Chương 31: Ai Đặt Bẫy Ai?
Anh Đào
18/02/2016
Mới lên tới lớp nó và Huy đã bị cô giáo chủ nhiệm gọi xuống
phòng hội đồng, không biết lại là chuyện gì đây nữa.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Huy lại quay sang nó nhìn làm nó đỏ mặt. Nó tự hỏi chẳng nhẽ tất cả những cô gái mới yêu như nó đều nhạy cảm vậy sao? Người ta mới nhìn có tí xíu mà đã đỏ hết cả mặt rồi.
-Hôm qua, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy?- Huy hắng giọng, hỏi thật nhẹ, giống như cậu sợ làm nó giật mình vậy.
Nhưng không, 1 đứa đang chìm trong mơ màng như nó thì vẫn giật mình như thường.
Tin nhắn? À, mấy tin nhắn cuối nó chỉ đọc chứ không trả lời thật.
-Tại tớ ngủ quên, xin lỗi vì đã làm cậu phải chờ- nó cúi đầu nhận lỗi.
-Không sao, nhưng lần sau đừng ngủ quên kiểu đó nhé, sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu- Huy lại cười, và lại xoa đầu nó như trẻ con. Nếu là người khác, nó sẽ không ngại ngần mà dần cho chúng 1 trận. Nhưng người đó lại là Huy, và nó thì đang trôi dạt trong hạnh phúc mất rồi.
-Tớ biết rồi- nó gật nhẹ đầu.
-Ngày mai là valentime rồi nhỉ?- Huy bỏ tay khỏi đầu nó, hỏi bâng khuơ.
-Ừ- nó lại tiếp tục gật đầu. Huy hỏi vậy là có ý gì nhỉ? Hay là...
-Vậy... Anh Anh có muốn đi chơi cùng tớ không?- Huy nhìn nó mong chờ, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nóng như lửa cháy. Cậu đã tỏ rõ thành ý như vậy rồi, mong rằng nó đừng có từ chối.
-Hở, à ừ
Yes, thật đúng với những gì nó đang mong chờ. Nó bất ngờ nhưng ngay sau đó lại "ừ" trong hạnh phúc, trái tim nhỏ bé của nó đang ngập tràn 1 màu hồng-màu của hạnh phúc, khi mhìn vào ánh mắt mong chờ của cậu, là nó đã biết rằng cậu cũng đang có ý với nó. Thế là kế hoạch của nó lại đi thêm được 1 bước tiến lớn nữa rồi.
Chỉ 1 tiếng "ừ" nhẹ của nó mà như trút được gánh nặng trong người cậu. Huy cười thật tươi, nắm nhẹ lấy bàn tay thon dài của nó kéo đi.
Nó vui mừng vì kế hoạch của mình mà không hề hay biết rằng, nó đang từ từ, từng bước rơi vào kế hoạch của Huy và 4 người kia đã cất công suy nghĩ suốt mấy ngày qua.
~~~
Vừa trở về đã thấy mấy đứa trong lớp ra đứng đầy hành lang, bọn họ đang nhìn cái gì đó vui lắm thì phải, mỗi chốc lại thấy ồ lên với nhau.
Nó tò mò đi đến hỏi Lan:
-Bọn mày đang nhìn cái gì đấy?
-Nhìn hoa khôi hành hạ bạn trai, hay lắm-Lam hớn hở, kéo tay nó lại gần rồi chỉ xuống dưới sân.
Ở phía dưới, 1 anh chàng nhìn khá đẹp trai đang chạy hùng hục mấy vòng sân, vừa chạy miệng vừa hoạt động hết công suất nhằm mong người ngồi trên ghế đá kia bỏ qua.
-Trời ơi em tha cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi, anh hứa sẽ không tái phạm nữa đâu, tha cho anh đi anh mệt lắm rồi.
-Anh em gì chứ, nên nhớ là chúng ta bằng tuổi đấy.
-Nhưng em là bạn gái anh mà, người yêu chẳng lẽ đi xưng mày-tao, tớ-cậu?
-Nếu yêu tôi anh đã chẳng đi mời đứa con gái khác ăn sáng. Ngoan ngoãn chạy hết 3 vòng sân nữa đi, tôi sẽ suy nghĩ lại mà tha cho anh, để xem anh còn giám nữa không.
-Bà xã à, em ác quá đấy.
Người con gái ngồi trên ghế đá kia chẳng xa lạ gì với nó cả, bởi vì đấy chính là người nó vừa khen đẹp lại còn tốt bụng tối qua. Còn người đang chạy kia chắc là người mà tối qua nó thầm ngưỡng mộ vì độ tốt số của anh chàng khi yêu được cô nàng tuyệt vời kia. Nhưng xem ra cái gì cũng có 2 mặt của nó cả, 1 người con gái càng xinh đẹp, càng tốt bụng thì lúc ghen lại càng kinh khủng hơn người thường, "vì đơn giản những điều tốt đẹp họ đều mang đi phân phát hết rồi còn đâu"
Ở ngay bên cạnh, Quân ghé tai Huy nói nhỏ:
-Mày thấy sao? Có nên suy nghĩ lại vấn đề yêu 1 cô nàng là hoa khôi không? Tao thấy Anh Anh của mày cũng có tố chất giống chị hoa khôi kia lắm.
Huy nhăn mặt, cốc rõ kêu vào đầu cái người vừa phát ngôn linh tinh.
-Suy nghĩ lại cái đầu mày ấy, chuyện tao nhờ bọn mày chuẩn bị đến đâu rồi?
-Ok rồi, đến mai chỉ cần trang trí nữa là xong. Mà bà giáo gọi bọn mày xuống phòng hội đồng làm gì đấy? Lại gây hoạ à?
-Hoạ gì, gọi xuống lấy điểm vào sổ hộ bà ấy ý mà, vụ lần trước tao vẫn còn tức đấy.- Huy lườm Quân, đừng tưởng vụ lần trước cậu không biết gì, chơi với nhau bao nhiêu lâu cậu chỉ cần nhìn qua đầu tóc rối mù tối hôm đấy là cậu đã biết bọn họ giở trò rồi. Chỉ tội cho nó, vẫn chẳng biết rằng mình đang ghánh tội hộ kẻ khác.
-Mày tinh ghê-Quâng gãi đầu cười trừ, trong lòng tự hỏi không biết cậu ăn cái gì mà tinh thế???
~~~
Trên đường đi, thỉnh thoảng Huy lại quay sang nó nhìn làm nó đỏ mặt. Nó tự hỏi chẳng nhẽ tất cả những cô gái mới yêu như nó đều nhạy cảm vậy sao? Người ta mới nhìn có tí xíu mà đã đỏ hết cả mặt rồi.
-Hôm qua, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy?- Huy hắng giọng, hỏi thật nhẹ, giống như cậu sợ làm nó giật mình vậy.
Nhưng không, 1 đứa đang chìm trong mơ màng như nó thì vẫn giật mình như thường.
Tin nhắn? À, mấy tin nhắn cuối nó chỉ đọc chứ không trả lời thật.
-Tại tớ ngủ quên, xin lỗi vì đã làm cậu phải chờ- nó cúi đầu nhận lỗi.
-Không sao, nhưng lần sau đừng ngủ quên kiểu đó nhé, sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu- Huy lại cười, và lại xoa đầu nó như trẻ con. Nếu là người khác, nó sẽ không ngại ngần mà dần cho chúng 1 trận. Nhưng người đó lại là Huy, và nó thì đang trôi dạt trong hạnh phúc mất rồi.
-Tớ biết rồi- nó gật nhẹ đầu.
-Ngày mai là valentime rồi nhỉ?- Huy bỏ tay khỏi đầu nó, hỏi bâng khuơ.
-Ừ- nó lại tiếp tục gật đầu. Huy hỏi vậy là có ý gì nhỉ? Hay là...
-Vậy... Anh Anh có muốn đi chơi cùng tớ không?- Huy nhìn nó mong chờ, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nóng như lửa cháy. Cậu đã tỏ rõ thành ý như vậy rồi, mong rằng nó đừng có từ chối.
-Hở, à ừ
Yes, thật đúng với những gì nó đang mong chờ. Nó bất ngờ nhưng ngay sau đó lại "ừ" trong hạnh phúc, trái tim nhỏ bé của nó đang ngập tràn 1 màu hồng-màu của hạnh phúc, khi mhìn vào ánh mắt mong chờ của cậu, là nó đã biết rằng cậu cũng đang có ý với nó. Thế là kế hoạch của nó lại đi thêm được 1 bước tiến lớn nữa rồi.
Chỉ 1 tiếng "ừ" nhẹ của nó mà như trút được gánh nặng trong người cậu. Huy cười thật tươi, nắm nhẹ lấy bàn tay thon dài của nó kéo đi.
Nó vui mừng vì kế hoạch của mình mà không hề hay biết rằng, nó đang từ từ, từng bước rơi vào kế hoạch của Huy và 4 người kia đã cất công suy nghĩ suốt mấy ngày qua.
~~~
Vừa trở về đã thấy mấy đứa trong lớp ra đứng đầy hành lang, bọn họ đang nhìn cái gì đó vui lắm thì phải, mỗi chốc lại thấy ồ lên với nhau.
Nó tò mò đi đến hỏi Lan:
-Bọn mày đang nhìn cái gì đấy?
-Nhìn hoa khôi hành hạ bạn trai, hay lắm-Lam hớn hở, kéo tay nó lại gần rồi chỉ xuống dưới sân.
Ở phía dưới, 1 anh chàng nhìn khá đẹp trai đang chạy hùng hục mấy vòng sân, vừa chạy miệng vừa hoạt động hết công suất nhằm mong người ngồi trên ghế đá kia bỏ qua.
-Trời ơi em tha cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi, anh hứa sẽ không tái phạm nữa đâu, tha cho anh đi anh mệt lắm rồi.
-Anh em gì chứ, nên nhớ là chúng ta bằng tuổi đấy.
-Nhưng em là bạn gái anh mà, người yêu chẳng lẽ đi xưng mày-tao, tớ-cậu?
-Nếu yêu tôi anh đã chẳng đi mời đứa con gái khác ăn sáng. Ngoan ngoãn chạy hết 3 vòng sân nữa đi, tôi sẽ suy nghĩ lại mà tha cho anh, để xem anh còn giám nữa không.
-Bà xã à, em ác quá đấy.
Người con gái ngồi trên ghế đá kia chẳng xa lạ gì với nó cả, bởi vì đấy chính là người nó vừa khen đẹp lại còn tốt bụng tối qua. Còn người đang chạy kia chắc là người mà tối qua nó thầm ngưỡng mộ vì độ tốt số của anh chàng khi yêu được cô nàng tuyệt vời kia. Nhưng xem ra cái gì cũng có 2 mặt của nó cả, 1 người con gái càng xinh đẹp, càng tốt bụng thì lúc ghen lại càng kinh khủng hơn người thường, "vì đơn giản những điều tốt đẹp họ đều mang đi phân phát hết rồi còn đâu"
Ở ngay bên cạnh, Quân ghé tai Huy nói nhỏ:
-Mày thấy sao? Có nên suy nghĩ lại vấn đề yêu 1 cô nàng là hoa khôi không? Tao thấy Anh Anh của mày cũng có tố chất giống chị hoa khôi kia lắm.
Huy nhăn mặt, cốc rõ kêu vào đầu cái người vừa phát ngôn linh tinh.
-Suy nghĩ lại cái đầu mày ấy, chuyện tao nhờ bọn mày chuẩn bị đến đâu rồi?
-Ok rồi, đến mai chỉ cần trang trí nữa là xong. Mà bà giáo gọi bọn mày xuống phòng hội đồng làm gì đấy? Lại gây hoạ à?
-Hoạ gì, gọi xuống lấy điểm vào sổ hộ bà ấy ý mà, vụ lần trước tao vẫn còn tức đấy.- Huy lườm Quân, đừng tưởng vụ lần trước cậu không biết gì, chơi với nhau bao nhiêu lâu cậu chỉ cần nhìn qua đầu tóc rối mù tối hôm đấy là cậu đã biết bọn họ giở trò rồi. Chỉ tội cho nó, vẫn chẳng biết rằng mình đang ghánh tội hộ kẻ khác.
-Mày tinh ghê-Quâng gãi đầu cười trừ, trong lòng tự hỏi không biết cậu ăn cái gì mà tinh thế???
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.