Chương 19
Annaluong
11/03/2015
Chủ nhật cũng đã đến, nó diện 1 chiếc đầm maxi màu trắng có họa tiết hoa nhìn rất dễ thương, thêm 1 chiếc nón rộng vành và 1 chiếc túi nhỏ, chân đi đôi búp bê trắng. Tóc xõa dài ra tới lưng óng mượt, cặp kính được bỏ ra để lộ 2 con ngươi đen sâu thẳm có thể hút hồn bất cứ ai. Hôm nay nó trở về với nó, xinh đẹp và đáng yêu. Hôm nay nó quyết định đi thăm ông nội nó.
Bước chân ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang nó gặp hắn đang đứng nhìn nó chằm chằm, mặt đơ ra như cây cơ, thật sự nó rất đẹp, dẫu biết nó đẹp nhưng bây giờ hắn mới thấy lại được dung nhan thật sự của nó (à quên nói với mọi người, từ khi hắn dọn đến ở chung nhà nó thì lúc nào nó cũng để bộ dạng như lúc trên trường nên hôm nay hắn mới ngạc nhiên như vậy :D).
-Anh làm gì nhìn tui ghê vậy-nó thấy hắn cứ nhìn mình như vậy thì ngượng.
-A, à, em...đẹp quá-hắn đỏ mặt
-Xì, tui thì lúc nào không đẹp, đồ dở hơi- nó vênh mặt lên
Hắn chỉ biết cười trừ khi thấy nó như vậy
-À mà em đi đâu vậy?-hắn hỏi
-Tui đi đâu có cần báo cho anh à-nó đốp chát
-Tất nhiên, vợ đi đâu chồng phải biết chứ-hắn cũng không vừa
-Hơ, đừng có thấy người ta đẹp, người ta xinh, người ta đáng yêu, dễ mến, hiền lành, ngây thơ, tốt bụng mà nhận vơ à nha, KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU-nó làm một tràng, tiện thể tự PR cho mình luôn.
-hơ hơ, mấy cái đó...em có cái nào đâu-hắn làm bộ mặt méo chọc lại nó
-Anh nói gì cơ?-nó tức tối nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
-Đó đó, thấy chưa, có hiền lành đâu, toàn nói quá không à-hắn nói xong bụm miệng cười làm nó tức điên
-Ờ, vậy đó, giờ sao? Muốn biết tui đi đâu chứ gì? Tui ĐI HẸN HÒ ĐÓ, RỒI SAO?-Nó tức hắn quá nên...bịa chuyện rồi đi ra ngoài luôn làm hắn đơ người ra luôn.
Gia Bảo ở trong phòng nghe nó và hắn nói chuyện ồn ào nên ra xem thử thì thấy hắn đứng đơ như cây cơ, lấy tay đập nhẹ lên vai hắn mấy cái , anh hỏi
-2 đứa có chuyện gì vậy, con bé Hân đâu rồi?
Sực tỉnh, hắn không để ý đến Gia Bảo, lật đật chạy ra ngoài đi theo nó để lại Gia Bảo ngơ ngác không hiểu chuyển gì đang xảy ra, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, trong đầu thầm nghĩ "đúng là 2 đứa điên mà" rồi bỏ vào phòng.
Nó vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm:
-Bực mình, mới sáng sớm đã xui xẻo.
Ra nhà xe, leo lên con Audi R8 sáng bóng màu trắng của mình, nó nhấn ga phóng đi (chưa đủ tuổi nhưng có giấy tờ giả, nhà nó giàu mà)
Hắn vừa ra thấy nó phóng đi cũng lật đật lấy xe moto của mình chạy theo.
***
Tại nhà ông nội nó.
Nó bước xuống xe, vừa vào đến cửa thì ông nội nó đã "lao" ra ôm chầm lấy nó
-Hức, cháu yêu của ông, sao lâu rồi không đến thăm ông, ông nhớ cháu quá à-ông nó vừa ôm nó vừa trách yêu
-Hỳ hỳ, thì giờ cháu đến rồi nè, cháu cũng nhớ ông lắm-nó nói rồi thơm lên má ông mới cái rõ kêu.
-Lần sau nhớ đến thăm ông thường xuyên nghe chưa-ông nó làm bộ giận dỗi, nhìn ông nó bây giờ ai biết đó là một nhà kinh doanh một thời nổi tiếng sắt đá và lạnh lùng cơ chứ.
-Cháu biết rồi mà, thương ông nhất nhất nhất luôn đó-nó nịnh.
-Ông cũng thương Hân Hân bảo bối của ông nhất nhất luôn
-Không ai để ý đến tui là sao, chồng ơi, không ai nhớ em hết kìa, hức hức-một người phụ nữ khoảng ngoài 40 nhưng vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ phụng phịu, ra vẻ giận dỗi như con nít.
-Thôi nào, chồng thương.-vừa dỗ vợ, vừa quay sang nó-Hân Hân chỉ thương ông chứ không thương hai bác hả, không nhớ 2 bác gì hết trơn hà.
-Không có đâu, con thương ba người lắm lắm lắm luôn á, thương ơi là thương luôn, nhiều ơi là nhiều luôn-nó xua tay rồi vừa nói vừa mô tả tình thương của mình như 1 đứa con nít đáng yêu.
-Hân Hân đúng là tiểu bảo bối nhà mình mà, dễ thương quá đi-Bác Ly (người phụ nữ) béo má nó.
Cả 4 người cùng cười. Mọi người nói chuyện vui vẻ một lúc thì nó hỏi.
-A, anh Kiệt không có nhà hở ông-nó quay sang ông hỏi
-Biết hôm nay cháu qua nên ông bắt nó đi mua những thứ cháu thích ăn nhất cho cháu rồi-ông vừa nói vừa cười
-Ông là nhất-nó ôm cổ ông thơm má một cái rõ kêu.
-Thật bất công, chúng con cũng bắt nó đi mà sao ba dành hết thế-2 vợ chồng bác nó không chịu nên phản bác
-Nhưng ba bắt nó đi đầu tiên-ông nó cãi lại
-Thôi nào, con cảm ơn 3 người nhiều nhiều luôn-rồi lại thơm 2 bác làm ông hậm hực, còn 2 người kia thì cười toe toét. Bây giờ người ngoài nhìn vào chắc không ai nghĩ đây là những nhà kinh doanh lẫy lừng và nổi tiếng máy lạnh trong thương trường.
Mọi người nói chuyện vui vẻ thì nghe có tiếng xe về. Từ ngoài cửa có 2 người con trai đẹp hút hồn đi vào. Nó giật mình khi thấy hắn đi vào cùng Kiệt.
-Ai vậy con?-bác Ly lên tiếng hỏi
-Dạ, con thấy cậu ta đứng ngoài cổng, nói là tìm người quen trong nhà mình nên con đưa vào luôn-Kiệt đáp
Vừa nghe Kiệt nói xong, nó nhanh chóng hiểu được rằng hắn đi theo mình nên tính "chơi" hắn 1 vố. Nhảy lên ôm chầm lấy Kiệt, dụi dụi đầu vào vai anh nũng nịu, nó lên tiếng trách móc
-Sao anh đi lâu quá vậy, em chờ quá trời à
-Thì em ngồi chơi với bố mẹ và ông cũng được mà, anh đi có xíu chứ đâu-có ông và bố mẹ mình ở đây nên Kiệt trả lời nó rất nhẹ nhàng.
-Ứ à, em chờ nãy giờ-nó ôm anh nói như trách cứ người yêu làm hắn ở bên nóng mặt luôn
kiệt thì không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết nó có uống nhầm thuốc không nữa "quái con bé này hôm nay bị gì vầy nè, không biết nó tính dở trò gì nữa" Kiệt nghĩ thầm.
-Con bé nhắc con nãy giờ đó-mẹ anh lên tiếng.
"Con bé này nhắc thì chẳng tốt đẹp gì đâu" anh thầm nghĩ.(tuy vậy nhưng Kiệt cũng thương nó lắm nhé, thương nó không kém gì Gia Bảo đâu. Chẳng qua nó luôn bày trò "hại" anh nên anh mới đề phòng như vậy).
-À dạ, anh xin lỗi bắt em chờ-Kiệt xoa xoa đầu nó. Cử chỉ này càng làm hắn hiểu lầm, mắt nổ đom đóm luôn.
-À mà cậu tìm ai vậy?-giờ ông nó mới nhớ ra hắn.
-A, cháu...cháu-hắn gãi đầu-cháu tìm vợ cháu
Hắn nói rồi lôi nó qua bên mình. Mọi người ngơ ngác nhìn nó như chờ lời giải thích.
Bước chân ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang nó gặp hắn đang đứng nhìn nó chằm chằm, mặt đơ ra như cây cơ, thật sự nó rất đẹp, dẫu biết nó đẹp nhưng bây giờ hắn mới thấy lại được dung nhan thật sự của nó (à quên nói với mọi người, từ khi hắn dọn đến ở chung nhà nó thì lúc nào nó cũng để bộ dạng như lúc trên trường nên hôm nay hắn mới ngạc nhiên như vậy :D).
-Anh làm gì nhìn tui ghê vậy-nó thấy hắn cứ nhìn mình như vậy thì ngượng.
-A, à, em...đẹp quá-hắn đỏ mặt
-Xì, tui thì lúc nào không đẹp, đồ dở hơi- nó vênh mặt lên
Hắn chỉ biết cười trừ khi thấy nó như vậy
-À mà em đi đâu vậy?-hắn hỏi
-Tui đi đâu có cần báo cho anh à-nó đốp chát
-Tất nhiên, vợ đi đâu chồng phải biết chứ-hắn cũng không vừa
-Hơ, đừng có thấy người ta đẹp, người ta xinh, người ta đáng yêu, dễ mến, hiền lành, ngây thơ, tốt bụng mà nhận vơ à nha, KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU-nó làm một tràng, tiện thể tự PR cho mình luôn.
-hơ hơ, mấy cái đó...em có cái nào đâu-hắn làm bộ mặt méo chọc lại nó
-Anh nói gì cơ?-nó tức tối nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
-Đó đó, thấy chưa, có hiền lành đâu, toàn nói quá không à-hắn nói xong bụm miệng cười làm nó tức điên
-Ờ, vậy đó, giờ sao? Muốn biết tui đi đâu chứ gì? Tui ĐI HẸN HÒ ĐÓ, RỒI SAO?-Nó tức hắn quá nên...bịa chuyện rồi đi ra ngoài luôn làm hắn đơ người ra luôn.
Gia Bảo ở trong phòng nghe nó và hắn nói chuyện ồn ào nên ra xem thử thì thấy hắn đứng đơ như cây cơ, lấy tay đập nhẹ lên vai hắn mấy cái , anh hỏi
-2 đứa có chuyện gì vậy, con bé Hân đâu rồi?
Sực tỉnh, hắn không để ý đến Gia Bảo, lật đật chạy ra ngoài đi theo nó để lại Gia Bảo ngơ ngác không hiểu chuyển gì đang xảy ra, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, trong đầu thầm nghĩ "đúng là 2 đứa điên mà" rồi bỏ vào phòng.
Nó vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm:
-Bực mình, mới sáng sớm đã xui xẻo.
Ra nhà xe, leo lên con Audi R8 sáng bóng màu trắng của mình, nó nhấn ga phóng đi (chưa đủ tuổi nhưng có giấy tờ giả, nhà nó giàu mà)
Hắn vừa ra thấy nó phóng đi cũng lật đật lấy xe moto của mình chạy theo.
***
Tại nhà ông nội nó.
Nó bước xuống xe, vừa vào đến cửa thì ông nội nó đã "lao" ra ôm chầm lấy nó
-Hức, cháu yêu của ông, sao lâu rồi không đến thăm ông, ông nhớ cháu quá à-ông nó vừa ôm nó vừa trách yêu
-Hỳ hỳ, thì giờ cháu đến rồi nè, cháu cũng nhớ ông lắm-nó nói rồi thơm lên má ông mới cái rõ kêu.
-Lần sau nhớ đến thăm ông thường xuyên nghe chưa-ông nó làm bộ giận dỗi, nhìn ông nó bây giờ ai biết đó là một nhà kinh doanh một thời nổi tiếng sắt đá và lạnh lùng cơ chứ.
-Cháu biết rồi mà, thương ông nhất nhất nhất luôn đó-nó nịnh.
-Ông cũng thương Hân Hân bảo bối của ông nhất nhất luôn
-Không ai để ý đến tui là sao, chồng ơi, không ai nhớ em hết kìa, hức hức-một người phụ nữ khoảng ngoài 40 nhưng vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ phụng phịu, ra vẻ giận dỗi như con nít.
-Thôi nào, chồng thương.-vừa dỗ vợ, vừa quay sang nó-Hân Hân chỉ thương ông chứ không thương hai bác hả, không nhớ 2 bác gì hết trơn hà.
-Không có đâu, con thương ba người lắm lắm lắm luôn á, thương ơi là thương luôn, nhiều ơi là nhiều luôn-nó xua tay rồi vừa nói vừa mô tả tình thương của mình như 1 đứa con nít đáng yêu.
-Hân Hân đúng là tiểu bảo bối nhà mình mà, dễ thương quá đi-Bác Ly (người phụ nữ) béo má nó.
Cả 4 người cùng cười. Mọi người nói chuyện vui vẻ một lúc thì nó hỏi.
-A, anh Kiệt không có nhà hở ông-nó quay sang ông hỏi
-Biết hôm nay cháu qua nên ông bắt nó đi mua những thứ cháu thích ăn nhất cho cháu rồi-ông vừa nói vừa cười
-Ông là nhất-nó ôm cổ ông thơm má một cái rõ kêu.
-Thật bất công, chúng con cũng bắt nó đi mà sao ba dành hết thế-2 vợ chồng bác nó không chịu nên phản bác
-Nhưng ba bắt nó đi đầu tiên-ông nó cãi lại
-Thôi nào, con cảm ơn 3 người nhiều nhiều luôn-rồi lại thơm 2 bác làm ông hậm hực, còn 2 người kia thì cười toe toét. Bây giờ người ngoài nhìn vào chắc không ai nghĩ đây là những nhà kinh doanh lẫy lừng và nổi tiếng máy lạnh trong thương trường.
Mọi người nói chuyện vui vẻ thì nghe có tiếng xe về. Từ ngoài cửa có 2 người con trai đẹp hút hồn đi vào. Nó giật mình khi thấy hắn đi vào cùng Kiệt.
-Ai vậy con?-bác Ly lên tiếng hỏi
-Dạ, con thấy cậu ta đứng ngoài cổng, nói là tìm người quen trong nhà mình nên con đưa vào luôn-Kiệt đáp
Vừa nghe Kiệt nói xong, nó nhanh chóng hiểu được rằng hắn đi theo mình nên tính "chơi" hắn 1 vố. Nhảy lên ôm chầm lấy Kiệt, dụi dụi đầu vào vai anh nũng nịu, nó lên tiếng trách móc
-Sao anh đi lâu quá vậy, em chờ quá trời à
-Thì em ngồi chơi với bố mẹ và ông cũng được mà, anh đi có xíu chứ đâu-có ông và bố mẹ mình ở đây nên Kiệt trả lời nó rất nhẹ nhàng.
-Ứ à, em chờ nãy giờ-nó ôm anh nói như trách cứ người yêu làm hắn ở bên nóng mặt luôn
kiệt thì không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết nó có uống nhầm thuốc không nữa "quái con bé này hôm nay bị gì vầy nè, không biết nó tính dở trò gì nữa" Kiệt nghĩ thầm.
-Con bé nhắc con nãy giờ đó-mẹ anh lên tiếng.
"Con bé này nhắc thì chẳng tốt đẹp gì đâu" anh thầm nghĩ.(tuy vậy nhưng Kiệt cũng thương nó lắm nhé, thương nó không kém gì Gia Bảo đâu. Chẳng qua nó luôn bày trò "hại" anh nên anh mới đề phòng như vậy).
-À dạ, anh xin lỗi bắt em chờ-Kiệt xoa xoa đầu nó. Cử chỉ này càng làm hắn hiểu lầm, mắt nổ đom đóm luôn.
-À mà cậu tìm ai vậy?-giờ ông nó mới nhớ ra hắn.
-A, cháu...cháu-hắn gãi đầu-cháu tìm vợ cháu
Hắn nói rồi lôi nó qua bên mình. Mọi người ngơ ngác nhìn nó như chờ lời giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.