Chương 9: Tạm Biệt!
Anh Đào
09/07/2015
Chỉ còn 4 tiếng nữa là Uyên trở lại Mỹ nên 2 đứa nó quyết định sẽ dùng 4 tiếng này để đi chơi xả láng.
Nó chọn cho mình 1 cái áo cánh dơi màu đen để che đi vết thương ở tay,quần soóc ngắn đi cùng giày thể thao,tóc buông xoã vừa dịu dàng lại nữ tính
Uyên thì chọn cho mình áo phông trắng cổ tròn,quần soóc ngắn đi cùng giày thể thao năng động,cá tính
Bọn nó xuống nhà xin phép ông bà Dương rồi kéo nhau ra ngoài.
Trước tiên Uyên lái xe đi vòng vòng qua các con phố,vì cũng lâu rồi cô không tới đây nên muốn tìm lại chút kỉ niệm.
Sau đó Uyên chở nó tới 1 shop thời trang quậy phá tưng bừng vì lí do“đồ bên đó tao mặc không quen”.Dù sao tí nữa Uyên cũng sang Mỹ nên nó cũng đành miễn cưỡng đi theo cô chứ thực ra nó chẳng thiết tha gì cái shop này cả
Nó nhìn Uyên thử hết cái này đến cái khác làm nó phát nản
-Mày chọn xong chưa,tao đói lắm rồi đấy
-Mày đói hả,chờ tao tí tao đi trả tiền-Uyên thấy nó kêu đói thì dúi hết đống đồ cô định thử cho nhân viên rồi ra quầy tính tiền.Dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô bạn mà làm nó phì cười,cứ y như mẹ sợ con đói vậy đó.
Thanh toán xong,Uyên trở nó tới quán ăn mà nó với cô thường hay tới khi học ở trường cũ.Đây không phải 1 quán ăn cao sang gì mà nó chỉ là 1 quán ăn vỉa hè bình thường mà thôi
Vừa thấy 2 đứa nó đi vào,cô chủ quán liền niềm nở chạy ra chào hỏi
-2 Đứa lâu lắm rồi mới chịu ghé quán cô đấy nhé,chuyển trường thì cũng đừng chuyển luôn quán ăn thế chứ
-Hì,cháu học trường nội trú nên ra vào khó khăn lắm cô ơi-Nó than vãn
-Còn cháu thì du học bên Mỹ sao ghé quán cô thường xuyên được ạ-Uyên
-Cô chỉ nói đùa vậy thôi chứ cô nghe bạn cũ của mấy đứa kể hết rồi.Nào 2 cô nương hôm nay muốn ăn gì?
-Cô cho bọn cháu 1 đĩa nem chạo trước đi ạ-Nó hồi hở gọi món
(Chu choa.Nem chạo,đặc sản của Quảng Yên ta)
-Rồi,chờ cô 5p-Cô chủ quán gật đầu rồi chạy vào trong chuẩn bị
Đúng 5p sau cô bê ra 1 đĩa nem chạo kèm theo đó là 3 bát mắm,1sấp bánh đa cắt nhỏ và 1 rổ rau sống.
-Ủa,sao có tới 3 bát mắm?-Uyên thắc mắc
-1 bát của cô,thôi ăn mau đi-Cô cười tươi,lấy 1 cái bánh đa,đặt lên đó 1 chiếc lá sung và vài cọng rau sống,sau đó dùng muôi múc ít nem chạo để vào giữa rồi cuộn lại,đưa cho Uyên
-Ăn thử đi
Uyên gật đầu,cầm lấy cái nem chấm 1 ít mắm rồi đưa vào miệng.Ngay lập tức 2 mắt Uyên sáng rực,miệng không ngừng khen ngon làm cô chủ quán đắc ý vô cùng.
Vậy là 3 người ngồi đó ăn hết đĩa này đến đĩa kia,cô chủ quán cũng chẳng thèm làm việc nữa mà ngồi đó ăn uống nhiệt tình,đến khi cả 3 no rồi mới thôi
Lúc tính tiền,cô chỉ tính bằng 1 nửa số vừa ăn bởi vì bữa ăn này cô cũng có tham gia.
Bọn nó chào tạm biệt cô rồi quay xe về biệt thự Dương gia
Vừa bước vào nhà nó đã thấy 1 đống túi đựng quần áo đặt trên mặt bàn.Nếu nó đoán không nhầm thì đây chính là tác phẩm của nhỏ Uyên sau 1 hồi lượn lờ trong shop
Uyên nhìn đống quần áo gật gù
-Công ty này chuyển phát nhanh phết
-Con khùng-nó gõ đầu Uyên rồi kéo cô lên lầu tìm ba mẹ
Uyên chào tạm biệt ông bà Dương rồi xin phét đi trước để cho kịp chuyến bay.Nó cũng xin phép ba mẹ đi tiễn Uyên rồi cùng cô ra sân bay
Tại sân bay
-Mày sang đó đánh nhau ít thôi,mà bỏ luôn cũng được-Nó dặn dò
-Tao sẽ cố gắng giảm bớt 1 vài trận nhưng bỏ luôn thì không thể,mày ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ.Lần này tao đi ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới về,thôi tao đi nha,máy bay sắp cất cánh rồi-Uyên thở dài,ôm nó tạm biệt rồi kéo vali vào trong.Trước khi bước vào phòng soát vé,Uyên còn quay lại nhìn nó
-Có chuyện gì nhớ gọi cho tao đầu tiên đấy
Nó gật đầu,mỉm cười hạnh phúc nhìn theo bóng dáng nhỏ bạn thân đang khuất dần sau cánh cửa phòng soát vé,nói nhỏ
-Tạm biệt!
