Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 5 - Chương 27: Chương 14 (3)
Bồ Đề Khổ Tâm
10/05/2016
Ba người vừa ngủ là ngủ đến buổi tối, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại thì nhìn thấy mình còn trong lòng Tử Tiêu, nhẹ nhàng đứng dậy, xuất ra một tấm chăn mỏng đắp cho hắn, sau đó đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Sau khi nàng rời khỏi thì Tử Tiêu mởi mắt, nhìn đến tấm chăn mỏng trên người mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Chờ Độc Cô Thiên Diệp làm xong bữa tối, Tử Tiêu đã ngồi xuống chờ ăn cơm. Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới Hác Bằng Du đã lâu không ăn cơm, đi phòng hắn chuẩn bị gọi hắn rời giường. Lại phát hiện khóe mắt hắn còn đọng nước mắt, ánh mắt hơi lóe lóe. Trong lòng sinh ra một suy nghĩ.
"Sư huynh, sư huynh." Độc Cô Thiên Diệp đẩy Hác Bằng Du, đánh thức hắn. Nàng vẫn cảm thấy, Hác Bằng Du ham ngủ như vậy, trừ di chứng trúng độc lúc trước, còn có cái nguyên nhân khác.
"Trời đã sáng?" Hác Bằng Du mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp bị phản ứng của Hác Bằng Du biến thành vẻ mặt hắc tuyến, rất muốn hỏi hắn một chút, ở trong thế giới của hắn có khác biệt của trời tối và hừng đông sao?
"Huynh đã ngủ mấy ngày, muội làm cơm chiều, gọi huynh rời giường ăn cơm." Độc Cô Thiên Diệp nói
Hác Bằng Du vừa nghe có cơm ăn, lập tức đứng lên từ trên giường, hoàn toàn không còn cảm giác tĩnh mịch buổi chiều. Cười hì hì nói: "Có đồ ăn hả, ta thích nhất, ha ha! Đi đi, ta đang đói bụng đây!"
Đi vào phòng bếp, Tử Tiêu đã dọn xong cơm chon ba người. Hác Bằng Du nhìn nhìn, hét lớn: "Rất phong phú, hôm nay có phải có hỉ sự gì không?"
"Không có, chỉ là đột nhiên muốn làm cơm, nên nhiều làm một chút." Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, lấy một vò rượu ra từ Luyện Yêu Hồ, nói: "Đây là rượu Đô Đô mới ủ, chúng ta đến nếm thử vị ra sao." Nói xong lấy ra ba cái chén lớn, rót cho mỗi người ngã một chén.
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nháy mắt với hắn, đã hiểu ý tứ của nàng. Gắp một ít đồ ăn cho nàng rồi bắt đầu uống rượu với Hác Bằng Du.
Tửu lượng của Tử Tiêu Độc Cô Thiên Diệp biết rõ, không nghĩ tới tửu lượng của Hác Bằng Du cũng tốt như vậy, hơn nữa tâm trạng hôm nay cảu hắn không tốt, hai người uống đến hơn nửa đêm. Nhưng vẫn không say.
Độc Cô Thiên Diệp thấy kế hoạch làm Hác Bằng Du quá chén là không thể thực hiện được, vì thế trực tiếp hỏi: "Sư huynh, nghe nói huynh từng có một vị hôn thê, nhưng tại sao không có gặp qua nàng ?"
Tay Hác Bằng Du bưng bát rượu cứ như vậy dừng giữa không trung, một lát sau, hắn hung hăng uống một ngụm, hương vị cay đáng trực tiếp khiến nước mắt hắn rơi xuống.
"Tiểu sư muội, huynh biết, muội vẫn luôn tò mò. Vì thế, hôm nay ta sẽ nói cho muội biết chuyện lúc trước của ta." Nói xong, hắn lại uống hai ngụm rượu, bắt đầu kể rõ chuyện năm đó.
Hác Bằng Du sinh ra ở hoàng thất Vị Lương quốc, là con út của bát vương gia. Bởi vì thiên phú tốt, được toàn bộ hoàng thất yêu thích. Sau đó Thì Hoằng Quy đến Vũ Linh đại lục tìm Hắc Bạch Vô Thường, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn bái Thì Hoằng Quy vi sư học tập trận pháp, từ nay về sau bắt đầu chạy qua lại giữa đại lục Không Linh và đại lục Vũ Linh.
