừng, dù đã suy nghĩ như vậy nhưng thật khó chấp nhận nếu người yêu và bạn thân lại đi phản bội mình
-Ý cậu là sao?-nó chột dạ
-Lúc nãy mình...thấy 2 người hẹn gặp nhau. Có vẻ...rất thân-Nhi khó khăn nói, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau
"Nhi đã thấy mình và anh Bảo, nếu mình mà giấu chắc chắn Nhi sẽ hiểu lầm. Tất cả là tại anh Bảo, mình sẽ trả thù sau. Giờ nói Nhi biết chắc cũng không sao, dù gì Nhi cũng sẽ là chị dâu mình. Được rồi, nói luôn" nó suy nghĩ rồi gật gù ra vẻ đúng, sau đó quay qua Nhi, nó nói
-Thật ra, mình và anh Gia Bảo là 2 anh em ruột.
-Sao cơ, a..nh...e...m á-Nhi ngạc nhiên, đúng là một bí mật động trời mà.
-Đúng vậy, cậu không thấy tên bọn mình giống nhau sao-nó bật cười khi thấy biểu cảm của Nhi
-Đúng rồi, Trần Gia Bảo, Trần Gia Hân. Sao mình không phát hiện sớm hơn nhỉ. Đúng là đồ ngốc mà-Nhi nói rồi gõ gõ vào đầu mình-mình xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu nhé.
-Không có gì đâu, chị dâu
Nó nhấn mạnh 2 chữ "chị dâu" làm Nhi ngượng đỏ mặt còn mình thì cười toe toét.
****
Đến giờ ăn trưa cũng là phần thi nấu ăn giữa các lớp. Giám khảo sẽ là Gia Bảo, Tuấn Kiệt và các giáo viên khác (ông và ba nó tối mới tới).
-Tất cả các em chú ý nghe thông báo. Bây giờ các em sẽ tự nhóm lửa và nấu ăn, 1 tiếng nữa sẽ đưa lên cho các thầy cô và các vị giám khảo nếm và chấm điểm.-tiếng loa phát thanh của nhà trường vang lên thông báo.
Tại trại lớp 10C
Tất cả tất bật chuẩn bị cho món ăn của lớp mình, người thì vo gạo, người nhóm lửa, người thì cắt hành tỏi... Tất cả ai cũng chăm chỉ làm không phải để cho giám khảo chấm điểm mà là...lo cho cái bụng của mình (==")
-Ai xì, anh làm cái gì đó, đổ hết hành tui mới cắt rồi nè-hắn lỡ tay thúc nhầm nó khi chuẩn bị bỏ vào chảo làm hành rơi ra hết nên nó cáu
-Á, xin lỗi anh lỡ tay-hắn xin lỗi nó-cơ mà hành này em cắt rồi á hả, sao to vậy nè
Nhìn thấy mớ hành nó vừa cắt mà hắn trợn tròn mắt. Gì thế này, nó cắt hành miếng nào miếng nấy bự tổ chảng luôn, y như là 1 củ cắt đôi thôi ấy.
-Ờ thì...có bao giờ vào bếp đâu, tưởng cắt vậy được rồi.-nó gãi gãi đầu ngượng.
Cả lớp nghe nó và hắn nói tò mò nhìn thì ai cũng lắc cái đầu. Không ngờ lớp trưởng của họ lại vụng về như vậy, cắt hành thôi mà miếng to miếng nhỏ nhìn không ra hành luôn. Đó mới chỉ là hành thôi đó nhá, không biết nó mà cắt hay nấu mấy món ăn thì sao nữa .
-Thôi, để mình cắt lại rồi nấu luôn, cậu nghỉ ngơi đi-Hải Anh lắc đầu rồi nói với nó
Nó thì ngượng chết đi được, từ nhỏ đến lớn có bao giờ vài bếp đâu, bây giờ tự nhiên nổi hứng muốn giúp cả lớp, ai dè... Nhìn qua thấy hắn cứ cười khúc khích làm nó càng quê hơn nữa, mặt đỏ như trái cà chua mà không làm gì được. Quê ơi là quê.
Sau 1 tiếng đồng hồ, mọi thứ đều được chuẩn bị xong, những món ăn thơm ngon được bày ra và trang trí vô cùng đẹp mắt, nhìn là muốn "xơi" ngay lập tức
-Thời gian đã hết, tất cả các lớp sẽ đưa món ăn của mình đến chiếc bàn gần trại chỉ huy và để sau tấm bảng tên lớp mình, mỗi lớp sẽ đưa lên 2 món đại diện-tiếng loa thông báo lại cất lên
-Lớp trưởng, cậu đưa món sườn xào chua ngọt và canh chua lên nhé-Hải Anh đưa cho nó 1 dĩa sườn và 1 tô canh cùng với 1 tô cơm nóng hổi.
-Okie-nó vừa trả lời xong thì trong đầu nó lóe lên 1 ý tưởng, vội chạy vào trong trại lấy bịch muối ra, nó bắt đầu đổ vào dĩa sườn và canh
-Em làm gì vậy?-hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn nó, không biết nó nghĩ cái gì trong đầu nữa
-Anh chỉ cần đừng bép xép cái gì với nhà tui là được-nó liếc xéo hắn
-Nhưng cậu đang làm gì vậy, sao lại đổ muối vào món ăn?-Hải Anh hỏi
Cả lớp ai cũng thắc mắc nhìn nó như sinh vật lạ
-À, mình nghe nói trường mình tuy là giàu nhưng dạy học sinh rất nghiêm túc, không để học sinh phí phạm nên các món mà bọn mình đưa lên ban giám khảo sẽ phải ăn cho bằng hết để làm gương-nó vừa nói vừa cười gian tà
-Vậy nên cậu...
-Đúng vậy, đã đi cắm trại thì phải làm cái gì đó chứ, haha. À mà các cậu lát nữa ăn nhớ nhăn mặt 1 chút tỏ vẻ thức ăn mặn nha-nó nhắc nhở cả lớp rồi bưng thức ăn đi
Cả lớp chỉ biết lắc đầu bó tay trước nó mà thôi. Lớp trưởng của họ...quậy hết sức mà.
Nó đưa thức ăn lên, để trên bàn ở chỗ có bảng 10C. Hương thơm thức ăn tỏa ra, nhìn món ăn rất bắt mắt làm các thầy cô rất muốn nếm thử. Gia Bảo và Tuấn Kiệt thấy món ăn nhìn hấp dẫn quá nên "bay" vào, 2 chàng mỗi người 1 món mà không biết "nguy hiểm đang rình rập". Nhìn 2 anh chàng như vậy, nó khẽ nhếch môi cười cực đểu "đáng đời, biết ngay 2 ông này thế nào cũng nhào vô mà, ai biểu ham ăn. Cho chết, hahaha" những suy nghĩ "ác độc" của nó.
-Bây giờ các giám khảo sẽ ăn hết các món mà mình chọn, sau đó sẽ giơ bảng điểm lên chấm điểm, cuối ngày mai sẽ tổng kết điểmm và phát quà.-1 thầy giám thị cầm cái loa nói vừa dứt lời thì tất cả giám khảo cầm thìa và muỗng lên bắt đầu "thưởng thức"
-Ực...trời ơi, mặn quá, nước, nước đâu-sau khi nếm thử muỗng đầu tiên thì Gia Bảo và Tuấn Kiệt cùng nhau hét lên gây ra sự chú ý lớn
-Ê mày, anh Bảo ăn của lớp 10C kìa-1 nữ sinh nói
-Ừ, cái lớp đó nấu ăn kiểu gì mà anh ấy phải hét lên vậy không biết-nữ sinh khác tiếp lời
-Chời ơi, thiệt là mấy đứa hông biết điều mà, được anh ý để ý mà nấu ăn hông có đàng hoàng gì hết trơn à, bực bội hà. Nhưng mà cái anh đứng kế bên anh ý cũng thiệt đẹp choai quá đi à-1...thằng bê đê lên tiếng (không biết phải gọi là thằng hay con nữa)
-Đúng á, công nhận anh kia cũng đẹp trai ghê -nữ sinh 1
....
Rất nhiều lời bàn tán từ các "nữ sinh" (đã bao gồm bê đê) chê trách 10C và khen Kiệt đẹp trai. Đúng là bọn "mai trê" mà
Trở lại với anh Bảo và Kiệt đẹp trai của chúng ta. Sau khi uống cả ca nước thì trừng mắt nhìn nó. Lại tiếp công cuộc giả nai, nó cúi gặp mặt xuống lí nhí:
-Dạ em xin lỗi, là do em "lỡ tay" bỏ hơi nhiều muối nên...
Phóng tầm nhìn đến lớp nó, 2 anh chàng thấy ai ai cũng nhăn mặt ra vẻ mặn lắm nên cũng tin tin.
-Thôi được rồi, em về trại đi-Gia Bảo thở dài nói với nó rồi quay qua Kiệt-đành chịu, tui với ông chắc phải ăn cả nồi cơm, uống cả chục lit nước để ăn hết món này quá, lúc nãy lỡ ra "chiếu chỉ" rồi
-Híc, đành vậy-Kiệt trả lời mặt méo xẹo.
Nó đi về lớp cười tươi như hoa trong đầu thầm nghĩ "đáng đời 2 anh. Thấy 2 ổng vậy kể thì cũng tội, mà thôi cũng...kệ đi" chỉ có hắn thì lắc đầu thầm thương 2 ông anh còn Nhi thì cứ nhấp nhỏm lo lắng cho Gia Bảo. Cả lớp thì tươi cười giơ ngón cái lên với nó
-Trình độ diễnn xuất của cậu ngày càng tăng đó nha, sau này đi làm diễn viên được đó-Như đùa rồi cả lớp cùng cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.