Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 6 - Chương 66: Sắc Cầu Cầu?!
Bồ Đề Khổ Tâm
14/07/2016
"Ngũ hành Linh
Châu? Con hỏi cái này làm cái gì?" Niệm Vân nghe Độc Cô Thiên Diệp nhắc
tới ngũ hành Linh Châu, có chút kinh ngạc.
"Con đang tìm ngũ hành Linh Châu. Sư tổ biết tung tích của ngũ hành Linh Châu không?" Độc Cô Thiên Diệp thấy phản ứng của Niệm Vên liền hiểu, Niệm Vân nhất định biết ngũ hành Linh Châu, hơn nữa còn quen thuộc.
"Ngũ hành vốn là vài hạt châu thần sáng thế tạo ra, năm đó ta từng có vinh hạnh gặp qua." Niệm Vân nhớ lại nó: "Khi đó ta vừa mới thăng làm tướng quân, Dung đại nhân mang theo ta đi bái kiến thần sáng thế, nàng từng tự tay đỡ ta đứng lên, cho nên ta đã thấy ngũ hành Linh Châu trên tay nàng. Sau này thần sáng thế qua đời, Linh Châu phân tán, bảy viên Linh Châu, bay về bảy hướng khác nhau. Từ đó về sau bảy viên Linh Châu không còn tề tựu cùng một chỗ nữa."
Ngũ hành Linh Châu là vòng tay của thần sáng thế?!
Độc Cô Thiên Diệp bổ óc một chút, nghĩ bảy hạt châu thật to ở trên tay của một nữ nhân, một trận buồn nôn, sau đó tiếp tục hỏi: "Sư tổ biết Linh Châu ở nơi nào sao?"
"Mấy khỏa Linh Châu khác ta không biết, nhưng ta biết Hỏa Linh Châu ở trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn." Niệm Vân nói.
"Trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn?" Độc Cô Thiên Diệp lần đầu tiên nghe được chỗ này, không biết ở đâu.
Niệm Vân gật gật đầu, nói: "Lạp Mã Hỏa Diệm Sớn là ở thời kì viễn cổ, lúc trước cũng chỉ là một sơn mạch bình thường, sau khi thần sáng thế chết đi, Hỏa Linh Châu trực tiếp bay đến sơn mạch Lạp Mã, rơi xuống một ngọn núi trong đó. Nhất thời toàn bộ sơn mạch đều bốc cháy hừng hực, hơn nữa vẫn thiêu đốt đến bây giờ. Từ đó về sau, sơn mạch Lạp Mã mới gọi là Hỏa Diệm Sơn. Thật ra, rất nhiều người đều biết Hỏa Linh Châu ở trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn."
"Nếu mọi người đều biết Hỏa Linh Châu ở Lạp Mã HỎa Diệm Sơn, vì sao không ai đi tìm?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu hỏi.
"Hỏa Linh Châu này không giống với những linh châu, nó rất cuồng bạo, người bình thường tiếp cận nó sẽ trực tiếp bị đốt thành tro tàn." Niệm Vân xa xôi nói: "Hơn nữa Hỏa Linh Châu là Linh Châu được tạo ra đầu tiên, nghe nói nó chỉ nhận thần sáng thế, cho nên lúc trước Ngu Hành muốn cướp nó, muốn mạnh mẽ cưởng đoạt, đều bị nó đả thương."
"Thì ra là thế."
"Cho nên trăm vạn năm, nó vẫn như cũ ở trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn, không ai dám động nó. Hoặc là nói, người động nó đều đã chết." Niệm Vân nói: "Con tìm Hỏa Linh Châu làm cái gì? Nếu chỉ là vì muốn đạt được lực lượng của nó, thì không nên đi."
"Hỏa Linh Châu lợi hại như vậy?" Độc Cô Thiên Diệp nghĩ Linh Châu trong thân thể mình, cũng không có cảm thấy có bao nhiêu lợi hại mà?
"Ta cũng vừa mới nói, Hỏa Linh Châu được sinh ra đầu tiên, thậm chí có thể nói Linh Châu khác đều nhờ ảnh hưởng của Hỏa Linh Châu mới thành hình. Hỏa là trụ cột sinh sản của tất cả."
Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới thần thoại nghe được lúc trước, cũng nói hỏa diễm sáng tạo thế giới. Nghĩ đến Hỏa Linh Châu là Linh Châu lợi hại nhất trong bảy viên Linh Châu! Mà Quang Linh Châu và Hắc Linh Châu hẳn là có tác dụng cân bằng.
"Sư tổ, con muốn đi thử, xem có thể thu nó hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Người có thể nói cho con Lạp Mã Lý Hỏa Diệm Sơn phải đi như thế nào hay không?"
"Con thật sự muốn đi?" Niệm Vân hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp khẳng định gật đầu.
"Tốt lắm, con đã kiên trì, ta đi với con." Niệm Vân nói.
"Này?" Độc Cô Thiên Diệp có chút khó xử, nói: "Sư tổ, người bị thương..."
Niệm Vân xua tay nói: "Con chờ ta vài ngày, ta chữa khỏi thương thế lập tức đi với con. Nếu con đi một mình, ta sẽ không cho con đi." Niệm Vân nói.
Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ, đành đồng ý.
Niệm Vân thấy Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, trở lại phòng mình, lấy đan dược nàng luyện chế ăn vào, sau đó bắt đầu khôi phục linh lực.
Độc Cô Thiên Diệp đã đồng ý với Niệm Vân, nên ngồi xuống Châu Ngọc môn. Lúc Niệm Vân chữa thương, nàng giúp Lưu Vân điều dưỡng thân thể. Chờ khi Niệm Vân chữa khỏi thương thế của mình, thân thể Lưu Vân cũng tốt hơn. Khi Lưu Vân hóa thành hình người, làm cho Độc Cô Thiên Diệp kinh hãi.
"Oa, Lưu Vân, ngươi thật là đẹp mắt! Người ta rất thích!" Tiểu Bạch Cầu nhìn Lưu Vân khi biến hóa, bính một chút nhảy tới trên người Lưu Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng hắn cọ cọ, Độc Cô Thiên Diệp mồ hôi lạnh chảy ròng.
Này, này Tiểu Bạch Cầu chẳng lẽ là sắc lang? Sắc nữ? Sắc Cầu Cầu?
Lưu Vân ôm Tiểu Bạch Cầu sang sảng cười, nói: "Lưu Vân cũng thích Cầu Cầu!"
"Thật hả?!" Tiểu Bạch Cầu nhìn Lưu Vân tươi cười, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, sau đó ở trên mặt Lưu Vân bẹp một cái, nói: "Lưu Vân cũng thích người ta sao? Thật vậy không? Thật vậy không?"
Độc Cô Thiên Diệp lấy tay đỡ trán, thật sự rất dọa người nha! Nàng đi tới cạnh Lưu Vân, nở nụ cười, ôm Tiểu Bạch Cầu, ngón cái và ngón trỏ búng đầu nó, nói: "Dọa người!"
Tiểu Bạch Cầu dùng tiểu móng vuốt sờ sờ trán mình, nhìn Độc Cô Thiên Diệp ủy khuất nói: "Khả Khả, sao người ta lại dọa người? Lưu Vân thật sự rất đẹp mà Người ta cũng thật sự thích Lưu Vân!"
Độc Cô Thiên Diệp dùng tay phải che mắt Tiểu Bạch Cầu lại, nói: "Còn dám nói!"
Lưu Vân cười to, nói: "Thiên Diệp, Cầu Cầu vẫn còn nhỏ."
"Nhỏ như vậy đã biết thích soái ca, trưởng thành còn như thế nào nữa!" Độc Cô Thiên Diệp nói, nghĩ đến cái gì, nàng chọt sau gáy Cầu Cầu, nói, "Ngươi sẽ không là nữ sắc lang chứ?"
Cầu cầu chớp mắt to, vẻ mặt tò mò, hỏi: "Khả khả, nữ sắc lang là cái gì?"
Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt lại, thật muốn hôn mê. Đè móng vuốt Tiểu Bạch Cầu trên bả vài xuống, nói: "Nữ sắc lang chính là ngươi như vậy! Chúng ta đi xem sư tổ thế nào. Cầu Cầu, Cầu Cầu?"
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác trên vai không có gì, vừa quay đầu thấy, Tiểu Bạch Cầu quả nhiên đã biến mất. Quay người lại, nhìn thấy Tiểu Bạch Cầu dùng ngón tay nho nhỏ đầu cọ cổ Lưu Vân.
Mặt Độc Cô Thiên Diệp trầm xuống, Lưu Vân chạy nhanh nói: "Thiên Diệp, để cho Cầu Câu ở chổ ta một chút đi, dù sao ta cũng muốn cùng các ngươi đến Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn."
Mộng Thiên Quân từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy này một màn, ở cửa cười đến ngửa tới ngửa lui.
"Ha ha ha, Thiên Diệp, ngươi cũng có một ngày bị linh thú của mình ghét bỏ! Ha ha ha ha ha!"
Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Mộng Thiên Quân một cái, không nói gì, mặc kệ Tiểu Bạch Cầu trên người Lưu Vân, nhe răng mới Mộng Thiên Quân, uy hiếp nói: "Ngươi lại chê cười khả khả, người ta cắn ngươi a!"
"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân không nghĩ tới Tiểu Bạch Cầu còn uy hiếp mình, nói: "Ngươi không phải là không cần chủ nhân nữa sao?"
"Người ta làm sao không cần Khả Khả? Hừ hừ, ngươi cái tên xấu xa này, dùng cái kia, cái kia, cái kia từ ngữ mà nói ngươi tốt nhất!" Tiểu Bạch Cầu lập tức rối rắm, bởi vì nó nghĩ không ra cái từ ngữ kia gọi là gì.
"Ha ha, châm ngòi ly gián!" Lưu Vân cười bổ sung nói.
Ánh mắt Tiểu Bạch Cầu lập tức sáng, nói: "Chính là kêu châm ngòi ly gián! Hừ hừ, ngươi là người xấu châm ngòi ly gián! Người ta vẫn yêu Khả Khả nhất! Người ta chính là cảm thấy Lưu Vân rất đẹp, muốn nhìn nhiều hơn mà thôi!"
Độc Cô Thiên Diệp đã hết chỗ nói rồi, phất phất tay với mấy người, xoay người đi ra ngoài.
Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi xem sư tổ sao rồi!"
Bên này cười vui, cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu lại mặt lạnh như băng nhìn người quỳ trên mặt đất.
"Chủ thượng, thuộc hạ chỉ không nghĩ tới Mục Lâm sẽ đoạt nhiệm vụ này thôi!" Một thị vệ quỳ trên mặt đất nói.
"Ừ?" Tử Tiêu càng thêm lạnh băng, tay bắt đầu xoay quanh vòng tay tử ngọc, nói: "Nói như vậy, các ngươi không điều tra rõ tin tức, là lỗi của người khác?"
"Thuộc hạ không có ý này!" Thị vệ bị Tử Tiêu nói sợ tới mức mất hồn, cảnh giác nói.
"Chủ thượng, tương lai nữ chủ nhân không phải cũng không có việc gì sao? Bọn Diễm Nhất cũng không phải không dụng tâm điều tra, thật là Mục Lâm làm chuyện này." Tiểu Đậu đỏ nhìn dáng vẻ Diễm Nhất, mở miệng nói.
"Cũng không thể quên như vậy!" Thất Nguyệt và Hắc Tử từ bên ngoài tiến vào, nói: "Lần này là vì có Mộng Thiên Quân ở đó, lại có Long tộc giúp, Thiên Diệp mới có thể may mắn vô sự. Nếu không có bọn họ, hậu quả chuyện lần này ai ghánh vác hả? Chính là chém đầu Diễm Tự Quân các ngươi cũng không đủ! Diễm Tự Quân các ngươi khi nào thì tìm hiểu tin tức vô dụng như vậy?"
