Chương 27
Xuân Quang Vô Hạn
20/08/2023
"Làm sao vậy?" Bách Nhĩ căng thẳng: "Phát hiện dã thú ư?!"
Thương Viêm lắc đầu: "Lên đây".
" Hả?"
"Chân ngươi rách da rồi, đi chậm quá. Trời rất nhanh tối, chúng ta phải mau chóng lấy bùn đất về". Thương Viêm trầm giọng nói.
Bách Nhĩ cúi đầu nhìn hai bên đầu gối mình, lúc lăn xuống bị rách da cho nên mỗi bước đi đều rất đau.
Bây giờ có anh đẹp trai chủ động muốn cõng hắn, Bách Nhĩ làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Bắt buộc phải nắm lấy!
Bách Nhĩ mừng thầm trong lòng, lon ton chạy tới ôm cổ Thương Viêm, cả người ghé sát vào tấm lưng ngăm đen dày rộng, hai đùi quấn lấy eo Thương Viêm, giống hệt như yêu tinh động Bàn Tơ thèm muốn Đường Tăng.
Thương Viêm dừng một chút sau đó thong thả đứng lên, bàn tay to nâng mông Bách Nhĩ, chân bước nhanh tới trước.
Hì hì.
Bách Nhĩ đem mặt dán trên lưng Thương Viêm, ỷ vào chuyện Thương Viêm không nhìn thấy mà dùng sức ngửi hương vị trên người hắn.
Ừm, vì ra mồ hôi nên có hơi chua, còn có loại hương vị nam nhân hỗn tạp làm người ta an tâm, ta thích!
"Có phải nơi này không?"
Thương Viêm bỗng dừng lại, hỏi.
"A!" Bách Nhĩ tiếc nuối gật đầu: "Đúng rồi".
Sao lại nhanh đến vậy? Hắn còn chưa có ôm đủ đâu, thật muốn để Thương Viêm cõng hắn đến thiên hoang địa lão!
Thương Viêm thấy Bách Nhĩ muốn trượt xuống, môi mím chặt.
Nếu phía dưới không phải là một chỗ bằng phẳng, Bách Nhĩ có khả năng sẽ lăn đến bên trong con sông bên cạnh rừng rậm, nói không chừng sẽ bị dã thú.....
Thương Viêm hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
"Ngươi thả ta xuống đi, thứ ta muốn ở ngay dưới cái khe suối kia". Bách Nhĩ vươn ngón tay chỉ.
Nhưng mà Thương Viêm không hề thả hắn xuống, mà trực tiếp cõng hắn, bước từng bước vững vàng trên sườn dốc, đi tới khe suối.
Bách Nhĩ nhảy vào trong, lấy ra một cái lá cây lớn, hắn cào hết đất có trộn lẫn hạt trắng lên bỏ vào.
Đất mặn kiềm ở nơi khác không có hạt muối rõ ràng như vậy, chỉ con suối nhỏ này mới có, tuyệt đối không thể lãng phí.
Chỉ tiếc hàm lượng muối tương đối thấp, hơn nữa lọc ra rồi cũng không phải muối có thể ăn được, nếu không tối nay đã có thịt nướng mặn ăn rồi.
Bách Nhĩ liếm liếm môi.
Ánh mắt Thương Viêm tối lại.
Bách Nhĩ mĩ mãn ôm lá cây lớn đứng lên, hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt của Thương Viêm.
"Chúng ta về thôi". Bách Nhĩ dẩu mông nhún vài cái, bởi vì tay ôm bọc lá cây nên chỉ có thể nửa nằm bò từ trong khe suối ra.
Hắn nghe được từng đợt tiếng gầm rống từ rừng rậm truyền tới.
Ban đêm quá nguy hiểm, chỉ mới nghe thanh âm liền cảm thấy sợ hãi!
Rừng rậm hoàn toàn bị chiều hôm bao phủ, cây cao to che trời, dây leo quấn quanh, cỏ dại lay động. Tất cả chúng nó ở trong chiều tà như biến thành một bóng ma, càng có vẻ tối tăm rậm rạp, giống hệt quái thú đang mở cái miệng đầy máu, thời thời khắc khắc chực chờ nuốt chửng sinh mạng.
"Thương Viêm?"
Không nghe được tiếng Thương Viêm trả lời, Bách Nhĩ khó hiểu xoay đầu lại, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt Thương Viêm.
Thoáng chốc, sau lưng Bách Nhĩ tê rần, cổ nổi da gà.
Cảm giác này thật giống như bị dã thú đẩy ngã trên đất, đầu lưỡi đầy gai ngược liếm láp toàn thân.
Dã tính hung ác của dã thú làm hắn không dám động, có hơi sợ hãi, nhưng đầu lưỡi thô ráp lại mang đến cảm giác hưởng thụ kì lạ.
Hiện tại chính là cảm giác như vậy, thực mâu thuẫn.
Vừa sợ vừa yêu.
Sau khi phản ứng lại là vô cùng thích.
Hưng phấn muốn chết.
Hừm, trêu chọc nam nhân này lâu đến vậy, hắn rốt cuộc đã biết đáp lại! Đúng là khổ tận cam lai mà! Sa mạc này rất nhanh sẽ được nước cam lộ tưới táp rồi!
Bách Nhĩ vuốt da gà nổi lên ở cổ, cố gắng chống đỡ cái eo bị hormone của Thương Viêm làm cho mềm nhũn, dũng cảm đối diện với ánh mắt đen tối không rõ của hắn. Ánh mắt Bách Nhĩ mang theo ý cười, thêm chút điệu đà, khóe môi nhẹ cong hừ hừ nói: "Nhìn cái gì?"
Ngón chân hắn vẽ vòng trên mặt đất, quắp lại.
Nếu không mượn cách này để phát tiết sự kích động, phân tán lực chú ý, hắn sợ mình sẽ lập tức đẩy ngã Thương Viêm.
Vậy không được đâu.
Tuy đúng là hắn câu dẫn Thương Viêm trước, nhưng mà.....
Ai da, người ta cũng biết thẹn thùng chứ ~
Làm tiểu thụ, phải rụt rè chút~
Hừ, chỉ cần Thương Viêm động tay trước thì sau này sẽ không có lý do bỏ mặc mình, dù sao cũng là hắn cướp đi trong trắng của người ta, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm đến cùng rồi~
Ta không có phải người tâm cơ đâu đó.
Hắc hắc.
Yết hầu Thương Viêm chuyển động lên xuống, nhìn á nam đang cúi đầu, trong lòng dâng một trận lửa nóng.
Hắn thấy thân thể gầy yếu mảnh khảnh của á nam, cổ thon dài, cằm nhòn nhọn, lông mi thật dài cong lên, khi cúi đầu tựa như lá cây bị giọt mưa đè nặng mà run nhè nhẹ, làm người muốn bắt lấy.
Đây là một á nam vừa thông minh vừa thiện lương.
Thương Viêm hít sâu một hơi, xoay đầu đi, gân xanh trên cổ nổi lên, đôi tay nắm chặt.
"Chúng ta về thôi".
Nhưng mà cuối cùng chỉ nói một câu như vậy!
Bách Nhĩ không dám tin ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?!"
Lão tử đến quần cũng tuột xuống rồi, ngươi lại nói cho ta nghe câu này sao?
Đệch, nam nhân này giả ngốc hay là ngốc thật, chẳng lẽ hắn không hiểu ý của mình sao?
Tới đè ta đi! Đệch!
Lẽ nào hắn không thích ta?
Thương Viêm tránh ánh mắt nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu của hắn, chỉ ngồi xổm trước mặt hắn: "Ta cõng ngươi về".
Bách Nhĩ tức muốn chết, giận dỗi ôm lá cây trong tay đi tới phía trước: " Không cần, ta có chân, ta tự đi!"
Cõng cái gì mà cõng, ngươi là ai mà muốn cõng ta, ta chỉ cho mình lão công cõng, chỉ cho lão công sờ!
Ở giữa chiều tà, Bách Nhĩ quật cường chịu đựng đau nhức, ôm lá cây khập khiễng trở về, kiên quyết không rên đau một tiếng. Thương viêm theo sau, trầm mặc nhìn bóng lưng Bách Nhĩ, đôi tay nắm chặt, cằm nghiến lại, trong sắc mặt âm trầm lại mang theo một chút cô đơn.
Mấy người Hồng Thảo thấy Bách Nhĩ đã trở lại, đầu tiên là thật vui mừng, bởi vì thời điểm Bách Nhĩ đi ra ngoài nói là muốn mang thứ tốt về, có thể dùng để xử lý da thú. Nhưng mà sau khi thấy sắc mặt Thương Viêm lại không dám tới gần, chỉ do dự đứng tại chỗ.
Vì sao lúc Bách Nhĩ ra ngoài rõ ràng rất vui vẻ, trở về lại biến thành không vui rồi?
Còn Thương Viêm nữa, sắc mặt khó coi quá, thật dọa người, các nàng nhìn một cái cũng không dám.
Đây là uy lực của tứ cấp chiến sĩ sao?
Thật là lợi hại!
Bách Nhĩ thấy mình dọa các nàng vội vàng hít sâu vài cái, điều chỉnh tốt cảm xúc, cuối cùng cười lên.
"Hồng Thảo, Điềm Nha, Khổ Ương, các ngươi đào xong hố chưa?"
"Đã xong từ sớm rồi". Hồng Thảo vội nói.
Nhìn thấy sắc mặt Bách Nhĩ không còn khó chịu nữa, mấy nữ nhân mới dám tới gần, tò mò nhìn lá cây lớn: "Bách Nhĩ, ngươi mang cái gì về vậy?"
"Một ít bùn đất mà thôi". Bách Nhĩ mỉm cười nói, mở lá cây ra đặt trên mặt đất cho các nàng xem.
Nghe thấy bên trong là bùn đất, tươi cười của Điềm Nha cứng đờ, chu miệng: "Bách Nhĩ, ngươi đừng có xạo, đi xa như vậy để tìm thứ tốt sao lại là bùn đất được. Nếu muốn, ở đây chẳng phải có rất nhiều à? Cần gì đi xa thế".
Khổ Ương gật đầu đồng ý với tỷ tỷ: "Đúng vậy, chúng ta đào hố cũng đào ra rất nhiều bùn đất đấy!"
Hồng Thảo ngồi xổm xuống, nhìn kĩ bùn đất mà Bách Nhĩ mang về, dùng tay nắm một ít lên ngửi, kinh ngạc thốt ra: "Ấy, đất này hình như có hơi khác, hương vị là lạ, giống như.... giống như mùi mồ hôi.... Ừm, lại có chút không giống".
" Ngươi nếm thử xem ". Bách Nhĩ buồn cười, ngồi xổm chống cằm nhìn Hồng Thảo.
Hồng Thảo biết mớ bùn đất này không đơn giản, vì thế cũng bốc một nhúm bỏ vào miệng.
Nếu như bị mọi người nhìn thấy nàng già rồi còn ăn bùn giống đám trẻ con chắc chắn sẽ cười chết!
Hồng Thảo đỏ mặt, nhấp nhấp miệng.
Ngay sau đó, sắc đỏ trên mặt nàng rút đi, nàng mở to hai mắt không dám tin: "Nó có hương vị! Giống vị của mồ hôi!"
"Gì cơ?" Điềm Nha Khổ Ương cũng nếm thử, vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Thật sự có hương vị, ăn cũng rất ngon!"
"Đây là vị mặn". Bách Nhĩ buồn cười không thôi: " Tuy rằng hương vị khá được nhưng bùn đất cũng không thể ăn. Được rồi, chúng ta cho bùn đất này vào hố to đi, còn phải thêm một ít tro quấy chung với nước nữa ".
Ở hoang dã không có thùng lớn và lu nước, chỉ có thể đào một cái hố. Tuy rằng sẽ rút hết nước, nhưng mà da thú cũng không cần phải ủ quá dài, miễn cưỡng dùng được. Huống hồ hắn còn có não, dùng cả hai cách để xử lý, hẳn là có thể nhu chế tốt thôi.
Hồng Thảo các nàng vui vẻ lấy ra thật nhiều tro đổ vào hố, thêm nước vào đảo đều, cuối cùng bỏ da thú vào, cẩn thận để mỗi tấm da thú đều được dính đều hỗn hợp này.
"Được rồi, cứ để đó đi, ngày mai rồi lấy ra". Bách Nhĩ vỗ vỗ tay.
Hồng Thảo, Điềm Nha và Khổ Ương nhón chân mong chờ: "Đây là lần đầu tiên chúng ta xử lý da thú như vậy đó!"
Thật là chờ mong nha!
Không biết loại da thú ấm áp mềm mại mà Bách Nhĩ miêu tả mặc lên người sẽ có cảm giác gì đây? Bách Nhĩ nói còn mềm hơn cả lông của thực thảo thú nữa, thật không dám tưởng tượng mà!
Hì hì.
Ba người các nàng nhìn nhau cười, đều chờ không kịp, chỉ mong ngày mai nhang đến.
Chỉ tiếc các nàng chỉ có thể kiềm chế mà thôi, bây giờ vẫn phải thành thành thật thật vào trong sơn động, ăn uống rồi ngủ một giấc mới có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Mạn Đạt hưng phấn vẫy tay: "Bách Nhĩ lại đây ăn thịt nướng này! Thịt thực thảo thú rất thơm đó, cũng rất mềm, chắc chắn ngươi sẽ cắn được, lại đây đi!"
Bố Cát liếc mắt nhìn cái chân thực thảo thú đã nướng chín đặt ở trên lá cây bên cạnh Thương Viêm.
Thịt đã chín từ lâu, vẫn luôn được để ở đó.
Thương Viêm lắc đầu: "Lên đây".
" Hả?"
"Chân ngươi rách da rồi, đi chậm quá. Trời rất nhanh tối, chúng ta phải mau chóng lấy bùn đất về". Thương Viêm trầm giọng nói.
Bách Nhĩ cúi đầu nhìn hai bên đầu gối mình, lúc lăn xuống bị rách da cho nên mỗi bước đi đều rất đau.
Bây giờ có anh đẹp trai chủ động muốn cõng hắn, Bách Nhĩ làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Bắt buộc phải nắm lấy!
Bách Nhĩ mừng thầm trong lòng, lon ton chạy tới ôm cổ Thương Viêm, cả người ghé sát vào tấm lưng ngăm đen dày rộng, hai đùi quấn lấy eo Thương Viêm, giống hệt như yêu tinh động Bàn Tơ thèm muốn Đường Tăng.
Thương Viêm dừng một chút sau đó thong thả đứng lên, bàn tay to nâng mông Bách Nhĩ, chân bước nhanh tới trước.
Hì hì.
Bách Nhĩ đem mặt dán trên lưng Thương Viêm, ỷ vào chuyện Thương Viêm không nhìn thấy mà dùng sức ngửi hương vị trên người hắn.
Ừm, vì ra mồ hôi nên có hơi chua, còn có loại hương vị nam nhân hỗn tạp làm người ta an tâm, ta thích!
"Có phải nơi này không?"
Thương Viêm bỗng dừng lại, hỏi.
"A!" Bách Nhĩ tiếc nuối gật đầu: "Đúng rồi".
Sao lại nhanh đến vậy? Hắn còn chưa có ôm đủ đâu, thật muốn để Thương Viêm cõng hắn đến thiên hoang địa lão!
Thương Viêm thấy Bách Nhĩ muốn trượt xuống, môi mím chặt.
Nếu phía dưới không phải là một chỗ bằng phẳng, Bách Nhĩ có khả năng sẽ lăn đến bên trong con sông bên cạnh rừng rậm, nói không chừng sẽ bị dã thú.....
Thương Viêm hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
"Ngươi thả ta xuống đi, thứ ta muốn ở ngay dưới cái khe suối kia". Bách Nhĩ vươn ngón tay chỉ.
Nhưng mà Thương Viêm không hề thả hắn xuống, mà trực tiếp cõng hắn, bước từng bước vững vàng trên sườn dốc, đi tới khe suối.
Bách Nhĩ nhảy vào trong, lấy ra một cái lá cây lớn, hắn cào hết đất có trộn lẫn hạt trắng lên bỏ vào.
Đất mặn kiềm ở nơi khác không có hạt muối rõ ràng như vậy, chỉ con suối nhỏ này mới có, tuyệt đối không thể lãng phí.
Chỉ tiếc hàm lượng muối tương đối thấp, hơn nữa lọc ra rồi cũng không phải muối có thể ăn được, nếu không tối nay đã có thịt nướng mặn ăn rồi.
Bách Nhĩ liếm liếm môi.
Ánh mắt Thương Viêm tối lại.
Bách Nhĩ mĩ mãn ôm lá cây lớn đứng lên, hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt của Thương Viêm.
"Chúng ta về thôi". Bách Nhĩ dẩu mông nhún vài cái, bởi vì tay ôm bọc lá cây nên chỉ có thể nửa nằm bò từ trong khe suối ra.
Hắn nghe được từng đợt tiếng gầm rống từ rừng rậm truyền tới.
Ban đêm quá nguy hiểm, chỉ mới nghe thanh âm liền cảm thấy sợ hãi!
Rừng rậm hoàn toàn bị chiều hôm bao phủ, cây cao to che trời, dây leo quấn quanh, cỏ dại lay động. Tất cả chúng nó ở trong chiều tà như biến thành một bóng ma, càng có vẻ tối tăm rậm rạp, giống hệt quái thú đang mở cái miệng đầy máu, thời thời khắc khắc chực chờ nuốt chửng sinh mạng.
"Thương Viêm?"
Không nghe được tiếng Thương Viêm trả lời, Bách Nhĩ khó hiểu xoay đầu lại, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt Thương Viêm.
Thoáng chốc, sau lưng Bách Nhĩ tê rần, cổ nổi da gà.
Cảm giác này thật giống như bị dã thú đẩy ngã trên đất, đầu lưỡi đầy gai ngược liếm láp toàn thân.
Dã tính hung ác của dã thú làm hắn không dám động, có hơi sợ hãi, nhưng đầu lưỡi thô ráp lại mang đến cảm giác hưởng thụ kì lạ.
Hiện tại chính là cảm giác như vậy, thực mâu thuẫn.
Vừa sợ vừa yêu.
Sau khi phản ứng lại là vô cùng thích.
Hưng phấn muốn chết.
Hừm, trêu chọc nam nhân này lâu đến vậy, hắn rốt cuộc đã biết đáp lại! Đúng là khổ tận cam lai mà! Sa mạc này rất nhanh sẽ được nước cam lộ tưới táp rồi!
Bách Nhĩ vuốt da gà nổi lên ở cổ, cố gắng chống đỡ cái eo bị hormone của Thương Viêm làm cho mềm nhũn, dũng cảm đối diện với ánh mắt đen tối không rõ của hắn. Ánh mắt Bách Nhĩ mang theo ý cười, thêm chút điệu đà, khóe môi nhẹ cong hừ hừ nói: "Nhìn cái gì?"
Ngón chân hắn vẽ vòng trên mặt đất, quắp lại.
Nếu không mượn cách này để phát tiết sự kích động, phân tán lực chú ý, hắn sợ mình sẽ lập tức đẩy ngã Thương Viêm.
Vậy không được đâu.
Tuy đúng là hắn câu dẫn Thương Viêm trước, nhưng mà.....
Ai da, người ta cũng biết thẹn thùng chứ ~
Làm tiểu thụ, phải rụt rè chút~
Hừ, chỉ cần Thương Viêm động tay trước thì sau này sẽ không có lý do bỏ mặc mình, dù sao cũng là hắn cướp đi trong trắng của người ta, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm đến cùng rồi~
Ta không có phải người tâm cơ đâu đó.
Hắc hắc.
Yết hầu Thương Viêm chuyển động lên xuống, nhìn á nam đang cúi đầu, trong lòng dâng một trận lửa nóng.
Hắn thấy thân thể gầy yếu mảnh khảnh của á nam, cổ thon dài, cằm nhòn nhọn, lông mi thật dài cong lên, khi cúi đầu tựa như lá cây bị giọt mưa đè nặng mà run nhè nhẹ, làm người muốn bắt lấy.
Đây là một á nam vừa thông minh vừa thiện lương.
Thương Viêm hít sâu một hơi, xoay đầu đi, gân xanh trên cổ nổi lên, đôi tay nắm chặt.
"Chúng ta về thôi".
Nhưng mà cuối cùng chỉ nói một câu như vậy!
Bách Nhĩ không dám tin ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?!"
Lão tử đến quần cũng tuột xuống rồi, ngươi lại nói cho ta nghe câu này sao?
Đệch, nam nhân này giả ngốc hay là ngốc thật, chẳng lẽ hắn không hiểu ý của mình sao?
Tới đè ta đi! Đệch!
Lẽ nào hắn không thích ta?
Thương Viêm tránh ánh mắt nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu của hắn, chỉ ngồi xổm trước mặt hắn: "Ta cõng ngươi về".
Bách Nhĩ tức muốn chết, giận dỗi ôm lá cây trong tay đi tới phía trước: " Không cần, ta có chân, ta tự đi!"
Cõng cái gì mà cõng, ngươi là ai mà muốn cõng ta, ta chỉ cho mình lão công cõng, chỉ cho lão công sờ!
Ở giữa chiều tà, Bách Nhĩ quật cường chịu đựng đau nhức, ôm lá cây khập khiễng trở về, kiên quyết không rên đau một tiếng. Thương viêm theo sau, trầm mặc nhìn bóng lưng Bách Nhĩ, đôi tay nắm chặt, cằm nghiến lại, trong sắc mặt âm trầm lại mang theo một chút cô đơn.
Mấy người Hồng Thảo thấy Bách Nhĩ đã trở lại, đầu tiên là thật vui mừng, bởi vì thời điểm Bách Nhĩ đi ra ngoài nói là muốn mang thứ tốt về, có thể dùng để xử lý da thú. Nhưng mà sau khi thấy sắc mặt Thương Viêm lại không dám tới gần, chỉ do dự đứng tại chỗ.
Vì sao lúc Bách Nhĩ ra ngoài rõ ràng rất vui vẻ, trở về lại biến thành không vui rồi?
Còn Thương Viêm nữa, sắc mặt khó coi quá, thật dọa người, các nàng nhìn một cái cũng không dám.
Đây là uy lực của tứ cấp chiến sĩ sao?
Thật là lợi hại!
Bách Nhĩ thấy mình dọa các nàng vội vàng hít sâu vài cái, điều chỉnh tốt cảm xúc, cuối cùng cười lên.
"Hồng Thảo, Điềm Nha, Khổ Ương, các ngươi đào xong hố chưa?"
"Đã xong từ sớm rồi". Hồng Thảo vội nói.
Nhìn thấy sắc mặt Bách Nhĩ không còn khó chịu nữa, mấy nữ nhân mới dám tới gần, tò mò nhìn lá cây lớn: "Bách Nhĩ, ngươi mang cái gì về vậy?"
"Một ít bùn đất mà thôi". Bách Nhĩ mỉm cười nói, mở lá cây ra đặt trên mặt đất cho các nàng xem.
Nghe thấy bên trong là bùn đất, tươi cười của Điềm Nha cứng đờ, chu miệng: "Bách Nhĩ, ngươi đừng có xạo, đi xa như vậy để tìm thứ tốt sao lại là bùn đất được. Nếu muốn, ở đây chẳng phải có rất nhiều à? Cần gì đi xa thế".
Khổ Ương gật đầu đồng ý với tỷ tỷ: "Đúng vậy, chúng ta đào hố cũng đào ra rất nhiều bùn đất đấy!"
Hồng Thảo ngồi xổm xuống, nhìn kĩ bùn đất mà Bách Nhĩ mang về, dùng tay nắm một ít lên ngửi, kinh ngạc thốt ra: "Ấy, đất này hình như có hơi khác, hương vị là lạ, giống như.... giống như mùi mồ hôi.... Ừm, lại có chút không giống".
" Ngươi nếm thử xem ". Bách Nhĩ buồn cười, ngồi xổm chống cằm nhìn Hồng Thảo.
Hồng Thảo biết mớ bùn đất này không đơn giản, vì thế cũng bốc một nhúm bỏ vào miệng.
Nếu như bị mọi người nhìn thấy nàng già rồi còn ăn bùn giống đám trẻ con chắc chắn sẽ cười chết!
Hồng Thảo đỏ mặt, nhấp nhấp miệng.
Ngay sau đó, sắc đỏ trên mặt nàng rút đi, nàng mở to hai mắt không dám tin: "Nó có hương vị! Giống vị của mồ hôi!"
"Gì cơ?" Điềm Nha Khổ Ương cũng nếm thử, vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Thật sự có hương vị, ăn cũng rất ngon!"
"Đây là vị mặn". Bách Nhĩ buồn cười không thôi: " Tuy rằng hương vị khá được nhưng bùn đất cũng không thể ăn. Được rồi, chúng ta cho bùn đất này vào hố to đi, còn phải thêm một ít tro quấy chung với nước nữa ".
Ở hoang dã không có thùng lớn và lu nước, chỉ có thể đào một cái hố. Tuy rằng sẽ rút hết nước, nhưng mà da thú cũng không cần phải ủ quá dài, miễn cưỡng dùng được. Huống hồ hắn còn có não, dùng cả hai cách để xử lý, hẳn là có thể nhu chế tốt thôi.
Hồng Thảo các nàng vui vẻ lấy ra thật nhiều tro đổ vào hố, thêm nước vào đảo đều, cuối cùng bỏ da thú vào, cẩn thận để mỗi tấm da thú đều được dính đều hỗn hợp này.
"Được rồi, cứ để đó đi, ngày mai rồi lấy ra". Bách Nhĩ vỗ vỗ tay.
Hồng Thảo, Điềm Nha và Khổ Ương nhón chân mong chờ: "Đây là lần đầu tiên chúng ta xử lý da thú như vậy đó!"
Thật là chờ mong nha!
Không biết loại da thú ấm áp mềm mại mà Bách Nhĩ miêu tả mặc lên người sẽ có cảm giác gì đây? Bách Nhĩ nói còn mềm hơn cả lông của thực thảo thú nữa, thật không dám tưởng tượng mà!
Hì hì.
Ba người các nàng nhìn nhau cười, đều chờ không kịp, chỉ mong ngày mai nhang đến.
Chỉ tiếc các nàng chỉ có thể kiềm chế mà thôi, bây giờ vẫn phải thành thành thật thật vào trong sơn động, ăn uống rồi ngủ một giấc mới có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Mạn Đạt hưng phấn vẫy tay: "Bách Nhĩ lại đây ăn thịt nướng này! Thịt thực thảo thú rất thơm đó, cũng rất mềm, chắc chắn ngươi sẽ cắn được, lại đây đi!"
Bố Cát liếc mắt nhìn cái chân thực thảo thú đã nướng chín đặt ở trên lá cây bên cạnh Thương Viêm.
Thịt đã chín từ lâu, vẫn luôn được để ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.