Chương 9: Những Âm Mưu Chưa Được Hé Lộ
Nguyệt Linh Diệu
01/12/2024
Lâm Uyển Hi ngồi im trong phòng, lòng đầy suy tư. Từ khi gặp Diệp Trần Mặc, nàng càng cảm thấy hoang mang hơn về con đường mình sắp đi. Kiếp trước, nàng không hề biết rằng Diệp Thừa Hàn lại có những âm mưu sâu xa như vậy. Nhưng kiếp này, nàng không thể để bản thân mắc phải sai lầm một lần nữa.
Ánh mắt nàng rơi vào chiếc gương đồng trước mặt, hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt gương. Một cô gái ngây ngô, quá tin người, đã khiến gia tộc mình phải chu di cửu tộc. Nàng không thể để lịch sử lặp lại, đặc biệt là khi nàng biết rõ rằng Diệp Thừa Hàn, dù ở ngoài mặt có vẻ hiền hòa, nhưng thực chất lại là kẻ lợi dụng tất cả những gì có thể để đạt được mục đích.
Nhưng nếu Diệp Trần Mặc đã nhắc nhở nàng, liệu hắn có thật lòng quan tâm đến nàng không? Lâm Uyển Hi tự hỏi trong lòng, đôi mắt hơi nhíu lại. Tại sao hắn lại luôn xuất hiện đúng lúc như vậy? Hắn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, không quan tâm đến ai, thế nhưng vì sao lại ra tay giúp nàng nhiều lần như vậy?
Nàng không thể hiểu được. Và càng không thể để bản thân rơi vào cái bẫy của Diệp Thừa Hàn thêm lần nữa.
Ngày hôm sau, nàng được gọi đến điện Thừa Tướng. Bước vào trong, nàng thấy cha mình đang đứng nói chuyện với một vị khách không mời mà đến—Diệp Thừa Hàn. Lần này, hắn không tỏ ra dịu dàng như mọi khi mà lại nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo như sóng vỗ vào bờ đá.
“Uyển Hi, đến đây con.” Thừa Tướng nhìn nàng, rồi ra hiệu cho nàng ngồi.
“Thưa phụ thân.” Lâm Uyển Hi cung kính cúi đầu, nhưng ánh mắt không dám nhìn Diệp Thừa Hàn.
Diệp Thừa Hàn hơi nhướng mày, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. “Uyển Hi, hôm nay ta đến đây không phải để thảo luận chuyện hôn sự của chúng ta. Ta có việc muốn nói với cha của nàng.”
Lâm Uyển Hi chớp mắt, bất giác ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không nói gì.
“Vương gia, không biết có chuyện gì quan trọng?” Thừa Tướng lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Diệp Thừa Hàn đặt tay lên bàn, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy. “Báo cáo về tình hình các mối quan hệ chính trị gần đây trong triều đã có những thay đổi lớn. Nếu không hành động ngay, gia tộc của các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Lâm Uyển Hi ngạc nhiên. “Gia tộc của thiếp sẽ gặp nguy hiểm?”
“Đúng vậy.” Diệp Thừa Hàn đáp lại, ánh mắt không rời nàng. “Những cuộc tranh đấu trong cung không phải chuyện của một mình Tứ hoàng tử hay gia tộc của các ngươi. Tuy nhiên, ta đã nắm được một số thông tin quan trọng. Nếu không có sự hỗ trợ, gia tộc Thừa tướng sẽ khó tránh khỏi tổn hại.”
Lâm Uyển Hi cảm thấy như có một cú sốc tinh thần. Tất cả những gì nàng tưởng chừng như yên ổn bỗng chốc sụp đổ trước mắt. Nếu như Diệp Thừa Hàn thực sự có thể giúp gia tộc nàng, vậy thì tại sao hắn lại có vẻ không thực lòng đối với nàng như vậy?
“Nhưng… tại sao lại là ngài?” Nàng không thể không lên tiếng.
Diệp Thừa Hàn không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, ánh mắt trông có vẻ nguy hiểm. “Vì nếu không phải là ta, sẽ không ai cứu nổi các ngươi.”
Nàng nuốt nước bọt, nhìn cha mình. Thừa Tướng không tỏ ra gì nhiều, nhưng trong ánh mắt ông, Lâm Uyển Hi cảm nhận được một sự lo lắng chưa từng thấy.
Cuối buổi, khi Diệp Thừa Hàn rời đi, Lâm Uyển Hi một mình đứng trong phòng. Cảm giác lo lắng lại ùa về. Kiếp trước, nàng đã quá tin vào hắn, nhưng giờ đây, nàng đã không còn mù quáng như trước.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay cửa.
“Vương gia?” Lâm Uyển Hi đứng bật dậy, đôi mắt bất ngờ.
Diệp Trần Mặc, không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng nàng. Đôi mắt hắn lạnh lùng và sắc bén như vừa mới đi ra từ trận chiến.
“Ngươi vẫn còn suy nghĩ về chuyện hôm qua sao?” Hắn hỏi, ánh mắt không rời nàng, mang theo một sự phức tạp mà nàng không thể hiểu được.
“Vương gia, ngài đến đây làm gì?” Lâm Uyển Hi khẽ hỏi.
Diệp Trần Mặc bước vào, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt nàng một lúc lâu rồi mới trả lời. “Không phải ta muốn giúp ngươi, mà là không muốn ngươi tiếp tục mắc sai lầm.”
“Giúp?” Lâm Uyển Hi cười nhẹ. “Ngài nghĩ mình có thể giúp tôi sao?”
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. “Nếu ngươi không muốn tất cả mọi người trong gia tộc mình phải chịu khổ, tốt nhất là đừng tiếp tục tin tưởng Diệp Thừa Hàn. Hắn không phải là người mà ngươi có thể giao phó số phận.”
Những lời của Diệp Trần Mặc giống như một cú đấm mạnh vào trái tim nàng. Nàng chỉ có thể nhìn hắn mà không biết phải nói gì.
Kết thúc chương 9.
Ánh mắt nàng rơi vào chiếc gương đồng trước mặt, hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt gương. Một cô gái ngây ngô, quá tin người, đã khiến gia tộc mình phải chu di cửu tộc. Nàng không thể để lịch sử lặp lại, đặc biệt là khi nàng biết rõ rằng Diệp Thừa Hàn, dù ở ngoài mặt có vẻ hiền hòa, nhưng thực chất lại là kẻ lợi dụng tất cả những gì có thể để đạt được mục đích.
Nhưng nếu Diệp Trần Mặc đã nhắc nhở nàng, liệu hắn có thật lòng quan tâm đến nàng không? Lâm Uyển Hi tự hỏi trong lòng, đôi mắt hơi nhíu lại. Tại sao hắn lại luôn xuất hiện đúng lúc như vậy? Hắn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, không quan tâm đến ai, thế nhưng vì sao lại ra tay giúp nàng nhiều lần như vậy?
Nàng không thể hiểu được. Và càng không thể để bản thân rơi vào cái bẫy của Diệp Thừa Hàn thêm lần nữa.
Ngày hôm sau, nàng được gọi đến điện Thừa Tướng. Bước vào trong, nàng thấy cha mình đang đứng nói chuyện với một vị khách không mời mà đến—Diệp Thừa Hàn. Lần này, hắn không tỏ ra dịu dàng như mọi khi mà lại nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo như sóng vỗ vào bờ đá.
“Uyển Hi, đến đây con.” Thừa Tướng nhìn nàng, rồi ra hiệu cho nàng ngồi.
“Thưa phụ thân.” Lâm Uyển Hi cung kính cúi đầu, nhưng ánh mắt không dám nhìn Diệp Thừa Hàn.
Diệp Thừa Hàn hơi nhướng mày, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. “Uyển Hi, hôm nay ta đến đây không phải để thảo luận chuyện hôn sự của chúng ta. Ta có việc muốn nói với cha của nàng.”
Lâm Uyển Hi chớp mắt, bất giác ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không nói gì.
“Vương gia, không biết có chuyện gì quan trọng?” Thừa Tướng lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Diệp Thừa Hàn đặt tay lên bàn, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy. “Báo cáo về tình hình các mối quan hệ chính trị gần đây trong triều đã có những thay đổi lớn. Nếu không hành động ngay, gia tộc của các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Lâm Uyển Hi ngạc nhiên. “Gia tộc của thiếp sẽ gặp nguy hiểm?”
“Đúng vậy.” Diệp Thừa Hàn đáp lại, ánh mắt không rời nàng. “Những cuộc tranh đấu trong cung không phải chuyện của một mình Tứ hoàng tử hay gia tộc của các ngươi. Tuy nhiên, ta đã nắm được một số thông tin quan trọng. Nếu không có sự hỗ trợ, gia tộc Thừa tướng sẽ khó tránh khỏi tổn hại.”
Lâm Uyển Hi cảm thấy như có một cú sốc tinh thần. Tất cả những gì nàng tưởng chừng như yên ổn bỗng chốc sụp đổ trước mắt. Nếu như Diệp Thừa Hàn thực sự có thể giúp gia tộc nàng, vậy thì tại sao hắn lại có vẻ không thực lòng đối với nàng như vậy?
“Nhưng… tại sao lại là ngài?” Nàng không thể không lên tiếng.
Diệp Thừa Hàn không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, ánh mắt trông có vẻ nguy hiểm. “Vì nếu không phải là ta, sẽ không ai cứu nổi các ngươi.”
Nàng nuốt nước bọt, nhìn cha mình. Thừa Tướng không tỏ ra gì nhiều, nhưng trong ánh mắt ông, Lâm Uyển Hi cảm nhận được một sự lo lắng chưa từng thấy.
Cuối buổi, khi Diệp Thừa Hàn rời đi, Lâm Uyển Hi một mình đứng trong phòng. Cảm giác lo lắng lại ùa về. Kiếp trước, nàng đã quá tin vào hắn, nhưng giờ đây, nàng đã không còn mù quáng như trước.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay cửa.
“Vương gia?” Lâm Uyển Hi đứng bật dậy, đôi mắt bất ngờ.
Diệp Trần Mặc, không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng nàng. Đôi mắt hắn lạnh lùng và sắc bén như vừa mới đi ra từ trận chiến.
“Ngươi vẫn còn suy nghĩ về chuyện hôm qua sao?” Hắn hỏi, ánh mắt không rời nàng, mang theo một sự phức tạp mà nàng không thể hiểu được.
“Vương gia, ngài đến đây làm gì?” Lâm Uyển Hi khẽ hỏi.
Diệp Trần Mặc bước vào, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt nàng một lúc lâu rồi mới trả lời. “Không phải ta muốn giúp ngươi, mà là không muốn ngươi tiếp tục mắc sai lầm.”
“Giúp?” Lâm Uyển Hi cười nhẹ. “Ngài nghĩ mình có thể giúp tôi sao?”
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. “Nếu ngươi không muốn tất cả mọi người trong gia tộc mình phải chịu khổ, tốt nhất là đừng tiếp tục tin tưởng Diệp Thừa Hàn. Hắn không phải là người mà ngươi có thể giao phó số phận.”
Những lời của Diệp Trần Mặc giống như một cú đấm mạnh vào trái tim nàng. Nàng chỉ có thể nhìn hắn mà không biết phải nói gì.
Kết thúc chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.