Có một lần về Vũ Linh đại lục, hắn bị đá vào trong một sơn mạch, vừa vặn đè trúng một vị tiểu thư của Nam Cung gia - Nam Cung Phỉ Phỉ. Hai người đều còn trẻ hết sức lông bông, từ bắt đầu không hợp, sau đó lại nảy sinh tình cảm, phi khanh không lấy, một đường cũng coi như đã trải qua một ít nhấp nhô.
Ban đầu Nam Cung gia tộc đã đồng ý hôn sự hai người, nhưng bị một gia tộc lánh đời khác là Âu Dương gia tộc chặn ngang một cước, hệ thiếu gia Âu Dương Nguyệt của họ nhìn trúng Nam Cung Phỉ Phỉ, muốn cưới nàng. So với gia tộc lánh đời, thân phận của Hác Bằng Du không đủ nhìn, bởi vậy Nam Cung gia tộc không đồng ý hôn sự hai người nữa, chia rẽ bọn họ, lấy sinh mệnh Hác Bằng Du hiếp bức Nam Cung Phỉ Phỉ lập lời thề, từ nay về sau không được gặp hắn nữa.
Mà trong chuyện này, gia tộc của hắn không giúp đỡ hắn, cho dù hắn trở về cầu xin bọn họ, bọn họ cũng chỉ là bảo hắn buông tay, không được chấp mê.
Sau đó Âu Dương Nguyệt biết sự tồn tại Hác Bằng Du, không thích nữ nhân sẽ là của mình còn vương vấn nam nhân khác, để người độc sát Hác Bằng Du. Nam Cung Phỉ Phỉ trong lúc vô ý mà biết tin tức này, trộm giải dược tới cứu hắn, bởi vậy vi phạm lời thề, bị kéo vào địa ngục Vô Gian.
Hác Bằng Du nhìn nữ tử mình yêu thương, người từng cười nói mình không thay đổi được thân phận của mình, không thể vi phạm gia tộc ý nguyện, kết quả như vậy cũng tốt lắm, sau đó bị màu đen kéo vào trong hắc ám. Bởi vì thời gian trúng độc lâu lắm, cho dù có giải dược, Hắc Bạch Vô Thường vẫn dung tinh lực rất lớn mới cứu hắn về. Từ nay về sau hắn thành dáng vẻ như bây giờ.
Người vào địa ngục Vô Gian, không có ai trở về. Mà những không gian khác cũng căn bản không có thông đạo đi địa ngục Vô Gian.
Hác Bằng Du nói xong đã là rơi lệ đầy mặt, bởi vì mình uống nhiều rượu, cuối cùng vẫn ngã trên bàn.
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Hác Bằng Du cư nhiên có một tình yêu khắc cốt minh tâm như vậy. Để Tử Tiêu đưa hắn ôm hắn về phòng, sau đó đóng cửa đi ra. Nghĩ tới Nam Cung Phỉ Phỉ, nàng hỏi Tử Tiêu: "Có phải người vào địa ngục Vô Gian thì không về được không?"
Tử Tiêu vừa dọn dẹp bát trên bàn, vừa nói: "Địa ngục Vô Gian người bình thường không đi được."
"Tức là vẫn có cách đi ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Có thể. Nhưng yêu cầu linh lực rất cao." Tử Tiêu nói, "Giờ nàng còn cách khoảng đó rất xa, hơn nữa người vào địa ngục Vô Gian rất ít ai có thể sống sót ."
Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta chỉ là nghĩ, ít nhất làm cho sư huynh có chút hi vọng."
"Sau này có cơ hội sẽ mang nàng đi xem." Tử Tiêu nói, "Chờ cấp bậc của nàng đạt yêu cầu."
"Ngươi biết làm thế nào đi địa ngục Vô Gian?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nhìn Tử Tiêu.
"Biết." Tử Tiêu gật gật đầu, "Nhưng bây giờ không thể nói cho nàng."
Cuối cùng hắn có thân phận gì? Địa ngục Vô Gian cũng có thể tự do đi lại!
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nếu hắn không thể nói cho nàng, tự nhiên có lý do của hắn.
Dọn dẹp phòng bếp xong, Độc Cô Thiên Diệp bởi vì buổi chiều ngủ có vẻ nhiều, cho nên buổi tối nàng nghiên cứu sách trận pháp Tử Tiêu cho của nàng.
Mở sách ra nàng phát hiện, mấy chỗ có vẻ khó đều có bút ký giải thích, nhất nhất vấn đề phân tích ra, làm cho nàng hiểu rất dễ dàng.