Nó chọn cho mình 1 cái áo cánh dơi màu đen để che đi vết thương ở tay,quần soóc ngắn đi cùng giày thể thao,tóc buông xoã vừa dịu dàng lại nữ tính
Uyên thì chọn cho mình áo phông trắng cổ tròn,quần soóc ngắn đi cùng giày thể thao năng động,cá tính
Bọn nó xuống nhà xin phép ông bà Dương rồi kéo nhau ra ngoài.
Trước tiên Uyên lái xe đi vòng vòng qua các con phố,vì cũng lâu rồi cô không tới đây nên muốn tìm lại chút kỉ niệm.
Sau đó Uyên chở nó tới 1 shop thời trang quậy phá tưng bừng vì lí do“đồ bên đó tao mặc không quen”.Dù sao tí nữa Uyên cũng sang Mỹ nên nó cũng đành miễn cưỡng đi theo cô chứ thực ra nó chẳng thiết tha gì cái shop này cả
Nó nhìn Uyên thử hết cái này đến cái khác làm nó phát nản
-Mày chọn xong chưa,tao đói lắm rồi đấy
-Mày đói hả,chờ tao tí tao đi trả tiền-Uyên thấy nó kêu đói thì dúi hết đống đồ cô định thử cho nhân viên rồi ra quầy tính tiền.Dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô bạn mà làm nó phì cười,cứ y như mẹ sợ con đói vậy đó.
Thanh toán xong,Uyên trở nó tới quán ăn mà nó với cô thường hay tới khi học ở trường cũ.Đây không phải 1 quán ăn cao sang gì mà nó chỉ là 1 quán ăn vỉa hè bình thường mà thôi
Vừa thấy 2 đứa nó đi vào,cô chủ quán liền niềm nở chạy ra chào hỏi
-2 Đứa lâu lắm rồi mới chịu ghé quán cô đấy nhé,chuyển trường thì cũng đừng chuyển luôn quán ăn thế chứ
-Hì,cháu học trường nội trú nên ra vào khó khăn lắm cô ơi-Nó than vãn
-Còn cháu thì du học bên Mỹ sao ghé quán cô thường xuyên được ạ-Uyên
-Cô chỉ nói đùa vậy thôi chứ cô nghe bạn cũ của mấy đứa kể hết rồi.Nào 2 cô nương hôm nay muốn ăn gì?
-Cô cho bọn cháu 1 đĩa nem chạo trước đi ạ-Nó hồi hở gọi món
(Chu choa.Nem chạo,đặc sản của Quảng Yên ta)
-Rồi,chờ cô 5p-Cô chủ quán gật đầu rồi chạy vào trong chuẩn bị
Đúng 5p sau cô bê ra 1 đĩa nem chạo kèm theo đó là 3 bát mắm,1sấp bánh đa cắt nhỏ và 1 rổ rau sống.
-Ủa,sao có tới 3 bát mắm?-Uyên thắc mắc
-1 bát của cô,thôi ăn mau đi-Cô cười tươi,lấy 1 cái bánh đa,đặt lên đó 1 chiếc lá sung và vài cọng rau sống,sau đó dùng muôi múc ít nem chạo để vào giữa rồi cuộn lại,đưa cho Uyên
-Ăn thử đi
Uyên gật đầu,cầm lấy cái nem chấm 1 ít mắm rồi đưa vào miệng.Ngay lập tức 2 mắt Uyên sáng rực,miệng không ngừng khen ngon làm cô chủ quán đắc ý vô cùng.
Vậy là 3 người ngồi đó ăn hết đĩa này đến đĩa kia,cô chủ quán cũng chẳng thèm làm việc nữa mà ngồi đó ăn uống nhiệt tình,đến khi cả 3 no rồi mới thôi
Lúc tính tiền,cô chỉ tính bằng 1 nửa số vừa ăn bởi vì bữa ăn này cô cũng có tham gia.
Bọn nó chào tạm biệt cô rồi quay xe về biệt thự Dương gia
Vừa bước vào nhà nó đã thấy 1 đống túi đựng quần áo đặt trên mặt bàn.Nếu nó đoán không nhầm thì đây chính là tác phẩm của nhỏ Uyên sau 1 hồi lượn lờ trong shop
Uyên nhìn đống quần áo gật gù
-Công ty này chuyển phát nhanh phết
-Con khùng-nó gõ đầu Uyên rồi kéo cô lên lầu tìm ba mẹ
Uyên chào tạm biệt ông bà Dương rồi xin phét đi trước để cho kịp chuyến bay.Nó cũng xin phép ba mẹ đi tiễn Uyên rồi cùng cô ra sân bay
Tại sân bay
-Mày sang đó đánh nhau ít thôi,mà bỏ luôn cũng được-Nó dặn dò
-Tao sẽ cố gắng giảm bớt 1 vài trận nhưng bỏ luôn thì không thể,mày ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ.Lần này tao đi ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới về,thôi tao đi nha,máy bay sắp cất cánh rồi-Uyên thở dài,ôm nó tạm biệt rồi kéo vali vào trong.Trước khi bước vào phòng soát vé,Uyên còn quay lại nhìn nó
-Có chuyện gì nhớ gọi cho tao đầu tiên đấy
Nó gật đầu,mỉm cười hạnh phúc nhìn theo bóng dáng nhỏ bạn thân đang khuất dần sau cánh cửa phòng soát vé,nói nhỏ
-Tạm biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.