Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 50
Annaluong
09/03/2016
Cả lớp đã về hết, Gia Bảo nhanh chóng bước vào phòng bệnh của nó. Đập vào mắt anh là hình ảnh hắn ngồi bên giường bệnh nắm lấy bàn tay nó áp vào má của mình, ánh mắt xót xa của hắn nhìn nó làm anh chạnh lòng "có lẽ Phong yêu Hân thật lòng, cứ để khi tỉnh dậy người đầu tiên con bé thấy là Phong thì sẽ tốt hơn" nghĩ vậy nên anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh. Đúng lúc đó thì điện thoại anh reo lên, nhìn màn hình thấy chữ "papa" anh mới sực nhớ là chưa báo cho ông biết về tình hình của nó. Vội nhấn nghe, anh nhẹ giọng:
-Ba....
-Con đang ở đâu vậy? Cả Hân nữa, sao ba gọi con bé không được, nó có ở chung với con không??-chưa để anh ú ớ thêm gì thì ông Tài đã vội hỏi, giọng ngập tràn sự lo lắng.
-Ba à, ba bình tĩnh nghe con nói, Hân đang nằm ở bệnh viện trung tâm thành phố, ba đến rồi con sẽ nói rõ mọi chuyện với ba sau nha ba-anh nhẹ nhàng trả lời ba, anh cũng hiểu rõ ông thương 2 anh em như thế nào mà.
-Sao? Hân ở bệnh viện ư? Được rồi, ba đến liền!-ông nói xong vội vàng cúp máy, trong lòng hết sức lo lắng cho đứa con gái cưng.
****
Ở trong phòng bệnh, hắn vẫn nắm tay nó không buông, bỗng
-Không, không...anh hai...đừng...Phong...cứu tôi....Phong....Mồ hôi trên trán nó rịn ra ướt cả khuôn mặt xinh đẹp, đôi mày nhíu lại, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, có vẻ như nó đang gặp ác mộng, đang thấy 1 cái gì đó rất kinh khủng.
-Anh đây, anh Phong đây, em đừng lo, anh luôn bên em mà, sẽ không ai làm hại em được đâu!-hắn cuống quýt trả lời nó, bàn tay siết chặt lại bàn tay nó.
Nó vẫn tiếp tục nằm yên nhưng có vẻ như đã bình tĩnh hơn, đôi mày đẹp dãn ra, gương mặt lại giống như thiên thần đang ngủ say. Bình yên đến lạ.
****
-Con bé đâu rồi, nó bị làm sao vậy hả???-Ông Tài vừa đến bệnh viện vội vàng hỏi Bảo khi thấy anh ngồi ngoài phòng bệnh của nó.
-Ba bình tĩnh-Gia Bảo trấn an ông.
-Con bảo ba làm sao bình tĩnh đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?-ông Tài không giữ nổi bình tĩnh hét lên.
-Ba, chuyện là thế này....-Gia Bảo kể lại mọi chuyện cho ông Tài nghe.
-Khốn khiếp, bọn này chán sống rồi mới dám động đến bảo bối của ta, ta nhất định không bỏ qua chuyện này!-Ông Tài tức giận nghiến răng nói, tay nắm thành quỳên.
-Cũng may con bé không sao, bây giờ thằng Phong đang ở trong đó trông chừng con bé.
Đúng lúc đó thì
-Hân, em tỉnh rồi hả? Tạ ơn trời, may quá, em đã tỉnh-hắn vui mừng hét lên khi thấy mắt nó dần hé ra.
Nghe tiếng hắn nói,ba nó vội vàng đẩy cửa đi vào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, dịu dàng hỏi:
-Con gái, con thấy sao rồi? Có đau chỗ nào không? Khó chịu ở đâu không?
-N..u.ớ..c-Nó khó nhọc lên tiếng, miệng nó giờ đã khô khốc rồi.
-Nước đây, nước đây!-Hắn nghe nó nói thì vội vàng rít một cốc nước đưa đến cho nó.
Sau khi uống một ngụm nước, nó thấy người như khỏe hơn, mủm cười nhẹ nhàng nói:
-Con không sao. Chỉ hơi đau một chút thôi, mọi người đừng lo.
-Chắc em cũng đói rồi, để anh đi mua cháo cho em.-Bảo nãy giờ im lặng nhìn nó giờ mới lên tiếng. Nhìn đứa em thường ngày nghịch ngợm giờ đây nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt làm anh không khỏi xót xa.
-Không cần đâu, em có nấu 1 ít cháo cho Hân rồi, cả đồ ăn cho mọi người nữa, nãy giờ lo lắng cho Hân chắc mọi người cũng chưa ăn gì đúng không?-Ở ngoài cửa, Nhi nhẹ nhàng bước vào.
-Con chào bác-Nhi lễ phép chào ba nó.
-Ừ, chào con-Ông Tài đáp lại, khẽ quan sát và đánh giá Nhi.
-Sao em lại đến đây?-Bảo ngạc nhiên hỏi cô.
-Em đoán là mọi người chưa ăn gì nên tranh thủ làm một ít thức ăn, may là đến kịp chứ không là anh đi mua rồi-cô nói rồi nhẹ nhàng cười.
-Cám ơn em-Bảo cười.
-Để mình đút cháo cho cô ấy-hắn nhanh chóng lại cầm tô cháo của nó.
-Không cần đâu-nó -tôi tự ăn được mà. Á!
-Thấy chưa, em đang bị thương, tay còn chuyền nước biển ăn sao được, cứ để anh đút cho em. Không được cãi.-Hắn nghiêm mặt nói với nó.
-Nói "A" nào!-hắn đưa muỗng cháo lại sát miệng nó.
Nó ngại ngùng mở miệng để hắn đút cháo cho nó. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Mọi người nhìn 2 đứa nó mà thấy hạnh phúc lây. Có lẽ sau sự việc này tình cảm giữa nó và hắn sẽ tăng thêm một bậc cũng nên.
-À ba ơi, ông đã biết con nhập viện chưa ba?-nó sau khi ăn cháo xong thì quay qua hỏi ba.
-A, ba quên mất, nãy giờ lo lắng cho con nên ba chưa báo với ông nữa-ba nó lấy tay đập vào trán một cái rồi rút điện thoại ra tính gọi cho ông nó.
-Đừng ba, ba đừng nói với ông. Ông lớn tuổi rồi, con không muốn ông lo lắng thêm nữa, không tốt cho sức khỏe của ông-nó cản ba nó.
-Nhưng ông mà biết thì sẽ giận đó-Gia Bảo.
-Không sao đâu, em thấy đỡ hơn nhiều rồi, chắc sẽ mau chóng khỏe lại thôi-nó cười trấn an mọi người.
-Cậu phải nhanh chóng khỏe lại nha, 10C không thể thiếu lớp trưởng đâu-Nhi cười với nó.
-Cậu cứ yên tâm, mình không bỏ lớp đâu-nó nháy mắt cười lại với Nhi-Mà giờ cũng trễ rồi, anh Bảo đưa Nhi về đi, mai cậu ấy còn phải thi nữa.
-Thôi, anh Bảo ở đây chăm sóc cho Hân đi, em tự về được mà.-Nhi từ chối.
-Không được, anh Bảo đưa Nhi về đi, con gái đi khuya nguy hiểm lắm, lại là gái đẹp nữa chứ!-Nó kiên quyết bắt Bảo đưa Nhi về, mà nó lo lắng cũng không thừa đâu, thời buổi bây giờ không biết đâu mà lần.
-Thôi được rồi, để anh đưa em về rồi quay lại với Hân sau, còn có ba anh và Phong ở đây mà.-Bảo giờ mới lên tiếng.
-Dạ-Nhi giờ mới đồng ý-Chào bác con về, mình về nhé!
-Ừ, đưa Nhi về cẩn thận nha Bảo-ba nó nhắc nhở.
-Bái bai, ngày mai thi tốt nhé-nó.
Bảo đưa Nhi đi rồi nó mới nhìn ba nó:
-Ba thấy sao ba?-nó hứng khởi hỏi ông Tài.
-Sao là sao?-Ông Tài hỏi lại.
-Thì là Nhi đó? Nãy giờ con để ý thấy ba liếc Nhi mấy lần đánh giá mà-nó bĩu môi.
-À, vậy 2 đứa hay tiép xúc thì thấy Nhi như thế nào?-ông Tài hỏi ngược lại nó và hắn.
-Cháu thì thấy Nhi cũng tốt, hiền lành, hòa đồng và thân thiện-hắn vuốt cằm suy nghĩ rồi đưa ra nhận xét.
-Đúng đó ba, lại giỏi giang nữa-nó phụ họa.
-Ừm, ngày xưa ba đã chấm nó làm con dâu rồi nhưng sau mấy năm nó đi du học nên ba không biết tính nết nó giờ như thế nào, nếu 2 đứa đã nói vậy thì ta làm sao mà không ưng nó cho được-ông Tài cười vui vẻ.
-Hihi, con biết ba sẽ ưng ý mà-nó cười tít mắt.
-Con bé này, lanh chuyện người ta thôi, còn chuyện của con với Phong tới đâu rồi?-ông Tài dí dí ngón tay vào trán nó mắng yêu.
Nghe ông Tài nói làm nó bất giác đỏ mặt, khuôn mặt mới nãy còn tái xanh giờ đã hồng lên đáng yêu, tim nó đập thình thịch, hiện tại nó cũng khômg biết trong lòng nó hắn là gì nữa, chỉ biết là tần suất hắn xuất hiện trong suy nghĩ của nó ngày càng tăng, hình bóng của hắn đã in vào trong tâm trí nó.
Hắn cũng đợi chờ câu trả lời của nó, hắn thật muốn biết trong lòng nó, hắn là gì, nhìn mặt nó ửng đỏ lên làm hắn càng có thêm hi vọng nó đã chấp nhận mình. Nhưng...
-Tới đâu là tới đâu? Thôi con mệt rồi, con ngủ đây-nó nói rồi đưa chăn lên che mặt mình.
Nhìn biểu cảm của nó, cả ông Tài và hắn cũng chỉ biết lắc đầu. Ông Tài nhìn cũng hiểu nó đã bắt đầu thích hắn rồi. Hắn thì suy nghĩ làm sao để nó có thể thừa nhận tình cảm của mình đây.
-Ba....
-Con đang ở đâu vậy? Cả Hân nữa, sao ba gọi con bé không được, nó có ở chung với con không??-chưa để anh ú ớ thêm gì thì ông Tài đã vội hỏi, giọng ngập tràn sự lo lắng.
-Ba à, ba bình tĩnh nghe con nói, Hân đang nằm ở bệnh viện trung tâm thành phố, ba đến rồi con sẽ nói rõ mọi chuyện với ba sau nha ba-anh nhẹ nhàng trả lời ba, anh cũng hiểu rõ ông thương 2 anh em như thế nào mà.
-Sao? Hân ở bệnh viện ư? Được rồi, ba đến liền!-ông nói xong vội vàng cúp máy, trong lòng hết sức lo lắng cho đứa con gái cưng.
****
Ở trong phòng bệnh, hắn vẫn nắm tay nó không buông, bỗng
-Không, không...anh hai...đừng...Phong...cứu tôi....Phong....Mồ hôi trên trán nó rịn ra ướt cả khuôn mặt xinh đẹp, đôi mày nhíu lại, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, có vẻ như nó đang gặp ác mộng, đang thấy 1 cái gì đó rất kinh khủng.
-Anh đây, anh Phong đây, em đừng lo, anh luôn bên em mà, sẽ không ai làm hại em được đâu!-hắn cuống quýt trả lời nó, bàn tay siết chặt lại bàn tay nó.
Nó vẫn tiếp tục nằm yên nhưng có vẻ như đã bình tĩnh hơn, đôi mày đẹp dãn ra, gương mặt lại giống như thiên thần đang ngủ say. Bình yên đến lạ.
****
-Con bé đâu rồi, nó bị làm sao vậy hả???-Ông Tài vừa đến bệnh viện vội vàng hỏi Bảo khi thấy anh ngồi ngoài phòng bệnh của nó.
-Ba bình tĩnh-Gia Bảo trấn an ông.
-Con bảo ba làm sao bình tĩnh đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?-ông Tài không giữ nổi bình tĩnh hét lên.
-Ba, chuyện là thế này....-Gia Bảo kể lại mọi chuyện cho ông Tài nghe.
-Khốn khiếp, bọn này chán sống rồi mới dám động đến bảo bối của ta, ta nhất định không bỏ qua chuyện này!-Ông Tài tức giận nghiến răng nói, tay nắm thành quỳên.
-Cũng may con bé không sao, bây giờ thằng Phong đang ở trong đó trông chừng con bé.
Đúng lúc đó thì
-Hân, em tỉnh rồi hả? Tạ ơn trời, may quá, em đã tỉnh-hắn vui mừng hét lên khi thấy mắt nó dần hé ra.
Nghe tiếng hắn nói,ba nó vội vàng đẩy cửa đi vào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, dịu dàng hỏi:
-Con gái, con thấy sao rồi? Có đau chỗ nào không? Khó chịu ở đâu không?
-N..u.ớ..c-Nó khó nhọc lên tiếng, miệng nó giờ đã khô khốc rồi.
-Nước đây, nước đây!-Hắn nghe nó nói thì vội vàng rít một cốc nước đưa đến cho nó.
Sau khi uống một ngụm nước, nó thấy người như khỏe hơn, mủm cười nhẹ nhàng nói:
-Con không sao. Chỉ hơi đau một chút thôi, mọi người đừng lo.
-Chắc em cũng đói rồi, để anh đi mua cháo cho em.-Bảo nãy giờ im lặng nhìn nó giờ mới lên tiếng. Nhìn đứa em thường ngày nghịch ngợm giờ đây nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt làm anh không khỏi xót xa.
-Không cần đâu, em có nấu 1 ít cháo cho Hân rồi, cả đồ ăn cho mọi người nữa, nãy giờ lo lắng cho Hân chắc mọi người cũng chưa ăn gì đúng không?-Ở ngoài cửa, Nhi nhẹ nhàng bước vào.
-Con chào bác-Nhi lễ phép chào ba nó.
-Ừ, chào con-Ông Tài đáp lại, khẽ quan sát và đánh giá Nhi.
-Sao em lại đến đây?-Bảo ngạc nhiên hỏi cô.
-Em đoán là mọi người chưa ăn gì nên tranh thủ làm một ít thức ăn, may là đến kịp chứ không là anh đi mua rồi-cô nói rồi nhẹ nhàng cười.
-Cám ơn em-Bảo cười.
-Để mình đút cháo cho cô ấy-hắn nhanh chóng lại cầm tô cháo của nó.
-Không cần đâu-nó -tôi tự ăn được mà. Á!
-Thấy chưa, em đang bị thương, tay còn chuyền nước biển ăn sao được, cứ để anh đút cho em. Không được cãi.-Hắn nghiêm mặt nói với nó.
-Nói "A" nào!-hắn đưa muỗng cháo lại sát miệng nó.
Nó ngại ngùng mở miệng để hắn đút cháo cho nó. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Mọi người nhìn 2 đứa nó mà thấy hạnh phúc lây. Có lẽ sau sự việc này tình cảm giữa nó và hắn sẽ tăng thêm một bậc cũng nên.
-À ba ơi, ông đã biết con nhập viện chưa ba?-nó sau khi ăn cháo xong thì quay qua hỏi ba.
-A, ba quên mất, nãy giờ lo lắng cho con nên ba chưa báo với ông nữa-ba nó lấy tay đập vào trán một cái rồi rút điện thoại ra tính gọi cho ông nó.
-Đừng ba, ba đừng nói với ông. Ông lớn tuổi rồi, con không muốn ông lo lắng thêm nữa, không tốt cho sức khỏe của ông-nó cản ba nó.