Thời gian tiếp theo Độc Cô Thiên Diệp vẫn nghiên cứu trận pháp, trừ mỗi ngày đi đưa dược thiện cho bọn Phượng Tam Muội, nàng cơ hồ không ra cửa. Còn có ngẫu nhiên Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Lân đến chơi thì đi ra một chút, thời gian khác đóng cửa từ chối tiếp khách.
Đối với hành vi của Độc Cô Thiên Diệp, mọi người trong gia tộc tưởng nàng trong hoàn cảnh như vậy ngượng ngùng ra cửa, mỗi lần đi đưa dược thiện là lấy lòng Phượng Tam Muội, còn nói Phượng Tam Muội mắt mờ mới thích phế vật như Độc Cô Thiên Diệp này.
Mười hai tháng, lễ mừng năm mới, trước lễ mừng năm mới nàng, Tử Tiêu và Hác Bằng Du đi sa mạc tây bộ một chuyến, tìm được Hỏa Diễm Thâm Uyên.(thực ra ban đầu định để là Hỏa Diễm Thâm Uyên, nhưng thấy kì kì, thôi để nguyên hán việt nghe có vẻ hay hơn)
Khi còn chưa tới gần Hỏa Diễm Thâm Uyên, đã cảm thấy sóng nhiệt một tầng một tầng đập vào mặt. Nhiệt độ dưới cát cao bỏng người, nếu có một linh thú đẻ trứng xuống, phỏng chừng có thể trực tiếp nấu chín .
Ở phi hành trên sa mạc tây bộ hai ngày, cuối cùng bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Hỏa Diễm Thâm Uyên, từ trên cao nhìn xuống là một dải màu đỏ được một đoàn màu bao vây.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp dừng lại nơi cách Hỏa Diễm Thâm Uyên hơi xa, nhiệt độ phía trước rất cao, Hác Bằng Du và Tử Tiêu không thể đi tới .
"Hai người ở chỗ này chờ ta, ta đi xuống là được." Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn tình huống phía trước, nói.
"Được." Hác Bằng Du gật đầu. Cực hạn của mình ở nơi nào tự mình biết, dưới tình huống này không cần phải thể hiện.
"Nếu nàng thật lâu không đi lên, ta sẽ đi xuống tìm nàng." Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, lấy thông tin thạch ra, nói: "Ngươi có thể dung thứ này xác định tình huống của ta. Ta cách một thời gian sẽ trò chuyện với hai người báo cáo tình huống của ta."
Hác Bằng Du lấy ra thông tin thạch xứng đối, quơ quơ, nói: " Muội phải nhớ kỹ nhé, nếu đến lúc đó tìm không thấy muội, bọn ta sẽ trực tiếp đi xuống."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó một mình bay qua Hỏa Diễm Thâm Uyên.
Có lẽ là vì hỏa diễm luôn luôn thiêu đốt, cho nên cấp bậc càng ngày càng cao. Lúc hình thành chỉ là dị hỏa cấp bậc không cao, trải qua trên vạn năm không ngừng thiêu đốt, giờ cấp bậc đã rất cao, hỏa diễm có linh tính, nhiệt độ cũng cao dọa người.
Độc Cô Thiên Diệp rơi xuống bên cạnh vực, nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy hỏa diễm đỏ rực, cái khác đều không thấy. Mà nham thạch hai bên đều bị đốt thành màu đỏ sậm. Những hạt cát bị gió thổi rơi xuống vực, còn chưa hạ xuống đã bị đốt thành tro.
Quan sát một lát, nàng kêu Viêm ra. Sau khi Viêm đi ra thì bay hai vòng quanh Độc Cô Thiên Diệp, di động cao thấp trước mặt nàng hai lần, nhìn ra được trong lòng rất hưng phấn.
"Viêm, ta muốn đi xuống, ngươi mở đường cho ta được không?" Độc Cô Thiên Diệp nói với Viêm.
Viêm lại đi chuyển cao thấp một cái, sau đó bay xuống vực. Độc Cô Thiên Diệp đuổi theo sát sau nó, nhảy xuống.
Hỏa diễm dọc theo đường đi đều lui ra hai bên, Độc Cô Thiên Diệp an toàn không việc gì đến dưới vực. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, trừ chung quanh của nàng, những nơi khác đều là hỏa diễm.
"Không biết phụ thân bị nhốt ở đâu." Độc Cô Thiên Diệp nói thầm, sau đó tùy tiện chọn một hướng mà đi. Viêm luôn luôn dẫn đường phía trước nàng, ở phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi tới, hỏa diễm nơi nó đi toàn bộ lui sang hai bên, rất giống hoàng đế kiểm duyệt binh lính của mình.
