Tiểu Thư Phá Phách

Chương 29: Bà Chị Dễ Mến

Anh Đào

18/02/2016

Sáng nay nó không đi cùng 2 người bạn lên lớp nữa mà đi cùng Huy, tại lúc nó về thì 2 người kia đã đi mất tiêu rồi.

Tưởng đâu nó sẽ có 1 buổi sáng thật vui vẻ bên Huy, ai ngờ nó và cậu vừa ra khỏi KTX đã bị chị gái lớp trên chạy đến đòi đi chung.

-2 em cho chị đi cùng với nhé, chị không thích đi 1 mình- nói là 2 em nhưng thực chất là hỏi có mình Huy. Đã thế cô còn vô tư chen vào giữa 2 bọn nó.

-Này chị à...

-Làm phiền chị đi gọn sang 1 bên, bọn em đang đi cùng nhau, chị lại đòi xen vào giữa thì không hay lắm- Huy lại cướp lời nó, lịch sự đuổi khéo bà chị kia ra ngoài.

-Nhưng chị không quen đi bên ngoài, chị đi giữa quen rồi, em chiều chị tí đi- Cô phụng phịu, chân vẫn đứng yên vị trí cũ.

-Thật xin lỗi, chúng ta không quen nhau thì hà cớ gì em phải chiều chị. Bọn em đi trước- Huy vẫn dửng dưng, vòng sang bên kéo tay nó bỏ đi 1 mạch.

Ở đằng sau, 1 đám cả nam cả nữ khoảng 10 người kéo đến đứng cạnh cô.

-Tao nói rồi mà, thằng nhóc đó sẽ không đoán hoài gì tới mày đâu- cô gái tóc đỏ vê nhẹ lọn tóc xoăn của mình, nhìn cô gái trước mặt cười cợt.

Cô thở dài, xoay người bỏ đi về hướng ngược lại.

-Ok, tao thua, tối nay sang phòng tao, tao sẽ đãi bọn mày 1 trầu.

-Phải thế chứ

~~~



Tiết đầu của lớp nó là tiết thể dục,vừa xuống đến sân cả lũ đã ồ lên thích thú.

-Sân này lâu lắm mới thấy có người đến lau chùi đấy nha.

-Không biết lại là tên xấu số nào đây, thật tội nghiệp.

-...

1 người nói là cả bọn cũng hùa theo bàn tán. Cái sân này từ khi bác lao công xin nghỉ đến nay đã không được lau chùi, dọn dẹp sạch sẽ,và nó chỉ sạch khi có hs vi phạm, nhưng suốt 1 tháng qua không có hs nào vi phạm, điều đó đồng nghĩa với việc nó đã không được lau chùi suốt 1 tháng. Đứa nào mà phải dọn dẹp thì đúng là ngang với bị đày trong địa ngục trần gian.

4 người nhìn mặt sân sáng bóng trước mặt mà trong lòng tràn đầy tội lỗi. Nếu không phải tối qua bọn họ nổi hứng đi doạ ma thầy giám thị, để thầy nổi điên đuổi theo bọn nó tới cổng sau thì 2 người kia đã không bị bắt, và nếu lúc đó bọn họ ra thú tội, thì 2 người đó cũng đã không phải chịu hình phạt này thay bọn họ.

"Huy ơi, Mỹ Anh ơi, bọn tao xin lỗi 2 đứa bay nhiều lắm lắm luôn"

~~~

Tối đấy 2 đứa kia lại tiếp tục chuồn mất dạng, cũng may hôm nay có Huy ngồi nhắn tin với nó, chứ không thì... Chắc nó bất chấp hết tất cả để tìm ra 2 đứa kia mất.

Mặc dù có người cùng nhắn tin nhưng nó cũng chẳng ở trong phòng được bao lâu, không quá 2 tiếng là nó bỏ ra ngoài đi dạo.

Cái khí lạnh buổi tối phả vào mặt làm nó đang buồn ngủ cũng trở nên tỉnh táo hẳn, đầu óc cũng thoải mái hơn. Nó lại nghĩ tới những cơn đau bất thường dạo gần đây. Lúc trước thỉnh thoảng nó cũng bị đau đầu, nhưng đấy chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Còn dạo gần đây hầu như tối nào nó cũng bị những cơn đau đầu hành hạ đến sống đi chết lại, không lẽ nó bị bệnh?

Đấy, không nhắc thì thôi, nhắc đến 1 cái là đầu nó lại đau. Cơn đau đến quá bất ngờ làm nó không kịp trở tay. Nó mất đà ngã uỵch xuống nền gạch, đôi tay cố vươn lên bám vào lancan nhưng không thể, cả người nó nằm hẳn xuống đất ôm đầu đau đớn.

Rồi 1 bàn tay đỡ lấy người nó, dìu nó trở lại phòng, luôn mồm bảo nó bỏ tay ra khỏi đầu, nhưng nó không thể.



-Bỏ tay ra, đồ ngốc, cô càng ôm đầu nó càng đau hơn đấy.

-Tôi...tôi không thể, aaaa

Cô gái nhẹ nhàng đặt người nó xuống giường, rồi lật tung căn phòng để tìm thuốc đưa cho nó uống. Phải cố gắng lắm cô mới đút được thuốc vào miệng nó vì nó cắn răng quá chặt.

-Thả lỏng đi, nghe lời.

Cô cạy 2 bàn tay đang giữ khư khư đầu của nó ra, nhẹ nhàng xoa 2 bên thái dương cho nó.

Người nó dần thả lỏng, cơn đau cũng đang giảm giần. Nó mệt mỏi từ từ mở mắt, trước mắt nó là khuôn mặt căng thẳng của chị gái nó và Huy đã gặp lúc sáng.

-Cảm... Cảm ơn chị.

Thấy nó tỉnh, cô cũng bớt lo lắng hơn, mỉm cười đáp lại:

-Không có gì đâu cô nhóc, phải công nhận nha,chúng ta có duyên thật đấy

-Dạ

Nó cũng mỉm cười,mới lúc sáng nó còn cảm thấy ghét cô,nhưng bây giờ thì ngược lại,nó đang chịu ân tình của cô.

-Nhóc bị thế này lâu chưa? Coi bộ cũng nghiêm trọng lắm đấy. Mà bạn cùng phòng của nhóc đâu hết rồi???

Nó bật cười,bà chị này cũng đáng yêu đấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Phá Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook