Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 4 - Chương 37: TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG

Bồ Đề Khổ Tâm

01/04/2016

CHƯƠNG 29

Edit: tuyền xù

Beta: Tú Phong

"Kẽo kẹt —— "

Tiếng mở cửa nhà tù truyền đến, tiếp theo là tiếng nói chuyện của ngục tốt: "Tiểu vương tử ở bên trong." Người tới nghe được lời nói của ngục tốt rất mất hứng, ngục tốt nhanh chóng sửa miệng, nói: "Tên phản đồ với người ngoại lai của hắn ở bên trong."

Độc Cô Thiên Diệp với Tử Tiêu nhìn thoáng qua, sau đó cùng nhau nhìn phía cửa, tò mò là ai tới, phá hỏng cuộc nói chuyện của bọn họ.

Rất nhanh, một bóng người thon dài xuất hiện trước mặt bọn họ ngay ở cửa nhà tù. Bên trong là quần áo màu đen, khăn che mặt, con mắt cùng Mậu Ngôn có chút tương tự, nhưng ánh mắt của người này âm lãnh tàn nhẫn .

"Ngôn, hoan nghênh trở về!" Mậu Lâm đi tới bên ngoài nhà giam giam Mậu Ngôn, nói.

Mậu Ngôn nhìn Mậu Lâm, nói: "Ca ca, mưu kế hay!"

"Ha ha, nếu không làm như vậy, sao phụ vương có thể tin tưởng ngươi là phản đồ chứ? Nếu không phải phản đồ, sao ngươi phải chạy trốn chứ? Đệ đệ thân ái của ta, ngươi nói đúng không?" Mậu Lâm cười to hai tiếng, nói.

"Cho nên ngươi để cho người cứu ta từ trong nhà tù ra ngoài, sau đó để quân đội thị vệ tới bắt ta, đúng chứ? Đáng tiếc những người đó!" Mậu Ngôn nói.

"Thì sao chứ? Nếu không để bọn hắn làm ra bộ dáng cố hết sức cứu ngươi, thì sao có thể làm cho người ta tin tưởng đó là người của ngươi chứ? Chẳng qua là vài cái tiểu binh thôi, ta sẽ không đau lòng." Mậu Lâm nói. Nhìn đến Độc Cô Thiên Diệp với Tử Tiêu, nói: "Kế hoạch ban đầu chính là muốn để tội danh chạy trốn lên trên lưng ngươi để chứng minh ngươi là phản đồ, không nghĩ tới ngươi thật sự sẽ gặp người ngoại lai, không thể không nói, vận khí của ngươi thật sự quá tốt!"

Mậu Ngôn nhìn Độc Cô Thiên Diệp bọn họ liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Mậu Lâm tiếp tục nói: "Tuy rằng không biết các ngươi vào bằng cách nào, nhưng đụng tới hắn, các ngươi cũng không hay ho! Cùng với hắn cùng nhau xuống địa ngục đi!"

Không biết Mậu Ngôn nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Thời gian gần đây đã chết bao nhiêu người?"

"Đến bây giờ một người đều không có, nhưng bọn hắn vào được, đó là chuyện sớm hay muộn thôi, chờ tin tức lại có người chết truyền đến, ngươi sẽ không có cơ hội xoay người, đội quân chấp pháp sẽ đem ngươi đến pháp trường ở giữa thành, tiếp đó đem ngươi cột lại, sau đó đốt lửa, nhìn ngươi bị thiêu đốt từng chút từng chút một, chậc chậc, ta sẽ ở phía dưới cầu nguyện cho ngươi." Mậu Lâm nghĩ đến cảnh tượng kia, trong mắt ánh lên ánh sáng kích động, "Đến lúc đó còn lại một vương tử là ta, ngươi còn có thể cùng ta tranh vương vị sao?"

"Nếu cha và nương ngươi lại sinh thêm một người thì sao!" Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói.

Tử Tiêu bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp chọc cười, nói: "Cũng có thể đó chứ, nói không chừng bọn hắn vẫn hy vọng có thêm con."

Đây là tức chết người không đền mạng sao?

Mậu Lâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp bọn họ, hung tợn nói: "Thừa dịp hiện tại có thể nói, hai người ngoại lai các ngươi nắm chặt thời gian cuối cùng đi! Hắn chết các ngươi cũng chết, hình phạt dành cho các ngươi so với hắn nặng hơn đó, hừ!"

Mậu Lâm đến ra oai một hồi, sau đó xoay người rời khỏi. Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn rời đi, hỏi: "Ngươi là bị người của hắn cứu ra sao?"

Mậu Ngôn gật gật đầu, nói: "Bọn họ giả dạng thành thuộc hạ của ta, sau đó đến cướp ngục. Ta không muốn đi, nhưng ngay từ đầu đã bị bọn họ bỏ thuốc, cho nên được cứu mang ra ngoài. Sau đó những người đó cùng những thị vệ đuổi theo đánh nhau nhưng toàn bộ đã chết."

"Cho nên ngươi liền hết đường chối cãi." Độc Cô Thiên Diệp vô cùng đồng tình nói, "Cuối cùng còn không may gặp hai người ngoại lai chúng ta."

"Rất kỳ lạ." Mậu Ngôn nói.

"Sao lại kỳ lạ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mậu Ngôn nhìn tới nhìn lui Tử Tiêu cùng Độc Cô Thiên Diệp vài lần, nói: "Các ngươi đã tiến vào nhiều ngày như vậy, lại không có ai chết."

Độc Cô Thiên Diệp lấy ra ba quả linh quả, cho Tử Tiêu một quả, Mậu Ngôn một quả, chính mình cắn một ngụm, nói: "Lỡ có người chết ở góc khuất nào đó, các ngươi còn không biết đó chứ."

Mậu Ngôn lắc đầu, nói: "Bộ tộc Hắc ám chúng ta, đều có một loại cảm ứng liên quan tới huyết thống, nếu bên trong gia tộc có người qua đời, mọi người đều sẽ biết. Cho dù không tìm được thi thể, thân nhân cũng sẽ tới báo cáo."

"Thì toàn gia toàn bộ chết sạch." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Mậu Ngôn không nói gì nữa, cắn một ngụm linh quả Độc Cô Thiên Diệp cho, ở trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, đầu óc bắt đầu tự hỏi. Hồi lâu sau hắn lại mở miệng: "Kỳ thật, lời nguyền của chúng ta có biện pháp tiêu trừ."

"Biện pháp gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Từng có một lời tiên đoán, nói sẽ xuất hiện một người ngoại lai, nhận thức hắn là chủ. Như vậy chúng ta có thể thoát khỏi trừng phạt của lời nguyền, cũng sẽ không còn cuộc sống của thân phận nô lệ." Mậu Ngôn nói.

Nhìn đến ánh mắt là lạ của Mậu Ngôn, Độc Cô Thiên Diệp thiếu chút nữa bị nghẹn họng. Tử Tiêu giúp nàng vỗ vỗ lưng thuận khí.

"Ngươi sẽ không cho rằng chúng ta chính là người ngoại lai kia đó chứ?"

Mậu Ngôn trầm mặc.

Độc Cô Thiên Diệp không quản Mậu Ngôn, ăn xong sau đó liền bắt đầu tu luyện. May mắn nơi này có linh khí để nàng tu luyện, bằng không nàng chết vì buồn bực.

Tử Tiêu có chút suy nghĩ nhìn Độc Cô Thiên Diệp một hồi, sau đó cũng ở một bên tu luyện theo.

Vài ngày sau, Mậu Lâm không có xuất hiện, chỉ có ngục tốt mỗi ngày tiến vào nhìn một lần, nhìn đến bọn họ còn ở đó, liền đi ra ngoài. Mậu Ngôn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút có người chết hay không, kết quả vẫn là không có!

Nhìn đến ánh mắt của Mậu Ngôn càng ngày càng quái dị, Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được hỏi Tử Tiêu: "Chẳng lẽ chúng ta là con thú xảo trá sao? Không phải nhân loại à?"

Tử Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Độc Cô Thiên Diệp ngẩng lên, nhịn không được thân thủ nhéo nhéo, nói: "Nàng nói thì chắc là thế."

Độc Cô Thiên Diệp vuốt ve tay Tử Tiêu, nói: "Gần đây ta muốn ăn móng giò. Ta nghĩ ngươi rất nguyện ý cống hiến nguyên vật liệu."

Tử Tiêu thu hồi tay, nói: "Chỉ cần ngươi nhẫn tâm, có cái gì không thể."

Ách, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy nổi da gà.

Lúc này, cửa nhà tù lại mở ra, Độc Cô Thiên Diệp còn tưởng rằng là ngục tốt mỗi ngày kiểm tra, kết quả là người đi vào nàng chưa thấy qua.

Vài người lần lượt đi đến, Độc Cô Thiên Diệp thấy Mậu Ngôn giật mình lúc nhìn đến người đầu tiên.

"Phụ vương." Mậu Ngôn hô.

Độc Cô Thiên Diệp nhíu mày, đây là vương của Bộ tộc Hắc ám sao? Nàng thật bội phục những người này, từng cái y phục trên người đều là giống nhau, còn đều mang theo khăn che mặt, thế mà bọn họ cũng có thể chuẩn xác nhận ra được!

Mậu Tâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu liếc mắt một cái, lại xoay người nhìn Mậu Ngôn, không nói gì, hướng tới người phía sau phất phất tay.

"Mang đi!" Một người ở phía sau Mậu tâm phát lệnh nói.

Ngục tốt đi lên mở cửa lao, thị vệ liền đi vào, chuẩn bị áp giải bọn họ.

Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, bộ dáng lạnh nhạt kia giống như người khác là phạm nhân, càng giống như là tới nơi này làm khách.

Mậu Tâm nhìn đến Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

"Muốn dẫn chúng ta đi pháp trường sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Đúng vậy! Các ngươi là người ngoại lai, ý đồ làm cuộc sống của chúng ta ngày càng tiến vào hắc ám, vương của chúng ta ở đây sẽ không bỏ qua các ngươi." Mậu Lâm đứng ở phía sau Mậu Tâm mở miệng nói.

"Vương của các ngươi đã muốn vứt bỏ các ngươi, có muốn một con đường khác mưu sinh hay không? Hơn nữa, cũng không phải ta muốn vào đây!" Độc Cô Thiên Diệp nói, bọn họ cũng thật oan uổng được không? Ai biết Không Linh bí cảnh mở ra, sẽ đem bọn họ đưa tới nơi này!

"Nói dối! Nếu các ngươi không thống đồng với Mậu Ngôn, định đem toàn bộ tộc của chúng ta thu vào thế lực của các ngươi, để chúng ta thần phục các ngươi, làm con dân của chúng ta trở thành nô lệ, sao có thể xuất hiện ở trong này chứ? Người bình thường căn bản là không biết sự tồn tại của chúng ta!" Mậu Lâm tiến lên từng bước nói, sau đó quan sát biểu tình của Mậu Tâm. Nhìn Mậu Tâm nhíu mi, khóe miệng nhếch lên một tia thực hiện được âm mưu.



Độc Cô Thiên Diệp cũng không tiếp tục giải thích, xoay người nhìn Mậu Ngôn, nói: "Ngươi xem, người thân và con dân của ngươi đều vứt bỏ ngươi. Bằng không đi theo ta đi, ta giúp ngươi chứng minh sự trong sạch của mình, ngươi nhận ta làm chủ nhân."

Mậu Ngôn nhìn biểu tình lạnh lùng của Mậu Tâm, còn có những ánh mắt chán ghét ở phía sau, nói: "Được, chỉ cần ngươi có thể chứng minh sự trong sạch của ta, ta nhận ngươi làm chủ nhân."

Hắn cá cược, cá cược Độc Cô Thiên Diệp có phải hay không là người ngoại lai trong lời tiên đoán!

"Thành giao!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó đối với người bên ngoài nói, "Không phải muốn dẫn chúng ta đi sao? Làm nhanh đi. Ta còn chưa có thu phí bắt người đâu!"

Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho mọi người cực kì tức giận, Mậu Tâm mở miệng nói: "Mang đi, toàn bộ giải đi pháp trường."

Mậu Tâm nói xong, xoay người đi ra ngoài. Những người khác cũng đi theo.

"Mang đi!" Người phát lệnh nói, thị vệ liền mang theo ba người Độc Cô Thiên Diệp hướng ra phía ngoài chạy tới.

Đội quân chấp pháp chính là đem ba người bọn họ giam ở bên trong đi ra ngoài, cũng không có buộc chặt. Ngay cả cấp bậc thấp nhất đã là Thần vương cao cấp, cấp bậc của Độc Cô Thiên Diệp để cho những người khác áp giải, ở trong mắt bọn họ còn không muốn nhìn.

Độc Cô Thiên Diệp đoán bọn họ là đội quân chấp pháp, nhìn thực lực của bọn họ, nàng lại không nhịn được cảm thán, thiên phú của Bộ tộc Hắc ám rất cao! Làm cho nàng nổi lên tâm tư thu phục. Nếu nàng có thể có một đám trợ thủ như thế, đến lúc đi Vũ Linh đại lục cứu người sẽ có phần nắm chắc hơn!

Đội quân chấp pháp áp giải bọn họ đi ra bên ngoài, ý nghĩ của dân chúng là ném đồ ăn lá cây trong tay mình vào họ khi thấy bọn họ xuất hiện, nhưng nhìn đến đội quân chấp pháp một thân lãnh khí, mọi người chỉ có thể yên lặng trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp bọn họ, dùng ánh mắt giết chết bọn họ!

Đội quân chấp pháp rất uy nghiêm, bọn họ không dám tùy tiện hành động.

Bọn họ một đường đi thẳng về phía trước, người người tấp nập ở hai bên đường. Nếu mỗi người một ngụm nước miếng có thể chết đuối người không?

Mậu Ngôn nhìn đám người phẫn nộ, trong mắt chỉ còn lại chút đau xót, nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi.

Đi vào đài hành hình, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện thật giống như là giàn thiêu, một cây cột bằng đồng, phía dưới đặt củi. Thật muốn nói là lửa tự nhiên, độ ấm của cây cột bằng đồng chỉ sợ sẽ làm ngươi trước khi chết càng khó chịu.

"Hình phạt này rất tốt." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, tán thưởng nói.

"Buộc bọn họ lên." Đội trưởng đội chấp pháp nói.

Ba người Độc Cô Thiên Diệp bị trói lên, một người cầm cây đuốc đứng ở bên cạnh. Chỉ cần hắn còn một hơi thở, bọn họ liền không sống nổi.

"Vương, ngươi cứ như vậy liền định tội chúng ta có phải rất qua loa không? Ta không nói ta là tới gặp tiểu vương tử nha, ta rõ ràng là tới tìm đại vương tử." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ngươi nói bậy! Ta căn bản không biết ngươi!" Mậu Lâm nói.

"Ngươi chắc chắn rằng ngươi không biết chúng ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ta chắc chắn không biết các ngươi!" Mậu Lâm nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Vương, ngươi nghe rõ rồi chứ, đại vương tử của ngươi không biết chúng ta."

"Cho nên?" Tới lúc này, Mậu Tâm mới mở miệng.

"Vương, ngươi phải cho Mậu Ngôn cơ hội biện giải chứ, trước mặt mọi người nói, có phải hắn phản bội mọi người không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Ánh mắt của Mậu Tâm rơi vào người Mậu Ngôn, hỏi: "Ngươi có làm chuyện gì sai trái với Bộ tộc Hắc ám không?"

"Ta không có!" Mậu Ngôn nói.

Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nghe chứ, hắn nói chưa từng có, ngươi làm phụ thân của hắn, hẳn là phải tin tưởng hắn!"

Mậu Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn nói không có là không có sao? Lúc trước phụ vương là tận mắt nhìn thấy!"

"Nhìn thấy là một chuyện nhưng còn phải dùng đầu óc suy nghĩ nữa!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ngươi nói phụ vương ta không có đầu óc sao?" Mậu Lâm nói.

"Ưm…, vậy liền phạt đi, có lẽ cũng không khác lắm."

Khóe miệng Mậu Tâm không nhịn được co rúm, đây là dùng phép khích tướng với y sao?

"Có thể cho các ngươi cơ hội này." Mậu Tâm nói.

"Phụ vương." Mậu Lâm nghe Mậu Tâm nói bọn họ có cơ hội biện giải, vội vàng kêu lên, sau đó lại nghĩ cho dù bọn họ biết là hắn làm, hiện tại cũng không có chứng cớ, lúc này mới bình tĩnh lại, nói: "Phụ vương anh minh, hy vọng đệ đệ có thể giải thích, ngươi như thế nào cấu kết với người ngoại lai, ý đồ để mọi người làm nô lệ của người khác."

Lời nói của Mậu Lâm làm lòng người dâng lên phẫn nộ, không ít dân chúng trực tiếp hô: "Thiêu chết bọn họ, thiêu chết bọn họ! Chúng ta tình nguyện đời đời kiếp kiếp sinh hoạt tại nơi này không ra được, cũng không bao giờ đi làm nô lệ! Vương, thỉnh cầu ngài thiêu chết bọn họ!"

Nếu ở đây không có Mậu Tâm cùng đội quân chấp pháp, tin tưởng rằng dân chúng đã đi lên ấu đả với bọn họ .

Mậu Tâm vẫy tay, dân chúng an tĩnh lại. Hắn nhìn Mậu Ngôn, nói: "Ta cho ngươi cơ hội, ngươi nói đi."

Mậu Ngôn há miệng thở dốc, lại không biết bắt đầu nói từ đâu, hắn bị bắt ngay tại thông đạo, mà thông đạo quả thực cũng chỉ có Mậu Tâm mới biết được. Theo căn cứ chính xác Mậu Lâm cấu kết với người ngoại lai trừ bỏ chính hắn bắt gặp được, còn lại cái gì cũng không có.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của Mậu Ngôn cái gì cũng đều không nói nên lời, người đơn thuần này sẽ không nghĩ tới ca ca của mình sẽ hãm hại hắn, làm cho hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác, mà chính mình còn có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch của hắn!

"Mậu Ngôn nói, nếu ta giúp hắn chứng minh được sự trong sạch, liền nhận thức ta là chủ nhân, để ta giúp hắn đi, có thể chứ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mậu Tâm nhìn nàng, cho dù ở trên giàn thiêu mà sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, bộ dáng chuyện trò vui vẻ, nói: "Có thể."

Nếu nàng thành công, Mậu Ngôn sẽ nhận thức nàng là chủ nhân, nhưng hắn làm phụ thân, vẫn muốn hắn còn sống.

Độc Cô Thiên Diệp nghe Mậu Tâm đồng ý, nói: "Ta muốn chứng minh bằng lời nói miệng, có lẽ các ngươi sẽ không tin, vậy thì các ngươi tự nhìn đi."

Lời nói Độc Cô Thiên Diệp làm cho mọi người đều rất ngạc nhiên. Nhìn? Vậy nhìn như thế nào?

Độc Cô Thiên Diệp không nói lời nào, cũng không có động tác gì, mà là nhìn Mậu Lâm cười, cười đến trong lòng hắn phải sợ hãi. Chẳng lẽ nàng thật sự có chứng cớ sao?

Mậu Ngôn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không biết nàng làm như thế nào giúp hắn rửa sạch oan khuất, ngay cả hắn cũng không có chứng cớ, nàng lại là người từ nơi khác đến, sao có thể có biện pháp nào.

Mọi người nhìn nàng hồi lâu nhưng không có động tĩnh gì, đang muốn thỉnh cầu Mậu Tâm hành hình, Mậu Lâm đột nhiên hành động.

Vẻ mặt nịnh nọt của hắn cười, chạy đến trước mặt Mậu Tâm, nói: "Ai nha, đại trưởng lão, sao ngươi tự mình vào đây được vậy? Ta nói sau hai ngày sẽ có tin tức, tới lúc đó ta sẽ tự mình đi tìm ngươi là được rồi."

Mọi người nhìn bộ dáng chó con của Mậu Lâm. Đây là vương tử cao cao tại thượng của bọn hắn sao? Còn có, lời nói của hắn có ý tứ gì?

Độc Cô Thiên Diệp ở một bên kêu: "Mậu Lâm."

"Ai nha Hồng gia chủ, ngươi cũng đến đây à." Mậu Lâm chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Ngươi và đại trưởng lão là cùng vào sao? Hồng gia chủ, lần trước ngươi đồng ý với chuyện của ta cũng không thể không tính toán gì hết nha!"

Độc Cô Thiên Diệp chau mày, nói: "Ta đồng ý với ngươi chuyện gì?"

Mậu Lâm nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, kinh hãi, nói: "Hồng gia chủ, ngươi đã nói nếu ta giúp ngươi thu phục thế lực của Bộ tộc Hắc ám, ngươi sẽ để ta ngồi trên vương vị!"

"Thân thể của phụ vương ngươi còn tốt lắm mà, như thế nào, chờ không kịp sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Hừ, cái lão già kia, chỉ thích Mậu Ngôn, muốn truyền vương vị cho hắn. Nếu không phải ta thiết kế để tên tiểu tử kia giúp ta gánh tội danh, làm cho lão già kia không thể không trừng phạt hắn, vương vị làm sao có phần của ta! Nếu hắn không có nhận ta là con, ta đây cũng không nghĩ tới nhận thức hắn làm phụ thân! Nếu hắn không ngoan ngoãn giao ra vương vị, thì cũng không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt!"



Mặt của Mậu Tâm tối sầm ngay lập tức.

Độc Cô Thiên Diệp nháy mắt với Mậu Tâm, để hắn không đánh gãy bọn họ nói chuyện, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói các ngươi cùng thế giới bên ngoài không thể liên lạc, ngươi như thế nào đi ra được, lại làm sao có thể tìm được gia tộc bọn ta? Chẳng lẽ là lừa gạt ta? Phải biết rằng, nếu xảy ra vấn đề, mệnh của toàn gia tộc ta sẽ không còn!"

"Hồng gia chủ, ta sao có thể lừa ngươi? Ta thật là vương tử của hắc ám bộ tộc!" Mậu Lâm gấp gáp giải thích nói, "Nơi đó của chúng ta chỉ có một cái mật đạo đi ra ngoài, hơn nữa cái mật đạo kia chỉ có phụ vương và mẫu hậu ta mới biết. Lần trước, trong lúc tình cờ ta nghe được hai người nói chuyện, mới biết đến mật đạo này. Ta đi ra liền gặp được đại trưởng lão, lúc này mới hợp tác với Hồng gia!"

"Xôn xao ——" người chung quanh ban đầu còn lo lắng bộ dáng của Mậu Lâm là làm sao vậy, không ngờ sau đó hắn sẽ nói ra chuyện lớn như vậy!

Hóa ra người cấu kết với bên ngoài là hắn! Đại vương tử, Mậu Lâm!

Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nói: "Ngươi nói đệ đệ của ngươi chịu tiếng xấu thay cho ngươi sao?"

"Ha ha, đúng vậy!" Mậu Lâm cười to, nói, "Lần trước ta mang đại trưởng lão đến nơi này của chúng ta, lại bị hắn phát hiện. Hắn còn khuyên ta quay đầu, lại không biết ta căn bản không nghĩ quay đầu! Ta muốn đi ra nơi này, đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem! Lần đó bởi vì người chết có vẻ nhiều, phụ vương đã hoài nghi chúng ta. Cho nên ta thiết kế để hắn xuất hiện tại thông đạo, lại cố ý đem phụ vương dẫn đi qua nơi đó. Vì vậy, hắn trở thành phản đồ! Còn có lần này hắn trốn đi, chính là ta làm cho người ta đi cướp ngục, vì muốn hắn gánh tội danh chạy trốn. Không nghĩ tới hắn lại gặp được hai người ngoại lai, cái cớ này làm cho hắn hết đường chối cãi!"

Ngay cả quan lẫn dân chúng đều bị lời nói của Mậu Lâm làm cho chấn kinh rồi, hóa ra bọn họ đều oan uổng Mậu Ngôn, trước kia hắn đối xử với bọn họ tốt như vậy, bọn họ còn đối đãi với hắn như vậy, còn ném đồ ăn vào hắn, thật là không phải mà!

"Ngươi nói tin tức lại là chuyện gì xảy ra vậy? Chừng nào thì ngươi có thể giúp ta thu phục bộ tộc của ngươi?"

Mậu Lâm giống như chìm vào thế giới của chính mình, nơi này chỉ có hắn cùng với người gọi là Hồng gia chủ, mà không nhìn tới biểu tình giống nhau của mọi người. Nghe được Độc Cô Thiên Diệp hỏi, trả lời nói: "Ta đã hạ dược với bọn hắn, dược này có hiệu quả trong hai ngày. Ta đã muốn nói tin tức này cho đại trưởng lão, đến lúc đó hắn sẽ mang theo người của các ngươi theo mật đạo tiến vào. Bất quá chỉ có thể vào được tám người! Chỉ cần người của các ngươi đem bọn họ khế ước, bọn họ liền là người của các ngươi! Nhưng ta vẫn là vương của bọn hắn!"

Độc Cô Thiên Diệp nhíu mày, nói: "Ngươi hạ dược có hiệu quả sao? Lúc người của ta vào, nếu nơi này lại xảy ra vấn đề, không phải là bọn họ đi tìm cái chết sao?"

"Hồng gia chủ, xin yên tâm, ta hạ dược với bọn hắn nhưng ta vì bọn họ luyện chế riêng nhuyễn kinh hóa lực tán. Đan dược bên ngoài đối với chúng ta vô dụng, nhưng do ta luyện chế, trong vòng hai ngày bọn họ không có khí lực, cũng không thể vận dụng linh lực." Mậu Lâm tự tin nói, "Tuy rằng thiên phú tu luyện của ta kém Mậu Ngôn, nhưng ta lại là cao thủ luyện đan của bộ tộc chúng ta!"

