Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 38
Annaluong
09/03/2016
Lại một ngày mới. Hôm nay nó cũng đi học với hắn, chân nó vẫn còn hơi đau chưa đi xe đạp được nên nó tiếp tục "hành" hắn. Vừa bước vào đến cổng trường nó đã gặp những ánh mắt khinh thường, miệt thị từ bọn con gái và những ánh mắt thương cảm từ bọn con trai. Nó đang thấy rất lạ vì từ trước giờ chưa có ai nhìn nó với ánh mắt khinh thường đến mức này cho dù nó là học sinh nhận học bổng. Đánh mắt một vòng quanh sân trường, nhận cả hàng trăm tia miệt thị. Cuối cùng nó phát hiện ra "nguyên nhân" là ở bảng thông báo của trường nó liền đi cà nhắc tới. Nó vừa đi một đoạn ngắn thì hắn lại đỡ nó đi, đang vội nên nó cũng không nói gì.
-Ha, đúng là hồ ly mà. Chắc ỷ mình có chút nhan sắc nên "câu" hết anh này đến anh khác chứ gì-một giọng nữ cất lên.
-Hừ, đáng khinh. Nghèo mà cứ đòi trèo cao, có ngày té đau cho mà coi.
-Nói gì nữa, hồ ly mà. Một anh làm sao đủ được
-Không hiểu sao ả ta lại có thể vào được trường này nữa.
-Ha, bà không thấy cô ta câu dẫn cả chủ tịch trường à? Không biết có phải điểm số thật của cô ta nữa không kìa
-Có lý. Có khi là bán thân mà vô trường này cũng nên, hahaha
.....
Những lời bàn tán với những lời lẽ cay độc được thốt ra từ miệng của những người con gái nhưng nó chẳng thèm để ý làm gì, cứ ung dung để hắn dìu đi, thậm chí còn cố ý dựa sát vào người hắn để trêu tức mấy nhỏ kia làm mấy nhỏ đó tức điên lên vì ghen tị.
Nó giờ đã ở trước bảng thông báo của trường. Trên đó là những tấm hình nó đi cùng hắn, tấm hình nó đang kéo tay Gia Bảo khi đi cắm trại, tấm nó nói chuyện với Kiệt và cả Khanh nữa, ngoài ra còn có sơ yếu lí lịch của nó nữa.
-Trần Gia Hân, cha là Trần Nhân (hồ sơ giả nên cái gì cũng giả, có tên nó là thật thôi) làm nghề thợ xây. Mẹ mất sớm, anh là Trần Nhật đang thất nghiệp. Xem ra gia thế của nữ hoàng sắc đẹp cũng ghê nhỉ?-Nhã Vy không biết từ đâu xuất hiện đọc sơ yếu lí lịch của nó rồi mỉa mai. Đi với cô ta tất nhiên còn có 2 ả bạn thân và cả Hải Minh nữa.
-Cô im đi. Chẳng lẽ ai vào trường này cũng phải giàu có như cô sao?-Nhi cùng cả lớp bước đến lên tiếng bênh vực nó.
-A, đông quá, sợ quá-cô ta làm thái độ giả vờ sợ sệt rồi lại cười to kiểu đầy khinh miệt-haha, cùng là một loại như nhau, bênh nhau là đúng rồi, hahaha
-Hahaha-2 cô bạn của Nhã Vy cũng cười theo cô ta. Hải Minh thì vẫn theo phong cách cũ, nhếch môi nhìn tụi nó cũng đầy khinh miệt.
-Thợ xây không phải là nghề sao?-nó nhún vai trả lời tỉnh bơ-nó còn cao quý hơn gấp vạn lần những kẻ nhờ dối trá mà trở nên giàu có.-Nó nói mà nhìn Nhã Vy đầy ẩn ý.
-Ừ đúng rồi, thợ xây thì có làm sao đâu
-Cũng là nghề mà
-Yêu anh đi em, anh không quan trọng gia thế đâu
-Làm người yêu anh đi, anh sẽ cho em tất cả
-Yêu anh đi, anh không đòi quà
.....
Bọn con trai nghe nó nói thì lại nhao nhao lên làm Nhã Vy và bọn con gái tức điên lên
-Hừ, cô cũng giỏi nhỉ, "câu" được không biết bao nhiêu là đại gia-vẫn là ý khinh miệt, Vy nói đểu nó
-Cô im đi, cô không đủ tư cách để nói cô ấy đâu-hắn tức giận lớn tiếng khi thấy Vy cứ khinh miệt nó rồi dìu nó đi vào lớp. Cả lớp thấy vậy cũng đi theo
Bọn con gái thấy nó được hắn bênh vực thì tức tối rủa thầm trong miệng không dám nói to vì sợ hắn nghe thấy. Chỉ có Nhã Vy tức giận vì bị hắn mắng, không biết trời cao đất dày là gì, lớn tiếng hét với theo:
-Đúng là đồ không có mẹ dạy dỗ, chỉ giỏi dụ trai!
Nghe câu nói của Nhã Vy, nó đứng khựng lại, mọi người đều mở to mắt nhìn Vy, tất cả đều im lặng. Hắn giờ đã rất tức giận khi Nhã Vy dám nói nó như vậy, Khanh đứng đằng sau nó và hắn, quay người lại nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt không thể lạnh hơn
-Cô vừa nói gì?
Nhìn ánh mắt của Khanh bây giờ làm cô ta rùng mình, nhưng vì danh dự của một đại tiểu thư con nhà danh giá, cô ta vẫn tỏ ra không sợ hãi mà trả lời
-Tôi nói nó là đồ không được mẹ dạy dỗ, chỉ giỏi dụ trai. Có khi mẹ cô ta cũng như cô ta mà thôi.
Chát!!!
Một tiếng "chát" khô khốc vang lên. Má của Nhã Vy bây giờ đã đỏ ửng hằn rõ dấu 5 ngón tay. Nhìn lại người đã tát mình, cô ta sửng sờ. Mọi người sửng sờ. Không ai ngờ người tát Nhã Vy không phải nó, không phải Khanh cũng chẳng phải hắn. Nó cũng khá ngạc nhiên khi thấy người tát cô ta lại là Hoài Như. Mọi người không khỏi bất ngờ.
Nhã Vy bàng hoàng ôm má của mình sửng sờ nhìn Hoài Như mà không thốt lên được từ nào
-Đủ rồi, dừng lại đi-Như nói giọng chậm rãi bình thường giống như cô chưa hề tát Vy một cái nào cả
-Sao Vy phải nghe loại cặn bã như cô chứ-Thư lên tiếng bênh cho Vy
-Cô là gì mà dám nói với chúng tôi như vậy-Thanh Hương cũng tức tối khi thấy Như dám tát Vy
Sau 5s bàng hoàng, Nhã Vy nhếch môi cười đểu
-Cùng một loại, không việc gì tới cô
-Tôi đã cảnh cáo. Không nghe? Tùy-nói rồi Như quay người đi trước. Nó thấy vậy cũng đi theo. Nó thấy có gì đó không ổn ở đây, sao Như lại tát Vy thay nó chứ? khó hiểu. Cả lớp đều thấy khó hiểu.
*****
Vào đến lớp, mọi người lại tiếp tục xúm vào một chỗ, hắn thắc mắc lên tiếng
-Hồ sơ này ở đâu ra vậy? Anh Bảo làm hồ sơ khác mà????
-Tự sửa-nó trả lời tỉnh bơ
-Sao lại sửa?
-Hồ sơ giả kia anh Bảo làm khôn lắm, anh ấy ghi là anh trai được nhận học bổng từ trường Harvard. Ghét, sửa lại thành thất nghiệp cho chừa
-Trời!!!-cả lớp bó tay với nó
-Hề hề. Ơ mà này. Như, nãy liều thế?-nó chuyển chủ đề qua Như
-Gì đâu. Nói chuyện thấy ghét. Ngứa tay, tát phát cho đã ngứa-Như cũng nhe răng ra cười trả lời tỉnh bơ
Thua, thua với cái lớp này mất thôi, chắc lây cái tính nghịch ngợm, thất thường của nó hết rồi
-Uầy, mà cậu để yên được à lớp trưởng, tớ thấy cô ta ngày càng láo rồi đó-Thanh có ý kiến
-Từ từ rồi mình cũng "xử đẹp" cô ta thôi. Láo quá, láo không chịu nổi-nó nói làm mọi người bật cười. Biết thế nào nó cũng "trả thù" mà.
Reeng...Reeng...!!!
Mọi người tập trung học, dù gì thì cũng gần thi rồi, không học thì có mà chết. Vào trường Mary cũng giống như đánh cược số phận của mình vậy. Học đủ tiêu chuẩn của trường thì tương lai sáng rạng, còn không đáp ứng được thì chỉ có cách tìm việc gì đó mà sống chứ không thể nào học tiếp được nữa vì không trường nào dám nhận.
-Ha, đúng là hồ ly mà. Chắc ỷ mình có chút nhan sắc nên "câu" hết anh này đến anh khác chứ gì-một giọng nữ cất lên.
-Hừ, đáng khinh. Nghèo mà cứ đòi trèo cao, có ngày té đau cho mà coi.
-Nói gì nữa, hồ ly mà. Một anh làm sao đủ được
-Không hiểu sao ả ta lại có thể vào được trường này nữa.
-Ha, bà không thấy cô ta câu dẫn cả chủ tịch trường à? Không biết có phải điểm số thật của cô ta nữa không kìa
-Có lý. Có khi là bán thân mà vô trường này cũng nên, hahaha
.....
Những lời bàn tán với những lời lẽ cay độc được thốt ra từ miệng của những người con gái nhưng nó chẳng thèm để ý làm gì, cứ ung dung để hắn dìu đi, thậm chí còn cố ý dựa sát vào người hắn để trêu tức mấy nhỏ kia làm mấy nhỏ đó tức điên lên vì ghen tị.
Nó giờ đã ở trước bảng thông báo của trường. Trên đó là những tấm hình nó đi cùng hắn, tấm hình nó đang kéo tay Gia Bảo khi đi cắm trại, tấm nó nói chuyện với Kiệt và cả Khanh nữa, ngoài ra còn có sơ yếu lí lịch của nó nữa.
-Trần Gia Hân, cha là Trần Nhân (hồ sơ giả nên cái gì cũng giả, có tên nó là thật thôi) làm nghề thợ xây. Mẹ mất sớm, anh là Trần Nhật đang thất nghiệp. Xem ra gia thế của nữ hoàng sắc đẹp cũng ghê nhỉ?-Nhã Vy không biết từ đâu xuất hiện đọc sơ yếu lí lịch của nó rồi mỉa mai. Đi với cô ta tất nhiên còn có 2 ả bạn thân và cả Hải Minh nữa.
-Cô im đi. Chẳng lẽ ai vào trường này cũng phải giàu có như cô sao?-Nhi cùng cả lớp bước đến lên tiếng bênh vực nó.
-A, đông quá, sợ quá-cô ta làm thái độ giả vờ sợ sệt rồi lại cười to kiểu đầy khinh miệt-haha, cùng là một loại như nhau, bênh nhau là đúng rồi, hahaha
-Hahaha-2 cô bạn của Nhã Vy cũng cười theo cô ta. Hải Minh thì vẫn theo phong cách cũ, nhếch môi nhìn tụi nó cũng đầy khinh miệt.
-Thợ xây không phải là nghề sao?-nó nhún vai trả lời tỉnh bơ-nó còn cao quý hơn gấp vạn lần những kẻ nhờ dối trá mà trở nên giàu có.-Nó nói mà nhìn Nhã Vy đầy ẩn ý.
-Ừ đúng rồi, thợ xây thì có làm sao đâu
-Cũng là nghề mà
-Yêu anh đi em, anh không quan trọng gia thế đâu
-Làm người yêu anh đi, anh sẽ cho em tất cả
-Yêu anh đi, anh không đòi quà
.....
Bọn con trai nghe nó nói thì lại nhao nhao lên làm Nhã Vy và bọn con gái tức điên lên
-Hừ, cô cũng giỏi nhỉ, "câu" được không biết bao nhiêu là đại gia-vẫn là ý khinh miệt, Vy nói đểu nó
-Cô im đi, cô không đủ tư cách để nói cô ấy đâu-hắn tức giận lớn tiếng khi thấy Vy cứ khinh miệt nó rồi dìu nó đi vào lớp. Cả lớp thấy vậy cũng đi theo
Bọn con gái thấy nó được hắn bênh vực thì tức tối rủa thầm trong miệng không dám nói to vì sợ hắn nghe thấy. Chỉ có Nhã Vy tức giận vì bị hắn mắng, không biết trời cao đất dày là gì, lớn tiếng hét với theo:
-Đúng là đồ không có mẹ dạy dỗ, chỉ giỏi dụ trai!
Nghe câu nói của Nhã Vy, nó đứng khựng lại, mọi người đều mở to mắt nhìn Vy, tất cả đều im lặng. Hắn giờ đã rất tức giận khi Nhã Vy dám nói nó như vậy, Khanh đứng đằng sau nó và hắn, quay người lại nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt không thể lạnh hơn
-Cô vừa nói gì?
Nhìn ánh mắt của Khanh bây giờ làm cô ta rùng mình, nhưng vì danh dự của một đại tiểu thư con nhà danh giá, cô ta vẫn tỏ ra không sợ hãi mà trả lời
-Tôi nói nó là đồ không được mẹ dạy dỗ, chỉ giỏi dụ trai. Có khi mẹ cô ta cũng như cô ta mà thôi.
Chát!!!
Một tiếng "chát" khô khốc vang lên. Má của Nhã Vy bây giờ đã đỏ ửng hằn rõ dấu 5 ngón tay. Nhìn lại người đã tát mình, cô ta sửng sờ. Mọi người sửng sờ. Không ai ngờ người tát Nhã Vy không phải nó, không phải Khanh cũng chẳng phải hắn. Nó cũng khá ngạc nhiên khi thấy người tát cô ta lại là Hoài Như. Mọi người không khỏi bất ngờ.
Nhã Vy bàng hoàng ôm má của mình sửng sờ nhìn Hoài Như mà không thốt lên được từ nào
-Đủ rồi, dừng lại đi-Như nói giọng chậm rãi bình thường giống như cô chưa hề tát Vy một cái nào cả
-Sao Vy phải nghe loại cặn bã như cô chứ-Thư lên tiếng bênh cho Vy
-Cô là gì mà dám nói với chúng tôi như vậy-Thanh Hương cũng tức tối khi thấy Như dám tát Vy
Sau 5s bàng hoàng, Nhã Vy nhếch môi cười đểu
-Cùng một loại, không việc gì tới cô
-Tôi đã cảnh cáo. Không nghe? Tùy-nói rồi Như quay người đi trước. Nó thấy vậy cũng đi theo. Nó thấy có gì đó không ổn ở đây, sao Như lại tát Vy thay nó chứ? khó hiểu. Cả lớp đều thấy khó hiểu.
*****
Vào đến lớp, mọi người lại tiếp tục xúm vào một chỗ, hắn thắc mắc lên tiếng
-Hồ sơ này ở đâu ra vậy? Anh Bảo làm hồ sơ khác mà????
-Tự sửa-nó trả lời tỉnh bơ
-Sao lại sửa?
-Hồ sơ giả kia anh Bảo làm khôn lắm, anh ấy ghi là anh trai được nhận học bổng từ trường Harvard. Ghét, sửa lại thành thất nghiệp cho chừa
-Trời!!!-cả lớp bó tay với nó
-Hề hề. Ơ mà này. Như, nãy liều thế?-nó chuyển chủ đề qua Như
-Gì đâu. Nói chuyện thấy ghét. Ngứa tay, tát phát cho đã ngứa-Như cũng nhe răng ra cười trả lời tỉnh bơ
Thua, thua với cái lớp này mất thôi, chắc lây cái tính nghịch ngợm, thất thường của nó hết rồi
-Uầy, mà cậu để yên được à lớp trưởng, tớ thấy cô ta ngày càng láo rồi đó-Thanh có ý kiến
-Từ từ rồi mình cũng "xử đẹp" cô ta thôi. Láo quá, láo không chịu nổi-nó nói làm mọi người bật cười. Biết thế nào nó cũng "trả thù" mà.
Reeng...Reeng...!!!
Mọi người tập trung học, dù gì thì cũng gần thi rồi, không học thì có mà chết. Vào trường Mary cũng giống như đánh cược số phận của mình vậy. Học đủ tiêu chuẩn của trường thì tương lai sáng rạng, còn không đáp ứng được thì chỉ có cách tìm việc gì đó mà sống chứ không thể nào học tiếp được nữa vì không trường nào dám nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.