Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 73: Thản Ngôn

Bồ Đề Khổ Tâm

18/07/2016

Nghe Cùng Kỳ nói, hai tròng mắt lạnh băng của Ngu Hành híp lại, nói: "Ở nơi nào?"

"Cửu thiên huyền giới."

"Cửu thiên huyền giới?"

Cùng Kỳ gật đầu, nói: "Lúc Hỏa Linh Châu nhận chủ, phát ra hồng quang chiếu sáng toàn bộ cửu thiên huyền giới, cho nên có thể khẳng định, Hỏa Linh Châu là ở chỗ này! Hơn nữa người của chúng ta tìm được tin tức, lúc Hỏa Linh Châu mất tích, Tử Tiêu ôm một nữ tử trở về cung điện của hắn."

"Khó trách sau khi Tử Tiêu trở về lại đối nghịch với ta, thì ra hắn đã sớm biết nàng trở lại!" Ngu Hành oán hận nói.

"Chủ nhân, thần sáng thế có thể nói với Tử Tiểu là chúng ta... ?" Cùng kỳ hỏi.

Ngu Hành nghĩ nghĩ, nói: "Sẽ không. Ngũ hành Linh Châu vẫn chưa tề tựu, bây giờ nàng vẫn chưa khôi phục trí nhớ. Nhưng mà chúng ta không thể để nàng tập hợp Ngũ hành Linh Châu, bằng không chờ nàng khôi phục trí nhớ và thực lực, chúng ta liền phiền toái."

"Vậy chúng ta phải làm thế nào? Có muốn phái người giết nàng hay không?" Cùng Kỳ làm động tác giết.

"Nhất định phải phái người đi, ngươi phái người chú ý chặt chẽ chuyện bên cửu thiên huyền giới cho ta, nhất định phải chặt chẽ chú ý chuyện bên kia, nhất là nữ nhân kia! Không thể để cho nàng tiếp tục trốn thoát! Chờ nàng tách khỏi đám người kia, lập tức tùm cơ hội xuống tay."

"Dạ." Cùng Kỳ đáp.

"Mặt khác, phái người đi tìm tung tích các Linh Châu khác rơi xuống, sau khi tìm được lập tức hủy chúng nó!" Ngu Hành nói.

"Dạ, chủ nhân!" Cùng Kỳ đi ra ngoài, an bài việc này.

Ngu Hành ngồi trầm tư trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng kêu: "Đi gọi Thao Thiết và Cung Sử tới đây."

Chỉ chốc lát sau, một nam tử hắc y và một nam tử mặc áo giáp đi đến, hỏi: "Chủ nhân, ngươi gọi chúng ta?"

"Ừ, các ngươi theo ta đi cửu thiên huyền giới. Nếu chí tôn đại nhân không muốn thiên linh giới của ta, chúng ta đây chỉ có đi tự mình đi bái phỏng." Ngu Hành nói.

"Dạ, chủ thượng!"

"Dạ, chủ nhân!"

Ngu Hành bước xuống tọa ỷ đi ra bên ngoài, Thao Thiết và Cung Sử đi theo phía sau hắn ra ngoài. Ba người, hướng tới cửu thiên huyền giới bay đi.

Cửu thiên huyền giới, trong cung điện, Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp vẫn như trước không tỉnh lại, bắt đầu lo lắng. Nhưng nghĩ đến thân thể của nàng, lại là hỏa Linh Châu nhận chủ, nói vậy sẽ phát sinh một ít chuyện bọn họ không biết, nên nhẫn nại chờ đợi.

Giống như lần trước, Độc Cô Thiên Diệp biết mình thăng cấp, nhưng sau khi thăng lại mê muội, khôi phục lại, mở mắt ra, như nàng đoán, quả nhiên không phải ở trong phòng. Nhưng không phải lĩnh vực hay thế giới mới kia, mà là ở bên trong một mảnh hắc ám hỗn độn.