"Ngươi có thể cam đoan tất cả mọi người sẽ trúng độc sao?" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục hỏi.

"Ta xác định. Bởi vì ta hòa thuốc bột vào con sông duy nhất ở nơi này. Tất cả mọi người đều dùng nước ở đó." Mậu Lâm nói.

"Rất tốt, ngươi làm rất tốt!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Cảm ơn Hồng gia chủ khích lệ."

Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta không có khích lệ ý tứ của ngươi." Nói xong, nàng liền huỷ bỏ khống chế đối với Mậu Lâm.

Ngay từ đầu, nàng liền đánh thức Giáng Vực đang ngủ say, để hắn thi pháp với Mậu Lâm, khống chế tâm thần của hắn, để hắn nghĩ đến người cầm đầu cấu kết với mình. Sau đó lại tiếp tục gợi lên để hắn nói ra.

Mậu Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, buồn bực chính mình làm sao có thể ở trước mặt Độc Cô Thiên Diệp bày ra bộ dáng như vậy. Đột nhiên ý thức được chính mình vừa nói cái gì đó, quay đầu lại, nhìn một thân lãnh khí của Mậu Tâm, toàn bộ những người khác đều phẫn nộ nhìn hắn.

"Phụ vương, ta..."

"Được rồi!" Mậu Tâm đau lòng nhìn Mậu Lâm, nói: "Những gì nên nói hay không nên nói, ta đều nghe được! Không ngờ ngươi lại nghĩ muốn vương vị này như vậy, vì nó mà thậm chí phản bội tất cả mọi người!"

Mậu Lâm nhìn Mậu Tâm, nói: "Đúng, ta là muốn nó, nếu không phải ngươi không cho, về sau sinh hắn thậm chí đều tính truyền cho hắn, ta sẽ như vậy sao? Nếu không phải ngươi cùng những thần tử đứng đầu đã định ra quy tắc ở tại nơi này, không muốn nhận thức người khác là chủ nhân, ta sẽ nghĩ tới cấu kết với người bên ngoài sao? Các ngươi nghĩ ở chỗ này cả đời, nhưng ta không nghĩ! Ta muốn đi ra thế giới bên ngoài! Nếu như làm nô lệ người khác mới có thể đi ra ngoài, vì sao ta không thể làm như vậy?"

"Ngươi làm càn!" Mậu Tâm bị lời nói của Mậu Lâm kích thích, muốn động thủ đánh hắn, lại phát hiện chính mình không có khí lực .

Mậu Lâm nhìn Mậu Tâm muốn đánh mình, cơn tức lại lớn hơn nữa. Hắn đi đến trước mặt Mậu Tâm, nói: "Ngươi muốn đánh ta, vậy đến đi, ta đến trước mặt của ngươi nè, ngươi đánh đi!"

Mậu Tâm đánh hắn, nhưng ngay cả khí lực nâng tay cũng không có .

"Ha ha, đánh không được sao? Nhuyễn kinh hóa linh tán của ta cảm giác thế nào?" Mậu Lâm nở nụ cười, nói: " Cả ngày chúng ta luôn mang theo khăn che mặt, không dám làm việc ban ngày, bởi vì chúng ta là hắc ám bộ tộc. Nhưng từ nhỏ chúng ta đã như vậy! hiện tại ta mang các ngươi đi tìm quang minh, có cái gì không đúng? Ha ha, hiện tại các ngươi có thể thử xem, xem ai còn có khí lực?"

Ở đây mọi người thử một chút, phát hiện chính mình đều không có khí lực .

"Ta đề nghị phụ vương tuyển ngày này để xử phạt bọn họ, vì để các ngươi đều đến nơi đây, có thể tập trung cùng một chỗ. Hiện tại người của Hồng gia hẳn là đã vào mật đạo, không tới một ngày có thể đến đây. Đến lúc đó nếu các ngươi chủ động nhận chủ, còn có thể tránh chịu khổ. Bằng không..."

Trên đài hành hình, Độc Cô Thiên Diệp quay đầu nhìn Mậu Ngôn, nói: "Ta đã giúp ngươi rửa sạch oan khuất, hiện tại ngươi là người của ta!"

Mậu Ngôn gật đầu. Hắn đã nói, thì sẽ không nuốt lời!

Bị trói ở một cái cột khác, Tử Tiêu không vui, nói: "Cái gì mà người của nàng, bất quá là nàng chỉ nhận nuôi thêm người thôi. Ta mới là người của nàng!"

Độc Cô Thiên Diệp nghe Tử Tiêu không ngừng cường điệu quyền sở hữu của mình nên trực tiếp bỏ qua.

"Haiz….lát nữa lại có một trận đánh ác liệt, hy vọng thực lực của đối phương không giống như người nơi này biến thái, thực đả kích người khác." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Mậu Ngôn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt còn có một chút nghi hoặc.

"Nơi này mọi người đều bị trúng độc của ca ca người, không động đậy được, mà hắn vừa mới nói Hồng gia đang tới đây. Bây giờ ba người chúng ta còn có khí lực, nếu thật sự có người tới, làm sao chúng ta thanh nhàn được đây." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nhưng chúng ta đang bị trói." Mậu Ngôn nói.

"Hử?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ.

"Dây thừng ở nơi này không phải làm bằng nguyên liệu bình thường, là tìm riêng luyện khí sư luyện chế thánh khí thượng phẩm, nên thoát không được." Mậu Ngôn nói.

Độc Cô Thiên Diệp cúi đầu nhìn dây thừng, Hắc Linh này lại là thánh khí thượng phẩm sao?

"Vậy thì thiêu hủy nó." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tuy rằng nó cấp bậc không cao, nhưng nguyên liệu chắc chắn, hỏa diễm bình thường thiêu không được nó!" Mậu Ngôn bổ sung.

Độc Cô Thiên Diệp không thèm nhắc lại, có Viêm không có cái gì là thiêu không được hết!

Lúc này trong Hắn Ám thành, mọi người cảm giác cả người của chính mình không có khí lực, một đám đều chỉ có ngồi dưới đất. Mậu Lâm vẫn đứng ở đó, chờ người của Hồng gia đến.

Tốc độ người Hồng gia rất chậm, bọn họ đợi cho tới lúc mặt trời lên của ngày hôm sau, mới thấy bóng dáng của bọn họn từ từ đi đến. Đi đầu là Hồng gia gia chủ Hồng Đàm, bộ dáng thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, phía sau có bảy người đi theo. Biết mọi người trong Bộ tộc Hắc ám trúng độc, không có nguy hiểm, lại muốn bọn họ tự nhận mình là chủ nhân, nhiều người như vậy, nếu toàn bộ nhận chủ, mỗi người có thể có đến mấy người! Cho nên tuổi của những người đi theo phía sau cũng không lớn, phỏng chừng đều là hậu duệ của Hồng gia. Trừ một lão giả.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hồng Đàm, suy đoán không phải là đại gia tộc lớn gì, nếu không nàng chắc chắn sẽ biết. Nhưng lại ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua. Tuy rằng nàng đối với thế giới bên ngoài ít chú ý, nhưng đại gia tộc lớn nàng vẫn biết đến. Lúc đại thọ năm trăm tuổi của Thì Hoằng Quy, nàng biết không ít gia tộc.

"Hồng gia chủ, không nghĩ tới là ngươi tự mình đến!" Mậu Lâm đi tới đón.

Hồng Đàm nhìn Mậu Lâm, nói: "Bọn họ đều không có sức phản kháng sao?"

"Đúng vậy, thời gian dược hiệu còn một ngày."

Hồng Đàm nhìn vẻ mặt mọi người méo mó, không thể đứng lên, nói: "Ngươi làm rất tốt." Sau đó lại nhìn ba người trên hoả hình, hỏi: "Bọn họ cũng trúng độc của ngươi sao?"

Lúc này Mậu Lâm mới nhớ tới mình bỏ qua bọn họ, nói: "Không có, nhưng bọn hắn bị trói, cũng không có lực để đánh."

"Phản đồ!"

"Phản đồ!"

Mọi người chửi mắng, ngã xuống đất, mắt của bọn họ sao lại bị mù thế này, không nhìn rõ được bản chất của hắn.

Hồng Đàm nhìn Độc Cô Thiên Diệp bọn họ, tự nhiên cảm thấy sẽ có chuyện xấu xảy ra, nói: "Không phải muốn hành hình sao? Trước hãy giải quyết bọn họ đi!"

Một người ở phía sau Hồng Đàm đi ra, nói: "Dạ, gia chủ."

Hồng Đàm nhìn người nọ đi tới đài hành hình, nhặt lên một cây đuốc, quơ quơ trước mặt mỗi người một chút. Củi lửa đều là đầu gỗ trơn, cháy lên rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook