Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong
Chương 59
Annaluong
12/11/2016
Tất cả trở về lớp, đóng cửa, buông rèm lại. Hôm nay tiết đầu là tiết
bà Hồng hóa mà lớp nó vốn không ưa nên hôm nay quyết định chống đối ra
mặt cho bả khỏi vào lớp luôn. Lấy máy chiếu ra, hình ảnh phòng Kiệt ở
ngay trên bảng, tất cả cùng nhìn lên để xem động tĩnh
-Giờ này mà ông ấy còn chưa đến nữa trời-Khanh ngáp dài nhìn đồng hồ.Bình thường ông anh yêu quý đi sớm lắm mà ta.
-Mới có 6:45am còn chưa đến giờ vô học mà-nó bình thản nói, lôi đâu ra cái giũa móng tay ngồi giũa khí thế luôn.
-Có khi nào ổng hay tin rồi núp luôn rồi không ta-Thanh chống cằm nêu ý kiến.
Thanh vừa dứt lời thì cả lớp thấy màn hình có động. Một tiếng "cạch" vang lên. Tuấn Kiệt nhà ta mở cửa bước vào phòng, quay trái, quay phải, ngó lên, ngó xuống vẻ đề phòng, thấy không có gì khả nghi mới rón rén bước vào. Thở dài một hơi anh âm thầm nghĩ "đây có phải phòng mình nữa không vậy trời, tự nhiên thấy bất an quá". Dù đã bước vào nhưng anh vẫn không dám lơ là, đến việc ngồi lên ghế cũng phải lấy tay chọt chọt, lấy chân đá đá xem có gì khả nghi không rồi mới dám ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Anh đâu ngờ hành động của anh tất cả đều đã được ghi lại và hiện tại đang bị một lớp "yêu quái" nhìn mà cười lăn lộn.
-Cái...cái...ông này...nhìn...vậy...mà...nhát ghê hahaha-Rất không nể mặt, cả lớp nhìn biểu hiện của Tuấn Kiệt mà cười đến nói cũng không ra một câu tròn trĩnh.
Reeng...reeng...
Tiếng chuông vào học bắt đầu. Cả lớp hồi hộp chờ kết quả, tai thì lắng ra bên ngoài chờ những tiếng thét còn mắt thì vẫn nhìn lên màn hình trên bảng theo dõi động tĩnh của Kiệt, rồi lại cười ầm lên vì những hành động của anh. Chưa nghe được tiếng hét nào nhưng tiếng chửi đanh đá thì đã có rồi a:
-Cái lớp này, còn không mau mở cửa cho cô vào.
Đáp lại là một cục lơ to chà bá của lớp dành cho bà cô Hồng hóa.
-Tốt lắm-bà cô gằn lên- Cái bọn nghèo mạt kiếp này bây giờ muốn chống đối chứ gì?
-Bọn khốn kiếp, để tao mở cửa được thì bọn mày xác định- Bà cô hiện nguyên hình vẻ khinh người, cả cách xưng hô cũng thấy bà là một con người thế nào rồi.
-Thật không thể tin được mấy ông anh lại có thể để bà cô này vào trường này dạy. Hừm!-nó cảm thán.
-Chủ nhiệm lớp A mà còn hống hách, nói gì khi qua lớp C-Nhã Vy nhún vai nói, tính cách bà bày cô cũng đã quá rõ rồi.
-Kệ bả đi, quan tâm làm gì-Hải Minh cũng không ưa bà này nên nói.
-Aaaaaaaaaaa-những tiếng hét vang lên khắp nơi
-Má ơi, gián!!
-Trời ơi, ai bỏ chuột vô ngăn bàn vậy?
-Á mẹ ơi, rắn!! huhu.
-...
Những tiếng thét chói tai vang lên, cả lớp nhìn nhau hào hứng hô to:
-Tới rồi!
Nhìn lên màn hình thì thấy Kiệt giật mình một cái rồi mở laptop lên, anh đang kiểm tra tình hình các lớp qua camera được gắn trong mỗi lớp học và hành lang. Ôm mặt lắc đầu, anh đến là bó tay với cô em họ của mình, mọi thứ bây giờ rối tung rối mù cả rồi, lôi điện thoại ra, anh gọi cho Gia Bảo:
-Mau đến trường ông ơi, tui trụ không nổi, sắp nát trường rồi.
Rồi không để Gia Bảo kịp ú ớ, anh tắt điện thoại, lại coi camera. Ớ, cái gì kia, camera lớp nó vẫn đang hoạt động. Anh nhấn vào xem kĩ thì thấy cả lớp hướng về phía camera, chỉ chờ anh dòm vào là cả lớp vẫy tay chào chào làm anh tức điên lên được. Và cái gì kia? Thật bây giờ anh chỉ muốn chửi thề thôi, lớp nó đang theo dõi anh kìa, bao nhiêu hình ảnh của anh lúc nãy đã bị lớp nó thu lại hết rồi. Biết giấu mặt đi đâu đây trời ơi!!!
Cả lớp thấy biểu cảm của anh thì lại cười to lên không chút nể mặt làm anh càng tức điên lên hơn. Hét ầm lên:
-Mấy đứa đang làm cái gì vậy hả?-anh bực thật rồi đó, mặt mũi anh nay còn đâu.
Nó nghe anh nói vậy (camera nó gắn vào thì nghe được âm còn camera của trường thì chỉ có hình ảnh thôi) nhẹ nhàng lôi điện thoại ra.
-Anh Kiệt yêu quý, thật ra em cũng không muốn vậy đâu nhưng rất tiếc, các bạn nữ xinh đẹp của lớp em thì không thể bỏ qua cho anh nên em đành đắc tội. Há há-nó đang nói rất bình thường nhưng giọng cười cuối câu thì không thể làm cho Kiệt không bực bội được.
-Em...em...được lắm. Ngày mai cả lớp 10C sẽ bị đình chỉ-anh thở phì phò tức tối, sao mình lại có cô em yêu quý như vậy chứ?
-Hai à, hai mà đình chỉ lớp em là mai hai không ra đường nổi luôn đâu-Tuấn Khanh ra dáng cậu em tốt, nhắc nhở ông anh yêu quý của mình.
-Em...hai đứa...được lắm-nghe Khanh nói làm anh càng tức hơn nữa, cúp luôn điện thoại. Cô em họ quậy mình đã đành, còn gặp đứa em trai ruột hùa theo ăn hiếp mình nữa chớ.
Đúng lúc này Bảo xuất hiện. Nhìn lên màn hình, thấy cả trường bây giờ là đồng loạt hình ảnh thầy cô đang tức xì khói phạt học sinh vì...dòng chữ trên bảng đã hiện ra, mấy thầy cô "quê quá hóa giận" nên phạt học sinh cho bỏ tức. Anh ngán ngẩm lắc đầu thở dài, trong đầu đang nghĩ vì sao mình lại cưng chiều nó đến vậy được nhỉ? Nó đúng là một con quỷ nhỏ.
-Cẩn thận, đang bị bọn nhỏ ghi hình đó-Kiệt tốt bụng nhắc nhở rồi liếc mắt khắp phòng tìm camera mà bọn nó giấu.
Ở lớp nó, vừa thấy Bảo vào là Nhã Vy chép miệng lên tiếng ngay:
-Hai za, vẫn đẹp trai như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì chắc tui vẫn đau lòng lắm.
-E hèm-Hải Minh cùng Ái Nhi đồng thanh đánh tiếng.
-Tui đùa thôi mà, haha-Vy phẩy phẩy tay cười rồi nhìn qua Nhi-Cơ mà giờ nghĩ lại tui vẫn thấy hơi tức tức, đánh ghen mà đánh nhầm em gái, trong khi phải đánh bà Nhi mới đúng.
-Nói lại tui mới là tức nhất chứ. Khi không bị hại thê thảm-nó nghe Vy nói vậy thì bĩu môi.
-Tui biết sai rồi mà, hay giờ tui quay qua đánh ghen bà Nhi cho đúng người ha-Vy tỏ vẻ hối lỗi rồi hớn hở đưa ra ý kiến.
Cốp!!!
-Em đừng có mà linh tinh-Hải Minh cốc vào đầu Nhã Vy một cái-tự nhiên lại muốn đánh ghen Nhi, không phải là còn vương vấn anh ta đó chứ?
-Anh ghen hả-Nhã Vy không giận mà quay sang Hải Minh cười cười, hiện tại người cô yêu chính là anh.
-Hừm-Hải Minh hừ mũi không thèm đáp lời, chứng tỏ là anh có ghen.
Nó nhìn hai người như vậy bỗng chốc trong lòng hơi xao động. Khẽ liếc hắn một cái, nó đang nghĩ nếu nó và hắn chính thức là một cặp thì sẽ sao nhỉ?
***
Sau một tiếng đồng hồ, bãi chiến trường mà bọn nó bày ra đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả trường lại trở về như cũ. Học sinh tiếp tục học, thầy cô lại lên tiết nhưng tinh thần đề phòng rất cao. Bây giờ mỗi lần mở tủ hay hộc bàn đều phải chậm rãi xem xét kĩ lượng xem có "sinh vật lạ" nào trong đó không.
Ở phòng hiệu trưởng, hai ông anh ra sức tìm kiếm cái camera mà nó giấu nhưng tìm mãi vẫn chưa ra. Hai anh nào biết phần của mình còn ở phía trước
-Nó giấu ở đâu được nhỉ?-Tuấn Kiệt sau một hồi kiếm không ra thì vò đầu.
-Cái con nhóc này, phải đánh vào mông nó một trận cho chừa bớt chứ cứ troll mấy anh là tài thôi-Gia Bảo thở dài nói. Anh sắp bất lực trước nó luôn rồi.
Đúng lúc này thì cửa tủ mở ra, một con chuột hamster rất ư là cute chạy từ trong tủ ra, hướng thẳng về phía hai ông anh yêu quý của nó đang đứng. 1, 2, 3 giây đứng hình, mặt tái xanh lại thì hai ổng bắt đầu hét ầm lên:
-Áaaaa, con bé Hân này, đừng để anh gặp em ngay bây giờ. Cút đi, con chuột gớm ghiếc. Cút!!!!
Mất hết hình tượng đẹp trai, phong độ. Hai ông anh liên tục hét lên, vơ hết mọi thứ trên bàn ném về con chuột nhưng nó vẫn cứ hướng về phía hai anh mà tới làm hai anh chạy loạn. Có một sự thật hơi bị phũ phàng là hai ông anh nhà ta rất là sợ chuột và đặc biệt sợ loài hamster này nhá. Nó biết được điểm yếu của hai anh nên mới "chơi" hai anh một vố hơi bị đau :)))
Cả lớp nhìn qua camera thấy hình ảnh này thì cười ngang ngửa đến nổi chảy cả nước mắt. Ai biết được hai anh đầu đội trời, chân đạp đất vậy mà lại sợ loài chuột bé bỏng và rất dễ thương này chứ. Riêng Nhi nhà ta thì mất cứng đờ lại luôn, chắc cô nàng đang "xót" anh yêu đây mà.
Để cho hai anh yêu quý chạy loạn, đập phá lung tung và để cho lớp cười cho đã thì nó mới ung dung gọi thông báo cho hai anh biết thật ra con chuột chỉ là đồ giả thôi. Hai anh dù tức nhưng không thể làm gì được. Tuấn Kiệt vừa nhận thông báo email gửi tới, nó vừa gửi cho anh một đoạn video lúc hai anh đập phá con chuột. Nói gì thì nói chớ nó cũng phải chừa cho mình và cả lớp một con đường sống chứ lỡ hai anh giận thiệt thì sao. Bây giờ hai anh có giận cũng không dám làm gì nó và cả lớp đâu. Xem ra vố này hai anh bị chơi hơi nặng à nha, vậy mới nói tốt nhất là đừng gây thù với bọn con gái nha Kiệt không là rước họa vào thân ngay. Chỉ tội Bảo không làm gì cũng bị cô em mình hết mực yêu thương "tính kế" :)))
-Giờ này mà ông ấy còn chưa đến nữa trời-Khanh ngáp dài nhìn đồng hồ.Bình thường ông anh yêu quý đi sớm lắm mà ta.
-Mới có 6:45am còn chưa đến giờ vô học mà-nó bình thản nói, lôi đâu ra cái giũa móng tay ngồi giũa khí thế luôn.
-Có khi nào ổng hay tin rồi núp luôn rồi không ta-Thanh chống cằm nêu ý kiến.
Thanh vừa dứt lời thì cả lớp thấy màn hình có động. Một tiếng "cạch" vang lên. Tuấn Kiệt nhà ta mở cửa bước vào phòng, quay trái, quay phải, ngó lên, ngó xuống vẻ đề phòng, thấy không có gì khả nghi mới rón rén bước vào. Thở dài một hơi anh âm thầm nghĩ "đây có phải phòng mình nữa không vậy trời, tự nhiên thấy bất an quá". Dù đã bước vào nhưng anh vẫn không dám lơ là, đến việc ngồi lên ghế cũng phải lấy tay chọt chọt, lấy chân đá đá xem có gì khả nghi không rồi mới dám ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Anh đâu ngờ hành động của anh tất cả đều đã được ghi lại và hiện tại đang bị một lớp "yêu quái" nhìn mà cười lăn lộn.
-Cái...cái...ông này...nhìn...vậy...mà...nhát ghê hahaha-Rất không nể mặt, cả lớp nhìn biểu hiện của Tuấn Kiệt mà cười đến nói cũng không ra một câu tròn trĩnh.
Reeng...reeng...
Tiếng chuông vào học bắt đầu. Cả lớp hồi hộp chờ kết quả, tai thì lắng ra bên ngoài chờ những tiếng thét còn mắt thì vẫn nhìn lên màn hình trên bảng theo dõi động tĩnh của Kiệt, rồi lại cười ầm lên vì những hành động của anh. Chưa nghe được tiếng hét nào nhưng tiếng chửi đanh đá thì đã có rồi a:
-Cái lớp này, còn không mau mở cửa cho cô vào.
Đáp lại là một cục lơ to chà bá của lớp dành cho bà cô Hồng hóa.
-Tốt lắm-bà cô gằn lên- Cái bọn nghèo mạt kiếp này bây giờ muốn chống đối chứ gì?
-Bọn khốn kiếp, để tao mở cửa được thì bọn mày xác định- Bà cô hiện nguyên hình vẻ khinh người, cả cách xưng hô cũng thấy bà là một con người thế nào rồi.
-Thật không thể tin được mấy ông anh lại có thể để bà cô này vào trường này dạy. Hừm!-nó cảm thán.
-Chủ nhiệm lớp A mà còn hống hách, nói gì khi qua lớp C-Nhã Vy nhún vai nói, tính cách bà bày cô cũng đã quá rõ rồi.
-Kệ bả đi, quan tâm làm gì-Hải Minh cũng không ưa bà này nên nói.
-Aaaaaaaaaaa-những tiếng hét vang lên khắp nơi
-Má ơi, gián!!
-Trời ơi, ai bỏ chuột vô ngăn bàn vậy?
-Á mẹ ơi, rắn!! huhu.
-...
Những tiếng thét chói tai vang lên, cả lớp nhìn nhau hào hứng hô to:
-Tới rồi!
Nhìn lên màn hình thì thấy Kiệt giật mình một cái rồi mở laptop lên, anh đang kiểm tra tình hình các lớp qua camera được gắn trong mỗi lớp học và hành lang. Ôm mặt lắc đầu, anh đến là bó tay với cô em họ của mình, mọi thứ bây giờ rối tung rối mù cả rồi, lôi điện thoại ra, anh gọi cho Gia Bảo:
-Mau đến trường ông ơi, tui trụ không nổi, sắp nát trường rồi.
Rồi không để Gia Bảo kịp ú ớ, anh tắt điện thoại, lại coi camera. Ớ, cái gì kia, camera lớp nó vẫn đang hoạt động. Anh nhấn vào xem kĩ thì thấy cả lớp hướng về phía camera, chỉ chờ anh dòm vào là cả lớp vẫy tay chào chào làm anh tức điên lên được. Và cái gì kia? Thật bây giờ anh chỉ muốn chửi thề thôi, lớp nó đang theo dõi anh kìa, bao nhiêu hình ảnh của anh lúc nãy đã bị lớp nó thu lại hết rồi. Biết giấu mặt đi đâu đây trời ơi!!!
Cả lớp thấy biểu cảm của anh thì lại cười to lên không chút nể mặt làm anh càng tức điên lên hơn. Hét ầm lên:
-Mấy đứa đang làm cái gì vậy hả?-anh bực thật rồi đó, mặt mũi anh nay còn đâu.
Nó nghe anh nói vậy (camera nó gắn vào thì nghe được âm còn camera của trường thì chỉ có hình ảnh thôi) nhẹ nhàng lôi điện thoại ra.
-Anh Kiệt yêu quý, thật ra em cũng không muốn vậy đâu nhưng rất tiếc, các bạn nữ xinh đẹp của lớp em thì không thể bỏ qua cho anh nên em đành đắc tội. Há há-nó đang nói rất bình thường nhưng giọng cười cuối câu thì không thể làm cho Kiệt không bực bội được.
-Em...em...được lắm. Ngày mai cả lớp 10C sẽ bị đình chỉ-anh thở phì phò tức tối, sao mình lại có cô em yêu quý như vậy chứ?
-Hai à, hai mà đình chỉ lớp em là mai hai không ra đường nổi luôn đâu-Tuấn Khanh ra dáng cậu em tốt, nhắc nhở ông anh yêu quý của mình.
-Em...hai đứa...được lắm-nghe Khanh nói làm anh càng tức hơn nữa, cúp luôn điện thoại. Cô em họ quậy mình đã đành, còn gặp đứa em trai ruột hùa theo ăn hiếp mình nữa chớ.
Đúng lúc này Bảo xuất hiện. Nhìn lên màn hình, thấy cả trường bây giờ là đồng loạt hình ảnh thầy cô đang tức xì khói phạt học sinh vì...dòng chữ trên bảng đã hiện ra, mấy thầy cô "quê quá hóa giận" nên phạt học sinh cho bỏ tức. Anh ngán ngẩm lắc đầu thở dài, trong đầu đang nghĩ vì sao mình lại cưng chiều nó đến vậy được nhỉ? Nó đúng là một con quỷ nhỏ.
-Cẩn thận, đang bị bọn nhỏ ghi hình đó-Kiệt tốt bụng nhắc nhở rồi liếc mắt khắp phòng tìm camera mà bọn nó giấu.
Ở lớp nó, vừa thấy Bảo vào là Nhã Vy chép miệng lên tiếng ngay:
-Hai za, vẫn đẹp trai như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì chắc tui vẫn đau lòng lắm.
-E hèm-Hải Minh cùng Ái Nhi đồng thanh đánh tiếng.
-Tui đùa thôi mà, haha-Vy phẩy phẩy tay cười rồi nhìn qua Nhi-Cơ mà giờ nghĩ lại tui vẫn thấy hơi tức tức, đánh ghen mà đánh nhầm em gái, trong khi phải đánh bà Nhi mới đúng.
-Nói lại tui mới là tức nhất chứ. Khi không bị hại thê thảm-nó nghe Vy nói vậy thì bĩu môi.
-Tui biết sai rồi mà, hay giờ tui quay qua đánh ghen bà Nhi cho đúng người ha-Vy tỏ vẻ hối lỗi rồi hớn hở đưa ra ý kiến.
Cốp!!!
