Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 40: Chương 21 (2)

Bồ Đề Khổ Tâm

12/07/2016

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Không có phát hiện rõ ràng, chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm, xem tất cả những chỗ có thể bày huyễn trận."

Cổ Nga không hiểu trận pháp, chỉ có thể ở một bên nhìn nàng đi tới đi lui giữa những tảng đá, nhưng vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

Độc Cô Thiên Diệp tìm hai ngày, vẫn không tìm ra huyễn trận. Nhưng nàng cũng không nổi giận, nàng phải tìm ra trận pháp, cứu mẫu thân ra.

Hai ngày gần đây nàng thỉnh thoảng cảm thấy ngực đau từng đợt, nàng biết nhất định là mẫu thân đang phải cực khổ. Nàng phải mau chóng cứu mẫu thân ra!

Nhưng những tảng đá ở đây nàng đã cẩn thận nghiên cứu qua, căn bản không thể tạo thành huyễn trận! Cuối cùng nàng sai chỗ nào?

Lúc này một đám người chạy tới chỗ bọn họ, đến trước mặt Cổ Nga, hành lễ nói: "Vương hậu, vương phái chúng ta đến bảo hộ ngài!"

"Sao hắn lại bảo các ngươi đến bảo hộ bọn ta?" Cổ Nga nhìn bọn họ hỏi.

"Vương được tin tức nói tộc Kình Sa phái cao thủ lẻn vào hải vực chúng ta, lo lắng cho ngài, cho nên phái chúng ta đến đây." Thị vệ trưởng giải thích nói.

"Thì ra là thế. Tộc Kình Sa này đã bị tiêu diệt, các ngươi về đi. Tình huống chỗ Vương có vẻ khẩn cấp, các ngươi trở về tùy thời đợi mệnh!" Cổ Nga nói.

"Tiêu diệt ?" Thị vệ trưởng kinh ngạc nói. Bọn họ được tin tức nói có hơn mười siêu thần thú cao cấp, sao lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy? [rin: vâng, là hơn mười đấu với hơn trăm ạ]

"Đúng vậy. Ngươi về nói cho vương giờ chúng ta đã không có chuyện gì, nhưng tộc Kình Sa như thế minh mục trương đảm [*trắng trợn] lẻn vào lĩnh vực của chúng ta, có ý đồ gì nhất định phải điều tra cho rõ.”

"Nhưng thưa vương hậu, vương mệnh lệnh chúng ta bảo vệ ngài và tiểu điện hạ, chúng ta đi ngài lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Thị vệ trưởng khó xử nói.

"Sao hả, mệnh lệnh của ta các ngươi không nghe phải không?" Cổ Nga nghiêm mặt nói.

"Thuộc hạ không có ý này. Mọi người là lo lắng cho an toàn của ngài." Thị vệ nhanh chóng hành lễ giải thích.

"Nếu không để cho chúng nó lưu lại một phần, một phần khác về đợi lệnh đi." Độc Cô Thiên Diệp trở về, vừa vặn nghe thấy đối thoại của bọn họ Cổ Nga, đề nghị.

Cổ Nga sợ khi Lam Hoành cần người nhân thủ không đủ, Lam Hoành lo lắng an toàn của Cổ Nga và Lam Nguyệt, làm vậy hai bên đều không cần lo lắng.

Cuối cùng Cổ Nga nghe lời Độc Cô Thiên Diệp, để lại một phần nhỏ, còn lại đều bị nàng cho về.

Lam Nguyệt và Cổ Nga tìm một tảng đá lớn bóng loáng ngồi xuống, bọn thị vệ vây quanh bọn họ. Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục tìm kiếm huyễn trận. Sau đó Lam Nguyệt cảm thấy nhàm chán, tìm một thị vệ đánh với nhau hắn, thuận tiện để Cổ Nga chỉ điểm những chỗ hắn làm không tốt. Cổ Nga nghĩ không tệ, đồng ý, để thị vệ trưởng luận bàn với Lam Nguyệt. Phát hiện chỗ hắn không đúng thì đương trường chỉ ra cho hắn, Lam Nguyệt học được không ít kỹ năng của bộ tộc thủy long.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Lam Nguyệt đánh tận hứng như thế, nghĩ mình vẫn quan tâm hắn quá ít. Lúc này có nhiều chuyện, nàng ít khi trao đổi với nhóm thú thú.

