Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 30
Annaluong
09/03/2016
Nhận được mật thư, cả lớp kéo nhau đến một gốc cây gần đó ngồi xem. Gợi ý là A=1, H=8 rồi có một giăng số. Cả lớp cùng nhau viết bảng chữ cái ra, đánh số rồi ngồi giải khí thế. Ở phía Gia Bảo cũng có vài lớp giải được mật thư đầu tiên chạy đến để nhận mật thư tiếp theo, trong đó có lớp 10A1 của Nhã Vy. Cô ta và Hải Minh nhìn thấy nó thì quay lại nhìn nhau, ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm.
-Ra rồi "ở phía nam nơi có dòng suối mát".-Quân lên tiếng
-Đi thôi, hướng này-Nhi tiếp tục cầm bản đồ chỉ hướng đi cho cả lớp
Cả lớp cùng đi thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nó lại nhìn ra phía bãi cỏ cách đó không xa có con gì đó giống như con sóc đang lết đi rất cực nhọc
-Các cậu đi trước đi, mình qua đây một lát rồi sẽ đuổi theo liền
-Em đi đâu, anh đi với em-hắn nghe nó nói thì đòi đi theo
-Không cần đâu, anh cứ đi với cả lớp đi, tôi đi một lát rồi đuổi theo liền
-Nhưng....
-Không có nhưng nhị gì hết á, anh với mấy cậu mau đi đi, kẻo thua bây giờ đó-không để hắn nói hết câu, nó đẩy hắn đi cùng cả lớp.
Thấy cũng không có gì nên mọi người đi trước. Vả lại nghĩ rằng ở đây có nhiều người nhà của nó chắc không sao nên cả lớp không suy nghĩ nhiều, thẳng đến hướng nam mà đi.
Cả lớp bước đi rồi, nó bước lại nơi có con sóc nhỏ đang bị thương. Bế con sóc con lên, nó thấy chân của con sóc nhỏ bị trẹo đi, có vẻ như ai đó đã bẻ chân của nó vậy.
-Ôi tội nghiệp bé con, ai lại ác độc đi bẻ chân một con vật nhỏ dễ thương như vậy chứ.-nó nói rồi đặt con sóc nhỏ xuống, lấy trong balô ra một miếng vải nhỏ để bó chân lại cho con sóc mà không để ý rằng có 2 người đàn ông to cao đang tiến đến gần mình ở phía sau.
Trong lúc nó bước đến chỗ con sóc nhỏ bị thương thì ở phía chỗ Gia Bảo, Nhã Vy bỗng dưng ôm lấy bụng kêu lên
-A, đau bụng quá, đau quá
Tiếng kêu của cô thu hút ánh mắt của những người gần đó, ai cũng lo cho cô
-Cậu sao vậy?-Hương lo lắng hỏi han
-Em có sao không? Có cần đi bệnh viện không?-Hải Minh cũng lo lắng
-Em bị gì vậy?-Gia Bảo thấy cô ôm bụng kêu thì cũng lo lắng đi xuống hỏi thăm. Dù gì cô ta cũng là học sinh trong trường.
-Em...em...tự nhiên...đau bụng quá-thấy Gia Bảo xuống lo lắng cho mình, cô ta càng được đà giả bộ mình đau bụng hơn, mặt nhăn lại, mắt đã bắt đầu rơm rớm như là đau thật ấy rồi tự nhiên cô ta quỵ xuống ngất xỉu.
Gia Bảo hoảng quá liền bồng cô ta chạy thẳng về trại chỉ huy. Trước khi đi còn kịp để lại 2 mật thư cho 2 lớp là 10A1 và 11B2 đang có mặt ở đó. Không thể vì một người mà ảnh hưởng đến thành tích của mấy lớp được.
Trong lúc mọi người nhốn nháo, nó thấy ồn ào nên tính quay lại ngó xem có chuyện gì thì...
"bụp"
Một cái khăn nhỏ được chụp lên mũi nó. Nó không ý thức được gì nữa, từ từ khép mi mắt lại.
Tất cả mọi chuyện đều được thu vào tầm mắt của Hải Minh. Khóe miệng nhốch lên nụ cười đểu quen thuộc tỏ vẻ hài lòng "sau chuyện này chắc chắn Nhã Vy sẽ rất cảm kích mình, haha"
*****
Lớp nó bây giờ đã tới chỗ con suối phía nam như trong mật thư nói. Ở đó có một chàng trai đang đứng đợi. Người đó là Tuấn Kiệt
-Chúc mừng các em đã giải được mật thư thứ 2 và có mặt tại đây. Cũng như vòng trước, để lấy được mật thư từ tôi các em cũng phải làm theo những điều kiện của tôi-Kiệt mỉm cười nói với cả lớp
-Nữa hả.-cả lớp ỉu xìu nói nhẩm trong miệng
Nhìn thấy thái độ của cả lớp anh không khỏi mỉm cười thỏa mãn, nhìn qua lớp một lượt anh phát hiện không thấy nó đâu cả, chỉ thấy hắn đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, cứ ngó nghiêng phía sau như chờ ai đó. Dù rất thắc mắc nhưng trước mặt cả lớp anh cũng không tiện hỏi.