Độc Cô Thiên Diệp đi về phía trước, đột nhiên nhảy qua một bên, mà nơi nàng đứng lúc nãy đã bị ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi. Nàng nhìn thoáng qua nơi bị ăn mòn kia, một đạo linh lực đánh qua, nghe thấy tiếng kêu đau đớn, tiếp theo một cái bóng đỏ rực xuất hiện trong tầm mắt nàng.
"Nhân loại lớn mật, cư nhiên dám đến nơi đây!" Cái bóng quát Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái bóng chậm rãi tới gần, hỏa hạt siêu đại hình biến dị!
Không nghĩ đến đây cư nhiên còn có thể có linh thú, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp hơi kinh ngạc một chút. Đây chính là vật cạnh thiên trạch, linh thú có thể thích ứng hoàn cảnh mà thay đổi sẽ sinh tồn ở đây, hơn nữa theo hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, càng ngày càng lợi hại.
Con hỏa hạt biến dị này cấp bậc cũng không cao lắm, nhưng nó có vỏ ngoài cứng rắn, cái kìm sắc bén, cái đuôi siêu to, còn có túi nọc độc tròn trịa trên cái đuôi, cũng không phải một dễ đối thủ đối phó.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hỏa hạt biến dị, nói: "Vì sao không dám tới? Nơi này cũng không có quy định không cho phép nhân loại đến."
"Đại nhân nói qua, phàm là nhân loại đến thâm uyên, toàn bộ phải đuổi đi." hỏa hạt Biến dị vung cái kìm của mình nói với Độc Cô Thiên Diệp.
"Đại nhân là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Đại nhân là đại nhân đó, lần trước hắn đến đã nói với tất cả linh thú, trừ hắn, muốn có nhân loại đến, giống nhau giết không cần hỏi!" Hỏa hạt biến dị nói xong, vung cái đuôi siêu to của nó về phía Độc Cô Thiên Diệp.
Đại nhân kia hẳn là là ca ca linh vị! Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, thấy cái đuôi quất tới, nàng nhanh chóng tránh sang một bên, còn chưa đứng vững, đòn thứ hai đã tới, nàng đành phải lại né. Nhưng lần này lúc tránh đi trên tay đồng thời ngưng tụ linh lực, công kích hỏa hạt biến dị mà đi, giảm bớt một chút áp lực.
Sau đó nhanh chóng ngưng ra một cái roi còn lớn hơn đuôi của hỏa hạt biến dị, bởi vì chung quanh đều là linh khí hỏa hệ, roi ngưng ra là màu đỏ của lửa, trên đó còn có một đám lửa nhỏ.
"Ba!"
Một roi của Độc Cô Thiên Diệp quất qua, hung hăng đánh vào trên người hỏa hạt biến dị. Hỏa hạt biến dị bị đốt nhiều năm như vậy, vỏ ngoài sớm bị tinh luyện rất cứng rắn, nhưng bị một roi của Độc Cô Thiên Diệp đánh trúng, vẫn làm nó đau đến kêu ngao ngao ngao. Túi độc trên đuôi mở ra, phóng độc về phía Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp tránh né, chỗ nàng vừa đứng đều bị ăn mòn. Nhìn cái đuôi hỏa hạt biến dị còn không ngừng run run đuổi theo mình, nàng đành phải vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu né tránh, sau đó roi tiếp tục quất qua.
"Ngao ngao ngao! Đau chết mất! Sao có thể đánh bị thương vỏ ngoài của ta chứ? Vỏ ngoài của ta là cứng rắn nhất !" Hỏa hạt biến dị hét lớn, đồng thời tăng thêm lực công kích cửa mình.
"Cứng rắn nhất ? Ta đây xem xem cuối cùng vỏ ngoài cứng rắn bao nhiêu!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, tay phải dùng roi quật hỏa hạt biến dị, tay trái ngưng kết linh lực, hình thành một quả cầu lửa đỏ, sau khi quả cầu thành hình, ném nó về phía hỏa hạt biến dị, sau đó thừa dịp nó né tránh, dùng roi linh lực cột nó lại.
Cái đuôi của hỏa hạt biến dị bị cột lại, vừa vặn theo xuyên qua đỉnh đầu của nó, thoạt nhìn rất buồn cười.
"Ngao ngao ngao, ngươi buông, ngươi nhân loại chết tiệt này!" Nó nhìn Độc Cô Thiên Diệp rống lớn!
"Muốn ta thả ngươi cũng có thể, ngươi phải trả lời một vấn đề của ta trước." Độc Cô Thiên Diệp nhìn hỏa hạt biến dị đang thở hổn hển nói, " Hỏa Diễm Thâm Uyên này, có phải trấn áp một nam nhân không?"
Sau khi nàng rời khỏi thì Tử Tiêu mởi mắt, nhìn đến tấm chăn mỏng trên người mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Chờ Độc Cô Thiên Diệp làm xong bữa tối, Tử Tiêu đã ngồi xuống chờ ăn cơm. Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới Hác Bằng Du đã lâu không ăn cơm, đi phòng hắn chuẩn bị gọi hắn rời giường. Lại phát hiện khóe mắt hắn còn đọng nước mắt, ánh mắt hơi lóe lóe. Trong lòng sinh ra một suy nghĩ.
"Sư huynh, sư huynh." Độc Cô Thiên Diệp đẩy Hác Bằng Du, đánh thức hắn. Nàng vẫn cảm thấy, Hác Bằng Du ham ngủ như vậy, trừ di chứng trúng độc lúc trước, còn có cái nguyên nhân khác.
"Trời đã sáng?" Hác Bằng Du mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp bị phản ứng của Hác Bằng Du biến thành vẻ mặt hắc tuyến, rất muốn hỏi hắn một chút, ở trong thế giới của hắn có khác biệt của trời tối và hừng đông sao?
"Huynh đã ngủ mấy ngày, muội làm cơm chiều, gọi huynh rời giường ăn cơm." Độc Cô Thiên Diệp nói
Hác Bằng Du vừa nghe có cơm ăn, lập tức đứng lên từ trên giường, hoàn toàn không còn cảm giác tĩnh mịch buổi chiều. Cười hì hì nói: "Có đồ ăn hả, ta thích nhất, ha ha! Đi đi, ta đang đói bụng đây!"
Đi vào phòng bếp, Tử Tiêu đã dọn xong cơm chon ba người. Hác Bằng Du nhìn nhìn, hét lớn: "Rất phong phú, hôm nay có phải có hỉ sự gì không?"
"Không có, chỉ là đột nhiên muốn làm cơm, nên nhiều làm một chút." Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, lấy một vò rượu ra từ Luyện Yêu Hồ, nói: "Đây là rượu Đô Đô mới ủ, chúng ta đến nếm thử vị ra sao." Nói xong lấy ra ba cái chén lớn, rót cho mỗi người ngã một chén.
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nháy mắt với hắn, đã hiểu ý tứ của nàng. Gắp một ít đồ ăn cho nàng rồi bắt đầu uống rượu với Hác Bằng Du.
Tửu lượng của Tử Tiêu Độc Cô Thiên Diệp biết rõ, không nghĩ tới tửu lượng của Hác Bằng Du cũng tốt như vậy, hơn nữa tâm trạng hôm nay cảu hắn không tốt, hai người uống đến hơn nửa đêm. Nhưng vẫn không say.
Độc Cô Thiên Diệp thấy kế hoạch làm Hác Bằng Du quá chén là không thể thực hiện được, vì thế trực tiếp hỏi: "Sư huynh, nghe nói huynh từng có một vị hôn thê, nhưng tại sao không có gặp qua nàng ?"
Tay Hác Bằng Du bưng bát rượu cứ như vậy dừng giữa không trung, một lát sau, hắn hung hăng uống một ngụm, hương vị cay đáng trực tiếp khiến nước mắt hắn rơi xuống.
"Tiểu sư muội, huynh biết, muội vẫn luôn tò mò. Vì thế, hôm nay ta sẽ nói cho muội biết chuyện lúc trước của ta." Nói xong, hắn lại uống hai ngụm rượu, bắt đầu kể rõ chuyện năm đó.
Hác Bằng Du sinh ra ở hoàng thất Vị Lương quốc, là con út của bát vương gia. Bởi vì thiên phú tốt, được toàn bộ hoàng thất yêu thích. Sau đó Thì Hoằng Quy đến Vũ Linh đại lục tìm Hắc Bạch Vô Thường, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn bái Thì Hoằng Quy vi sư học tập trận pháp, từ nay về sau bắt đầu chạy qua lại giữa đại lục Không Linh và đại lục Vũ Linh.
Có một lần về Vũ Linh đại lục, hắn bị đá vào trong một sơn mạch, vừa vặn đè trúng một vị tiểu thư của Nam Cung gia - Nam Cung Phỉ Phỉ. Hai người đều còn trẻ hết sức lông bông, từ bắt đầu không hợp, sau đó lại nảy sinh tình cảm, phi khanh không lấy, một đường cũng coi như đã trải qua một ít nhấp nhô.
Ban đầu Nam Cung gia tộc đã đồng ý hôn sự hai người, nhưng bị một gia tộc lánh đời khác là Âu Dương gia tộc chặn ngang một cước, hệ thiếu gia Âu Dương Nguyệt của họ nhìn trúng Nam Cung Phỉ Phỉ, muốn cưới nàng. So với gia tộc lánh đời, thân phận của Hác Bằng Du không đủ nhìn, bởi vậy Nam Cung gia tộc không đồng ý hôn sự hai người nữa, chia rẽ bọn họ, lấy sinh mệnh Hác Bằng Du hiếp bức Nam Cung Phỉ Phỉ lập lời thề, từ nay về sau không được gặp hắn nữa.
Mà trong chuyện này, gia tộc của hắn không giúp đỡ hắn, cho dù hắn trở về cầu xin bọn họ, bọn họ cũng chỉ là bảo hắn buông tay, không được chấp mê.
Sau đó Âu Dương Nguyệt biết sự tồn tại Hác Bằng Du, không thích nữ nhân sẽ là của mình còn vương vấn nam nhân khác, để người độc sát Hác Bằng Du. Nam Cung Phỉ Phỉ trong lúc vô ý mà biết tin tức này, trộm giải dược tới cứu hắn, bởi vậy vi phạm lời thề, bị kéo vào địa ngục Vô Gian.
Hác Bằng Du nhìn nữ tử mình yêu thương, người từng cười nói mình không thay đổi được thân phận của mình, không thể vi phạm gia tộc ý nguyện, kết quả như vậy cũng tốt lắm, sau đó bị màu đen kéo vào trong hắc ám. Bởi vì thời gian trúng độc lâu lắm, cho dù có giải dược, Hắc Bạch Vô Thường vẫn dung tinh lực rất lớn mới cứu hắn về. Từ nay về sau hắn thành dáng vẻ như bây giờ.
Người vào địa ngục Vô Gian, không có ai trở về. Mà những không gian khác cũng căn bản không có thông đạo đi địa ngục Vô Gian.
Hác Bằng Du nói xong đã là rơi lệ đầy mặt, bởi vì mình uống nhiều rượu, cuối cùng vẫn ngã trên bàn.
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Hác Bằng Du cư nhiên có một tình yêu khắc cốt minh tâm như vậy. Để Tử Tiêu đưa hắn ôm hắn về phòng, sau đó đóng cửa đi ra. Nghĩ tới Nam Cung Phỉ Phỉ, nàng hỏi Tử Tiêu: "Có phải người vào địa ngục Vô Gian thì không về được không?"
Tử Tiêu vừa dọn dẹp bát trên bàn, vừa nói: "Địa ngục Vô Gian người bình thường không đi được."
"Tức là vẫn có cách đi ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Có thể. Nhưng yêu cầu linh lực rất cao." Tử Tiêu nói, "Giờ nàng còn cách khoảng đó rất xa, hơn nữa người vào địa ngục Vô Gian rất ít ai có thể sống sót ."
Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta chỉ là nghĩ, ít nhất làm cho sư huynh có chút hi vọng."
"Sau này có cơ hội sẽ mang nàng đi xem." Tử Tiêu nói, "Chờ cấp bậc của nàng đạt yêu cầu."
"Ngươi biết làm thế nào đi địa ngục Vô Gian?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nhìn Tử Tiêu.
"Biết." Tử Tiêu gật gật đầu, "Nhưng bây giờ không thể nói cho nàng."
Cuối cùng hắn có thân phận gì? Địa ngục Vô Gian cũng có thể tự do đi lại!
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nếu hắn không thể nói cho nàng, tự nhiên có lý do của hắn.
Dọn dẹp phòng bếp xong, Độc Cô Thiên Diệp bởi vì buổi chiều ngủ có vẻ nhiều, cho nên buổi tối nàng nghiên cứu sách trận pháp Tử Tiêu cho của nàng.
Mở sách ra nàng phát hiện, mấy chỗ có vẻ khó đều có bút ký giải thích, nhất nhất vấn đề phân tích ra, làm cho nàng hiểu rất dễ dàng.
Thời gian tiếp theo Độc Cô Thiên Diệp vẫn nghiên cứu trận pháp, trừ mỗi ngày đi đưa dược thiện cho bọn Phượng Tam Muội, nàng cơ hồ không ra cửa. Còn có ngẫu nhiên Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Lân đến chơi thì đi ra một chút, thời gian khác đóng cửa từ chối tiếp khách.
Đối với hành vi của Độc Cô Thiên Diệp, mọi người trong gia tộc tưởng nàng trong hoàn cảnh như vậy ngượng ngùng ra cửa, mỗi lần đi đưa dược thiện là lấy lòng Phượng Tam Muội, còn nói Phượng Tam Muội mắt mờ mới thích phế vật như Độc Cô Thiên Diệp này.
Mười hai tháng, lễ mừng năm mới, trước lễ mừng năm mới nàng, Tử Tiêu và Hác Bằng Du đi sa mạc tây bộ một chuyến, tìm được Hỏa Diễm Thâm Uyên.(thực ra ban đầu định để là Hỏa Diễm Thâm Uyên, nhưng thấy kì kì, thôi để nguyên hán việt nghe có vẻ hay hơn)
Khi còn chưa tới gần Hỏa Diễm Thâm Uyên, đã cảm thấy sóng nhiệt một tầng một tầng đập vào mặt. Nhiệt độ dưới cát cao bỏng người, nếu có một linh thú đẻ trứng xuống, phỏng chừng có thể trực tiếp nấu chín .
Ở phi hành trên sa mạc tây bộ hai ngày, cuối cùng bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Hỏa Diễm Thâm Uyên, từ trên cao nhìn xuống là một dải màu đỏ được một đoàn màu bao vây.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp dừng lại nơi cách Hỏa Diễm Thâm Uyên hơi xa, nhiệt độ phía trước rất cao, Hác Bằng Du và Tử Tiêu không thể đi tới .
"Hai người ở chỗ này chờ ta, ta đi xuống là được." Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn tình huống phía trước, nói.
"Được." Hác Bằng Du gật đầu. Cực hạn của mình ở nơi nào tự mình biết, dưới tình huống này không cần phải thể hiện.
"Nếu nàng thật lâu không đi lên, ta sẽ đi xuống tìm nàng." Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, lấy thông tin thạch ra, nói: "Ngươi có thể dung thứ này xác định tình huống của ta. Ta cách một thời gian sẽ trò chuyện với hai người báo cáo tình huống của ta."
Hác Bằng Du lấy ra thông tin thạch xứng đối, quơ quơ, nói: " Muội phải nhớ kỹ nhé, nếu đến lúc đó tìm không thấy muội, bọn ta sẽ trực tiếp đi xuống."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó một mình bay qua Hỏa Diễm Thâm Uyên.
Có lẽ là vì hỏa diễm luôn luôn thiêu đốt, cho nên cấp bậc càng ngày càng cao. Lúc hình thành chỉ là dị hỏa cấp bậc không cao, trải qua trên vạn năm không ngừng thiêu đốt, giờ cấp bậc đã rất cao, hỏa diễm có linh tính, nhiệt độ cũng cao dọa người.
Độc Cô Thiên Diệp rơi xuống bên cạnh vực, nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy hỏa diễm đỏ rực, cái khác đều không thấy. Mà nham thạch hai bên đều bị đốt thành màu đỏ sậm. Những hạt cát bị gió thổi rơi xuống vực, còn chưa hạ xuống đã bị đốt thành tro.
Quan sát một lát, nàng kêu Viêm ra. Sau khi Viêm đi ra thì bay hai vòng quanh Độc Cô Thiên Diệp, di động cao thấp trước mặt nàng hai lần, nhìn ra được trong lòng rất hưng phấn.
"Viêm, ta muốn đi xuống, ngươi mở đường cho ta được không?" Độc Cô Thiên Diệp nói với Viêm.
Viêm lại đi chuyển cao thấp một cái, sau đó bay xuống vực. Độc Cô Thiên Diệp đuổi theo sát sau nó, nhảy xuống.
Hỏa diễm dọc theo đường đi đều lui ra hai bên, Độc Cô Thiên Diệp an toàn không việc gì đến dưới vực. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, trừ chung quanh của nàng, những nơi khác đều là hỏa diễm.
"Không biết phụ thân bị nhốt ở đâu." Độc Cô Thiên Diệp nói thầm, sau đó tùy tiện chọn một hướng mà đi. Viêm luôn luôn dẫn đường phía trước nàng, ở phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi tới, hỏa diễm nơi nó đi toàn bộ lui sang hai bên, rất giống hoàng đế kiểm duyệt binh lính của mình.