"Phanh!" Lam Nguyệt đột nhiên không khống chế được lực đạo của mình, đánh bay thị vệ trưởng. Vừa vặn rơi xuống phía trước Độc Cô Thiên Diệp, đập hư bụi san hô.

"Này, ngươi không sao chứ?" Độc Cô Thiên Diệp thấy hắn nằm trên mặt đất đứng không lên, đi lên đỡ hắn một chút.

"Không có việc gì." Thị vệ trưởng nhờ Độc Cô Thiên Diệp nâng đứng lên, xua tay nói.

Ngay lúc Độc Cô Thiên Diệp dìu hắn đứng dậy, nàng phát hiện hoàn cảnh xung quanh giống như lắc lư một chút, sau đó sau khôi phục dáng vẻ ban đầu. Trong lòng nàng vui vẻ, đây chẳng phải là một biểu hiện khi đụng phải huyễn trận sao?

"Cảm ơn tiểu thư." Thị vệ trưởng không biết xưng hô Độc Cô Thiên Diệp thế nào, đành phải kêu tiểu thư, sau đó dung tay đỡ thắt lưng đi về.

Lam Nguyệt thấy đối phương bị mình đánh thành dạng này, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, lấy đan dược từ nhẫn không gian mà Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị cho hắn ra, nói: "Vừa nãy ta khống chế lực đạo không tốt, rất xin lỗi ngươi! Chỗ ta có đan dược, ngươi dùng sẽ không sao."

Nhìn thấy tiểu điện hạ xin lỗi mình, thị vệ trưởng vội vàng xua tay nói: "Là tự ta không chú ý, không liên quan tới tiểu điện hạ, ngài đừng tự trách. Hơn nữa đan dược của nhân loại đối linh thú chúng ta không có tác dụng ."

"Đây không phải là đan dược bình thường, nó là tỷ tỷ đặc biệt luyện chế cho linh thú, rất hiệu quả." Lam Nguyệt đưa bình ngọc cho hắn, nói: "Tỷ tỷ từng nói, phạm sai lầm phải thừa nhận. Vừa nãy là ta sai, ngươi không cần an ủi ta."

Cổ Nga ở một bên nhìn, trong lòng rất là yên tâm. Tuy thân thể Lam Nguyệt không khác thiếu niên hơn mười tuổi lắm, đó cũng là vì thực lực của hắn cao. Mà thực tế tuổi của hắn cũng không lớn. Không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp dạy dỗ hắn tốt như vậy!

"Tiểu điện hạ đưa cho ngươi thì ngươi hãy nhận đi." Cổ Nga nói với thị vệ trưởng.

Nhìn thấy Cổ Nga lên tiếng, thị vệ trưởng cầm bình ngọc, nói: "Cảm ơn tiểu điện hạ."

"Ngươi ăn nhanh lên, đan dược rất hiệu quả. Có đôi khi bọn Tiểu Cửu ca ca bị thượng đều là ăn cái này." Lam Nguyệt thúc giục.

Thị vệ trưởng nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Lam Nguyệt, đổ ra đan dược ăn. Ban đầu chỉ muốn trấn an Lam Nguyệt, để hắn không khó chịu như vậy, không nghĩ tới sau khi ăn không lâu thật sự hữu hiệu, thắt lưng hắn không đau !

"Thật sự hữu hiệu!" Thị vệ trưởng ngạc nhiên nói. Chưa từng nghe nói có đan dược có hiệu quả với linh thú!

"Là đi? Hắc hắc, ta đã nói của đan dược của tỷ tỷ rất hiệu quả mà !" Lam Nguyệt đắc ý nói, giống như đan dược kia là hắn luyện chế vậy.

Cổ Nga nghe nói đan dược hữu hiệu, kích động lập tức ngồi dậy từ trên tảng đá, đi đến trước mặt thị vệ trưởng, lấy bình ngọc qua, đổ đan dược bên trong ra, đặt trong tay nhìn kỹ. Sau đó xoay người hỏi Lam Nguyệt: "Đan dược này là nàng luyện chế?"

Lam Nguyệt gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, bọn tiểu Hỏa tỷ tỷ, Tiểu Cửu ca ca đều có! Nhẫn không gian này bọn họ cũng có, cũng là tỷ tỷ luyện chế."

"Là thật!” Hai mắt Cổ Nga tỏa sáng, nói, "Ngươi có thể bảo tỷ tỷ ngươi luyện chế đan dược cho chúng ta không ? Nếu có thứ này, khi chúng ta đối chiến với Kình Sa tộc càng có nhiều phần thắng!"

"Hẳn là có thể mà ? Chỉ cần tỷ tỷ cứu mẫu thân nàng ra, sẽ có thời gian." Lam Nguyệt gãi ót nói.

Cổ Nga nghe xong, nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp. Nếu thật sự có đan dược cho linh thú dùng, vậy bọn họ có thể giảm bớt rất nhiều thương vong. Đây là con dân bọn họ, nàng không muốn bởi vì chiến tranh mà chết đi nhiều tộc loại như vậy.

Mà lúc này Độc Cô Thiên Diệp đang đi tới đi lui trong bụi san hô, không nghiên cứu tảng đá nữa. Lam Nguyệt nhìn thấy thì tò mò, chạy tới hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi đang tìm cái gì?"

"Ta phát hiện, có lẽ huyễn trận cũng không phải dùng tảng đá bày, mà là dùng thứ này." Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ bụi san hô bên người.

"Nó?" Cổ Nga cũng đi theo lại, nghe nói dung bụi san hô tùng bày trận, cảm thấy rất mới lạ.

"Đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, "Lúc trước ta đi sai đường, nghĩ rằng trận pháp đều phải dùng tảng đá mới có thể bày. Kỳ thật chỉ cần phương vị đúng, thứ gì cũng có thể dùng để bày trận! Vừa nãy Lam Nguyệt đánh hắn lại đây, vừa vặn làm hỏng mấy bụi san hô, toàn bộ hoàn cảnh hơi chuyển động nhẹ nhàng. Ta mới phát hiện."

"Thì ra là thế." Cổ Nga hiểu rõ nói.



"Hơn nữa những bụi san hô này rất phổ biến, bày trận trong này, căn bản là không dễ dàng làm người ta chú ý. Giờ chỉ cần nghiên cứu bụi san hô một chút, hẳn là có thể tìm được phương pháp phá trận rất nhanh." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lại tiếp tục chuyển động trong san hô.

Muốn phá trận, phải nắm được toàn bộ trận pháp, vậy nhất định phải tìm được tất cả những bụi san hô dùng bày trận. Mà trận pháp có thể che dấu cả ngọn núi chắc chắn rất lớn.

Nghĩ đến đây, nàng hỏi Cổ Nga diện tích đại khái của ngọn núi này, sau đó bay lên độ cao trên trăm mét, nhìn một lần những bụi san hô trong phạm vi Cổ Nga nói, quả nhiên phát hiện dấu vết trận pháp.

Đã phát hiện trận pháp thì dễ rồi, chỉ cần tìm được phương pháp tiến vào huyễn trận, hoặc là tìm được mắt trận, tiêu hủy nó là được. Nhưng vì trận pháp thật sự quá lớn quá phức tạp, Độc Cô Thiên Diệp dùng thời gian một ngày mới phá giải trận pháp.

"Lam Nguyệt, lát nữa ta nói cho ngươi, thì ngươi hủy san hô này." Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn thấy Lam Nguyệt gật đầu, mình lại bay đến một nơi khác.

Này trận pháp có hai mắt trận, nếu chỉ phá hủy một mắt trận, toàn bộ trận pháp sụp xuống, lại không thấy ngọn núi. Hơn nữa mắt trận này còn phải hủy diệt cùng lúc, bằng không cũng sẽ thất bại trong gang tấc!

Độc Cô Thiên Diệp hít sâu một chút, liếc mắt nhìn Cục cưng Lam Nguyệt, trong lòng phát lệnh: "Động thủ."

Hai người đồng thời đánh san hô phía trước, nghe răng rắc một tiếng, san hô trước mặt Độc Cô Thiên Diệp phân thành hai nửa, mà san hô trước mặt Cục cưng Lam Nguyệt thì bị chém thành mảnh nhỏ.

Cổ Nga và bọn thị vệ chỉ nhìn thấy hai người đồng thời ra tay, san hô đồng thời bị hủy, sau đó cảm thấy tầm mắt của mình lung lay hai cái, tiếp theo một ngọn núi cao cao xuất hiện trước mặt bọn họ. Ngọn núi cao như vậy, chỉ sợ nó đã trồi lên mặt biển*. [đảo ý]

Độc Cô Thiên Diệp nhìn ngọn núi chậm rãi xuất hiện, ức chế kích động trong lòng, dạo một vòng quanh nó, phát hiện một hang động bên trái chân núi. Cửa động không phải rất lớn, chỉ có thể cho một người đi qua, còn phải cúi đầu mới được.

Độc Cô Thiên Diệp đi vào cửa động, không phát hiện có trận pháp khác, mới xoay người đi vào. Đi vào thì nhìn thấy chân núi trống rỗng và Mạc Thu Thủy nằm giữa trận pháp.

Nhìn thấy người suy yếu bên trong, nước mắt Độc Cô Thiên Diệp không tự chủ được tràn ra. Nàng đi bước một đến chỗ trận pháp, muốn nói chuyện, yết hầu lại như bị ngăn chận.

Độc Cô Thiên Diệp vừa đến, Mạc Thu Thủy đã biết, nàng tưởng là Lục Viễn Sương lại tới, bởi vì những năm này trừ nàng vốn không có người khác tới. Nhưng đối phương vẫn không lên tiếng, thực không giống phong cách của nàng, hơn nữa sau đó còn có thiệt nhiều người lục tục vào. Lúc này nàng mới mở mắt, muốn nhìn xem là chuyện gì xảy ra, lại bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt tương tự mình, còn có khuôn mặt tương tự người nàng ngày đêm mong nhớ.

"Nương." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Thu Thủy mở to mắt nhìn mình, thấp giọng hô.

"Thiên, Thiên Diệp?" Mạc Thu Thủy nghĩ đến mình nhớ con thành bệnh, xuất hiện ảo giác .

"Nương, con đến đây." Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy khuôn mặt nàng tái nhợt do bị trận pháp áp bách, ánh mắt không dám tin, nói, "Nương, con đến đây, con tới cứu ngài ra ngoài."

"Thiên Diệp, thật là con ?!" Mạc Thu Thủy nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tuy rằng nàng trưởng thành, nhưng cũng không thay đổi nhiều. Chẳng qua lúc trước là cô bé ba tuổi, mà giờ đã là cô nương duyên dáng yêu kiều.

"Nương, là con." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đưa tay mình đến chỗ trận pháp. Lại bị bắn về.

"Chẳng lẽ thật là lão thiên gia mở mắt, để ta có thể nhìn thấy con khi lớn lên sao? Cho dù là ảo giác, ta cũng tình nguyện." Mạc Thu Thủy nói.

Độc Cô Thiên Diệp hắc tuyến, té ra mẫu thân mình xem mình là ảo giác !

"Nương, không phải ảo giác, là Thiên Diệp thật." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Mạc Thu Thủy lắc đầu, nói: "Làm sao có thể là thật ? Thiên Diệp của ta vốn không thể tu luyện, càng không thể đi vào đáy biển này."

"Mẫu thân, con cứu ngài ra, thì ngài sẽ biết con có phải người thật không." Độc Cô Thiên Diệp biết mình đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng hơi không tiếp thụ được, chỉ có thể cứu nàng ra cho nàng sờ sờ, nhìn xem có phải thật nàng không.

Sau khi bọn Cổ Nga vào sơn động, nhìn thấy đầu tiên là trận pháp lóe lên ánh sáng bạc, sau đó mới nhìn thấy người bên trong.

"Nàng là Mạc Thu Thủy?" Cổ Nga hỏi Lam Nguyệt.

"Đúng vậy." Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ Mạc Thu Thủy, trong lòng cũng khó chịu.

"Nàng thật là khổ." Cổ Nga đau lòng nhìn mẹ con hai người. "Nàng" này không biết là nói Độc Cô Thiên Diệp hay là nói Mạc Thu Thủy.

Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu nghiên cứu trận pháp trấn áp Mạc Thu Thủy, so với trận pháp của Độc Cô Dật Hiên còn khó hơn, nhưng trình độ trận pháp của nàng đã cao hơn trước.

Mạc Thu Thủy nhìn Độc Cô Thiên Diệp nghiên cứu trận pháp, một lần nghĩ nàng là thật, nhưng lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho lòng của nàng lại khó chịu lần nữa.

"Nương, chờ con cứu nương ra, con sẽ mang nương đi gặp phụ thân và ngoại công, thái gia gia, một nhà chúng ta có thể đoàn tụ ." Độc Cô Thiên Diệp vừa quan sát vừa nói với Mạc Thu Thủy.

Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho Mạc Thu Thủy đau xót trong lòng, thì thào nói: "Xem ra thật sự là ảo giác của ta. Phụ thân con đã không còn trên nhân thế, bọn thái gia gia của con cũng sẽ không nhận chúng ta ..."

Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp chấn động, nhìn hai mắt rưng rung của Mạc Thu Thủy, nói: "Nương, cha còn sống, chỉ là cha không thể xuống dưới nước, cho nên mới không ra."

"Cha con còn sống? Nhưng Lục Viễn Sương nói phụ thân con đã chết, đã chết..." Mạc Thu Thủy không tin lời nói của Độc Cô Thiên Diệp.

"Nương, lời nói Lục Viễn Sương nói là con lừa nàng, vì làm cho nàng mang con tới nơi này. Con là nữ nhi của nương, chẳng lẽ con còn lừa nương sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói, " Nương tin tưởng nàng hay là tin tưởng con?"

"Ha ha, tự nhiên ta tin con." Mạc Thu Thủy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Độc Cô Thiên Diệp, cười nói.

"Haiz." Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ Mạc Thu Thủy thì biết nàng căn bản không tin, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ phá trận của mình.

"Thiên Diệp nói đều là thật, nàng là ảo giác, chẳng lẽ chúng ta cũng là ảo giác sao?" Cổ Nga nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, cười tiến lên nói với Mạc Thu Thủy.

"Các ngươi là?" Mạc Thu Thủy nhìn Cổ Nga hỏi.

"Ta là vương hậu Hải tộc Cổ Nga." Cổ Nga trả lời nói, "Đây là con của ta - Cục cưng Lam Nguyệt, giờ là khế ước thú của nữ nhi ngươi. Những người đó đều là thị vệ của ta."

"Vương hậu Hải tộc? !" Trước khi Mạc Thu Thủy bị trấn áp vẫn biết hải vực lam hải, cũng biết nơi mình bị trấn áp là đáy biển lam hải. Không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy Hải tộc vương hậu.

"Ngươi có một nữ nhi rất vĩ đại, ngươi nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì nàng." Cổ Nga cười nói. Nếu nàng có nữ nhi lợi hại như vậy, cũng sẽ rất kiêu ngạo .

Có bọn Cổ Nga xuất hiện, Mạc Thu Thủy cũng dần dần tin đây không phải ảo giác của mình, vẻ mặt từ ái nhìn Độc Cô Thiên Diệp bận rộn, nói: "Từ nhỏ ta đã không ở bên người nàng, nàng nhất định bị rất nhiều khổ. Ta rất xin lỗi nàng."

"Ngươi cũng là thân bất do kỷ. Nàng cũng không trách ngươi, ngược lại, nàng luôn luôn nghĩ biện pháp tìm chỗ của ngươi, cố gắng cứu ngươi ra ngoài, mong chờ một nhà đoàn tụ." Cổ Nga ít nhiều nghe Lam Nguyệt nói mấy chuyện về Độc Cô Thiên Diệp, thừa dịp Độc Cô Thiên Diệp phá trận nói chuyện phiếm với nàng.

Lam Nguyệt thấy mình không thể giúp Độc Cô Thiên Diệp, cũng chạy tới nói chuyện phiếm với Mạc Thu Thủy, một ngụm gọi a di rất ngọt ngào, làm nàng rất vui vẻ. Độc Cô Thiên Diệp ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nàng thì thấy nàng cười rạng rỡ.

Ánh mắt Mạc Thu Thủy vẫn ở trên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng. May mà lúc ấy mình không buông tha, bằng không khi nàng đến nhìn thi thể của mình, sẽ đau lòng cỡ nào.



Cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp nhớ kỹ trận pháp, sau đó đi tới.

"Tỷ tỷ, đã chuẩn bị tốt sao?" Cục cưng Lam Nguyệt hỏi.

"Ừ. Giờ chỉ cần nghiên cứu phương pháp phá trận là được. Nhưng ——" Độc Cô Thiên Diệp không nói, chỉ nhìn những thị vệ này, Cổ Nga hiểu ý, nói: "Các ngươi đi ra ngoài canh chừng trước."

"Vâng, vương hậu." Thị vệ trưởng mang theo thị vệ rời khỏi, đi ra bên ngoài.

Nhìn thấy thị vệ đều rời khỏi, Độc Cô Thiên Diệp tiếp theo nói: "Trận pháp này rất cổ xưa, ta muốn nghiên cứu với sư huynh ta, thời gian có vẻ lâu, cho nên phải tới bên trong đi. Các ngươi ở trong này với mẫu thân."

Tuy Cổ Nga không biết Độc Cô Thiên Diệp nói là sao, nhưng nguồi có thế để cho Hắc Ám bộ tộc nhân tùy thời đi theo nàng, chắc chắn có bí mật của nàng. Nàng với gật gật đầu Lam Nguyệt, nói: "Ngươi đi đi, chúng ta ở đây với mẫu thân ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp xoay người nhìn Mạc Thu Thủy, nói: "Nương, ta sẽ đi ra rất nhanh, đến lúc đó có thể phá trận cứu nương ra ."

Mạc Thu Thủy cười nói: "Con đi đi. Ta ở chỗ này chờ con."

Độc Cô Thiên Diệp lắc mình vào Luyện Yêu Hồ, mắt thấy một người sống lớn như vậy đột nhiên biến mất trước mặt mình, Mạc Thu Thủy bị hoảng sợ. Mà Cổ Nga đã thấy qua mấy tram người đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, giờ đã bình tĩnh .

"Lam Nguyệt à, con nói cho ta nghe chuyện của Thiên Diệp được không ?" Mạc Thu Thủy nói.

"Được! Nhưng con cũng là nghe bọn tiểu Hỏa tỷ tỷ nói, bởi vì con gặp tỷ tỷ muộn hơn các nàng nhiều." Lam Nguyệt lấy hai cái ghế dựa ra, mình và Cổ Nga ngồi xuống.

"Linh thú còn có thể dung nhẫn không gian?" Mạc Thu Thủy kinh ngạc hỏi.

"Hắc hắc, đây là tỷ tỷ luyện chế riêng cho chúng ta. Cọn tiểu Ngân ca ca thích ăn thịt nướng, tỷ tỷ đặc biệt luyện chế nhẫn không gian cho bọn họ để giá nướng thịt gì đó." Lam Nguyệt tự hào nói, "A di, ta nói cho ngài khế ước thú của tỷ tỷ trước được không ?"

" Được, tùy tiện con nói cái gì, chỉ cần là về nàng là được rồi." Mạc Thu Thủy nói.

"Dạ. Bản mạng khế ước thú của tỷ tỷ là tiểu Hỏa tỷ tỷ, là một kim hoàng, nàng có huyết mạch phượng hoàng chu tước, là huyết mạch cao nhất trong bộ tộc phượng hoàng. Nàng biết tỷ tỷ sớm nhất, khi đó tỷ tỷ vừa mới có thể tu luyện. Sau đó tỷ tỷ có một linh hồn khế ước thú, không biết nó là cái gì, bây giờ còn là một quái đản. Nhưng nó giống như cũng rất lợi hại bộ dáng, bởi vì khi con ở gần nó cả người sẽ không tự giác phát run, muốn cúng bái nó, hơn nữa bởi vì con và nó đều là khế ước thú của tỷ tỷ, ảnh hưởng coi như nhỏ. Tỷ tỷ còn có phượng hoàng khác, là Lam Mân tỷ tỷ. Có một Thanh Loan tỷ tỷ, còn có một cửu vĩ hồ, là Tiểu Cửu ca ca. Còn có Cầu Cầu, là đứng đầu huyết mạch thần hống viễn cổ thụy thú. Còn có tiểu Ngân ca ca, là Ngân Lang. Hắc Phong ca ca là Hắc Báo chi vương, Liệt Hỏa là Liệt Diễm hùng sư. Còn có Đằng Hoàng, là thực nhân hoa chi vương, là thực vật thú thứ nhất nga. Còn có con nữa!"

Cổ Nga và Mạc Thu Thủy nghe Lam Nguyệt nói một con, tâm các nàng co rút một chút, chờ Lam Nguyệt nói xong, bọn họ đã không thể nói chuyện. Lúc trước Cổ Nga còn cảm thấy khế ước cục cưng mình, đó là may mắn của Độc Cô Thiên Diệp, bởi vì cục cưng có huyết mạch cao quý, bối cảnh hùng hậu. Nhưng giờ xem ra, cục cưng nhà nàng cũng chỉ là tính cấp bậc trung đẳng thôi!

"A, đúng rồi, còn có rất nhiều siêu thần thú gì đó chủ động muốn đi theo tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ cự tuyệt. Sau đó tỷ tỷ cho bọn nó nơi ở, nhưng bọn họ phải đóng phí ăn ở. Lần trước bộ tộc sư ưng muốn đi theo tỷ tỷ, lập tức giao phí ăn ở."

Chủ động tới cửa còn không muốn? !

"..." Mạc Thu Thủy cảm thấy nữ nhi của mình thật là quá lợi hại, so với lão cha nàng năm đó còn trâu hơn!

"Thiên Diệp biết luyện đan, còn có thể luyện khí? Nàng còn có thể cái gì?" Cổ Nga cảm thấy mấy ngày nay mình bị kích thích nghiêm trọng, nhiều năm như vậy tim đập không phập phồng, gần đây lại luôn co rút, phỏng chừng sắp không chịu nổi gánh nặng*.[ý là ngừng đập]

"Cấp bậc luyện khí của tỷ tỷ không cao lắm, đến bây giờ cũng chỉ có thể luyện thánh khí mà thôi. Nhưng cấp bậc luyện đan của tỷ tỷ rất cao, giờ nàng đã có thể luyện chế đan dược cấp mười, là luyện đan tông sư!" Cục cưng Lam Nguyệt nói nước miếng tung bay, "Hơn nữa tỷ tỷ còn thuần thú, người khác nghĩ nàng là thuần thú tông sư, thật ra nàng là đế vương thuần thú sư! Tỷ tỷ còn có thể trận pháp cơ, nhưng thời gian tiếp xúc trận pháp hơi ngắn, không tinh thông như luyện đan."

Nói đến phần sau, trong giọng điệu Cục cưng Lam Nguyệt còn hơi tiếc nuối.

Lần này ngay cả Mạc Thu Thủy cũng nhịn không được co rút khóe miệng. Mỗi một hạng Cục cưng Lam Nguyệt nói đặt ở trên người một người, đều là đại sư, đều được người ta cung phụng, giờ những thứ này đều tập trung trên người một người, giọng điệu hắn còn hơi chưa đủ. Có cần biến thái như vậy không? !

"Yêu nghiệt!" Cổ Nga nhịn không được nói.

Nếu không phải là nữ nhi mình, phỏng chừng Mạc Thu Thủy cũng muốn phụ họa nói một tiếng yêu nghiệt!

"A di, ta nói cho ngài nga, tỷ tỷ còn có rất nhiều chuyện mạo hiểm kích thích nữa, đã nói lần trước trận đấu luyện đan sư, tỷ tỷ..." Cục cưng Lam Nguyệt kích động tự thuật lời nói lúc trước Mạc Phong trở lại Luyện Yêu Hồ lể, cảm xúc kích động trong giọng nói làm cho hai người cũng kích động theo.

Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện trong động, nhìn thấy vẻ mặt kích động của bọn họ, tò mò hỏi: " Mọi người đang tán gẫu cái gì, vui vẻ như vậy ?"

"Tỷ tỷ, chúng ta đang nói chuyện của tỷ đó!" Lam Nguyệt nói.

"Nói ta cái gì? Có phải nói bậy sau lưng ta không!" Độc Cô Thiên Diệp cố ý xụ mặt nói.

"Làm sao có thể, ta đang nói công tích vĩ đại của tỷ tỷ, để a di biết chuyện của tỷ mấy năm nay !" Lam Nguyệt làm ra biểu tình ta đang giúp ngươi.

"Ha ha, vậy ngươi tiếp tục nói chuyện với bọn họ đi, ta bắt đầu phá trận." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nương, chờ con phá trận, nương có thể đi ra ."

"Ân." Mạc Thu Thủy tự hào nhìn nữ nhi mình, không nghĩ tới khi mình ở trong này không có bên cạnh nàng, nàng đã đứng ở chỗ cao như vậy.

Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì chuyên tâm phá trận, trận pháp này so với trận pháp lần trước còn phức tạp hơn, bởi vì đây là sơn động, trận pháp này đồng thời có tác dụng chống đỡ ngọn núi. Nếu tùy tiện phá giải trận pháp này, phỏng chừng các nàng còn chưa rời khỏi, núi này đã sụp. Chôn sống các nàng bên trong. Cho nên trước khi phá trận, nàng tại một trận pháp khác, chống đỡ ngọn núi này lên. Sau đó mới từng bước một bắt đầu phá giải.

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp đi ra bọn Lam Nguyệt không nói đùa nữa, đều nhìn Độc Cô Thiên Diệp phá trận như thế. À, tuy rằng ba người đều xem không hiểu.

Độc Cô Thiên Diệp nghiên cứu phương pháp phá giải trận pháp trong Luyện Yêu Hồ với Hác Bằng Du rất lâu, sau đó lại giống lần trước thí nghiệm vài lần, bảo đảm không có vấn đề nàng mới đi ra. Cho nên tiến trình tuy thong thả, nhưng vẫn từng bước một ổn định tiến hành .

Cổ Nga nhìn Độc Cô Thiên Diệp chuyên chú phá trận, dáng vẻ của nàng thật sự làm nàng nhịn không được gật đầu liên tục. Tuổi nhỏ như như vậy, làm việc nhưng không vội vàng, ổn trọng, chin chắn. Còn lời nói lúc nãy của Lam Nguyệt, trong lòng nàng có một quyết định.

Độc Cô Thiên Diệp làm xong những bước đầu, còn lại bước mấu chốt nhất. Nàng nhìn Mạc Thu Thủy, nói: "Nương, lát nữa sau khi phá trận con sẽ mang nương đi một chỗ, nơi đó có người chờ ngươi. Giờ, nương ngồi giữa trận pháp đi."

Mạc Thu Thủy nghe lời Độc Cô Thiên Diệp, từ bên cạnh trận pháp trở lại giữa trận pháp, khoanh chân ngồi xuống.

"Lát nữa lúc phá trận sẽ có một chút động tĩnh, bên trong có một chút áp bách không gian, nương phải cố chống đỡ." Độc Cô Thiên Diệp lo lắng nhìn Mạc Thu Thủy, sợ hãi thân thể suy yếu của nàng chịu không nổi.

"Không sao. Ta có thể kiên trì, con chỉ cần thả tay làm là được." Vẻ mặt Mạc Thu Thủy tín nhiệm nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói với Cổ Nga và Lam Nguyệt: "Các ngươi lui ra sau đi, đến lúc phá giải trận pháp uy lực sẽ tổn hại các ngươi."

Cổ Nga và Lam Nguyệt gật đầu, lui đến góc xa nhất trong sơn động.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy bọn họ đều rời khỏi, mới đến chỗ mắt trận. Đó là tảng đá thật dài trong góc khuất nhất, nàng phải rút nó ra. Quá trình này sẽ tạo ra rung chuyển, bởi vì nó thay đổi, trận pháp Độc Cô Thiên Diệp bày lúc nãy để chống đỡ ngọn núi cũng sẽ đồng thời khởi động. Nàng mượn trận pháp này, tạo một Liên Hoàn Trận!

"Nương, con bắt đầu, nương chú ý bảo vệ tốt mình, nếu không chống đỡ được nhất định phải nói cho con." Độc Cô Thiên Diệp lại xác nhận, nhìn thấy Mạc Thu Thủy gật đầu, nàng bắt đầu rút tảng trận thạch trong mắt trận kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook