Chương 38
Annaluong
11/03/2015
Câu nói của Nhã Vy làm nó khựng lại 1 giây, ánh mắt chợt sắc lạnh trong giây lát, nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy được. Rồi lại bước chân đi như bình thường.
-Tôi biết tôi đẹp như công chúa mà-nó quay lại cười như thiên thần rồi nói một câu làm cho Nhã Vy càng tức tối còn cả lớp thì phì cười.
"Để coi cô sẽ làm gì được tôi và cứ chờ xem tôi sẽ làm gì cô" nó suy nghĩ.
Mọi người nhanh chóng đi bán hết những món quà mà nó được tặng, không hề giữ lại cho mình bất cứ món quà nào cả. Tổng giá tiền bán được khá cao 134 triệu. Cũng phải thôi, toàn người giàu có tặng toàn những món quà đắt tiền, mà quà nó nhận được đâu phải ít. Cả lớp cùng nhau đi siêu thị mua nhiều quà bánh ngon như lời dặn của nó rồi bắt xe buýt đến nơi mà nó hứa dẫn cả lớp đi.
-Wow, cứ cái đà này giàu mất thôi Hân ạ-Thanh trêu nó
-Chà chà, nếu mình mở 1 cửa hàng để buôn bán chắc giàu-nó giả bộ đưa tay lên vuốt cằm ra chiều suy nghĩ
-Thôi đi cô nương, em còn chưa đủ giàu à-hắn cốc đầu nó
-Ui đau, anh thì biết gì, đó là của ba, của anh hai tui làm ra chứ có phải của tui làm ra đâu mà kêu tui giàu. Hứ-nó ôm đầu nói lại hắn.
-Ơ hay, mấy món quà này cũng là người ta tặng chứ có phải em làm ra đâu-Khanh cũng hùa với hắn chọc nó
-Thì....ai biểu họ tặng đâu-nó cãi bướng
Mọi người chỉ biết lắc đầu cười, nó thật cái gì cũng nói được mà.
Sau 15 phút đi xe buýt, cả lớp bước xuống rồi đi bộ thêm khoảng 10 phút nữa. Hiện lên trước mắt mọi người là 1 căn nhà 2 tầng màu xám khá cũ, căn nhà cũng nhỏ chứ không to. Ở phía ngoài là vườn hoa với đủ màu sắc và một vườn rau xanh mướt đối lập hẳn với căn nhà. Bước vào căn nhà mọi người thấy một người phụ nữ khoảng ngoài 40 đang cho 1 bé trai bú bình sữa, còn các bé khác thì đang ăn cơm rất ngoan ngoãn. Bỗng có 1 bé lên tiếng:
-A, chị Hân đến kìa
-A, chị Hân, em nhớ chị Hân
-Chị Hân ơi
....
Nghe bé kia nói, mấy bé khác nhao nhao lên gọi tên nó. Đặt đồ xuống, nó lễ phép
-Con chào dì Mai
-Hân lại đến đó à con-dì Mai cười hiền rồi quay qua cả lớp-Chào các con, các con là bạn của Hân à
-Dạ, chúng con chào dì ạ-cả lớp cùng nhau chào người mà nó gọi là dì Mai
Bỗng có một bé gái chạy đến ôm chầm lấy nó
-Chị Hân, bé Su nhớ chị Hân lắm lắm-cô bé vừa ôm nó vừa nhõng nhẽo nói
-Chị Hân cũng nhớ bé Su nhiều nhiều luôn-nó hiền lành cười với bé
-Em cũng nhớ chị Hân.
-Em nữa, em nhớ chị Hân hơn
-Không phải. Là Nu thương chị Hân nhất
-Bi thương chị Hân hơn
....
Vậy là mấy đứa nhỏ cứ nhao nhao cả lên, ai cũng bảo mình thương và nhớ nó hơn, không ai chịu nhường ai.
-Thôi thôi, ai cũng thương chị Hân hết, được chưa nào?-Dì Mai lên tiếng giảng hòa
-Dạ-các bé đồng thanh đáp
-Vậy bây giờ các con có muốn chị Hân thương nhiều hơn không?-dì Mai bắt đầu "dụ" mấy đứa nhỏ
-Dạ có ạ-lại đồng thanh trả lời
-Vậy mấy đứa lại ăn cơm ngoan tiếp đi nào, ai mgoan thì chị Hân thương nhiều, không ngoan là chị Hân không thương nữa đâu. Phải không chị Hân?-Dì Mai quay qua nó nháy mắt
-Đúng rồi, ai ngoan chị mới thương, mới có quà-nó nói rồi cười
Mấy đứa nhỏ nghe vậy liền chạy lại ăn cơm ngoan ngoãn như lúc đầu, không còn nhao nhao nữa. Cả lớp thấy vậy thì lắc đầu cười, mấy đứa nhỏ đúng là dễ thương quá mà. Còn hắn thì tim đập lỗi mấy nhịp khi thấy nụ cười hiền của nó khi nói chuyện với mấy bé, lúc đó nhìn nó như thiên thần vậy. Không chỉ có hắn mà Quân gần như cũng bị nụ cười của nó "hớp hồn" làm tim cậu đập chệch đi mấy nhịp "chết tiệt, mình sao vậy nè. Không được, không được. Cậu ấy đã có hôn ước, mình không thể chen vào. Mình chỉ coi cô ấy là bạn. Đúng rồi, mọi người đều là bạn, là bạn thôi"Quân tự an ủi mình, bỗng cậu nhớ lại ánh mắt như hút hồn của nó khi cậu đang hiểu lầm ba mình. Hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu làm cậu khó chịu lắc mạnh đầu, cố xua đi những hình ảnh đó, cậu không muốn là người thứ ba
-Quân, cậu sao vậy?-Tuấn mập đứng kế bên thấy biểu hiện lạ của Quân thì hỏi thăm
-Không có gì đâu, mình hơi nhức đầu tí thôi-Quân chối
-Ừ, mệt thì cậu nên nghỉ ngơi đi kẻo bị gì mọi người lại lo.
-Ừ, cảm ơn cậu
Trong lúc mấy đứa nhỏ ăn thì cả bọn kéo nhau lại làm quen với từng bé rồi hỏi han đủ điều. Còn nó thì kéo dì Mai ra ngoài vườn. Ở đây là một vườn rau có rất nhiều loại rau củ do chính tay dì Mai trồng và chăm sóc.
-Có chuyện gì vậy con?-dì Mai hỏi nó
-Dì cầm lấy chút quà của con để tu sửa lại căn nhà cho các em.-nó không dài dòng vào luôn vấn đề rồi dúi vào tay dì 1 túi nhỏ màu đen.
-Thôi con ạ, dì không nhận được đâu. Con giúp mái ấm nhiều quá rồi, dì không thể nhận sự giúp đỡ của con nữa-dì Mai lắc đầu từ chối
-Dì cứ nhận mà chăm cho mấy bé-nó cứ dúi túi tiền vào tay dì Mai
-Nhưng....
-Dì đừng có nhưng gì nữa mà. Dì cứ cầm đi. À hay dì cứ coi như là con cho các bé nhà, vậy là dì cầm giùm mấy đứa nhỏ nên dì không được từ chối đâu đó-nó nói một dăng
-Dì...cảm ơn con-dì Mai cuối cùng cũng nhận tiền nó đưa cho
2 người cùng tiến vào bên trong, các bé đã ăn cơm xong. Bé nào cũng ngoan, ăn cơm xong biết tự động dọn xuống không cần ai nhắc nhở. Cả lớp cùng nhau chơi đùa và phát quà cho mấy bé rất vui vẻ.
Ai cũng yêu quý mấy bé vì nét dễ thương đáng yêu của mấy bé và mấy bé cũng rất quý cả lớp. Mọi người cùng nhau chơi đùa vui vẻ mãi đến 5h chiều mới chịu cùng nhau ra về trong sự "níu kéo" của mấy bé nên cuối cùng phải 5:30 mới có thể "dứt khoát" ra đi.
-Tôi biết tôi đẹp như công chúa mà-nó quay lại cười như thiên thần rồi nói một câu làm cho Nhã Vy càng tức tối còn cả lớp thì phì cười.
"Để coi cô sẽ làm gì được tôi và cứ chờ xem tôi sẽ làm gì cô" nó suy nghĩ.
Mọi người nhanh chóng đi bán hết những món quà mà nó được tặng, không hề giữ lại cho mình bất cứ món quà nào cả. Tổng giá tiền bán được khá cao 134 triệu. Cũng phải thôi, toàn người giàu có tặng toàn những món quà đắt tiền, mà quà nó nhận được đâu phải ít. Cả lớp cùng nhau đi siêu thị mua nhiều quà bánh ngon như lời dặn của nó rồi bắt xe buýt đến nơi mà nó hứa dẫn cả lớp đi.
-Wow, cứ cái đà này giàu mất thôi Hân ạ-Thanh trêu nó
-Chà chà, nếu mình mở 1 cửa hàng để buôn bán chắc giàu-nó giả bộ đưa tay lên vuốt cằm ra chiều suy nghĩ
-Thôi đi cô nương, em còn chưa đủ giàu à-hắn cốc đầu nó
-Ui đau, anh thì biết gì, đó là của ba, của anh hai tui làm ra chứ có phải của tui làm ra đâu mà kêu tui giàu. Hứ-nó ôm đầu nói lại hắn.
-Ơ hay, mấy món quà này cũng là người ta tặng chứ có phải em làm ra đâu-Khanh cũng hùa với hắn chọc nó
-Thì....ai biểu họ tặng đâu-nó cãi bướng
Mọi người chỉ biết lắc đầu cười, nó thật cái gì cũng nói được mà.
Sau 15 phút đi xe buýt, cả lớp bước xuống rồi đi bộ thêm khoảng 10 phút nữa. Hiện lên trước mắt mọi người là 1 căn nhà 2 tầng màu xám khá cũ, căn nhà cũng nhỏ chứ không to. Ở phía ngoài là vườn hoa với đủ màu sắc và một vườn rau xanh mướt đối lập hẳn với căn nhà. Bước vào căn nhà mọi người thấy một người phụ nữ khoảng ngoài 40 đang cho 1 bé trai bú bình sữa, còn các bé khác thì đang ăn cơm rất ngoan ngoãn. Bỗng có 1 bé lên tiếng:
-A, chị Hân đến kìa
-A, chị Hân, em nhớ chị Hân
-Chị Hân ơi
....
Nghe bé kia nói, mấy bé khác nhao nhao lên gọi tên nó. Đặt đồ xuống, nó lễ phép
-Con chào dì Mai
-Hân lại đến đó à con-dì Mai cười hiền rồi quay qua cả lớp-Chào các con, các con là bạn của Hân à
-Dạ, chúng con chào dì ạ-cả lớp cùng nhau chào người mà nó gọi là dì Mai
Bỗng có một bé gái chạy đến ôm chầm lấy nó
-Chị Hân, bé Su nhớ chị Hân lắm lắm-cô bé vừa ôm nó vừa nhõng nhẽo nói
-Chị Hân cũng nhớ bé Su nhiều nhiều luôn-nó hiền lành cười với bé
-Em cũng nhớ chị Hân.
-Em nữa, em nhớ chị Hân hơn
-Không phải. Là Nu thương chị Hân nhất
-Bi thương chị Hân hơn
....
Vậy là mấy đứa nhỏ cứ nhao nhao cả lên, ai cũng bảo mình thương và nhớ nó hơn, không ai chịu nhường ai.
-Thôi thôi, ai cũng thương chị Hân hết, được chưa nào?-Dì Mai lên tiếng giảng hòa
-Dạ-các bé đồng thanh đáp
-Vậy bây giờ các con có muốn chị Hân thương nhiều hơn không?-dì Mai bắt đầu "dụ" mấy đứa nhỏ
-Dạ có ạ-lại đồng thanh trả lời
-Vậy mấy đứa lại ăn cơm ngoan tiếp đi nào, ai mgoan thì chị Hân thương nhiều, không ngoan là chị Hân không thương nữa đâu. Phải không chị Hân?-Dì Mai quay qua nó nháy mắt
-Đúng rồi, ai ngoan chị mới thương, mới có quà-nó nói rồi cười
Mấy đứa nhỏ nghe vậy liền chạy lại ăn cơm ngoan ngoãn như lúc đầu, không còn nhao nhao nữa. Cả lớp thấy vậy thì lắc đầu cười, mấy đứa nhỏ đúng là dễ thương quá mà. Còn hắn thì tim đập lỗi mấy nhịp khi thấy nụ cười hiền của nó khi nói chuyện với mấy bé, lúc đó nhìn nó như thiên thần vậy. Không chỉ có hắn mà Quân gần như cũng bị nụ cười của nó "hớp hồn" làm tim cậu đập chệch đi mấy nhịp "chết tiệt, mình sao vậy nè. Không được, không được. Cậu ấy đã có hôn ước, mình không thể chen vào. Mình chỉ coi cô ấy là bạn. Đúng rồi, mọi người đều là bạn, là bạn thôi"Quân tự an ủi mình, bỗng cậu nhớ lại ánh mắt như hút hồn của nó khi cậu đang hiểu lầm ba mình. Hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu làm cậu khó chịu lắc mạnh đầu, cố xua đi những hình ảnh đó, cậu không muốn là người thứ ba
-Quân, cậu sao vậy?-Tuấn mập đứng kế bên thấy biểu hiện lạ của Quân thì hỏi thăm
-Không có gì đâu, mình hơi nhức đầu tí thôi-Quân chối
-Ừ, mệt thì cậu nên nghỉ ngơi đi kẻo bị gì mọi người lại lo.
-Ừ, cảm ơn cậu
Trong lúc mấy đứa nhỏ ăn thì cả bọn kéo nhau lại làm quen với từng bé rồi hỏi han đủ điều. Còn nó thì kéo dì Mai ra ngoài vườn. Ở đây là một vườn rau có rất nhiều loại rau củ do chính tay dì Mai trồng và chăm sóc.
-Có chuyện gì vậy con?-dì Mai hỏi nó
-Dì cầm lấy chút quà của con để tu sửa lại căn nhà cho các em.-nó không dài dòng vào luôn vấn đề rồi dúi vào tay dì 1 túi nhỏ màu đen.
-Thôi con ạ, dì không nhận được đâu. Con giúp mái ấm nhiều quá rồi, dì không thể nhận sự giúp đỡ của con nữa-dì Mai lắc đầu từ chối
-Dì cứ nhận mà chăm cho mấy bé-nó cứ dúi túi tiền vào tay dì Mai
-Nhưng....
-Dì đừng có nhưng gì nữa mà. Dì cứ cầm đi. À hay dì cứ coi như là con cho các bé nhà, vậy là dì cầm giùm mấy đứa nhỏ nên dì không được từ chối đâu đó-nó nói một dăng
-Dì...cảm ơn con-dì Mai cuối cùng cũng nhận tiền nó đưa cho
2 người cùng tiến vào bên trong, các bé đã ăn cơm xong. Bé nào cũng ngoan, ăn cơm xong biết tự động dọn xuống không cần ai nhắc nhở. Cả lớp cùng nhau chơi đùa và phát quà cho mấy bé rất vui vẻ.
Ai cũng yêu quý mấy bé vì nét dễ thương đáng yêu của mấy bé và mấy bé cũng rất quý cả lớp. Mọi người cùng nhau chơi đùa vui vẻ mãi đến 5h chiều mới chịu cùng nhau ra về trong sự "níu kéo" của mấy bé nên cuối cùng phải 5:30 mới có thể "dứt khoát" ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.