Nàng chọt chọt bốn phía sền sệch hỗn độn, không biết mình như thế nào đến đây. Nàng đi một thời gian ngắn, trừ bỏ hắc ám chỉ có hỗn độn.

"Tại sao ta lại xuất hiện ở trong này? Đến đây làm cái gì?" Độc Cô Thiên Diệp lầm bầm lầu bầu nói.

Đột nhiên một ánh sáng xẹt qua hắc ám, phân hỗn độn thành hai, hỗn độn chậm rãi tách ra, nàng đứng ở giửa, tiếp theo một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở giửa khe rãnh hỗn độn, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đó người lúc trước nàng gặp trong thế giới kia.

"Chẳng lẽ đây cũng là trí nhớ của nàng sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới lời Đản Đản nói lần trước, tự hỏi nói.

Chỉ thấy nàng kia đứng ở bên trong, hai tay đánh ra linh lực, đưa hổn độn đi lên, sau đó lại xuống phía dưới rót linh lực vào, ngưng tụ hỗn độn phía dưới, tiếp theo lại ở giửa hỗn độn nhảy múa.

Độc Cô Thiên Diệp chuyên chú nhìn, xem nàng biến hỗn độn thành thiên địa như thế nào, làm sao có thể hình thành núi xuyên con sông hoa cỏ cây cối trong thiên địa, biến hỗn độn thành thế giới nhiều màu.

"Xem ra đây thật sự là trí nhớ của nàng." Độc Cô Thiên Diệp lẩm bẩm nói, sau đó nhắm mắt nghĩ tới cái thế giới nhỏ kia của nàng, nghĩ mình là bóng người vừa nãy, không tự chủ được mà múa theo vũ điệu của nàng lúc nãy.

"Mùi hoa!" Độc Cô Thiên Diệp ngửi được mùi hoa, dừng lại, trợn mắt, phát hiện nàng đang ở trong cái thế giới kia, dưới chân là bức tranh hoa tươi khoe sắc cực kỳ lộng lẫy, từ dưới chân của nàng kéo dài đến sâu trong rừng.

Lúc trước có cỏ cây, nhưng không có hoa tươi, lần này lại có hoa tươi, hơn nữa nàng còn thấy ong mật trên bụi hoa!

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xổm xuống, hái một đóa hoa nhỏ, nghe một chút, liên kinh hỉ. Thật sự mùi, thật sự tồn tại! Thế giới này đã trở thành một thế giới thật sự!

"Ngươi là ta tạo ra, hay là nàng tạo ra?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Không thể nhận được đáp án, Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt đi qua bụi hoa, cảm thụ được hương vị hướng vinh vui sướng nơi này. Bất tri bất giác, nàng cảm thấy hoàn cảnh chung quanh lại thay đổi.

"Lĩnh vực Hỏa thuộc tính thay đổi!" Độc Cô Thiên Diệp trợn mắt, nhìn hoàn cảnh lại thay đổi, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra lĩnh vực hỏa thuộc tính trở nên không giống trước, so với trước kia, so với cấp bậc hỏa diễm trước kia còn cao hơn, cũng thiêu đốt dày đặc hơn so với trước kia!

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ có lẽ là liên quan với chuyện Linh Châu nhận chủ, cấp bậc lĩnh vực của nàng so với các pháp sư cùng cấp mạnh hơn không ít, hơn nữa nàng còn có nhiều lĩnh vực thuộc tính khác nhau!

"Chẳng lẽ khi ta chiến đấu còn có thể trao đổi lĩnh vực?!" Độc Cô Thiên Diệp tự hỏi nói: "Có thể hợp vài lĩnh vực cùng một chỗ hay không?"

Độc Cô Thiên Diệp muốn thử xem, mới phát hiện trạng thái tinh thần lực của mình, muốn thử cũng không được, nên phải ra ngoài, lần sau lại thử. Vì thế ý niệm vừa động, ý thức trở lại thân thể, trợn mắt liền nhìn Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân đều nhìn nàng.

