Chương 36
Annaluong
11/03/2015
Giờ ra chơi đến. Chia cho một số người đến "lượt" mua đồ ăn cho cả lớp xong. Cả bầy túm tụm lại một chỗ quanh bàn nó, bắt đầu vừa ăn vừa 888
-Uầy, cái bà Hồng lúc nãy rõ ràng là cố ý nhắm vào cậu. Cái gì khó khó là bả kêu cậu lên giải à.-Thanh vừa nói xong thì bỏ nguyên cái miếng snack vào miệng nhai rôm rốp.
-Đúng á, cái bà rõ là khó chịu à-Lan cũng hùa vào nói.
-Chắc bả tức vì mình thắng Nhã Vy ấy mà-nó trả lời-mà không sao, rồi mình cũng cho bả tức dài dài, há há
Nói xong nó cũng cho mấy miếng bánh vào miệng ăn ngon lành.
-Đúng là lớp trưởng. À nói về quậy phá, chọc tức mới nhớ. Cái hôm đi cắm trại ấy, cái ông hiệu trưởng dám "chơi" lớp mình đó Hân-Như bắt đầu "mách" tội của Kiệt với nó. Vậy là cả lớp thay nhau kể về việc ngày hôm đó, tất nhiên là có thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm phần "hấp dẫn" hơn rồi. Hắn ngồi kế bên nó nghe mọi người thay nhau kể với những khuôn mặt hết sức biểu cảm mà chỉ biết ngồi cười thầm tội nghiệp cho Kiệt "anh Kiệt ơi, lần này anh tiêu thật rồi". Còn Kiệt ngồi trong phòng hiệu trưởng mà cứ hắt xì liên tục.
-Hừm. Ông này ghê vậy à. Dám chơi lớp mình luôn. Cả ông Bảo nữa. Để mà coi, cái trường yêu dấu ơi. Xin lỗi nhé, haha-nó nói với cái mặt nham hiểm vô cùng. Cả lớp nhìn cái mặt nham hiểm của nó cũng cười gian theo, không biết trong cái đầu của nó nghĩ gì nữa.
-Được rồi, chuyện này tính sau đi. Cũng gần thi học kì rồi. Có gì sau khi thi rồi tính-hắn nói, dù gì thì cũng tội nghiệp Kiệt.
Nó liếc hắn một cái sắc lẻm, làm tụt hứng à. Hắn nhìn nó chỉ biết cười trừ. Lớp nghĩ đi nghĩ lại thấy hắn nói cũng có lí, có gì thì xong rồi phá một trận cho ra trò luôn chứ giờ mà lo phá thì thời gian đâu mà học, mà thi không tốt thì chết luôn.
-Ừm, Phong nói cũng có lí á Hân-Nhi lên tiếng khi thấy nó cứ nhìn hắn với ánh mắt "trìu mến".
-Hừm-nó hừ rồi quay mặt đi-chán quá!!!!!
-Ừm, chán thật, có gì chơi không ta-Trà tay chống cằm nói
-Ê Quân, carô tiếp không-nó cười tươi nhìn Quân
-Thôi thôi, cho con xin, con làm sao thắng nổi mẹ, mẹ tha cho con sống hết tháng này với-Quân nghe nó hỏi thì hốt hoảng vội vàng xua tay làm mọi người phì cười.
-chán quá à-nó than xong như nhớ ra điều gì đó, mắt sáng trưng, lôi trong ngăn bàn ra mớ quà và thư.
-Mấy cậu giúp mình bóc quà đi, để xem hôm nay mình "thu" được gì, ít ra thì người ta cũng tặng rồi-nó hớn hở nói, khác hẳn với lúc sáng khi vừa thấy mớ quà
-Ôkê-cả lớp, nói chung thì...mấy ông bà này cũng nhiều chuyện ghê gớm lắm
-Chu choa, cái đồng hồ bằng bạc nhìn cũng xinh ghê cơ.
-Ế, các lắc tay bằng bạch kim đẹp chưa nè
-Trời, dây chuyền vàng
-Ê, gấu bông nè, xinh quá
-wow, nước hoa Channel nè
-Đồng hồ con cú dễ thương quá, đồng hồ Thụy Sỹ đó.
....
Tất cả những hộp quà lần lượt được bóc ra, toàn là những món quà quý giá, thì trường này toàn học sinh con nhà danh giá cơ mà.
-Chà, bán cũng được kha khá ấy nhỉ-nó vừa nói vừa lấy tay vuốt cằm
-hử?-cả lớp ngạc nhiên, ai chẳng biết nó là tiểu thư của 2 tập đoàn lớn mạnh đâu có thiếu thứ gì đâu mà sao lại đòi bán những thứ này chứ.
-Hử? Sao vậy? Những thứ này không bán thì để làm gì?-nó thấy mọi người ngạc nhiên thì hỏi lại
-Nhưng....
-À, mình không bán để lấy tiền cho mình đâu. Lát nữa các cậu giúp mình đem bán những thứ này rồi mình dẫn đến một nơi-nó cười rồi nháy mắt với cả lớp.
Reeng....Reeng....
Chuông vào lớp, mọi người ổn định lại chỗ ngồi. Cô Phương bước vào lớp mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói
-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta lại có thêm 1 thành viên mới-nói rồi cô nhìn ra cửa-vào đi em.
Bước vào lớp là 1 chàng trai phải nói là vô cùng đẹp trai với khuôn mặt baby, dáng chuẩn khỏi nói. Đẹp ngang ngửa hắn chứ chẳng chơi.
-Hello mọi người, mình là Trần Tuấn Khanh, mới ở Mỹ về, rất vui được làm quen với các bạn-nói rồi Khanh nháy mắt chào mọi người.
-Em ngồi bàn cuối dãy giữa nha. Em chịu khó ngồi một mình vì lớp giờ hết chỗ rồi-cô Phương nói
Phải nói là cái lớp này gặp nhiều trai đẹp nên "miễn nhiễm" hết rồi nên cũng thấy Khanh hơn bình thường chút xíu thôi chứ không đến nỗi "đắm đuối" như những cô nàng khác. Khanh có hơi buồn buồn khi thấy mình không được mọi người chú ý, ngưỡng mộ như từ trước đến giờ nên lủi thủi đi về chỗ cô vừa chia cho mình. Bước xuống nửa lớp, Khanh nhìn xuống thì thấy có một cô gái xinh xắn, đáng yêu đang chống cằm nhìn mình thì
-A Hân Hân, Hân Hân đáng yêu ơi, qua ngồi với Khanh nha nha nha-Khanh vừa thấy nó thì chạy lại ôm chầm lấy nó
-Xê ra-hắn thấy Khanh ôm nó thì liền đứng dậy đẩy Khanh ra
-Này, anh là ai mà vô duyên giữ vậy. Tôi ôm Hân chứ ôm bồ anh chắc-Khanh tức tối hét lên
-Chính xác là cậu đang ôm vợ chưa cưới của tôi đó-mặt hắn giờ đã xuất hiện mấy vạch đen
-Vợ chưa cưới chứ đã cưới đâu mà làm ầm lên vậy! Ủa mà khoan, anh vừa nói gì cơ, vợ chưa cưới á??? Đúng vậy hả Hân?-Khanh lại hét lên không thèm để ý gì đến hình tượng đẹp trai lãng tử gì nữa. Dầu gì thì trong lớp cũng có ai để ý cậu đâu.
Nó nãy giờ vẫn bình thản ngồi chống cằm nhìn 2 người cãi nhau giờ mới chậm rãi lên tiếng
-Tào lao!
-Ơ hơ hơ, vậy là cha này nhận vơ đúng không?-Khanh kéo cái ghế lại ngồi gần nó (nó bàn cuối dãy ngoài cùng)
-Chính xác-nó gật đầu cái rụp xác nhận
Cô Phương thì ngồi ở trên bàn giáo viên cùng cả lớp xem kịch, bây giờ là tiết của cô nên cũng không sao
-Cái đồ thấy gái đẹp nhận lung tu...-Khanh ngẩng mặt lên chưa nói hết câu thì im bặt khi thấy cái mặt hắn bây giờ không khác chi cái đít nồi đen thùi lùi
-Ê này, sao mặt anh ta nhìn ghê quá vậy-Khanh ghé sát tai nó nói nhỏ, cử chỉ thân mật đó càng làm hắn tức hơn
Nghe Khanh nói nó quay sang nhìn hắn thì cũng hết hồn. Tự nhiên nhìn hắn vậy nó lại thấy hơi sờ sợ "Thôi an toàn là trên hết, cái mặt này giống muốn giết người quá, không nên động vào" nó thầm nghĩ
-Khanh, anh về chỗ đi-nó nói Khanh
Khanh cũng biết ý nên rút về chỗ ngồi, lâu lâu lại liếc qua nhìn nó và hắn
-Ê-nó huých tay hắn
Hắn vẫn ngồi im không ừ hử gì cả, mặt lạnh băng không cảm xúc. Kiểu này là giận thật rồi đây
-Giận rồi thì thôi-nó nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Ngoài mặt thì giả bộ bình thường vậy thôi chứ thật ra trong lòng nó bây giờ có cảm giác thật khó chịu khi hắn lơ nó."đồ nhỏ mọn, con trai gì mà giỡn có tí xíu cũng giận. Hừ" nó thầm nghĩ
Cô Phương sau khi thấy tình hình căng thẳng quá nên vội vàng kêu lớp mở sách vở ra học bài mới. Cả lớp cũng răm rắp làm theo khi nhìn thấy cái bản mặt như "hung thần" của hắn.
-Uầy, cái bà Hồng lúc nãy rõ ràng là cố ý nhắm vào cậu. Cái gì khó khó là bả kêu cậu lên giải à.-Thanh vừa nói xong thì bỏ nguyên cái miếng snack vào miệng nhai rôm rốp.
-Đúng á, cái bà rõ là khó chịu à-Lan cũng hùa vào nói.
-Chắc bả tức vì mình thắng Nhã Vy ấy mà-nó trả lời-mà không sao, rồi mình cũng cho bả tức dài dài, há há
Nói xong nó cũng cho mấy miếng bánh vào miệng ăn ngon lành.
-Đúng là lớp trưởng. À nói về quậy phá, chọc tức mới nhớ. Cái hôm đi cắm trại ấy, cái ông hiệu trưởng dám "chơi" lớp mình đó Hân-Như bắt đầu "mách" tội của Kiệt với nó. Vậy là cả lớp thay nhau kể về việc ngày hôm đó, tất nhiên là có thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm phần "hấp dẫn" hơn rồi. Hắn ngồi kế bên nó nghe mọi người thay nhau kể với những khuôn mặt hết sức biểu cảm mà chỉ biết ngồi cười thầm tội nghiệp cho Kiệt "anh Kiệt ơi, lần này anh tiêu thật rồi". Còn Kiệt ngồi trong phòng hiệu trưởng mà cứ hắt xì liên tục.
-Hừm. Ông này ghê vậy à. Dám chơi lớp mình luôn. Cả ông Bảo nữa. Để mà coi, cái trường yêu dấu ơi. Xin lỗi nhé, haha-nó nói với cái mặt nham hiểm vô cùng. Cả lớp nhìn cái mặt nham hiểm của nó cũng cười gian theo, không biết trong cái đầu của nó nghĩ gì nữa.
-Được rồi, chuyện này tính sau đi. Cũng gần thi học kì rồi. Có gì sau khi thi rồi tính-hắn nói, dù gì thì cũng tội nghiệp Kiệt.
Nó liếc hắn một cái sắc lẻm, làm tụt hứng à. Hắn nhìn nó chỉ biết cười trừ. Lớp nghĩ đi nghĩ lại thấy hắn nói cũng có lí, có gì thì xong rồi phá một trận cho ra trò luôn chứ giờ mà lo phá thì thời gian đâu mà học, mà thi không tốt thì chết luôn.
-Ừm, Phong nói cũng có lí á Hân-Nhi lên tiếng khi thấy nó cứ nhìn hắn với ánh mắt "trìu mến".
-Hừm-nó hừ rồi quay mặt đi-chán quá!!!!!
-Ừm, chán thật, có gì chơi không ta-Trà tay chống cằm nói
-Ê Quân, carô tiếp không-nó cười tươi nhìn Quân
-Thôi thôi, cho con xin, con làm sao thắng nổi mẹ, mẹ tha cho con sống hết tháng này với-Quân nghe nó hỏi thì hốt hoảng vội vàng xua tay làm mọi người phì cười.
-chán quá à-nó than xong như nhớ ra điều gì đó, mắt sáng trưng, lôi trong ngăn bàn ra mớ quà và thư.
-Mấy cậu giúp mình bóc quà đi, để xem hôm nay mình "thu" được gì, ít ra thì người ta cũng tặng rồi-nó hớn hở nói, khác hẳn với lúc sáng khi vừa thấy mớ quà
-Ôkê-cả lớp, nói chung thì...mấy ông bà này cũng nhiều chuyện ghê gớm lắm
-Chu choa, cái đồng hồ bằng bạc nhìn cũng xinh ghê cơ.
-Ế, các lắc tay bằng bạch kim đẹp chưa nè
-Trời, dây chuyền vàng
-Ê, gấu bông nè, xinh quá
-wow, nước hoa Channel nè
-Đồng hồ con cú dễ thương quá, đồng hồ Thụy Sỹ đó.
....
Tất cả những hộp quà lần lượt được bóc ra, toàn là những món quà quý giá, thì trường này toàn học sinh con nhà danh giá cơ mà.
-Chà, bán cũng được kha khá ấy nhỉ-nó vừa nói vừa lấy tay vuốt cằm
-hử?-cả lớp ngạc nhiên, ai chẳng biết nó là tiểu thư của 2 tập đoàn lớn mạnh đâu có thiếu thứ gì đâu mà sao lại đòi bán những thứ này chứ.
-Hử? Sao vậy? Những thứ này không bán thì để làm gì?-nó thấy mọi người ngạc nhiên thì hỏi lại
-Nhưng....
-À, mình không bán để lấy tiền cho mình đâu. Lát nữa các cậu giúp mình đem bán những thứ này rồi mình dẫn đến một nơi-nó cười rồi nháy mắt với cả lớp.
Reeng....Reeng....
Chuông vào lớp, mọi người ổn định lại chỗ ngồi. Cô Phương bước vào lớp mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói
-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta lại có thêm 1 thành viên mới-nói rồi cô nhìn ra cửa-vào đi em.
Bước vào lớp là 1 chàng trai phải nói là vô cùng đẹp trai với khuôn mặt baby, dáng chuẩn khỏi nói. Đẹp ngang ngửa hắn chứ chẳng chơi.
-Hello mọi người, mình là Trần Tuấn Khanh, mới ở Mỹ về, rất vui được làm quen với các bạn-nói rồi Khanh nháy mắt chào mọi người.
-Em ngồi bàn cuối dãy giữa nha. Em chịu khó ngồi một mình vì lớp giờ hết chỗ rồi-cô Phương nói
Phải nói là cái lớp này gặp nhiều trai đẹp nên "miễn nhiễm" hết rồi nên cũng thấy Khanh hơn bình thường chút xíu thôi chứ không đến nỗi "đắm đuối" như những cô nàng khác. Khanh có hơi buồn buồn khi thấy mình không được mọi người chú ý, ngưỡng mộ như từ trước đến giờ nên lủi thủi đi về chỗ cô vừa chia cho mình. Bước xuống nửa lớp, Khanh nhìn xuống thì thấy có một cô gái xinh xắn, đáng yêu đang chống cằm nhìn mình thì
-A Hân Hân, Hân Hân đáng yêu ơi, qua ngồi với Khanh nha nha nha-Khanh vừa thấy nó thì chạy lại ôm chầm lấy nó
-Xê ra-hắn thấy Khanh ôm nó thì liền đứng dậy đẩy Khanh ra
-Này, anh là ai mà vô duyên giữ vậy. Tôi ôm Hân chứ ôm bồ anh chắc-Khanh tức tối hét lên
-Chính xác là cậu đang ôm vợ chưa cưới của tôi đó-mặt hắn giờ đã xuất hiện mấy vạch đen
-Vợ chưa cưới chứ đã cưới đâu mà làm ầm lên vậy! Ủa mà khoan, anh vừa nói gì cơ, vợ chưa cưới á??? Đúng vậy hả Hân?-Khanh lại hét lên không thèm để ý gì đến hình tượng đẹp trai lãng tử gì nữa. Dầu gì thì trong lớp cũng có ai để ý cậu đâu.
Nó nãy giờ vẫn bình thản ngồi chống cằm nhìn 2 người cãi nhau giờ mới chậm rãi lên tiếng
-Tào lao!
-Ơ hơ hơ, vậy là cha này nhận vơ đúng không?-Khanh kéo cái ghế lại ngồi gần nó (nó bàn cuối dãy ngoài cùng)
-Chính xác-nó gật đầu cái rụp xác nhận
Cô Phương thì ngồi ở trên bàn giáo viên cùng cả lớp xem kịch, bây giờ là tiết của cô nên cũng không sao
-Cái đồ thấy gái đẹp nhận lung tu...-Khanh ngẩng mặt lên chưa nói hết câu thì im bặt khi thấy cái mặt hắn bây giờ không khác chi cái đít nồi đen thùi lùi
-Ê này, sao mặt anh ta nhìn ghê quá vậy-Khanh ghé sát tai nó nói nhỏ, cử chỉ thân mật đó càng làm hắn tức hơn
Nghe Khanh nói nó quay sang nhìn hắn thì cũng hết hồn. Tự nhiên nhìn hắn vậy nó lại thấy hơi sờ sợ "Thôi an toàn là trên hết, cái mặt này giống muốn giết người quá, không nên động vào" nó thầm nghĩ
-Khanh, anh về chỗ đi-nó nói Khanh
Khanh cũng biết ý nên rút về chỗ ngồi, lâu lâu lại liếc qua nhìn nó và hắn
-Ê-nó huých tay hắn
Hắn vẫn ngồi im không ừ hử gì cả, mặt lạnh băng không cảm xúc. Kiểu này là giận thật rồi đây
-Giận rồi thì thôi-nó nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Ngoài mặt thì giả bộ bình thường vậy thôi chứ thật ra trong lòng nó bây giờ có cảm giác thật khó chịu khi hắn lơ nó."đồ nhỏ mọn, con trai gì mà giỡn có tí xíu cũng giận. Hừ" nó thầm nghĩ
Cô Phương sau khi thấy tình hình căng thẳng quá nên vội vàng kêu lớp mở sách vở ra học bài mới. Cả lớp cũng răm rắp làm theo khi nhìn thấy cái bản mặt như "hung thần" của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.