-Nhưng ông mà biết thì sẽ giận đó-Gia Bảo.
-Không sao đâu, em thấy đỡ hơn nhiều rồi, chắc sẽ mau chóng khỏe lại thôi-nó cười trấn an mọi người.
-Cậu phải nhanh chóng khỏe lại nha, 10C không thể thiếu lớp trưởng đâu-Nhi cười với nó.
-Cậu cứ yên tâm, mình không bỏ lớp đâu-nó nháy mắt cười lại với Nhi-Mà giờ cũng trễ rồi, anh Bảo đưa Nhi về đi, mai cậu ấy còn phải thi nữa.
-Thôi, anh Bảo ở đây chăm sóc cho Hân đi, em tự về được mà.-Nhi từ chối.
-Không được, anh Bảo đưa Nhi về đi, con gái đi khuya nguy hiểm lắm, lại là gái đẹp nữa chứ!-Nó kiên quyết bắt Bảo đưa Nhi về, mà nó lo lắng cũng không thừa đâu, thời buổi bây giờ không biết đâu mà lần.
-Thôi được rồi, để anh đưa em về rồi quay lại với Hân sau, còn có ba anh và Phong ở đây mà.-Bảo giờ mới lên tiếng.
-Dạ-Nhi giờ mới đồng ý-Chào bác con về, mình về nhé!
-Ừ, đưa Nhi về cẩn thận nha Bảo-ba nó nhắc nhở.
-Bái bai, ngày mai thi tốt nhé-nó.
Bảo đưa Nhi đi rồi nó mới nhìn ba nó:
-Ba thấy sao ba?-nó hứng khởi hỏi ông Tài.
-Sao là sao?-Ông Tài hỏi lại.
-Thì là Nhi đó? Nãy giờ con để ý thấy ba liếc Nhi mấy lần đánh giá mà-nó bĩu môi.
-À, vậy 2 đứa hay tiép xúc thì thấy Nhi như thế nào?-ông Tài hỏi ngược lại nó và hắn.
-Cháu thì thấy Nhi cũng tốt, hiền lành, hòa đồng và thân thiện-hắn vuốt cằm suy nghĩ rồi đưa ra nhận xét.
-Đúng đó ba, lại giỏi giang nữa-nó phụ họa.
-Ừm, ngày xưa ba đã chấm nó làm con dâu rồi nhưng sau mấy năm nó đi du học nên ba không biết tính nết nó giờ như thế nào, nếu 2 đứa đã nói vậy thì ta làm sao mà không ưng nó cho được-ông Tài cười vui vẻ.
-Hihi, con biết ba sẽ ưng ý mà-nó cười tít mắt.
-Con bé này, lanh chuyện người ta thôi, còn chuyện của con với Phong tới đâu rồi?-ông Tài dí dí ngón tay vào trán nó mắng yêu.
Nghe ông Tài nói làm nó bất giác đỏ mặt, khuôn mặt mới nãy còn tái xanh giờ đã hồng lên đáng yêu, tim nó đập thình thịch, hiện tại nó cũng khômg biết trong lòng nó hắn là gì nữa, chỉ biết là tần suất hắn xuất hiện trong suy nghĩ của nó ngày càng tăng, hình bóng của hắn đã in vào trong tâm trí nó.
Hắn cũng đợi chờ câu trả lời của nó, hắn thật muốn biết trong lòng nó, hắn là gì, nhìn mặt nó ửng đỏ lên làm hắn càng có thêm hi vọng nó đã chấp nhận mình. Nhưng...
-Tới đâu là tới đâu? Thôi con mệt rồi, con ngủ đây-nó nói rồi đưa chăn lên che mặt mình.
Nhìn biểu cảm của nó, cả ông Tài và hắn cũng chỉ biết lắc đầu. Ông Tài nhìn cũng hiểu nó đã bắt đầu thích hắn rồi. Hắn thì suy nghĩ làm sao để nó có thể thừa nhận tình cảm của mình đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.