-Bây giờ các em hãy đi kiếm cho tôi mỗi người 5 con kiến và...1 con sâu-Kiệt yêu cầu
-Hả?-phái nữ đồng thanh
-Eo ơi, kiến còn được chứ sâu thì....-Thanh rùng mình cảm thán
-mấy con sâu thật gớm ghiếc-Lan lè lưỡi khi nghĩ đến những con sâu gớm ghiếc đó
-Tại sao lại bắt bọn mình kiếm mấy con sâu đó chứ-Trà bực mình khoanh tay nói
...
-Đó là điều kiện, nếu các em không muốn thực hiện cũng được thôi. Các em có thể dừng trò chơi tại đây, không cần lấy mật thư nữa-Kiệt chậm rãi nói
-Thôi các cậu, cố gắng lên, bỏ notróng chiếc lá cũng được mà. Cố lên-Nhi đưa tay phải lên ra dấu cố lên với cả lớp
-Đành chịu thôi.-mấy bạn nữ ỉu xìu nói rồi cả lớp cùng nhau đi tìm
-À, gợi ý cho các em biết là sâu ở trên cây nhiều lắm, cũng không khó kiếm đâu, có khi nó rơi trúng đầu các em nữa đó-Kiệt nói rồi cười tươi làm cả lớp tức hộc máu
Hắn vừa kiếm vừa lo lắng nhìn phía sau "Sao cô ấy đi lâu vậy nhỉ, có chuyện gì xảy ra chăng?"
-Này, Hân đâu rồi? Sao anh không thấy con bé đâu?-Kiệt vỗ vai hắn hỏi
-Trời ơi, giật mình-Hắn đang suy nghĩ thì Kiệt đập vào vai nên giật mình-Em không biết, cô ấy nói đi đâu đó rồi sẽ đuổi theo ngay nên bọn em đi trước, với lại chỗ đó gần chỗ anh Bảo nên em cũng yên tâm để cô ấy lại
-Haiz-Kiệt lắc đầu-Chắc giờ con bé đang loay hoay kiếm mấy đứa đó, nó bị bệnh mù phương hướng mà
-Hả?-hắn ngạc nhiên
-Đừng ngạc nhiên vậy chứ, nó tuy thông minh thật nhưng khả năng xác định phương hướng cực kì...ý ẹ-Kiệt nhún vai
-Vậy để em quay lại tìm cô ấy chứ để đi lạc thì khổ-hắn nói rồi lật đật quay lại chỗ cũ tìm nó
-Ra rồi "ở phía nam nơi có dòng suối mát".-Quân lên tiếng
-Đi thôi, hướng này-Nhi tiếp tục cầm bản đồ chỉ hướng đi cho cả lớp
Cả lớp cùng đi thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nó lại nhìn ra phía bãi cỏ cách đó không xa có con gì đó giống như con sóc đang lết đi rất cực nhọc
-Các cậu đi trước đi, mình qua đây một lát rồi sẽ đuổi theo liền
-Em đi đâu, anh đi với em-hắn nghe nó nói thì đòi đi theo
-Không cần đâu, anh cứ đi với cả lớp đi, tôi đi một lát rồi đuổi theo liền
-Nhưng....
-Không có nhưng nhị gì hết á, anh với mấy cậu mau đi đi, kẻo thua bây giờ đó-không để hắn nói hết câu, nó đẩy hắn đi cùng cả lớp.
Thấy cũng không có gì nên mọi người đi trước. Vả lại nghĩ rằng ở đây có nhiều người nhà của nó chắc không sao nên cả lớp không suy nghĩ nhiều, thẳng đến hướng nam mà đi.
Cả lớp bước đi rồi, nó bước lại nơi có con sóc nhỏ đang bị thương. Bế con sóc con lên, nó thấy chân của con sóc nhỏ bị trẹo đi, có vẻ như ai đó đã bẻ chân của nó vậy.
-Ôi tội nghiệp bé con, ai lại ác độc đi bẻ chân một con vật nhỏ dễ thương như vậy chứ.-nó nói rồi đặt con sóc nhỏ xuống, lấy trong balô ra một miếng vải nhỏ để bó chân lại cho con sóc mà không để ý rằng có 2 người đàn ông to cao đang tiến đến gần mình ở phía sau.
Trong lúc nó bước đến chỗ con sóc nhỏ bị thương thì ở phía chỗ Gia Bảo, Nhã Vy bỗng dưng ôm lấy bụng kêu lên
-A, đau bụng quá, đau quá
Tiếng kêu của cô thu hút ánh mắt của những người gần đó, ai cũng lo cho cô
-Cậu sao vậy?-Hương lo lắng hỏi han
-Em có sao không? Có cần đi bệnh viện không?-Hải Minh cũng lo lắng
-Em bị gì vậy?-Gia Bảo thấy cô ôm bụng kêu thì cũng lo lắng đi xuống hỏi thăm. Dù gì cô ta cũng là học sinh trong trường.
-Em...em...tự nhiên...đau bụng quá-thấy Gia Bảo xuống lo lắng cho mình, cô ta càng được đà giả bộ mình đau bụng hơn, mặt nhăn lại, mắt đã bắt đầu rơm rớm như là đau thật ấy rồi tự nhiên cô ta quỵ xuống ngất xỉu.
Gia Bảo hoảng quá liền bồng cô ta chạy thẳng về trại chỉ huy. Trước khi đi còn kịp để lại 2 mật thư cho 2 lớp là 10A1 và 11B2 đang có mặt ở đó. Không thể vì một người mà ảnh hưởng đến thành tích của mấy lớp được.
Trong lúc mọi người nhốn nháo, nó thấy ồn ào nên tính quay lại ngó xem có chuyện gì thì...
"bụp"
Một cái khăn nhỏ được chụp lên mũi nó. Nó không ý thức được gì nữa, từ từ khép mi mắt lại.
Tất cả mọi chuyện đều được thu vào tầm mắt của Hải Minh. Khóe miệng nhốch lên nụ cười đểu quen thuộc tỏ vẻ hài lòng "sau chuyện này chắc chắn Nhã Vy sẽ rất cảm kích mình, haha"
*****
Lớp nó bây giờ đã tới chỗ con suối phía nam như trong mật thư nói. Ở đó có một chàng trai đang đứng đợi. Người đó là Tuấn Kiệt
-Chúc mừng các em đã giải được mật thư thứ 2 và có mặt tại đây. Cũng như vòng trước, để lấy được mật thư từ tôi các em cũng phải làm theo những điều kiện của tôi-Kiệt mỉm cười nói với cả lớp
-Nữa hả.-cả lớp ỉu xìu nói nhẩm trong miệng
Nhìn thấy thái độ của cả lớp anh không khỏi mỉm cười thỏa mãn, nhìn qua lớp một lượt anh phát hiện không thấy nó đâu cả, chỉ thấy hắn đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, cứ ngó nghiêng phía sau như chờ ai đó. Dù rất thắc mắc nhưng trước mặt cả lớp anh cũng không tiện hỏi.
-Bây giờ các em hãy đi kiếm cho tôi mỗi người 5 con kiến và...1 con sâu-Kiệt yêu cầu
-Hả?-phái nữ đồng thanh
-Eo ơi, kiến còn được chứ sâu thì....-Thanh rùng mình cảm thán
-mấy con sâu thật gớm ghiếc-Lan lè lưỡi khi nghĩ đến những con sâu gớm ghiếc đó
-Tại sao lại bắt bọn mình kiếm mấy con sâu đó chứ-Trà bực mình khoanh tay nói
...
-Đó là điều kiện, nếu các em không muốn thực hiện cũng được thôi. Các em có thể dừng trò chơi tại đây, không cần lấy mật thư nữa-Kiệt chậm rãi nói
-Thôi các cậu, cố gắng lên, bỏ notróng chiếc lá cũng được mà. Cố lên-Nhi đưa tay phải lên ra dấu cố lên với cả lớp
-Đành chịu thôi.-mấy bạn nữ ỉu xìu nói rồi cả lớp cùng nhau đi tìm
-À, gợi ý cho các em biết là sâu ở trên cây nhiều lắm, cũng không khó kiếm đâu, có khi nó rơi trúng đầu các em nữa đó-Kiệt nói rồi cười tươi làm cả lớp tức hộc máu
Hắn vừa kiếm vừa lo lắng nhìn phía sau "Sao cô ấy đi lâu vậy nhỉ, có chuyện gì xảy ra chăng?"
-Này, Hân đâu rồi? Sao anh không thấy con bé đâu?-Kiệt vỗ vai hắn hỏi
-Trời ơi, giật mình-Hắn đang suy nghĩ thì Kiệt đập vào vai nên giật mình-Em không biết, cô ấy nói đi đâu đó rồi sẽ đuổi theo ngay nên bọn em đi trước, với lại chỗ đó gần chỗ anh Bảo nên em cũng yên tâm để cô ấy lại
-Haiz-Kiệt lắc đầu-Chắc giờ con bé đang loay hoay kiếm mấy đứa đó, nó bị bệnh mù phương hướng mà
-Hả?-hắn ngạc nhiên
-Đừng ngạc nhiên vậy chứ, nó tuy thông minh thật nhưng khả năng xác định phương hướng cực kì...ý ẹ-Kiệt nhún vai
-Vậy để em quay lại tìm cô ấy chứ để đi lạc thì khổ-hắn nói rồi lật đật quay lại chỗ cũ tìm nó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.