-Em đừng có mà linh tinh-Hải Minh cốc vào đầu Nhã Vy một cái-tự nhiên lại muốn đánh ghen Nhi, không phải là còn vương vấn anh ta đó chứ?
-Anh ghen hả-Nhã Vy không giận mà quay sang Hải Minh cười cười, hiện tại người cô yêu chính là anh.
-Hừm-Hải Minh hừ mũi không thèm đáp lời, chứng tỏ là anh có ghen.
Nó nhìn hai người như vậy bỗng chốc trong lòng hơi xao động. Khẽ liếc hắn một cái, nó đang nghĩ nếu nó và hắn chính thức là một cặp thì sẽ sao nhỉ?
***
Sau một tiếng đồng hồ, bãi chiến trường mà bọn nó bày ra đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả trường lại trở về như cũ. Học sinh tiếp tục học, thầy cô lại lên tiết nhưng tinh thần đề phòng rất cao. Bây giờ mỗi lần mở tủ hay hộc bàn đều phải chậm rãi xem xét kĩ lượng xem có "sinh vật lạ" nào trong đó không.
Ở phòng hiệu trưởng, hai ông anh ra sức tìm kiếm cái camera mà nó giấu nhưng tìm mãi vẫn chưa ra. Hai anh nào biết phần của mình còn ở phía trước
-Nó giấu ở đâu được nhỉ?-Tuấn Kiệt sau một hồi kiếm không ra thì vò đầu.
-Cái con nhóc này, phải đánh vào mông nó một trận cho chừa bớt chứ cứ troll mấy anh là tài thôi-Gia Bảo thở dài nói. Anh sắp bất lực trước nó luôn rồi.
Đúng lúc này thì cửa tủ mở ra, một con chuột hamster rất ư là cute chạy từ trong tủ ra, hướng thẳng về phía hai ông anh yêu quý của nó đang đứng. 1, 2, 3 giây đứng hình, mặt tái xanh lại thì hai ổng bắt đầu hét ầm lên:
-Áaaaa, con bé Hân này, đừng để anh gặp em ngay bây giờ. Cút đi, con chuột gớm ghiếc. Cút!!!!
Mất hết hình tượng đẹp trai, phong độ. Hai ông anh liên tục hét lên, vơ hết mọi thứ trên bàn ném về con chuột nhưng nó vẫn cứ hướng về phía hai anh mà tới làm hai anh chạy loạn. Có một sự thật hơi bị phũ phàng là hai ông anh nhà ta rất là sợ chuột và đặc biệt sợ loài hamster này nhá. Nó biết được điểm yếu của hai anh nên mới "chơi" hai anh một vố hơi bị đau :)))
Cả lớp nhìn qua camera thấy hình ảnh này thì cười ngang ngửa đến nổi chảy cả nước mắt. Ai biết được hai anh đầu đội trời, chân đạp đất vậy mà lại sợ loài chuột bé bỏng và rất dễ thương này chứ. Riêng Nhi nhà ta thì mất cứng đờ lại luôn, chắc cô nàng đang "xót" anh yêu đây mà.
Để cho hai anh yêu quý chạy loạn, đập phá lung tung và để cho lớp cười cho đã thì nó mới ung dung gọi thông báo cho hai anh biết thật ra con chuột chỉ là đồ giả thôi. Hai anh dù tức nhưng không thể làm gì được. Tuấn Kiệt vừa nhận thông báo email gửi tới, nó vừa gửi cho anh một đoạn video lúc hai anh đập phá con chuột. Nói gì thì nói chớ nó cũng phải chừa cho mình và cả lớp một con đường sống chứ lỡ hai anh giận thiệt thì sao. Bây giờ hai anh có giận cũng không dám làm gì nó và cả lớp đâu. Xem ra vố này hai anh bị chơi hơi nặng à nha, vậy mới nói tốt nhất là đừng gây thù với bọn con gái nha Kiệt không là rước họa vào thân ngay. Chỉ tội Bảo không làm gì cũng bị cô em mình hết mực yêu thương "tính kế" :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.