"Nàng tỉnh." Tử Tiêu nói.

"Nàng..." Mộng Thiên Quân kích động nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ nói được một chữ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn biểu tình của hai người, lòng trầm xuống, thu hồi bọn Tiểu Hỏa vào Luyện Yêu Hồ, cổ họng khàn khàn nói: "Các ngươi đều đã biết?"



Hỏa Linh Châu nhận chủ, trên người nàng liền phát ra cảm giác, những người khác không biết, nhưng nhất định không giấu giếm được hai người này!

Mộng Thiên Quân đi tới trước mặt nàng, nói: "Ngươi, ngươi thật là nàng sao?"

Độc Cô Thiên Diệp lấy Linh Châu của mình ra lần nữa, sau đó không tiếng động nhìn bọn họ, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Cho nên nàng mới biết được, nàng nhất định có thể thu phục Hỏa Linh Châu." Tử Tiêu nói: "Nàng đã biết khi nào?"

Mộng Thiên Quân cũng khẩn trương nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, lần đầu tiên nàng cảm thấy ánh mắt hắn có chút khó hiểu, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Lần trước ở Ngô Đồng Lâm. Tiểu Hỏa tiến hóa thành Chu Tước, nàng, Phù Thương còn có Đản Đản nói cho ta. Bọn họ vừa mới nói cho ta biết, Mục Lâm liền mang người đến."

"Ngươi chỉ biết ngươi là chuyển thế của nàng?" Mộng Thiên Quân nói: "Vậy ngươi có nhớ chúng ta hay không?"

Độc Cô Thiên Diệp lần này không chỉ tâm trầm xuống, ngay cả sắc mặt cũng lạnh nhìn Mộng Thiên Quân nói: "Ta chính là ta, không phải nàng! Hiện tại ta không có năng lực của nàng, càng không có trí nhớ của nàng, chuyện của nàng và các ngươi, không liên quan gì với ta, mời ngươi không cần coi ta thành nàng. Ta mệt mỏi, các ngươi về trước đi. Không tiễn!"

Nàng chính là nàng, nàng không muốn bị trở thành bất luận kẻ nào!

Mộng Thiên Quân còn muốn nói gì, bị Độc Cô Thiên Diệp đánh gãy, nói: "Mộng Vương, chí tôn, hai vị, mời đi!"

Mộng Thiên Quân không tình nguyện đi ra ngoài, Tử Tiêu lại đứng bất động ở nơi đó. Độc Cô Thiên Diệp nghiêng đầu qua một bên, nói: "Ngươi cũng không cần hỏi ta có nhớ ngươi hay không, bây giờ ta không nhớ bất kỳ kẻ nào! Ngươi nếu muốn tìm nàng, khiến ngươi thất vọng rồi!"

Tử Tiêu nhìn nàng không được tự nhiên lại có điểm bị thương, đi tới bên giường, tay vuốt ve mặt nàng, nói: "Ta chỉ là, bị làm cho quá bất ngờ. Ta không nghĩ tới nàng sẽ là ‘nàng’!"

"Hiện tại ngươi đã biết." Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy mắt hơi cay, trong lòng hơi ủy khuất. Phản ứng vừa nãy của bọn họ, nhất là vẻ mặt khó có thể tin của hắn, thật sự làm cho nàng bị thương, có lẽ hắn vẫn ngóng trông thần sáng thế trở về! Bọn họ cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy, ngàn vạn năm tình cảm, sao nàng có thể bằng được?!

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta đã biết. Cho nên..."

Tử Tiêu không thèm nhắc lại, nước mắt Độc Cô Thiên Diệp lập tức rơi xuống trên tay hắn, cũng rơi vào lòng hắn.

Mặc dù lúc trước bị trọng thương, nàngcũng không có hé răng, không rơi lệ, mà một ánh mắt của hắn, một câu của hắn, khiến cho lòng của nàng thật đau thật đau!

Cảm giác lòng bàn tay ướt át, Tử Tiêu ngồi bên người nàng, xoay mặt của nàng lại nhìn mình, ta vừa mới nghĩ chính là người mình luôn kính trọng, bây giờ lại biến thành nữ nhân của mình, có chút không kịp phản ứng."

Độc Cô Thiên Diệp vẫn không nói lời nào, Tử Tiêu đang cầm mặt của nàng, hôn lên môi nàng, mắt nàng, hắn hôn làm khóe mắt nàng ướt át, nói: "Mặc kệ nàng là ai, người ta yêu là nàng, là nàng hiện tại! Là ta không tốt, làm nàng khóc. Tha thứ cho sự ngu ngốc của ta được không?"

"Ta mới không tha thứ cho ngươi đâu?" Độc Cô Thiên Diệp rầu rỉ nói.

"Nếu nàng không tha thứ cho ta, ta cứ như vậy, mãi cho đến khi nàng tha thứ mới thôi!" Tử Tiêu nói xong, tay phải nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn xuống.

"Ưm." Độc Cô Thiên Diệp bị Tử Tiêu hôn đầu váng mắt hoa, phát ra âm thanh ái muội.

Hôn hồi lâu, Tử Tiêu rời khỏi môi của nàng, hỏi: "Vẫn không tha thứ cho ta?"

"Không tha thứ." Độc Cô Thiên Diệp nói. Sao hắn có thể như vậy hả?!

"Nga? Thì ra là ta hôn không đủ cố gắng, tiếp tục." Tử Tiêu nói xong chuẩn bị hôn xuống.

Độc Cô Thiên Diệp quay đầu đi, nói: "Được rồi, tha thứ cho chàng!"

"Thật không?" Tử Tiêu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, Tử Tiêu lại hôn lên. Hồi lâu buông ra, Độc Cô Thiên Diệp lên án nói: "Ta đã nói tha thứ cho chàng, chàng xấu lắm!"

Tử Tiêu dùng đầu lưỡi ở môi nàng buộc vòng quanh nước bọt trên môi nàng, nói: "Đây là phần thưởng!"

Mộng Thiên Quân cũng không có thật sự rời khỏi, hắn tựa lên tường ngoài phòng, nhìn trời, nghe được động tĩnh bên trong, hai mắt là vô vàn thống khổ. Cũng như trăm vạn năm trước, hắn vẫn không nói được với nàng từ kia. (D: Quân ca thật đáng thương)

Qua vài ngày, chân Độc Cô Thiên Diệp cũng hoàn toàn hồi phục. Sau khi lấy băng gạc ra, hai chân Linh Lung Như Ngọc lộ ra.

"Nhìn chân ngươi thật đẹp đúng không?! Hoàn toàn không thể tưởng tượng ngươi nhẫn tâm biến nó thành một đôi bạch cốt." Niên Hoa nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thay hai chân của nàng oán giận nói.

"Chỉ là túi da thôi!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ngươi nha, một cô nương phải biết yêu quý mình thật tốt! May là ngươi gặp ta, nếu là những người khác tới trị liệu cho ngươi, sẽ làm cho ngươi có đầy vết sẹo, đến lúc đó xem ngươi khóc như thế nào!" Niên Hoa trừng mắt Độc Cô Thiên Diệp.

"Không phải là ta gặp được ngươi sao? Cho nên không cần suy nghĩ giả thiết kia!" Độc Cô Thiên Diệp từ trên giường đứng lên, ở trong phòng đi hai vòng, nói: "Vẫn là chính mình tự đứng trên mặt đất mới chân thật!"

"Đi ra bên ngoài một chút đi? Nếu không đi qua đó dạo?" Niên Hoa nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt! Đi thôi!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền lôi kéo Niên Hoa đi ra ngoài. Khi đi ra đúng lúc gặp Niệm Vân và Lưu Vân đến thăm nàng, còn có vật nhỏ đang nhảy trên người Lưu Vân – Cầu Cầu.

"Sư tổ!" Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với Niệm Vân nói.

"Thiên Diệp, tại sao con lại đi ra, chân con đã khỏi rồi sao?" Niệm Vân đở nàng, thân thiết nói.



"Đã tốt lắm, nếu không Niên Hoa cũng sẽ bắt con nằm trên giường nghĩ ngơi, bây giờ con đã đi bình thường được rồi." Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói.

Niệm Vân gật gật đầu, nói với Niên Hoa: "Đa tạ Niên Hoa đại sư đã cứu Thiên Diệp!"

Niên Hoa cười cười, nói: "Ta và Thiên Diệp là bằng hữu, tự nhiên như thế."

"Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Niệm Vân nhìn các nàng đi ra ngoài, hỏi.

"Dạ, chúng con tính đi tới vườn hoa dạo." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vậy thì con đi đi, ta sẽ không quấy rầy." Niệm Vân nói.

Tiểu Bạch Cầu ở trên người Lưu Vân lăn lộn nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, lập tức nâng đầu tròn tròn của nó lên, hỏi: "Khả Khả muốn đi chơi sao? Người ta cũng phải đi!" Nói xong nó lập tức nhảy tới trên vai Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp lấy tay búng đầu nó, nói: "Sư tổ chúng con đi trước."

Độc Cô Thiên Diệp và Niên Hoa đi dạo trong cung, dọc theo đường đi gặp thị đều hành lễ với hai người. Diễm Tự Quân luôn cao ngạo cũng cam tâm tình nguyện đi nhận phạt, còn có lưu truyền chuyện của nàng, làm cho mọi người đều cung kính đối với nàng.

Đi ra hoàng cung, hai người đi một chút thì tới sân của Niên Hoa. Sân của nàng rất lớn, bên trong cũng rất tốt, phòng ốc tráng lệ, bên trong bài trí rất có thưởng thức, nhìn ra được nàng là một người thích hưởng thụ cuộc sống.

Trong sân của Niên Hoa có một tiểu viện, hai cái sân phù hợp kỳ diệu.

Niên Hoa dẫn Độc Cô Thiên Diệp đến nhà mình thì rất cao hứng, dẫn nàng đi tham quan một vòng, giới thiệu với nàng những thứ mình cất dấu, sau đó hai người ở trong lương đình trong ngồi xuống nghỉ ngơi, uống trà.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn sân bên cạnh, hỏi: "Niên Hoa, đó là sân của ai vậy?"

"Đó là ca ca ta." Niên Hoa nói, nhìn cái sân kia trang hoàng đơn sơ, nói: "Chúng ta đều độc thân, ở gần cũng tốt, chiểu cố lẫn nhau một chút."

"Chuyện của các ngươi ta có nghe nói." Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên nói, lỳ trà trong tay Niên Hoa thiếu chút nữa rơi xuống, nước trong ly trào ra, nhỏ giọt ở trên bàn đá.

Niên Hoa lấy khăn lau nước trên bàn trà, nói: "Trong vương cung có đám nam nhân bát quái kia, ngươi biết cũng là chuyện bình thường. Ngươi biết rồi, ngươi sẽ khinh thường ta sao?"

"Vì sao phải khinh thường ngươi?" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Bởi vì ngươi thích ca ca của mình sao?"

"Đúng vậy. Tuy rằng chúng ta là người tu luyện không coi trọng luân lý, nhưng tình cảm như vậy vẫn khó có thể làm người chấp nhận đúng không?" Niên Hoa cười khổ, nói.

Độc Cô Thiên Diệp buông ly trà trong tay, nói: "Đây chỉ là vấn đề cá nhân! Ta cảm thấy, mặc kệ là có thân phận địa vị gì, chỉ cần hai người yêu nhau, không có gì có thể ngăn cản được. Huống chi hắn không phải ca ca ruột của ngươi, cho nên những lời nói khó nghe từ bên ngoài ngươi không cần để ý."

"Ai, ta không để ý, nhưng hắn để ý." Niên Hoa thương cảm nói: "Vì tránh né ta, hắn lại biến mình thành bộ dáng hiện giờ."

"Hắn để ý hay không không quan trọng, quan trọng là giữa các ngươi có tình yêu hay không, hắn yêu hay không yêu ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nếu hắn không yêu ngươi, ngươi cũng không cần rối rắm vì hắn. Nếu hắn yêu ngươi, dù có khổ một chút cũng không là gì."

"Người trẻ tuổi các ngươi luôn quyết đoán hơn so với lão già chúng ta!" Niên Hoa nói.

"Người sống cả đời, luôn luôn có vài thứ phải nắm lấy mới cam tâm." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nắm lấy sao?" Niên Hoa nhìn căn phòng người kia ở, đã làm bạn với mình hơn một ngàn năm, nỉ non nói.

Một bên Tiểu Bạch Cầu chạy nơi nơi chạy tới dưới chân Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Khả Khả, người ta đói bụng. Người ta muốn ăn thịt nướng!"

"Thịt nướng?" Niên Hoa ngạc nhiên nói, lần đầu tiên nghe từ ngữ này, cảm thấy có chút mới mẻ.

"Ừ thế nào, Khả Khả làm đồ ăn rất ngon đó ăn, nướng thịt cũng ăn rất ngon!" Tiểu Bạch Cầu ở trên bàn đá lăn qua lăn lại, trả lời nghi vấn của Niên Hoa, nhưng cũng không quên nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Phải không, Thiên Diệp ngươi hãy làm thử cho ta coi đi." Niên Hoa nói.

Độc Cô Thiên Diệp biết thì giờ là muốn tìm điểm sự tình làm đến hòa tan nàng hiện tại tâm tình, nói: "Tốt, ta chuẩn bị ăn, ngươi chuẩn bị rượu ngon, thế nào?"

"Không thành vấn đề!" Niên Hoa nói: "Rượu ngon, nơi này của ta cái gì cũng không thiếu, ha ha ha!"

Độc Cô Thiên Diệp đi vào trong viện, lấy dụng cụ nướng ra, nhìn công cụ nướng chuyên nghiệp, Niên Hoa rất ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có vật như vậy. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp ở một bên quan sát nhanh nhẹn thả than vào, bật lửa, để thịt trên cái giá nướng, thỉnh thoảng lẩm nhẩm xuyên thịt, dùng bàn chải quét gia vị lên.

"Nhìn ngươi làm giống như được nếm bửa tiệc thị giác vậy!" Niên Hoa tán thưởng nói.

Độc Cô Thiên Diệp lấy dĩa trên bàn để thịt nướng lên, đưa cho Niên Hoa, nói: "Sống là phải biết hưởng thụ! Có hứng thú sao?"

Thì giờ ăn một ngụm, nói: "Ăn ngon! Ta chưa từng ăn thứ ngon như vậy đâu!"

Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nướng, nói: "Thịt nướng xứng rượu ngon, ăn cũng có hương vị. Không tin trong chốc lát chúng ta thử xem."

"Tốt!" Niên Hoa đã có chút gấp gáp.

Hai người ở trong sân sung sướng nướng thịt, không biết nguy hiểm đang tới gần, tiếng hoan hô và tiếng cười thỉnh thoảng từ trong viện vang lên.

"Chủ thượng, thiên tôn đại nhân dẫn theo Thao Thiết và Cung tướng quân đến đây." Tử Tiêu đang cùng Mộng Thiên Quân chơi cờ, Tiểu Đậu đỏ vội vàng chạy tới nói.

Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu được, hắn vì sao mà đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook