Tiểu Thư Siêu Quậy - Oanh Shin
Chương 46: Cái Kết Có Hậu
Oanh Shin
21/07/2016
Chương in lỗi dang chờ ad xóa. Vui lòng sang chương kế!
Villa Sat
Mặt trời toả nắng yếu ớt và có vẻ âm u. Hôm nay có vẻ khác về độ khí hậu lẫn không gian. Ngôi biệt thự chỉ còn lại 4 người.
Lâm đã đi từ suốt đêm qua cho đến giờ vẫn chưa về, không biết là vì chuyện gì nhưng anh không liên lạc gì cả. Nó, My và Ngọc thì không có ở nhà. Chỉ có nhỏ và hai tên con trai!
- Vy ơi, xong chưa?
Hải vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu đang đứng trước cửa phòng nhỏ, chờ nhỏ để đi học.
- Rồi rồi, đợi em tý nữa!
Tiếng nói Vy vọng ra từ phòng. Cậu gãi gãi đầu rồi đi thẳng xuống phòng khách đợi.
Căn phòng khách rộng lớn chỉ có Minh đang chui rút trên sofa ngủ ngon lành. Hải ngồi xuống đối diện hắn. Bất chợt ngán ngẩm, đến bây giờ hắn vẫn còn ngáy ngủ:
- Riết tao không biết mày ở Việt Nam hay ở quốc gia nào đó lệch 12 múi giờ với Việt Nam nữa, đêm thì thức đi suốt, ngày thì toàn trốn vô xó nào đó ngủ. Đồ người ngoài hành tinh.
- Ồn~quá!
Hắn lấy tay bịt tai lại khi nghe cậu nói
- Mày bớt đi chơi lại đi!
- Đã bảo im mà~~~
- Tao thật không hiểu vì sao hồi đó chịu làm bạn mày nữa.
Hải thở dài nhìn thằng bạn. Hắn không biết thương cái thân hay sao ấy, hay chơi riết nghiện rồi không chừng, biết bao nhiêu công việc phải lo hắn đã làm khi nào vậy. Cậu đây cũng ăn chơi khét tiếng nhưng cũng có cái gọi là chừng mực. Còn chừng mực của thằng này chắc bỏ túi em nào mất rồi...
Nhớ lại 2năm trước, gặp Minh ở Pháp, một thằng côn đồ trùm băng xã hội đen, lần đầu tiên có người ngang tài ngang sức với cậu, nếu cậu không thận trọng chắc lúc đó bị hắn giết rồi cũng nên. Ấy vậy mà bây giờ là bạn thân. Một chữ "thân" còn chưa đủ!
Minh đưa tay dụi dụi mắt. Đã sáng rồi sao? Hắn chỉ mới về nhà lúc 2h đêm. Chết tiệt!
Nhìn qua phía Hải, thằng này làm gì nhìn hắn trân trân vậy?
- Yêu tao rồi hả?!
Bốn từ hắn phun ra làm cậu sặc cả nước miếng
- ...mày nói tiếng con gì vậy?- Hải nhăn nhó
- Thì tao đẹp trai mà, mày ngắm rồi mê rồi chứ gì?- hắn đá đểu
- Dẹp suy nghĩ điên khùng đó đi thằng kia- Cậu trề môi xuống tận cằm. Hằn nghĩ sao vậy? Xin lỗi, không phải gái thì bít cửa với cậu.
- ...thôi bỏ đi. Tao đi đánh răng!
Nói xong Minh đứng phắt dậy, làm vài động tác vươn vai uốn éo rồi đi lên lầu
Cậu thấy thế liền nói vọng theo:
- Ngậm mồm lại. Ô nhiễm quá!
Vy bước xuống cầu thang, đi ngang qua Minh, hắn tiện tay xoay đầu nhỏ:
- Buổi sáng tốt lành!
- Anh cũng vậy!
Nhỏ chạy nhanh xuống chỗ Hải:
- Đi thôi anh.
Cậu khẽ quan sát người yêu nhỏ nhắn. Mắt Vy thăm quần rồi, sao thế?
- Sao vậy anh?
Vy huơ tay trước mặt cậu khó hiểu
- ...không có gì. Mình đi!
...........
.......
Ở một khu Bar nhộn nhịp trong thành phố.
Chỉ mới là ban ngày, thế nhưng...lượt khách đã rất đông đúc rồi. Số lượng khách vào nhiều hơn khách ra đáng kể.
Đặc biệt là vị khách ở phòng vip 206 đã ngồi suốt 27 tiếng đồng hồ từ hôm qua đến nay. Số rượu gọi đã lên đến 78. Thanh niên đó định tự sát sao?
Lâm tu hết chai này đến chai kia. "Xoảng!!!" lại một cái chai rỗng bị ném xuống đất.
- KHỐN KIẾP!!!
Anh buông câu nói tục. Đời! Nó là cái quái gì? Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao?
Anh đã sẵn sàng rồi....từ hơn 10 năm trước, chỉ cần cô đồng ý thôi mà...khó lắm sao?
"Rầm, xoảng". Lại hai chai rượu bị đập vỡ xuống đất.
- Cuối cùng cũng tìm được mày rồi!
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Lâm ngước mặt lên trong cơn mê sản, ai vậy?
Kiệt khoanh tay chéo nhau đứng dựa vào tường. Người chàng lã lịch mồ hôi, nhìn Lâm một cách chán ghét:
- Bộ dạng nhếch nhác đó là sao?- Kiệt hỏi
- ...sao mày tìm được tao?
Villa Sat
Mặt trời toả nắng yếu ớt và có vẻ âm u. Hôm nay có vẻ khác về độ khí hậu lẫn không gian. Ngôi biệt thự chỉ còn lại 4 người.
Lâm đã đi từ suốt đêm qua cho đến giờ vẫn chưa về, không biết là vì chuyện gì nhưng anh không liên lạc gì cả. Nó, My và Ngọc thì không có ở nhà. Chỉ có nhỏ và hai tên con trai!
- Vy ơi, xong chưa?
Hải vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu đang đứng trước cửa phòng nhỏ, chờ nhỏ để đi học.
- Rồi rồi, đợi em tý nữa!
Tiếng nói Vy vọng ra từ phòng. Cậu gãi gãi đầu rồi đi thẳng xuống phòng khách đợi.
Căn phòng khách rộng lớn chỉ có Minh đang chui rút trên sofa ngủ ngon lành. Hải ngồi xuống đối diện hắn. Bất chợt ngán ngẩm, đến bây giờ hắn vẫn còn ngáy ngủ:
- Riết tao không biết mày ở Việt Nam hay ở quốc gia nào đó lệch 12 múi giờ với Việt Nam nữa, đêm thì thức đi suốt, ngày thì toàn trốn vô xó nào đó ngủ. Đồ người ngoài hành tinh.
- Ồn~quá!
Hắn lấy tay bịt tai lại khi nghe cậu nói
- Mày bớt đi chơi lại đi!
- Đã bảo im mà~~~
- Tao thật không hiểu vì sao hồi đó chịu làm bạn mày nữa.
Hải thở dài nhìn thằng bạn. Hắn không biết thương cái thân hay sao ấy, hay chơi riết nghiện rồi không chừng, biết bao nhiêu công việc phải lo hắn đã làm khi nào vậy. Cậu đây cũng ăn chơi khét tiếng nhưng cũng có cái gọi là chừng mực. Còn chừng mực của thằng này chắc bỏ túi em nào mất rồi...
Nhớ lại 2năm trước, gặp Minh ở Pháp, một thằng côn đồ trùm băng xã hội đen, lần đầu tiên có người ngang tài ngang sức với cậu, nếu cậu không thận trọng chắc lúc đó bị hắn giết rồi cũng nên. Ấy vậy mà bây giờ là bạn thân. Một chữ "thân" còn chưa đủ!
Minh đưa tay dụi dụi mắt. Đã sáng rồi sao? Hắn chỉ mới về nhà lúc 2h đêm. Chết tiệt!
Nhìn qua phía Hải, thằng này làm gì nhìn hắn trân trân vậy?
- Yêu tao rồi hả?!
Bốn từ hắn phun ra làm cậu sặc cả nước miếng
- ...mày nói tiếng con gì vậy?- Hải nhăn nhó
- Thì tao đẹp trai mà, mày ngắm rồi mê rồi chứ gì?- hắn đá đểu
- Dẹp suy nghĩ điên khùng đó đi thằng kia- Cậu trề môi xuống tận cằm. Hằn nghĩ sao vậy? Xin lỗi, không phải gái thì bít cửa với cậu.
- ...thôi bỏ đi. Tao đi đánh răng!
Nói xong Minh đứng phắt dậy, làm vài động tác vươn vai uốn éo rồi đi lên lầu
Cậu thấy thế liền nói vọng theo:
- Ngậm mồm lại. Ô nhiễm quá!
Vy bước xuống cầu thang, đi ngang qua Minh, hắn tiện tay xoay đầu nhỏ:
- Buổi sáng tốt lành!
- Anh cũng vậy!
Nhỏ chạy nhanh xuống chỗ Hải:
- Đi thôi anh.
Cậu khẽ quan sát người yêu nhỏ nhắn. Mắt Vy thăm quần rồi, sao thế?
- Sao vậy anh?
Vy huơ tay trước mặt cậu khó hiểu
- ...không có gì. Mình đi!
...........
.......
Ở một khu Bar nhộn nhịp trong thành phố.
Chỉ mới là ban ngày, thế nhưng...lượt khách đã rất đông đúc rồi. Số lượng khách vào nhiều hơn khách ra đáng kể.
Đặc biệt là vị khách ở phòng vip 206 đã ngồi suốt 27 tiếng đồng hồ từ hôm qua đến nay. Số rượu gọi đã lên đến 78. Thanh niên đó định tự sát sao?
Lâm tu hết chai này đến chai kia. "Xoảng!!!" lại một cái chai rỗng bị ném xuống đất.
- KHỐN KIẾP!!!
Anh buông câu nói tục. Đời! Nó là cái quái gì? Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao?
Anh đã sẵn sàng rồi....từ hơn 10 năm trước, chỉ cần cô đồng ý thôi mà...khó lắm sao?
"Rầm, xoảng". Lại hai chai rượu bị đập vỡ xuống đất.
- Cuối cùng cũng tìm được mày rồi!
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Lâm ngước mặt lên trong cơn mê sản, ai vậy?
Kiệt khoanh tay chéo nhau đứng dựa vào tường. Người chàng lã lịch mồ hôi, nhìn Lâm một cách chán ghét:
- Bộ dạng nhếch nhác đó là sao?- Kiệt hỏi
- ...sao mày tìm được tao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.