Chương 13
Xuân Quang Vô Hạn
25/07/2023
Tù trưởng lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề mở miệng ngăn cản.
Những người này hắn đều không thích, muốn đi thì cứ đi.
Không có mồi lửa thì chẳng qua là tự tìm đường chết mà thôi!
Cuối cùng, Ô Lâm bọn họ quyết định cùng nhau rời khỏi bộ lạc!
Chỉ là người nhà bọn hắn có hơi do dự bất an, không biết có phải rời đi thật hay không.
Một nữ nhân núp ở phía sau nghe được đối thoại của bọn họ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Vài giây sau, nàng đi ra nhìn một dũng sĩ sau lưng Ô Lâm không chút lưu tình nói: "Đại Cước, ta sẽ không rời khỏi bộ lạc. Nếu ngươi muốn đi thì chúng ta phải giải trừ khế ước trước!"
Nữ nhân này đại khái hai mươi tuổi, tuy da mặt cũng ngăm đen nhưng dáng người tương đối đầy đặn cho nên khá được các nam nhân chào đón.
Nói cho cùng như vậy dễ sinh con hơn, vào mùa đông cũng không dễ dàng lạnh chết hay đói chết.
Đại Cước nghe được lời của nữ nhân kia, mở to hai mắt không dám tin nổi: "Mân Côi*, ngươi muốn giải trừ khế ước với ta sao?"
*: Thật ra bản convert ghi tên của bà ấy là Hoa Hồng, nhưng mà tui không thích như thế nên đổi sang âm Hán Việt. Tìm một hồi thì thấy có hai cách gọi, một là Môi Côi, hai là Mân Côi. Tui thấy Mân Côi thuận miệng hơn nên để vậy.
"Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi còn mơ tưởng ta sẽ rời khỏi doanh địa an toàn ra ngoài làm mồi cho hung thú sao? Ngươi tưởng rằng ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Ngươi muốn đi thì tự đi đi!" Nữ nhân chanh chua nói xong liền đi về hướng tù trưởng: "Sơn Cước, ta đồng ý cùng ngươi lập khế ước".
Sơn Cước nghe được lời này lập tức vui như nở hoa.
Mân Côi cường tráng xinh đẹp như vậy, bình thường có không ít người tranh giành nàng đâu!
"Đại Cước, ngươi không muốn giải trừ khế ước cũng được, nhưng ngươi phải ở lại bộ lạc. Ngươi cũng không đành lòng nhìn ta ăn đói mặc rách làm mồi cho dã thú đâu nhỉ?" Mân Côi dùng một đôi mắt tam giác ngược liếc nhìn Bách Nhĩ.
Hừ, không biết Đại Cước có phải là điên rồi không, vậy mà đi tin lời Bách Nhĩ nói!
Tự hắn còn không nuôi nổi mình kia kìa!
Đại Cước thoạt nhìn cao lớn hàm hậu, đại khái trên dưới ba mươi tuổi. Đối mặt với yêu cầu của Mân Côi, hắn trầm mặc cúi đầu nhìn mặt đất.
Hắn rất vất vả mới dỗ nàng lập thành khế ước, mỗi ngày cho nàng rất nhiều thịt để ăn cho nên nàng so với nữ nhân khác mập hơn một ít. Tuy rằng không làm việc gì nhưng sinh con rất giỏi. Nàng đã thay người khác sinh hai đứa rồi, nếu mùa đông qua đi cũng sinh cho mình một đứa...
"Đại Cước, ngươi còn muốn ở lại chỗ này sao?" Ô Lâm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Mân Côi và Sơn Cước đang đắc ý.
Đừng tưởng rằng hắn không thấy vừa rồi nàng và tù trưởng trao đổi ánh mắt với nhau!
Tù trưởng rõ ràng là muốn đả kích bọn họ, làm cho họ có rời đi được cũng không thoải mái!
Bách Nhĩ từ sau Thương Viêm đi ra: "Đại Cước, tự ngươi suy xét rõ ràng đi, ta không phải ai cũng cần, ta chỉ cần người tình nguyện theo ta, tin tưởng ta! Nhưng mà ta có thể đảm bảo, chỉ cần ngươi theo ta về sau tuyệt đối sẽ không bị đói, hơn nữa muốn tìm một bạn lữ không phải chuyện khó gì!"
Nữ nhân nơi hoang dã tương đối quý trọng, cơ bản là thay phiên sinh con cho mấy nam nhân này. Không có quan hệ phu thê ổn định, ai có thể cho các nàng ăn no thì sinh con cho người ấy.
Bách Nhĩ đề cao thanh âm, cười tủm tỉm nhìn Mân Côi: "Sau này ta sẽ tìm cho ngươi một nữ nhân khác, nàng chỉ thuộc về ngươi, chỉ sinh con cho một mình ngươi!"
Nghe được lời này, trong đầu mọi người đều "ong" lên một tiếng.
Một nữ nhân chỉ sinh con cho một nam nhân duy nhất? Bọn họ chưa từng nghe qua chuyện này!
Đại Cước cả người run lên, trên gương mặt hàm hậu không tự chủ được hiện ra chút chờ mong, trong lòng không khỏi tưởng tượng đến tình cảnh mà Bách Nhĩ miêu tả.
Nếu thật sự có một người bạn lữ thuộc về mình thì tốt biết mấy!
Mân Côi trào phúng dùng đôi mắt tam giác ngược quét mắt nhìn Đại Cước từ trên xuống, khinh thường nói: "Hừ, cho dù có nữ nhân như vậy thật đi nữa, dựa vào ngươi có thể nuôi nổi nàng sao?"
Ánh sáng trong mắt Đại Cước lần nữa tối đi.
"Nuôi không nổi thì có quan hệ gì tới ngươi?" Bách Nhĩ ngăn trước mặt Đại Cước, trước tiên an ủi hắn một phen sau đó khinh thường nhìn Mân Côi.
Thương Viêm trầm mặt: "Đại Cước, ngày hôm qua ngươi cũng thấy được Bách Nhĩ như thế nào rồi".
"Đúng vậy Đại Cước, chúng ta phải tin tưởng Thương Viêm!" Ô Lâm cười rộ lên.
Hắc Thạch vuốt tóc mấy đứa nhỏ nhà mình, đau lòng nhìn ba khuôn mặt gầy nhom đen nhẻm, trong lòng càng thêm kiên định chuyện rời đi.
Dựa vào một mình hắn đi săn chắc chắn không thể nuôi sống bọn nhỏ, chỉ có đi theo Bách Nhĩ thu thập mới không bị đói. Hôm qua là ngày bọn họ ăn no nhất từ trước đến nay!
Tù trưởng chuyển động tròng mắt, cười như không cười: "Bách Nhĩ thương tổn đến Bạch Linh, ta có lòng tốt tha cho các ngươi rời đi đã là cực hạn, cho nên các ngươi không thể mang mồi lửa theo".
Cái gì?
Không thể mang theo mồi lửa?
Ô Lâm và Hắc Thạch sắc mặt đại biến, ngay cả mặt Thương Viêm cũng trở nên xanh mét.
Ở hoang dã mọi người đều biết lửa chính là sinh mệnh, không có lửa làm sao sống sót được? Buổi tối lấy gì xua đuổi dã thú, mùa đông lấy gì sưởi ấm, còn thịt phải nấu chín thế nào đây?
Không có lửa thì chẳng làm được gì cả!
Mọi người vốn dĩ kiên định lại trở nên dao động. Người nhà của các dũng sĩ đã thu thập xong da thú và bồn gỗ, đứng bên người dũng sĩ nhà mình chuẩn bị rời khỏi bộ lạc bất kì lúc nào, giờ phút này đều bị lời nói của tù trưởng dọa sợ đánh rơi đồ vật trên đất, không dám nói gì.
Không có lửa cho dù may mắn tìm được đồ ăn thì cũng sẽ bị lạnh chết trong mùa đông mà thôi!
Sắc mặt của Ô Lâm bọn họ vô cùng khó coi, không khi sôi nổi trở nên đông cứng, hơi thở tuyệt vọng dần lan tràn.
Hắc Thạch sờ đầu bọn nhỏ cười khổ một tiếng, hắn tuyệt vọng lắc đầu, trên gương mặt ngăm đen đầy đau khổ. Những dũng sĩ đến chết cũng không sợ này, đã hoàn toàn bị đánh bại.
Một chiêu này của tù trưởng quả là ngoan độc đến cực điểm!
(Mẹ nó chứ! Đúng là cha con với nhỏ Bạch Linh mà!)
"Thương Viêm, chúng ta....không thể cùng ngươi rời đi...." Ô Lâm bọn họ nhẫn tâm quay đầu, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào.
Nếu như có lửa thì cho dù nguy hiểm thế nào họ cũng sẽ tình nguyện thử một lần. Nhưng mà không có lửa chắc chắn là phải chết, bọn họ không thể để người nhà cùng đi chịu chết được!
Tù trưởng âm hiểm cười, tròng mắt vẩn đục đầy khủng bố đáng sợ: "Lửa là trời cao chúc phúc cho bộ lạc chúng ta, loại người tâm địa ác độc như Bách Nhĩ và kẻ bị nguyền rủa là Thương Viêm thì không được hưởng dụng sự ấm áp của lửa. Đây chính là chỉ thị của trời cao!"
(Cái qq chứ chỉ thị của trời cao đếch gì)
"A phụ, bọn họ cũng có thể dùng hai viên tinh hạch của cự thứ thú hiến tế cho trời cao để rửa sạch tội ác trên người mà. Đến lúc đó có thể lấy được mồi lửa rồi". Một đạo thanh âm mang theo ý cười truyền đến.
Bách Nhĩ nhìn Bạch Linh sắc mặt hơi tiều tụy cười nhạt đi tới, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Xích Vĩ đi theo sau một tay đỡ nàng, sắc mặt hai người đều có chút xanh.
Phụt.
Xem ra độc tính của vô căn thảo còn chưa tốt lắm, hai người kia vậy mà còn đứng lên được.
Xích Vĩ nhìn Thương Viêm, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, lạnh lùng nói: "Thương Viêm, ngươi không phải đối với Bách Nhĩ rất tốt sao? Sẽ không luyến tiếc chỉ hai viên tinh hạch đó chứ?"
Thương Viêm nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm, hai viên tinh hạch cự thứ thú liền ở trong lòng bàn tay hắn.
Bách Nhĩ vội vàng nhéo sau eo Thương Viêm một cái, xúc cảm rắn chắc cực kì đã!
"Không cần cho hắn, ta có biện pháp". Bách Nhĩ không những sờ soạng eo Thương Viêm còn nhón chân lên nhả khí bên tai hắn.
Muốn dời mồi lửa đi chẳng phải chuyện gì khó!
Ha ha, mồi lửa đã có từ thời Hoa Quốc cổ đại, que diêm ở Châu Âu là căn cứ vào đó làm ra đấy nhé!
Trí tuệ của người xưa là điều mà người khác tưởng tượng không nổi nha.
Nhưng mà muốn làm ra cần thời gian để tìm kiếm vật liệu, hắn bây giờ còn chưa có tìm được.
Bách Nhĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tù trưởng, ta đồng ý rời bộ lạc, nhưng mà có thể để mọi người ở lại nghỉ ngơi một ngày không? Ta sẽ dùng thịt một con cự thứ thú để đổi".
Bách Nhĩ ra quyết định này trong lúc nhìn người nhà của các dũng sĩ, vẻ mặt còn rất không nỡ giống như là bất đắc dĩ phải làm vì sợ người ta không chịu đi cùng hắn vậy.
Tù trưởng cũng không nghi ngờ, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy một con cự thứ thú rất nhiều thịt mà bọn hắn cũng cần thịt cho nên đồng ý. Lại nói, Bách Nhĩ không còn thịt ăn thì càng dễ chết đi hơn.
"Được, ngày mai các ngươi phải rời đi". Tù trưởng âm trầm cười: " Sơn Cước, theo hắn đi lấy thịt ".
Bạch Linh dựa vào lồng ngực Xích Vĩ, gương mặt tái nhợt lộ ra tươi cười, tâm tình thoải mái.
Bách Nhĩ phỏng chừng là luyến tiếc muốn chết nhỉ? Ở lại một đêm cũng chỉ là hưởng thụ ánh lửa ấm áp thêm chút mà thôi, cứ quý trọng cho tốt đi. Dù sao cũng là dùng nhiều thịt như vậy để đổi mà.
"Vâng".
Trên mặt Sơn Cước và Mân Côi hiện lên tham lam, Mân Côi thèm đến liếm môi, đắc ý nói: " Đại Cước, ngươi nhìn xem, chỉ có ở lại bộ lạc mới có thịt ăn ".
Đại Cước không để ý tới nàng, cũng không níu kéo như trước.
Nữ nhân này không đáng để hắn dùng thịt nuôi dưỡng!
Trò khôi hài buổi sáng sớm kết thúc khi tù trưởng phái người đi lấy mấy trăm cân thịt của Bách Nhĩ.
Bạch Linh nhỏ giọng nói lúc ngang qua Bách Nhĩ: " Hy vọng còn nhìn thấy ngươi sau khi hết mùa đông ".
Đừng có mà bị đông chết ở gần doanh địa nha, sẽ dụ rất nhiều hung thú gây bất lợi cho bộ lạc đó~
Sau khi đám người tù trưởng rời đi, người vây xem đều tản ra, nên làm gì thì làm, không ai để ý những người phải rời khỏi bộ lạc này.
Dù sao sau này cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ nữa. Ai bảo bọn họ nghĩ quẩn muốn đi chứ. Haiz, chắc là đầu óc bị hung thú đá hư rồi mới muốn đi cùng Bách Nhĩ. Hắn thu thập đủ đồ ăn được sao?
Ha ha ha ha.
Ô Lâm và Hắc Thạch yên lặng trấn an người nhà, mọi người đều trầm mặc, không khí ngột ngạt bao trùm xung quanh mười chín người.
Đúng vậy, tình nguyện đi cùng Thương Viêm và Bách Nhĩ tổng cộng có mười chín người.
Trong đó bao gồm Ô Lâm và bạn lữ của hắn, Hắc Thạch và ba đứa nhỏ, hai người khác và bạn lữ của họ, thêm hai người không có bạn lữ, còn một người cũng không có bạn lữ nhưng có a phụ và a mẫu. Tính thêm một nhà ba người Thương Viêm và Bách Nhĩ là vừa đủ.
Trong đám người bọn họ chỉ có bốn nữ nhân, đó là cộng cả con gái của Hắc Thạch vào. Cho nên dễ dàng thấy được nữ nhân ở hoang dã ít tới mức nào.
Mười lăm so với bốn a....
Bách Nhĩ gãi đầu, hi vọng sau này bộ lạc của bọn họ trở nên mạnh hơn sẽ có thêm nhiều nữ nhân tới gia nhập vào, nếu không hắn thật sự không biết đi đâu tìm nữ nhân cho mấy cây gậy phát sáng này nữa. Muốn lập ra chế độ một vợ một chồng quả là gánh nặng đường xa mà!
Nhưng mà ở hoang dã ít nữ nhân chỉ là do sinh tồn quá khó khăn, chỉ cần sau này hoàn cảnh sống tốt lên thì sẽ có nhiều nữ nhân sống sót hơn rồi!
Bách Nhĩ trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, hắn cũng biết mọi người rầu rĩ như vậy là vì lo lắng không có mồi lửa. Tuy rằng hắn nắm chắc cách mang mồi lửa đi nhưng bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, hắn sợ có người không giữ được bí mật bị tù trưởng biết được thì phiền toái.
Những người này hắn đều không thích, muốn đi thì cứ đi.
Không có mồi lửa thì chẳng qua là tự tìm đường chết mà thôi!
Cuối cùng, Ô Lâm bọn họ quyết định cùng nhau rời khỏi bộ lạc!
Chỉ là người nhà bọn hắn có hơi do dự bất an, không biết có phải rời đi thật hay không.
Một nữ nhân núp ở phía sau nghe được đối thoại của bọn họ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Vài giây sau, nàng đi ra nhìn một dũng sĩ sau lưng Ô Lâm không chút lưu tình nói: "Đại Cước, ta sẽ không rời khỏi bộ lạc. Nếu ngươi muốn đi thì chúng ta phải giải trừ khế ước trước!"
Nữ nhân này đại khái hai mươi tuổi, tuy da mặt cũng ngăm đen nhưng dáng người tương đối đầy đặn cho nên khá được các nam nhân chào đón.
Nói cho cùng như vậy dễ sinh con hơn, vào mùa đông cũng không dễ dàng lạnh chết hay đói chết.
Đại Cước nghe được lời của nữ nhân kia, mở to hai mắt không dám tin nổi: "Mân Côi*, ngươi muốn giải trừ khế ước với ta sao?"
*: Thật ra bản convert ghi tên của bà ấy là Hoa Hồng, nhưng mà tui không thích như thế nên đổi sang âm Hán Việt. Tìm một hồi thì thấy có hai cách gọi, một là Môi Côi, hai là Mân Côi. Tui thấy Mân Côi thuận miệng hơn nên để vậy.
"Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi còn mơ tưởng ta sẽ rời khỏi doanh địa an toàn ra ngoài làm mồi cho hung thú sao? Ngươi tưởng rằng ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Ngươi muốn đi thì tự đi đi!" Nữ nhân chanh chua nói xong liền đi về hướng tù trưởng: "Sơn Cước, ta đồng ý cùng ngươi lập khế ước".
Sơn Cước nghe được lời này lập tức vui như nở hoa.
Mân Côi cường tráng xinh đẹp như vậy, bình thường có không ít người tranh giành nàng đâu!
"Đại Cước, ngươi không muốn giải trừ khế ước cũng được, nhưng ngươi phải ở lại bộ lạc. Ngươi cũng không đành lòng nhìn ta ăn đói mặc rách làm mồi cho dã thú đâu nhỉ?" Mân Côi dùng một đôi mắt tam giác ngược liếc nhìn Bách Nhĩ.
Hừ, không biết Đại Cước có phải là điên rồi không, vậy mà đi tin lời Bách Nhĩ nói!
Tự hắn còn không nuôi nổi mình kia kìa!
Đại Cước thoạt nhìn cao lớn hàm hậu, đại khái trên dưới ba mươi tuổi. Đối mặt với yêu cầu của Mân Côi, hắn trầm mặc cúi đầu nhìn mặt đất.
Hắn rất vất vả mới dỗ nàng lập thành khế ước, mỗi ngày cho nàng rất nhiều thịt để ăn cho nên nàng so với nữ nhân khác mập hơn một ít. Tuy rằng không làm việc gì nhưng sinh con rất giỏi. Nàng đã thay người khác sinh hai đứa rồi, nếu mùa đông qua đi cũng sinh cho mình một đứa...
"Đại Cước, ngươi còn muốn ở lại chỗ này sao?" Ô Lâm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Mân Côi và Sơn Cước đang đắc ý.
Đừng tưởng rằng hắn không thấy vừa rồi nàng và tù trưởng trao đổi ánh mắt với nhau!
Tù trưởng rõ ràng là muốn đả kích bọn họ, làm cho họ có rời đi được cũng không thoải mái!
Bách Nhĩ từ sau Thương Viêm đi ra: "Đại Cước, tự ngươi suy xét rõ ràng đi, ta không phải ai cũng cần, ta chỉ cần người tình nguyện theo ta, tin tưởng ta! Nhưng mà ta có thể đảm bảo, chỉ cần ngươi theo ta về sau tuyệt đối sẽ không bị đói, hơn nữa muốn tìm một bạn lữ không phải chuyện khó gì!"
Nữ nhân nơi hoang dã tương đối quý trọng, cơ bản là thay phiên sinh con cho mấy nam nhân này. Không có quan hệ phu thê ổn định, ai có thể cho các nàng ăn no thì sinh con cho người ấy.
Bách Nhĩ đề cao thanh âm, cười tủm tỉm nhìn Mân Côi: "Sau này ta sẽ tìm cho ngươi một nữ nhân khác, nàng chỉ thuộc về ngươi, chỉ sinh con cho một mình ngươi!"
Nghe được lời này, trong đầu mọi người đều "ong" lên một tiếng.
Một nữ nhân chỉ sinh con cho một nam nhân duy nhất? Bọn họ chưa từng nghe qua chuyện này!
Đại Cước cả người run lên, trên gương mặt hàm hậu không tự chủ được hiện ra chút chờ mong, trong lòng không khỏi tưởng tượng đến tình cảnh mà Bách Nhĩ miêu tả.
Nếu thật sự có một người bạn lữ thuộc về mình thì tốt biết mấy!
Mân Côi trào phúng dùng đôi mắt tam giác ngược quét mắt nhìn Đại Cước từ trên xuống, khinh thường nói: "Hừ, cho dù có nữ nhân như vậy thật đi nữa, dựa vào ngươi có thể nuôi nổi nàng sao?"
Ánh sáng trong mắt Đại Cước lần nữa tối đi.
"Nuôi không nổi thì có quan hệ gì tới ngươi?" Bách Nhĩ ngăn trước mặt Đại Cước, trước tiên an ủi hắn một phen sau đó khinh thường nhìn Mân Côi.
Thương Viêm trầm mặt: "Đại Cước, ngày hôm qua ngươi cũng thấy được Bách Nhĩ như thế nào rồi".
"Đúng vậy Đại Cước, chúng ta phải tin tưởng Thương Viêm!" Ô Lâm cười rộ lên.
Hắc Thạch vuốt tóc mấy đứa nhỏ nhà mình, đau lòng nhìn ba khuôn mặt gầy nhom đen nhẻm, trong lòng càng thêm kiên định chuyện rời đi.
Dựa vào một mình hắn đi săn chắc chắn không thể nuôi sống bọn nhỏ, chỉ có đi theo Bách Nhĩ thu thập mới không bị đói. Hôm qua là ngày bọn họ ăn no nhất từ trước đến nay!
Tù trưởng chuyển động tròng mắt, cười như không cười: "Bách Nhĩ thương tổn đến Bạch Linh, ta có lòng tốt tha cho các ngươi rời đi đã là cực hạn, cho nên các ngươi không thể mang mồi lửa theo".
Cái gì?
Không thể mang theo mồi lửa?
Ô Lâm và Hắc Thạch sắc mặt đại biến, ngay cả mặt Thương Viêm cũng trở nên xanh mét.
Ở hoang dã mọi người đều biết lửa chính là sinh mệnh, không có lửa làm sao sống sót được? Buổi tối lấy gì xua đuổi dã thú, mùa đông lấy gì sưởi ấm, còn thịt phải nấu chín thế nào đây?
Không có lửa thì chẳng làm được gì cả!
Mọi người vốn dĩ kiên định lại trở nên dao động. Người nhà của các dũng sĩ đã thu thập xong da thú và bồn gỗ, đứng bên người dũng sĩ nhà mình chuẩn bị rời khỏi bộ lạc bất kì lúc nào, giờ phút này đều bị lời nói của tù trưởng dọa sợ đánh rơi đồ vật trên đất, không dám nói gì.
Không có lửa cho dù may mắn tìm được đồ ăn thì cũng sẽ bị lạnh chết trong mùa đông mà thôi!
Sắc mặt của Ô Lâm bọn họ vô cùng khó coi, không khi sôi nổi trở nên đông cứng, hơi thở tuyệt vọng dần lan tràn.
Hắc Thạch sờ đầu bọn nhỏ cười khổ một tiếng, hắn tuyệt vọng lắc đầu, trên gương mặt ngăm đen đầy đau khổ. Những dũng sĩ đến chết cũng không sợ này, đã hoàn toàn bị đánh bại.
Một chiêu này của tù trưởng quả là ngoan độc đến cực điểm!
(Mẹ nó chứ! Đúng là cha con với nhỏ Bạch Linh mà!)
"Thương Viêm, chúng ta....không thể cùng ngươi rời đi...." Ô Lâm bọn họ nhẫn tâm quay đầu, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào.
Nếu như có lửa thì cho dù nguy hiểm thế nào họ cũng sẽ tình nguyện thử một lần. Nhưng mà không có lửa chắc chắn là phải chết, bọn họ không thể để người nhà cùng đi chịu chết được!
Tù trưởng âm hiểm cười, tròng mắt vẩn đục đầy khủng bố đáng sợ: "Lửa là trời cao chúc phúc cho bộ lạc chúng ta, loại người tâm địa ác độc như Bách Nhĩ và kẻ bị nguyền rủa là Thương Viêm thì không được hưởng dụng sự ấm áp của lửa. Đây chính là chỉ thị của trời cao!"
(Cái qq chứ chỉ thị của trời cao đếch gì)
"A phụ, bọn họ cũng có thể dùng hai viên tinh hạch của cự thứ thú hiến tế cho trời cao để rửa sạch tội ác trên người mà. Đến lúc đó có thể lấy được mồi lửa rồi". Một đạo thanh âm mang theo ý cười truyền đến.
Bách Nhĩ nhìn Bạch Linh sắc mặt hơi tiều tụy cười nhạt đi tới, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Xích Vĩ đi theo sau một tay đỡ nàng, sắc mặt hai người đều có chút xanh.
Phụt.
Xem ra độc tính của vô căn thảo còn chưa tốt lắm, hai người kia vậy mà còn đứng lên được.
Xích Vĩ nhìn Thương Viêm, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, lạnh lùng nói: "Thương Viêm, ngươi không phải đối với Bách Nhĩ rất tốt sao? Sẽ không luyến tiếc chỉ hai viên tinh hạch đó chứ?"
Thương Viêm nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm, hai viên tinh hạch cự thứ thú liền ở trong lòng bàn tay hắn.
Bách Nhĩ vội vàng nhéo sau eo Thương Viêm một cái, xúc cảm rắn chắc cực kì đã!
"Không cần cho hắn, ta có biện pháp". Bách Nhĩ không những sờ soạng eo Thương Viêm còn nhón chân lên nhả khí bên tai hắn.
Muốn dời mồi lửa đi chẳng phải chuyện gì khó!
Ha ha, mồi lửa đã có từ thời Hoa Quốc cổ đại, que diêm ở Châu Âu là căn cứ vào đó làm ra đấy nhé!
Trí tuệ của người xưa là điều mà người khác tưởng tượng không nổi nha.
Nhưng mà muốn làm ra cần thời gian để tìm kiếm vật liệu, hắn bây giờ còn chưa có tìm được.
Bách Nhĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tù trưởng, ta đồng ý rời bộ lạc, nhưng mà có thể để mọi người ở lại nghỉ ngơi một ngày không? Ta sẽ dùng thịt một con cự thứ thú để đổi".
Bách Nhĩ ra quyết định này trong lúc nhìn người nhà của các dũng sĩ, vẻ mặt còn rất không nỡ giống như là bất đắc dĩ phải làm vì sợ người ta không chịu đi cùng hắn vậy.
Tù trưởng cũng không nghi ngờ, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy một con cự thứ thú rất nhiều thịt mà bọn hắn cũng cần thịt cho nên đồng ý. Lại nói, Bách Nhĩ không còn thịt ăn thì càng dễ chết đi hơn.
"Được, ngày mai các ngươi phải rời đi". Tù trưởng âm trầm cười: " Sơn Cước, theo hắn đi lấy thịt ".
Bạch Linh dựa vào lồng ngực Xích Vĩ, gương mặt tái nhợt lộ ra tươi cười, tâm tình thoải mái.
Bách Nhĩ phỏng chừng là luyến tiếc muốn chết nhỉ? Ở lại một đêm cũng chỉ là hưởng thụ ánh lửa ấm áp thêm chút mà thôi, cứ quý trọng cho tốt đi. Dù sao cũng là dùng nhiều thịt như vậy để đổi mà.
"Vâng".
Trên mặt Sơn Cước và Mân Côi hiện lên tham lam, Mân Côi thèm đến liếm môi, đắc ý nói: " Đại Cước, ngươi nhìn xem, chỉ có ở lại bộ lạc mới có thịt ăn ".
Đại Cước không để ý tới nàng, cũng không níu kéo như trước.
Nữ nhân này không đáng để hắn dùng thịt nuôi dưỡng!
Trò khôi hài buổi sáng sớm kết thúc khi tù trưởng phái người đi lấy mấy trăm cân thịt của Bách Nhĩ.
Bạch Linh nhỏ giọng nói lúc ngang qua Bách Nhĩ: " Hy vọng còn nhìn thấy ngươi sau khi hết mùa đông ".
Đừng có mà bị đông chết ở gần doanh địa nha, sẽ dụ rất nhiều hung thú gây bất lợi cho bộ lạc đó~
Sau khi đám người tù trưởng rời đi, người vây xem đều tản ra, nên làm gì thì làm, không ai để ý những người phải rời khỏi bộ lạc này.
Dù sao sau này cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ nữa. Ai bảo bọn họ nghĩ quẩn muốn đi chứ. Haiz, chắc là đầu óc bị hung thú đá hư rồi mới muốn đi cùng Bách Nhĩ. Hắn thu thập đủ đồ ăn được sao?
Ha ha ha ha.
Ô Lâm và Hắc Thạch yên lặng trấn an người nhà, mọi người đều trầm mặc, không khí ngột ngạt bao trùm xung quanh mười chín người.
Đúng vậy, tình nguyện đi cùng Thương Viêm và Bách Nhĩ tổng cộng có mười chín người.
Trong đó bao gồm Ô Lâm và bạn lữ của hắn, Hắc Thạch và ba đứa nhỏ, hai người khác và bạn lữ của họ, thêm hai người không có bạn lữ, còn một người cũng không có bạn lữ nhưng có a phụ và a mẫu. Tính thêm một nhà ba người Thương Viêm và Bách Nhĩ là vừa đủ.
Trong đám người bọn họ chỉ có bốn nữ nhân, đó là cộng cả con gái của Hắc Thạch vào. Cho nên dễ dàng thấy được nữ nhân ở hoang dã ít tới mức nào.
Mười lăm so với bốn a....
Bách Nhĩ gãi đầu, hi vọng sau này bộ lạc của bọn họ trở nên mạnh hơn sẽ có thêm nhiều nữ nhân tới gia nhập vào, nếu không hắn thật sự không biết đi đâu tìm nữ nhân cho mấy cây gậy phát sáng này nữa. Muốn lập ra chế độ một vợ một chồng quả là gánh nặng đường xa mà!
Nhưng mà ở hoang dã ít nữ nhân chỉ là do sinh tồn quá khó khăn, chỉ cần sau này hoàn cảnh sống tốt lên thì sẽ có nhiều nữ nhân sống sót hơn rồi!
Bách Nhĩ trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, hắn cũng biết mọi người rầu rĩ như vậy là vì lo lắng không có mồi lửa. Tuy rằng hắn nắm chắc cách mang mồi lửa đi nhưng bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, hắn sợ có người không giữ được bí mật bị tù trưởng biết được thì phiền toái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.