Độc Cô Thiên Diệp đi về phía trước, đột nhiên nhảy qua một bên, mà nơi nàng đứng lúc nãy đã bị ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi. Nàng nhìn thoáng qua nơi bị ăn mòn kia, một đạo linh lực đánh qua, nghe thấy tiếng kêu đau đớn, tiếp theo một cái bóng đỏ rực xuất hiện trong tầm mắt nàng.
"Nhân loại lớn mật, cư nhiên dám đến nơi đây!" Cái bóng quát Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái bóng chậm rãi tới gần, hỏa hạt siêu đại hình biến dị!
Không nghĩ đến đây cư nhiên còn có thể có linh thú, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp hơi kinh ngạc một chút. Đây chính là vật cạnh thiên trạch, linh thú có thể thích ứng hoàn cảnh mà thay đổi sẽ sinh tồn ở đây, hơn nữa theo hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, càng ngày càng lợi hại.
Con hỏa hạt biến dị này cấp bậc cũng không cao lắm, nhưng nó có vỏ ngoài cứng rắn, cái kìm sắc bén, cái đuôi siêu to, còn có túi nọc độc tròn trịa trên cái đuôi, cũng không phải một dễ đối thủ đối phó.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hỏa hạt biến dị, nói: "Vì sao không dám tới? Nơi này cũng không có quy định không cho phép nhân loại đến."
"Đại nhân nói qua, phàm là nhân loại đến thâm uyên, toàn bộ phải đuổi đi." hỏa hạt Biến dị vung cái kìm của mình nói với Độc Cô Thiên Diệp.
"Đại nhân là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Đại nhân là đại nhân đó, lần trước hắn đến đã nói với tất cả linh thú, trừ hắn, muốn có nhân loại đến, giống nhau giết không cần hỏi!" Hỏa hạt biến dị nói xong, vung cái đuôi siêu to của nó về phía Độc Cô Thiên Diệp.
Đại nhân kia hẳn là là ca ca linh vị! Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, thấy cái đuôi quất tới, nàng nhanh chóng tránh sang một bên, còn chưa đứng vững, đòn thứ hai đã tới, nàng đành phải lại né. Nhưng lần này lúc tránh đi trên tay đồng thời ngưng tụ linh lực, công kích hỏa hạt biến dị mà đi, giảm bớt một chút áp lực.
Sau đó nhanh chóng ngưng ra một cái roi còn lớn hơn đuôi của hỏa hạt biến dị, bởi vì chung quanh đều là linh khí hỏa hệ, roi ngưng ra là màu đỏ của lửa, trên đó còn có một đám lửa nhỏ.
"Ba!"
Một roi của Độc Cô Thiên Diệp quất qua, hung hăng đánh vào trên người hỏa hạt biến dị. Hỏa hạt biến dị bị đốt nhiều năm như vậy, vỏ ngoài sớm bị tinh luyện rất cứng rắn, nhưng bị một roi của Độc Cô Thiên Diệp đánh trúng, vẫn làm nó đau đến kêu ngao ngao ngao. Túi độc trên đuôi mở ra, phóng độc về phía Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp tránh né, chỗ nàng vừa đứng đều bị ăn mòn. Nhìn cái đuôi hỏa hạt biến dị còn không ngừng run run đuổi theo mình, nàng đành phải vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu né tránh, sau đó roi tiếp tục quất qua.
"Ngao ngao ngao! Đau chết mất! Sao có thể đánh bị thương vỏ ngoài của ta chứ? Vỏ ngoài của ta là cứng rắn nhất !" Hỏa hạt biến dị hét lớn, đồng thời tăng thêm lực công kích cửa mình.
"Cứng rắn nhất ? Ta đây xem xem cuối cùng vỏ ngoài cứng rắn bao nhiêu!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, tay phải dùng roi quật hỏa hạt biến dị, tay trái ngưng kết linh lực, hình thành một quả cầu lửa đỏ, sau khi quả cầu thành hình, ném nó về phía hỏa hạt biến dị, sau đó thừa dịp nó né tránh, dùng roi linh lực cột nó lại.
Cái đuôi của hỏa hạt biến dị bị cột lại, vừa vặn theo xuyên qua đỉnh đầu của nó, thoạt nhìn rất buồn cười.
"Ngao ngao ngao, ngươi buông, ngươi nhân loại chết tiệt này!" Nó nhìn Độc Cô Thiên Diệp rống lớn!
"Muốn ta thả ngươi cũng có thể, ngươi phải trả lời một vấn đề của ta trước." Độc Cô Thiên Diệp nhìn hỏa hạt biến dị đang thở hổn hển nói, " Hỏa Diễm Thâm Uyên này, có phải trấn áp một nam nhân không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.