Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 33
Annaluong
09/03/2016
Một ngày mới lại lên, hôm nay tất cả học sinh lại phải tiếp tục trở lại trường với một đống bài vở, cũng sắp tới ngày thi rồi mà.
-Đạp nhanh lên coi, con trai gì yếu xìu vậy?-nó ngồi đằng sau cứ đập đập vào vai hắn, mặt thì nhăn nhó
-Hờ...em không biết là em...nặng như con heo sao....phù...chở em mệt chết được...phù...-hắn vừa chở vừa chọc nó
-Anh nói ai nặng như heo hả??-nó nghiến răng trèo trẹo nói rồi nhéo hắn một cái thật mạnh ở ngay eo.
-Ái đau!-hắn hét lên rồi lẩm bẩm trong miệng-híc, ăn gì ác vậy không biết
-Anh nói gì, nói lại xem-nó lại nghiến răng
-À anh có nói gì đâu-hắn chối
-Anh coi chừng tôi đó!
....
Cuối cùng cũng đến trường, hắn chở nó vào nhà để xe rồi đỡ nó lên lớp. Vừa bước xuống xe thì
-Chu choa, hôm nay chàng chở nàng đi học bằng xe đạp luôn. Lãng mạn giữ ta-Ái Nhi vừa chọc vừa lấy tay ôm miệng cười khúc khích
-Lãng mạn gì, con trai gì yếu xìu à, chạy xe gì chậm rì-nó bĩu môi
-Ai biểu anh kêu em đi xe hơi mà em không chịu, cứ đòi đi xe đạp-hắn chống chế. Thật ra không phải hắn yếu đâu, mà là hắn muốn chạy chậm để chở nó lâu hơn ấy mà. Ông này cũng gian gớm lắm ;))
-Anh điên hử? Đi xe hơi cho người ta dòm ngó à?-nó lại nạt hắn
-Thôi thôi, 2 người này, ăn rồi cãi nhau suốt à, mau đi lên lớp thôi-Nhi mỉm cười nói rồi cùng hắn đỡ nó lên lớp.
Vừa ngồi vào bàn, bỏ cặp xuống tính nhét vào ngăn bàn thì thấy có cái gì đó đang chặn lại. Bỏ cặp ra nó cúi đầu xuống nhìn vào ngăn bàn thì thấy một mớ thư cùng những hộp quà nhỏ có, lớn có với đủ mọi màu sắc
-Ơ hơ hơ hơ-nó sau khi thấy "đống" đó thì cười mà miệng méo xẹo
Hắn kế bên nhìn qua thấy dù trong lòng hơi tức tức vì có người tặng quà và viết thư cho nó nhưng không biểu lộ ra ngoài
-Chu choa, nhiều người hâm mộ quá ha-hắn chọc
-Tất nhiên, tôi mà-Nó nói nhưng mặt thì chả biểu lộ gì là vui vẻ cả
-Chưa hết đâu, đây nữa nè lớp trưởng-Quân quay xuống nói nó rồi giơ lên 1 bọc đựng thư to quá trời to luôn
-Đây nữa-Như cũng đưa lên thêm mấy hộp quà nữa
-Chưa hết, đây nữa-Thanh nói rồi đưa lên mấy bó hoa
-Hơ hơ-mặt nó bây giờ méo không thể tả-bây giờ các cậu hiểu vì sao mình không mang bộ dạng này đi học rồi chứ
Tất cả nhìn nó cảm thông rồi gật đầu cái rụp. Nó mệt mỏi gục đầu xuống bàn
-Cậu cho mình gặp bạn Hân được không?-ở ngoài cửa có 1 người con trai hỏi Trà vì chỗ Trà ngồi gần cửa chính
Trà quay xuống tính gọi nó nhưng thấy nó nằm gục xuống bàn rồi nên quay lại mỉm cười với người con trai đó nói:
-Hân ra ngoài rồi bạn.
-Vậy à, tiếc quá-người con trai đó gãi đầu rồi đưa cho Trà 1 bó hoa-vậy cậu đưa cái này cho Hân giúp mình nha.
-Ok!
Sau khi ngó lớp thêm 1 vòng mà không thấy nó, anh chàng đó mới luyến tiếc rời đi. Nhìn theo bóng dáng anh chàng thấy đi cũng xa xa rồi Trà mới quay xuống kêu nó
-Hân, lên nhận hàng nè
-Thôi cậu giữ luôn giúp mình đi-nó ủê oải lên tiếng
-Thôi má, hoa người ta tặng má mà kêu con giữ là sao?-Trà nhăn mặt. Cả lớp ai cũng thấy mấy cái của nợ này thật rắc rối.
-Ai biểu cậu cầm làm gì, cậu cầm thì cậu giữ luôn đi-nó chu mỏ lên nói
-Ơ hay cái bà này (nãy má giờ lên bà luôn) tui mà không lấy thì người ta còn đến kiếm bà dài dài-Trà đứng lên chống nạnh nói
Reng...Reng....
Chuông vào lớp kêu lên, bà cô Hồng bước vào lớp nên Trà đành quay lên tha cho nó. Bà cô bước vào nhìn nó với ánh mắt khó chịu, vì tại nó mà học sinh lớp bà chỉ được giải á quân, mà bà này thì cực coi trọng thành tích. Vậy là suốt cả tiết học cứ bài nào khó là bả lại kêu nó lên giải nhưng nó là ai chứ, là thủ khoa của một trường danh giá cơ mà, mấy bài tập của bả sao làm khó được nó chỉ có điều chân nó đang đau nên nó hơi tỏ ý khó chịu khi bả cứ kêu nó lên. Thế là bả đã tức nó nay còn tức hơn nữa nhưng chẳng làm được gì nó vì những bài của nó làm quá đúng, không có một sơ hở nào để bả bắt lỗi.
-Đạp nhanh lên coi, con trai gì yếu xìu vậy?-nó ngồi đằng sau cứ đập đập vào vai hắn, mặt thì nhăn nhó
-Hờ...em không biết là em...nặng như con heo sao....phù...chở em mệt chết được...phù...-hắn vừa chở vừa chọc nó
-Anh nói ai nặng như heo hả??-nó nghiến răng trèo trẹo nói rồi nhéo hắn một cái thật mạnh ở ngay eo.
-Ái đau!-hắn hét lên rồi lẩm bẩm trong miệng-híc, ăn gì ác vậy không biết
-Anh nói gì, nói lại xem-nó lại nghiến răng
-À anh có nói gì đâu-hắn chối
-Anh coi chừng tôi đó!
....
Cuối cùng cũng đến trường, hắn chở nó vào nhà để xe rồi đỡ nó lên lớp. Vừa bước xuống xe thì
-Chu choa, hôm nay chàng chở nàng đi học bằng xe đạp luôn. Lãng mạn giữ ta-Ái Nhi vừa chọc vừa lấy tay ôm miệng cười khúc khích
-Lãng mạn gì, con trai gì yếu xìu à, chạy xe gì chậm rì-nó bĩu môi
-Ai biểu anh kêu em đi xe hơi mà em không chịu, cứ đòi đi xe đạp-hắn chống chế. Thật ra không phải hắn yếu đâu, mà là hắn muốn chạy chậm để chở nó lâu hơn ấy mà. Ông này cũng gian gớm lắm ;))
-Anh điên hử? Đi xe hơi cho người ta dòm ngó à?-nó lại nạt hắn
-Thôi thôi, 2 người này, ăn rồi cãi nhau suốt à, mau đi lên lớp thôi-Nhi mỉm cười nói rồi cùng hắn đỡ nó lên lớp.
Vừa ngồi vào bàn, bỏ cặp xuống tính nhét vào ngăn bàn thì thấy có cái gì đó đang chặn lại. Bỏ cặp ra nó cúi đầu xuống nhìn vào ngăn bàn thì thấy một mớ thư cùng những hộp quà nhỏ có, lớn có với đủ mọi màu sắc
-Ơ hơ hơ hơ-nó sau khi thấy "đống" đó thì cười mà miệng méo xẹo
Hắn kế bên nhìn qua thấy dù trong lòng hơi tức tức vì có người tặng quà và viết thư cho nó nhưng không biểu lộ ra ngoài
-Chu choa, nhiều người hâm mộ quá ha-hắn chọc
-Tất nhiên, tôi mà-Nó nói nhưng mặt thì chả biểu lộ gì là vui vẻ cả
-Chưa hết đâu, đây nữa nè lớp trưởng-Quân quay xuống nói nó rồi giơ lên 1 bọc đựng thư to quá trời to luôn
-Đây nữa-Như cũng đưa lên thêm mấy hộp quà nữa
-Chưa hết, đây nữa-Thanh nói rồi đưa lên mấy bó hoa
-Hơ hơ-mặt nó bây giờ méo không thể tả-bây giờ các cậu hiểu vì sao mình không mang bộ dạng này đi học rồi chứ
Tất cả nhìn nó cảm thông rồi gật đầu cái rụp. Nó mệt mỏi gục đầu xuống bàn
-Cậu cho mình gặp bạn Hân được không?-ở ngoài cửa có 1 người con trai hỏi Trà vì chỗ Trà ngồi gần cửa chính
Trà quay xuống tính gọi nó nhưng thấy nó nằm gục xuống bàn rồi nên quay lại mỉm cười với người con trai đó nói:
-Hân ra ngoài rồi bạn.
-Vậy à, tiếc quá-người con trai đó gãi đầu rồi đưa cho Trà 1 bó hoa-vậy cậu đưa cái này cho Hân giúp mình nha.
-Ok!
Sau khi ngó lớp thêm 1 vòng mà không thấy nó, anh chàng đó mới luyến tiếc rời đi. Nhìn theo bóng dáng anh chàng thấy đi cũng xa xa rồi Trà mới quay xuống kêu nó
-Hân, lên nhận hàng nè
-Thôi cậu giữ luôn giúp mình đi-nó ủê oải lên tiếng
-Thôi má, hoa người ta tặng má mà kêu con giữ là sao?-Trà nhăn mặt. Cả lớp ai cũng thấy mấy cái của nợ này thật rắc rối.
-Ai biểu cậu cầm làm gì, cậu cầm thì cậu giữ luôn đi-nó chu mỏ lên nói
-Ơ hay cái bà này (nãy má giờ lên bà luôn) tui mà không lấy thì người ta còn đến kiếm bà dài dài-Trà đứng lên chống nạnh nói
Reng...Reng....
Chuông vào lớp kêu lên, bà cô Hồng bước vào lớp nên Trà đành quay lên tha cho nó. Bà cô bước vào nhìn nó với ánh mắt khó chịu, vì tại nó mà học sinh lớp bà chỉ được giải á quân, mà bà này thì cực coi trọng thành tích. Vậy là suốt cả tiết học cứ bài nào khó là bả lại kêu nó lên giải nhưng nó là ai chứ, là thủ khoa của một trường danh giá cơ mà, mấy bài tập của bả sao làm khó được nó chỉ có điều chân nó đang đau nên nó hơi tỏ ý khó chịu khi bả cứ kêu nó lên. Thế là bả đã tức nó nay còn tức hơn nữa nhưng chẳng làm được gì nó vì những bài của nó làm quá đúng, không có một sơ hở nào để bả bắt lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.