Thất Nguyệt cũng nghe nói chuyện Độc Cô Thiên Diệp bị vây công, có chút phẫn nộ. Độc Cô Thiên Diệp là bằng hữu được hắn tán thành, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không nói Tử Tiêu, hắn sẽ phát hỏa trước!
"Thuộc hạ biết sai!" Diễm Nhất quỳ trên mặt đất nói.
"Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi suy nghĩ cái gì." Tử Tiêu nhìn Diễm Nhất, nói, "Nàng đủ tư cách hay không đủ tư cách, đều là nữ chủ nhân tương lai của các ngươi. Các ngươi, không có tư cách nghi ngờ nàng!"
Diễm Nhất quỳ trên mặt đất, thấp đầu, nghe Tử Tiêu nói, thân thể hắn chấn động!
Xác thực, đối với Độc Cô Thiên Diệp, bọn họ là có chút ý kiến. Sinh hoạt tại cửu thiên huyền giới là ngươi có thực lực mạnh mẽ, nơi này không tu luyện linh lực giống những nơi khác, mà là tu luyện hỗn độn lực! Nơi này là thần sáng thế lúc trước cho Tử Tiêu, cuộc đại chiến viễn cổ cũng không có bị thương tổn nhiều, cho nên vẫn tu luyện hỗn độn lực. Cho nên người sinh ra ở đây còn có một cảm giác ưu việt, cảm thấy mình cao thượng hơn người ở nơi khác. (D: ta nói Thým Diệp lấy lại hết, coi các ngươi lấy gì mà kiêu, hừ.)
Bởi vậy khi Tử Tiêu tuyên bố có nữ chủ nhân tương lai, có một số người lòng đã không thoải mái. Nhất là sau khi Tử Tiêu trở về, an bài tất cả, cùng Ngu Hành tranh đấu gay gắt, lao tâm lao lực, trong lòng những người đó lại càng không thích Độc Cô Thiên Diệp. Cho nên chuyện lần này, Diễm Tự Quân thật ra đã nhận được tin tức ở Ngô Đồng Lâm, nhưng bọn hắn vẫn báo cáo tin tức ban đầu.
"Thuộc hạ hiểu được." Diễm Nhất dập đầu một cái, nói.
"Ta không thích thuộc hạ không nghe lời, Diễm Tự Quân nếu không muốn tiếp tục tìm hiểu tin tức, thì trở về đi." Tử Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại làm cho người ở đây giật nảy mình.
Để Diễm Tự Quân trở về, là muốn hủy chức trách của bọn họ, xóa tư cách thị vệ!
"Chủ thượng?!" Tiểu Đậu đỏ muốn nói cái gì, nhìn thấy sắc mặt Tử Tiêu, lại nuốt xuống.
"Thuộc hạ không nên giấu diếm không báo, thuộc hạ biết sai rồi, thỉnh chủ thượng cho Diễm Tự Quân một cơ hội!" Diễm vừa nghe Tử Tiêu nói, mới biết được chuyện lần này bọn họ sai cỡ nào, thái quá cở nào!
Thất Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của Diễm Nhất, đi tới bên người Tử Tiêu ngồi xuống nói: "Quên đi, cho bọn hắn một chút giáo huấn thì tốt rồi."
Tử Tiêu liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: "Vậy toàn bộ Diễm Tự Quân đến hình đường nhận hình phạt đi. Chuyện tìm hiểu tin tức giao lại cho Tu Tự Quân."
"Tạ chủ thượng ban ân!" Diễm Nhất dập đầu một cái, lui xuống.
Tiểu Đậu đỏ cùng diễm nhất đi ra, chỉ chốc lát sau trở về, giấy viết thư cầm trong tay hé ra, nói: "Chủ thượng, đây là tin tức mới truyền về, nói nữ chủ nhân tương lai muốn đi Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn."
"Nàng đi sơn mạch Lạp Mã làm cái gì?" Thất Nguyệt hỏi.
"Nàng muốn đi lấy Hỏa Linh Châu!" Tiểu Đậu đỏ đáp.
"Cái gì?!" Thất Nguyệt từ trên ghế đứng lên, nói: "Nàng không muốn sống nữa?!"
Ánh mắt Tử Tiêu lóe ra, nghĩ tới nàng ở hắc ám chi thành lấy được Quang Linh Châu và ở lam hải lấy được Thủy Linh Châu, biết nàng nhất định là muốn tập hợp ngũ hành Linh Châu.
"Này, ngươi sẽ không để mặc nàng đi chứ?!" Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu không phản ứng, đạp ghế quý phi của hắn: "Hỏa Linh Châu ngay cả chúng ta cũng bất hòa, nàng đi tới đó sẽ bị đốt thành tro!"
Tử Tiêu như trước xoay vòng tử ngọc trên tay, bị Thất Nguyệt đạp ghế, nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Ôi chao, ngươi đi đâu vậy hả?" Thất Nguyệt hỏi.
"Đi tìm nàng!" Tử Tiêu đầu cũng không quay lại nói: "Ngươi và Hắc Tử nghĩ biện pháp ngăn cản Ngu Hành cho ta, đừng để hắn phát hiện ta."
"Ta lau, phái hành động! Vừa đi việc này lại muốn chúng ta xử lý." Thất Nguyệt nhịn không được mắng nói.
Tiểu Đậu đỏ cười nói: "Thất Nguyệt đại nhân, có thể cống hiến! Có thể cống hiến a!" Sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Đậu đỏ rời đi, nghe tiếng gọi ầm ỹ của hắn từ bên ngoài truyền vào: "Chủ thượng, ngươi dẫn ta đi cùng với, để cho ta có có kiến thức về bên ngoài!"
"Một đám đều đi rồi, ta cũng muốn đi, mọi chuyện liền giao cho hắc tử đi làm đi! Nếu ngay cả Ngu Hành cũng không lừa được, vậy nên bị trách phạt!" Thất Nguyệt lầm bầm lầu bầu, sau đó nói với thị vệ bên ngoài vài câu, để cho hắn nói tình huống hiện tại với Hắc Tử, tiếp theo lắc mình biến mất.
Chờ khi Hắc Tử biết chuyện, cửu thiên huyền giới chỉ còn một quản sự là hắn, muốn chạy lại đi không được, phải ngăn cản tầm mắt của Ngu Hành.
"Hai người các ngươi chờ cho ta!" Hắc tử ngửa mặt lên trời rít gào, nhưng mà Tử Tiêu và Thất Nguyệt đã không nghe thấy.
Lúc này, Ngu Hành cũng là vẻ mặt âm trầm.
"Toàn bộ bị giết?" Ngu Hành phẫn nộ nhìn ngươi trở về bẩm báo.
"Đúng vậy, chủ thượng, khi chúng ta tới Ngô Đồng Lâm tất cả đã bị đốt thành tro tàn, cái gì đều không có lưu lại." Người quỳ ở dưới mặt đất trả lời nói.
"Cái gì cũng không lưu lại? Hơn mười vạn thị vệ một người cũng không trở về, lại nói với ta cái gì cũng không còn? Chẳng lẽ những người đó đều là giấy?! Bị ngươi khác đốt sẽ chết?" Ngu Hành tức giận đên đánh một chưởng vào người người nọ, làm người nọ quay cuồng vài vòng trên mặt đất, sau đó lại đứng lên quỳ.
Phát tiết một chút, Ngu Hành vẫn hỏa đại như cũ, quát: "Các ngươi người nhiều như vậy, lại không đối phó được một con Chu Tước, ta muốn nuôi nhiều người như vậy làm gì!"
"Thuộc hạ vô năng!" Người nọ cúi đầu nói.
Lúc này một người diện mạo ngoan lệ tiến vào, Ngu Hành nhìn thấy, hỏi: "Cùng Kỳ, thế nào, tìm được không?"
Cùng Kỳ lắc đầu, nói: "Ở Ngô Đồng Lâm, ta chỉ ngửi được hương vị của thần hỏa. Sau đó đuổi theo hương vị của Chu Tước một thời gian ngắn, cách Ngô Đồng Lâm không xa hương vị của nàng liền biến mất. Hẳn là có người cố ý xóa bỏ!"
Ngu Hành nghe Cùng Kỳ nói, sắc mặt càng thêm âm lãnh, nhìn Cùng Kỳ hỏi: "Biết là ai làm không?"
Cùng Kỳ lắc đầu, nói: "Không nghe thấy được. Nhưng mà người chúng ta phái đi nữa đường đều bị chặn lại, hình như là chí tôn nơi đó làm."
"Tử Tiêu từ trước đến nay có quan hệ tốt với thụy thú, giúp chu tước cũng không kỳ quái." Ngu Hành nói, "Nhưng mà cùng ta đối nghịch, một ngày nào đó ta sẽ đem cửu thiên huyền giới nhét vào sự thống trị của ta, hừ!"
"Chúng ta đây có tiếp tục truy tìm tung tích Chu Tước không?" Cùng Kỳ hỏi, "Có lẽ kêu Hồn Độn đi có thể đoán được. Dù sao mũi hắn lợi hại hơn so với ta."
"Các ngươi đều là mãnh thú, có thể kém đến vậy sao?!" Ngu Hành nói, "Ngươi đều không nghe thấy được, thì hắn làm sao có thể!"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cùng Kỳ hỏi.
"Chặt chẽ chú ý hành động của cửu thiên huyền giới, ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Tử Tiêu có mục đích là gì!" Ngu Hành nói, "Mặt khác lại phái người tiếp tục tìm kiếm Chu Tước."
Thị vệ lĩnh mệnh đi xuống, Cùng Kỳ nói: "Đúng rồi, Long tộc ở cạnh Ngô Đồng lâm cũng không thấy đâu, lúc ấy hẳn là cũng tham dự đi. Ngươi để bọn họ tìm kiếm tung tích Phượng Hoàng tộc, ngoài ra cũng phải chú ý tin tức Long tộc. Có lẽ có tin tức của bọn họ có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Phượng Hoàng và Chu Tước."
"Dạ, Chu Tước đại nhân!" Thị vệ lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Ngu Hành nhìn người nọ, nói với Cùng Kỳ: "Nếu lũ ngốc đó có thể thông minh như ngươi thì tốt rồi!"
Phượng Vũ đại lục.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào Ly viện, nhìn Niệm Vân, nói: "Sư tổ, thân thể người khôi phục thế nào?"
"Thiên Diệp đến hả?" Niệm Vân nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tâm tình rất là tốt, nói: "Ta hiện tại đã tốt lắm."
Niệm Vân ăn đan dược Độc Cô Thiên Diệp cho, để nàng làm trợ thủ của mình, hai người hợp lực luyện chế một viên đan dược Thập tam phẩm, sau đó hắn liền bắt đầu bế quan chữa thương. Khi Độc Cô Thiên Diệp đến đúng lúc hắn đi ra.
"Vậy là tốt rồi. Thân thể Lưu Vân cũng khôi phục, vừa nãy đã hóa thành hình người." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Chúng ta khi nào thì đi Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn?"
Nghe thân thể Lưu Vân khôi phục, Niệm Vân thật cao hứng, nói: "Ta còn nghĩ lần này không mang theo nó, hiện tại đã tốt, vậy có thể cùng đi với chúng ta!"
"Đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu nói: "Chúng ta đi sớm một chút thôi."
"Tốt." Niệm Vân đồng ý.
Vòng tay tử ngọc trên tay Độc Cô Thiên Diệp độ nhiên phát ra độ ấm, nàng sờ sờ, đột nhiên cười vui vẻ, nói: "Sư tổ, ta đi ra ngoài một chút!"
Nói xong nàng liền kích động chạy ra ngoài. Khi ra ngoài gặp thoáng qua Bạch Đồng. Bạch Đồng nhìn dáng vẻ của nàng hơi kỳ quái, nhìn thấy nàng chạy tới của cốc thì càng thêm khó hiểu.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào trước ảo trận trong sơn cốc, bình phục tâm tình kích động của mình, sau đó xuyên qua ảo trận, thấy được ngươi chờ ở bên ngoài.
"Con đang tìm ngũ hành Linh Châu. Sư tổ biết tung tích của ngũ hành Linh Châu không?" Độc Cô Thiên Diệp thấy phản ứng của Niệm Vên liền hiểu, Niệm Vân nhất định biết ngũ hành Linh Châu, hơn nữa còn quen thuộc.
"Ngũ hành vốn là vài hạt châu thần sáng thế tạo ra, năm đó ta từng có vinh hạnh gặp qua." Niệm Vân nhớ lại nó: "Khi đó ta vừa mới thăng làm tướng quân, Dung đại nhân mang theo ta đi bái kiến thần sáng thế, nàng từng tự tay đỡ ta đứng lên, cho nên ta đã thấy ngũ hành Linh Châu trên tay nàng. Sau này thần sáng thế qua đời, Linh Châu phân tán, bảy viên Linh Châu, bay về bảy hướng khác nhau. Từ đó về sau bảy viên Linh Châu không còn tề tựu cùng một chỗ nữa."
Ngũ hành Linh Châu là vòng tay của thần sáng thế?!
Độc Cô Thiên Diệp bổ óc một chút, nghĩ bảy hạt châu thật to ở trên tay của một nữ nhân, một trận buồn nôn, sau đó tiếp tục hỏi: "Sư tổ biết Linh Châu ở nơi nào sao?"
"Mấy khỏa Linh Châu khác ta không biết, nhưng ta biết Hỏa Linh Châu ở trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn." Niệm Vân nói.
"Trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn?" Độc Cô Thiên Diệp lần đầu tiên nghe được chỗ này, không biết ở đâu.
Niệm Vân gật gật đầu, nói: "Lạp Mã Hỏa Diệm Sớn là ở thời kì viễn cổ, lúc trước cũng chỉ là một sơn mạch bình thường, sau khi thần sáng thế chết đi, Hỏa Linh Châu trực tiếp bay đến sơn mạch Lạp Mã, rơi xuống một ngọn núi trong đó. Nhất thời toàn bộ sơn mạch đều bốc cháy hừng hực, hơn nữa vẫn thiêu đốt đến bây giờ. Từ đó về sau, sơn mạch Lạp Mã mới gọi là Hỏa Diệm Sơn. Thật ra, rất nhiều người đều biết Hỏa Linh Châu ở trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn."
"Nếu mọi người đều biết Hỏa Linh Châu ở Lạp Mã HỎa Diệm Sơn, vì sao không ai đi tìm?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu hỏi.
"Hỏa Linh Châu này không giống với những linh châu, nó rất cuồng bạo, người bình thường tiếp cận nó sẽ trực tiếp bị đốt thành tro tàn." Niệm Vân xa xôi nói: "Hơn nữa Hỏa Linh Châu là Linh Châu được tạo ra đầu tiên, nghe nói nó chỉ nhận thần sáng thế, cho nên lúc trước Ngu Hành muốn cướp nó, muốn mạnh mẽ cưởng đoạt, đều bị nó đả thương."
"Thì ra là thế."
"Cho nên trăm vạn năm, nó vẫn như cũ ở trong Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn, không ai dám động nó. Hoặc là nói, người động nó đều đã chết." Niệm Vân nói: "Con tìm Hỏa Linh Châu làm cái gì? Nếu chỉ là vì muốn đạt được lực lượng của nó, thì không nên đi."
"Hỏa Linh Châu lợi hại như vậy?" Độc Cô Thiên Diệp nghĩ Linh Châu trong thân thể mình, cũng không có cảm thấy có bao nhiêu lợi hại mà?
"Ta cũng vừa mới nói, Hỏa Linh Châu được sinh ra đầu tiên, thậm chí có thể nói Linh Châu khác đều nhờ ảnh hưởng của Hỏa Linh Châu mới thành hình. Hỏa là trụ cột sinh sản của tất cả."
Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới thần thoại nghe được lúc trước, cũng nói hỏa diễm sáng tạo thế giới. Nghĩ đến Hỏa Linh Châu là Linh Châu lợi hại nhất trong bảy viên Linh Châu! Mà Quang Linh Châu và Hắc Linh Châu hẳn là có tác dụng cân bằng.
"Sư tổ, con muốn đi thử, xem có thể thu nó hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Người có thể nói cho con Lạp Mã Lý Hỏa Diệm Sơn phải đi như thế nào hay không?"
"Con thật sự muốn đi?" Niệm Vân hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp khẳng định gật đầu.
"Tốt lắm, con đã kiên trì, ta đi với con." Niệm Vân nói.
"Này?" Độc Cô Thiên Diệp có chút khó xử, nói: "Sư tổ, người bị thương..."
Niệm Vân xua tay nói: "Con chờ ta vài ngày, ta chữa khỏi thương thế lập tức đi với con. Nếu con đi một mình, ta sẽ không cho con đi." Niệm Vân nói.
Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ, đành đồng ý.
Niệm Vân thấy Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, trở lại phòng mình, lấy đan dược nàng luyện chế ăn vào, sau đó bắt đầu khôi phục linh lực.
Độc Cô Thiên Diệp đã đồng ý với Niệm Vân, nên ngồi xuống Châu Ngọc môn. Lúc Niệm Vân chữa thương, nàng giúp Lưu Vân điều dưỡng thân thể. Chờ khi Niệm Vân chữa khỏi thương thế của mình, thân thể Lưu Vân cũng tốt hơn. Khi Lưu Vân hóa thành hình người, làm cho Độc Cô Thiên Diệp kinh hãi.
"Oa, Lưu Vân, ngươi thật là đẹp mắt! Người ta rất thích!" Tiểu Bạch Cầu nhìn Lưu Vân khi biến hóa, bính một chút nhảy tới trên người Lưu Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng hắn cọ cọ, Độc Cô Thiên Diệp mồ hôi lạnh chảy ròng.
Này, này Tiểu Bạch Cầu chẳng lẽ là sắc lang? Sắc nữ? Sắc Cầu Cầu?
Lưu Vân ôm Tiểu Bạch Cầu sang sảng cười, nói: "Lưu Vân cũng thích Cầu Cầu!"
"Thật hả?!" Tiểu Bạch Cầu nhìn Lưu Vân tươi cười, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, sau đó ở trên mặt Lưu Vân bẹp một cái, nói: "Lưu Vân cũng thích người ta sao? Thật vậy không? Thật vậy không?"
Độc Cô Thiên Diệp lấy tay đỡ trán, thật sự rất dọa người nha! Nàng đi tới cạnh Lưu Vân, nở nụ cười, ôm Tiểu Bạch Cầu, ngón cái và ngón trỏ búng đầu nó, nói: "Dọa người!"
Tiểu Bạch Cầu dùng tiểu móng vuốt sờ sờ trán mình, nhìn Độc Cô Thiên Diệp ủy khuất nói: "Khả Khả, sao người ta lại dọa người? Lưu Vân thật sự rất đẹp mà Người ta cũng thật sự thích Lưu Vân!"
Độc Cô Thiên Diệp dùng tay phải che mắt Tiểu Bạch Cầu lại, nói: "Còn dám nói!"
Lưu Vân cười to, nói: "Thiên Diệp, Cầu Cầu vẫn còn nhỏ."
"Nhỏ như vậy đã biết thích soái ca, trưởng thành còn như thế nào nữa!" Độc Cô Thiên Diệp nói, nghĩ đến cái gì, nàng chọt sau gáy Cầu Cầu, nói, "Ngươi sẽ không là nữ sắc lang chứ?"
Cầu cầu chớp mắt to, vẻ mặt tò mò, hỏi: "Khả khả, nữ sắc lang là cái gì?"
Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt lại, thật muốn hôn mê. Đè móng vuốt Tiểu Bạch Cầu trên bả vài xuống, nói: "Nữ sắc lang chính là ngươi như vậy! Chúng ta đi xem sư tổ thế nào. Cầu Cầu, Cầu Cầu?"
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác trên vai không có gì, vừa quay đầu thấy, Tiểu Bạch Cầu quả nhiên đã biến mất. Quay người lại, nhìn thấy Tiểu Bạch Cầu dùng ngón tay nho nhỏ đầu cọ cổ Lưu Vân.
Mặt Độc Cô Thiên Diệp trầm xuống, Lưu Vân chạy nhanh nói: "Thiên Diệp, để cho Cầu Câu ở chổ ta một chút đi, dù sao ta cũng muốn cùng các ngươi đến Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn."
Mộng Thiên Quân từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy này một màn, ở cửa cười đến ngửa tới ngửa lui.
"Ha ha ha, Thiên Diệp, ngươi cũng có một ngày bị linh thú của mình ghét bỏ! Ha ha ha ha ha!"
Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Mộng Thiên Quân một cái, không nói gì, mặc kệ Tiểu Bạch Cầu trên người Lưu Vân, nhe răng mới Mộng Thiên Quân, uy hiếp nói: "Ngươi lại chê cười khả khả, người ta cắn ngươi a!"
"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân không nghĩ tới Tiểu Bạch Cầu còn uy hiếp mình, nói: "Ngươi không phải là không cần chủ nhân nữa sao?"
"Người ta làm sao không cần Khả Khả? Hừ hừ, ngươi cái tên xấu xa này, dùng cái kia, cái kia, cái kia từ ngữ mà nói ngươi tốt nhất!" Tiểu Bạch Cầu lập tức rối rắm, bởi vì nó nghĩ không ra cái từ ngữ kia gọi là gì.
"Ha ha, châm ngòi ly gián!" Lưu Vân cười bổ sung nói.
Ánh mắt Tiểu Bạch Cầu lập tức sáng, nói: "Chính là kêu châm ngòi ly gián! Hừ hừ, ngươi là người xấu châm ngòi ly gián! Người ta vẫn yêu Khả Khả nhất! Người ta chính là cảm thấy Lưu Vân rất đẹp, muốn nhìn nhiều hơn mà thôi!"
Độc Cô Thiên Diệp đã hết chỗ nói rồi, phất phất tay với mấy người, xoay người đi ra ngoài.
Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi xem sư tổ sao rồi!"
Bên này cười vui, cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu lại mặt lạnh như băng nhìn người quỳ trên mặt đất.
"Chủ thượng, thuộc hạ chỉ không nghĩ tới Mục Lâm sẽ đoạt nhiệm vụ này thôi!" Một thị vệ quỳ trên mặt đất nói.
"Ừ?" Tử Tiêu càng thêm lạnh băng, tay bắt đầu xoay quanh vòng tay tử ngọc, nói: "Nói như vậy, các ngươi không điều tra rõ tin tức, là lỗi của người khác?"
"Thuộc hạ không có ý này!" Thị vệ bị Tử Tiêu nói sợ tới mức mất hồn, cảnh giác nói.
"Chủ thượng, tương lai nữ chủ nhân không phải cũng không có việc gì sao? Bọn Diễm Nhất cũng không phải không dụng tâm điều tra, thật là Mục Lâm làm chuyện này." Tiểu Đậu đỏ nhìn dáng vẻ Diễm Nhất, mở miệng nói.
"Cũng không thể quên như vậy!" Thất Nguyệt và Hắc Tử từ bên ngoài tiến vào, nói: "Lần này là vì có Mộng Thiên Quân ở đó, lại có Long tộc giúp, Thiên Diệp mới có thể may mắn vô sự. Nếu không có bọn họ, hậu quả chuyện lần này ai ghánh vác hả? Chính là chém đầu Diễm Tự Quân các ngươi cũng không đủ! Diễm Tự Quân các ngươi khi nào thì tìm hiểu tin tức vô dụng như vậy?"
Thất Nguyệt cũng nghe nói chuyện Độc Cô Thiên Diệp bị vây công, có chút phẫn nộ. Độc Cô Thiên Diệp là bằng hữu được hắn tán thành, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không nói Tử Tiêu, hắn sẽ phát hỏa trước!
"Thuộc hạ biết sai!" Diễm Nhất quỳ trên mặt đất nói.
"Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi suy nghĩ cái gì." Tử Tiêu nhìn Diễm Nhất, nói, "Nàng đủ tư cách hay không đủ tư cách, đều là nữ chủ nhân tương lai của các ngươi. Các ngươi, không có tư cách nghi ngờ nàng!"
Diễm Nhất quỳ trên mặt đất, thấp đầu, nghe Tử Tiêu nói, thân thể hắn chấn động!
Xác thực, đối với Độc Cô Thiên Diệp, bọn họ là có chút ý kiến. Sinh hoạt tại cửu thiên huyền giới là ngươi có thực lực mạnh mẽ, nơi này không tu luyện linh lực giống những nơi khác, mà là tu luyện hỗn độn lực! Nơi này là thần sáng thế lúc trước cho Tử Tiêu, cuộc đại chiến viễn cổ cũng không có bị thương tổn nhiều, cho nên vẫn tu luyện hỗn độn lực. Cho nên người sinh ra ở đây còn có một cảm giác ưu việt, cảm thấy mình cao thượng hơn người ở nơi khác. (D: ta nói Thým Diệp lấy lại hết, coi các ngươi lấy gì mà kiêu, hừ.)
Bởi vậy khi Tử Tiêu tuyên bố có nữ chủ nhân tương lai, có một số người lòng đã không thoải mái. Nhất là sau khi Tử Tiêu trở về, an bài tất cả, cùng Ngu Hành tranh đấu gay gắt, lao tâm lao lực, trong lòng những người đó lại càng không thích Độc Cô Thiên Diệp. Cho nên chuyện lần này, Diễm Tự Quân thật ra đã nhận được tin tức ở Ngô Đồng Lâm, nhưng bọn hắn vẫn báo cáo tin tức ban đầu.
"Thuộc hạ hiểu được." Diễm Nhất dập đầu một cái, nói.
"Ta không thích thuộc hạ không nghe lời, Diễm Tự Quân nếu không muốn tiếp tục tìm hiểu tin tức, thì trở về đi." Tử Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại làm cho người ở đây giật nảy mình.
Để Diễm Tự Quân trở về, là muốn hủy chức trách của bọn họ, xóa tư cách thị vệ!
"Chủ thượng?!" Tiểu Đậu đỏ muốn nói cái gì, nhìn thấy sắc mặt Tử Tiêu, lại nuốt xuống.
"Thuộc hạ không nên giấu diếm không báo, thuộc hạ biết sai rồi, thỉnh chủ thượng cho Diễm Tự Quân một cơ hội!" Diễm vừa nghe Tử Tiêu nói, mới biết được chuyện lần này bọn họ sai cỡ nào, thái quá cở nào!
Thất Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của Diễm Nhất, đi tới bên người Tử Tiêu ngồi xuống nói: "Quên đi, cho bọn hắn một chút giáo huấn thì tốt rồi."
Tử Tiêu liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: "Vậy toàn bộ Diễm Tự Quân đến hình đường nhận hình phạt đi. Chuyện tìm hiểu tin tức giao lại cho Tu Tự Quân."
"Tạ chủ thượng ban ân!" Diễm Nhất dập đầu một cái, lui xuống.
Tiểu Đậu đỏ cùng diễm nhất đi ra, chỉ chốc lát sau trở về, giấy viết thư cầm trong tay hé ra, nói: "Chủ thượng, đây là tin tức mới truyền về, nói nữ chủ nhân tương lai muốn đi Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn."
"Nàng đi sơn mạch Lạp Mã làm cái gì?" Thất Nguyệt hỏi.
"Nàng muốn đi lấy Hỏa Linh Châu!" Tiểu Đậu đỏ đáp.
"Cái gì?!" Thất Nguyệt từ trên ghế đứng lên, nói: "Nàng không muốn sống nữa?!"
Ánh mắt Tử Tiêu lóe ra, nghĩ tới nàng ở hắc ám chi thành lấy được Quang Linh Châu và ở lam hải lấy được Thủy Linh Châu, biết nàng nhất định là muốn tập hợp ngũ hành Linh Châu.
"Này, ngươi sẽ không để mặc nàng đi chứ?!" Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu không phản ứng, đạp ghế quý phi của hắn: "Hỏa Linh Châu ngay cả chúng ta cũng bất hòa, nàng đi tới đó sẽ bị đốt thành tro!"
Tử Tiêu như trước xoay vòng tử ngọc trên tay, bị Thất Nguyệt đạp ghế, nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Ôi chao, ngươi đi đâu vậy hả?" Thất Nguyệt hỏi.
"Đi tìm nàng!" Tử Tiêu đầu cũng không quay lại nói: "Ngươi và Hắc Tử nghĩ biện pháp ngăn cản Ngu Hành cho ta, đừng để hắn phát hiện ta."
"Ta lau, phái hành động! Vừa đi việc này lại muốn chúng ta xử lý." Thất Nguyệt nhịn không được mắng nói.
Tiểu Đậu đỏ cười nói: "Thất Nguyệt đại nhân, có thể cống hiến! Có thể cống hiến a!" Sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Đậu đỏ rời đi, nghe tiếng gọi ầm ỹ của hắn từ bên ngoài truyền vào: "Chủ thượng, ngươi dẫn ta đi cùng với, để cho ta có có kiến thức về bên ngoài!"
"Một đám đều đi rồi, ta cũng muốn đi, mọi chuyện liền giao cho hắc tử đi làm đi! Nếu ngay cả Ngu Hành cũng không lừa được, vậy nên bị trách phạt!" Thất Nguyệt lầm bầm lầu bầu, sau đó nói với thị vệ bên ngoài vài câu, để cho hắn nói tình huống hiện tại với Hắc Tử, tiếp theo lắc mình biến mất.
Chờ khi Hắc Tử biết chuyện, cửu thiên huyền giới chỉ còn một quản sự là hắn, muốn chạy lại đi không được, phải ngăn cản tầm mắt của Ngu Hành.
"Hai người các ngươi chờ cho ta!" Hắc tử ngửa mặt lên trời rít gào, nhưng mà Tử Tiêu và Thất Nguyệt đã không nghe thấy.
Lúc này, Ngu Hành cũng là vẻ mặt âm trầm.
"Toàn bộ bị giết?" Ngu Hành phẫn nộ nhìn ngươi trở về bẩm báo.
"Đúng vậy, chủ thượng, khi chúng ta tới Ngô Đồng Lâm tất cả đã bị đốt thành tro tàn, cái gì đều không có lưu lại." Người quỳ ở dưới mặt đất trả lời nói.
"Cái gì cũng không lưu lại? Hơn mười vạn thị vệ một người cũng không trở về, lại nói với ta cái gì cũng không còn? Chẳng lẽ những người đó đều là giấy?! Bị ngươi khác đốt sẽ chết?" Ngu Hành tức giận đên đánh một chưởng vào người người nọ, làm người nọ quay cuồng vài vòng trên mặt đất, sau đó lại đứng lên quỳ.
Phát tiết một chút, Ngu Hành vẫn hỏa đại như cũ, quát: "Các ngươi người nhiều như vậy, lại không đối phó được một con Chu Tước, ta muốn nuôi nhiều người như vậy làm gì!"
"Thuộc hạ vô năng!" Người nọ cúi đầu nói.
Lúc này một người diện mạo ngoan lệ tiến vào, Ngu Hành nhìn thấy, hỏi: "Cùng Kỳ, thế nào, tìm được không?"
Cùng Kỳ lắc đầu, nói: "Ở Ngô Đồng Lâm, ta chỉ ngửi được hương vị của thần hỏa. Sau đó đuổi theo hương vị của Chu Tước một thời gian ngắn, cách Ngô Đồng Lâm không xa hương vị của nàng liền biến mất. Hẳn là có người cố ý xóa bỏ!"
Ngu Hành nghe Cùng Kỳ nói, sắc mặt càng thêm âm lãnh, nhìn Cùng Kỳ hỏi: "Biết là ai làm không?"
Cùng Kỳ lắc đầu, nói: "Không nghe thấy được. Nhưng mà người chúng ta phái đi nữa đường đều bị chặn lại, hình như là chí tôn nơi đó làm."
"Tử Tiêu từ trước đến nay có quan hệ tốt với thụy thú, giúp chu tước cũng không kỳ quái." Ngu Hành nói, "Nhưng mà cùng ta đối nghịch, một ngày nào đó ta sẽ đem cửu thiên huyền giới nhét vào sự thống trị của ta, hừ!"
"Chúng ta đây có tiếp tục truy tìm tung tích Chu Tước không?" Cùng Kỳ hỏi, "Có lẽ kêu Hồn Độn đi có thể đoán được. Dù sao mũi hắn lợi hại hơn so với ta."
"Các ngươi đều là mãnh thú, có thể kém đến vậy sao?!" Ngu Hành nói, "Ngươi đều không nghe thấy được, thì hắn làm sao có thể!"
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cùng Kỳ hỏi.
"Chặt chẽ chú ý hành động của cửu thiên huyền giới, ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Tử Tiêu có mục đích là gì!" Ngu Hành nói, "Mặt khác lại phái người tiếp tục tìm kiếm Chu Tước."
Thị vệ lĩnh mệnh đi xuống, Cùng Kỳ nói: "Đúng rồi, Long tộc ở cạnh Ngô Đồng lâm cũng không thấy đâu, lúc ấy hẳn là cũng tham dự đi. Ngươi để bọn họ tìm kiếm tung tích Phượng Hoàng tộc, ngoài ra cũng phải chú ý tin tức Long tộc. Có lẽ có tin tức của bọn họ có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Phượng Hoàng và Chu Tước."
"Dạ, Chu Tước đại nhân!" Thị vệ lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Ngu Hành nhìn người nọ, nói với Cùng Kỳ: "Nếu lũ ngốc đó có thể thông minh như ngươi thì tốt rồi!"
Phượng Vũ đại lục.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào Ly viện, nhìn Niệm Vân, nói: "Sư tổ, thân thể người khôi phục thế nào?"
"Thiên Diệp đến hả?" Niệm Vân nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tâm tình rất là tốt, nói: "Ta hiện tại đã tốt lắm."
Niệm Vân ăn đan dược Độc Cô Thiên Diệp cho, để nàng làm trợ thủ của mình, hai người hợp lực luyện chế một viên đan dược Thập tam phẩm, sau đó hắn liền bắt đầu bế quan chữa thương. Khi Độc Cô Thiên Diệp đến đúng lúc hắn đi ra.
"Vậy là tốt rồi. Thân thể Lưu Vân cũng khôi phục, vừa nãy đã hóa thành hình người." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Chúng ta khi nào thì đi Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn?"
Nghe thân thể Lưu Vân khôi phục, Niệm Vân thật cao hứng, nói: "Ta còn nghĩ lần này không mang theo nó, hiện tại đã tốt, vậy có thể cùng đi với chúng ta!"
"Đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu nói: "Chúng ta đi sớm một chút thôi."
"Tốt." Niệm Vân đồng ý.
Vòng tay tử ngọc trên tay Độc Cô Thiên Diệp độ nhiên phát ra độ ấm, nàng sờ sờ, đột nhiên cười vui vẻ, nói: "Sư tổ, ta đi ra ngoài một chút!"
Nói xong nàng liền kích động chạy ra ngoài. Khi ra ngoài gặp thoáng qua Bạch Đồng. Bạch Đồng nhìn dáng vẻ của nàng hơi kỳ quái, nhìn thấy nàng chạy tới của cốc thì càng thêm khó hiểu.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào trước ảo trận trong sơn cốc, bình phục tâm tình kích động của mình, sau đó xuyên qua ảo trận, thấy được ngươi chờ ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.