Tiểu Thư Siêu Quậy - Oanh Shin
Chương 15: Làm Bạn???
Oanh Shin
16/06/2016
Vy tỉnh sau cơn ngủ thật dài. Nhỏ từ từ ngồi dậy, làm vài động tác cho giãn gân giãn cốt
Đã 10h trưa, hôm nay Kiệt bắt nhỏ nghỉ học cho đến khi chân khỏi hẳn, con người nhảy nhót của nhỏ: 100% là làm cho nó nghiêm trọng hơn. Nên cho dù nhỏ có nói thế nào, cũng chẳng ai nghe nhỏ cả!
Vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Nhỏ mặc 1 cái áo thun dài tay ôm sọc ngang trắng đen. Quần soóc vàng chanh. Xỏ đôi dép đi trong nhà vào. Lê bước ra khỏi phòng. Chán thật, rõ ràng là không còn đau nữa, vậy mà ông anh già lại không cho đi. Nói gì thì nói, nhỏ chẳng bao giờ trái lời Kiệt bất cứ một lần nào! Ổng mà điên lên thì hậu quả khó lường...
Nhắc cái chân nay mới nhớ...nó hết đau...là nhờ ai nhỉ?! Anh ta...
Hừm! Anh ta không hẳn là người xẩu nhỉ. Cũng không hẳn là thô lỗ và cũng không hẳn là....không dịu dàng!
Nhỏ có vẻ bớt ghét anh ta rồi...hôm qua...còn Cảm Ơn anh ta nữa chứ!
Nghĩ đến đây, có người mặt đỏ phừng phừng, tim đập loạn xạ cả lên...
- Aizzi! Đặng Huỳnh Ngọc Vy...mày nghĩ cái gì vậy nè~~~- Tự tát vao má mình, nhỏ vôi vàng chạy xuống cầu thang
Mọi người chắc đi học hết cả rồi, nhỏ nhìn tứ phía ngôi nhà chẳng có lấy bóng người....Ai~~~ đúng là chán chết mà!
Làm gì giờ ta?! Hay là ra vườn thử xem nào!
Bên ấy nhỏ và cô trồng đầy hoa ở ngoài vườn. Nhỏ thì trồng hoa hồng: màu đỏ, màu vàng, màu trắng, tím,..có đủ cả. Đặc biệt là hoa hồng đen! Nét đẹp huyền dịu của chúng khiến nhỏ say mê và níu giữ lại. Nhỏ đam mê hoa hồng!
Cô thì lại khác, cô trồng hoa lan trắng và cúc. Đúng là con người thùy mị có khác. Toàn thích loài cây tinh tuý và ý nghĩa!
Tuy vậy nhỏ và cô không quên chừa 1khu trồng cỏ non cho nó. Đơn giản là nó ghét hoa...rất ghét...và nhỏ cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Chắc là tại cái bản tính lạnh lùng ghét mọi thứ màu mè của nó thôi!
Cũng vì vậy mà bên đó khu vườn của 3đứa bị chia làm 3phần biệt lập một cách rõ ràng!
Không biết bên đây nhà mấy ông con trai này thì sao nhỉ. Con trai thì hoa hoéc là hết hi vọng rồi
Và đúng như những gì nhỏ nghĩ. Toàn cây là cây và cỏ là cỏ. Một màu xanh lè xanh lét muốn xanh luôn nhà kế bên!
Lắc đầu ngán ngẩm, Vy bướt đến cái xích đu ngồi xuống đung đưa. Ôi mẹ ơi, một cái nhà tẻ nhạt...
- Hay là trốn ra ngoài nhỉ- nhỏ lảm nhảm
Vừa lúc đó một tiếng động vang lên
" ẦM"_ trên một cái cây to cao gần nhỏ, một thần ảnh rớt phịch xuống " nhẹ nhàng"
- Ui da~~~ mẹ kiếpp
Hải đang trong tư thế "hôn đất mẹ bao la" nhăn nhó cất tiếng
Cái sơm trắng tinh mở 3cúc hở ngực trắng rách chi chít, chứng tỏ lúc rơi xuống, cành cây "luyến tiếc" "níu giữ" cậu lại nên mới như vậy! Cái quần ngố đỏ còn thảm hại hơn, dính toàn bùn đất và lá cây bám đầy...
Nhỏ méo mặt nhìn "sinh vật lạ kì"...
.................
...................
.........
Sát trùng xong nhỏ dán 1miếng băng cá nhân màu nâu vào khuỷu tay giúp Hải. Mắt không ngừng lườm nguých cậu...
- ..rồi...xong rồi đó!!- vy cất tiếng
- ...cảm...cảm ơn- hải lí nhí ngượng ra mặt
- Anh làm gì phải leo rào vào một cách mờ ám thế hả- nhỏ nghi hoặc
- Hừm...cô nói thì hay lắm. Chuông cửa tự động hỏng rồi kia kìa, gọi mãi 20ph có đánh thức được con heo ngủ nhà cô đâu??- Cậu hậm hực nhìn nhỏ, xuýt xoa cánh tay
- Ơ...tôi....anh về giờ này thì ráng chịu, trèo tường leo cây vao thì té là đúng mà- Vy cãi
- Hơ...cô ngang vừa thôi nhá- Hải trợn mắt
- Mà...ai bảo anh cúp học làm chi rồi về sớm hả???- Nhỏ nhíu mày
- Cúp học?? Cô đùa chắc...tôi đây đường đường chính chính đi cổng lớn ra khỏi trường à nha!- cậu phân bua
- Xì....lười biếng!- Nhỏ trề môi
- Kệ tôi- cậu đớp lại
- Nè anh.. Tôi vừa sơ cứu cho anh đấy nhá! Đừng có giở giọng đó...
- Ờ...thì....cảm ơn rồii mà- Hải bĩu môi
Vy không thèm cãi nữa. Thu dọn linh tinh rồi đem cất. Nói nhiều làm gì với thằng cha lí sự cùn này chứ. Hừm, nghĩ mà phát bực, khi không leo cây vào cho trầy xướt mình mẩy chơi vậy chứ?! Cái gì mà "đường chính chính ra khỏi trường bằng cổng lớn"...đồ ngang tàn, hống hách...
Lát sau nhỏ trở ra...
Áo thun 3lỗ trắng, quần đùi. Hải nằm sổng soài trên sofa xem tv.
- Ê...anh cúp chỉ để về nằm đó à??!- Vy thấy vậy hỏi
- Ờ..- cậu thờ ơ đáp
- Lạ à nha! Tôi tưởng phải Bar hay vũ trường rồi chứ
- ờ...
Liếc nhìn cái iphone trên bàn, số lạ cứ gọi mãi..
- ..điện thoại kìa
- ..ờ..- khòm người nhìn màn hình rồi cậu lại nằm xuống
What the hell? Biểu hiện gì đây trời, thằng này, dám lơ mình à?
- Ê...nè..nè..- nhỏ huơ huơ tay trước mặt cậu
- Giề???- cậu nhăn nhó
- Anh bị gì sao???- nhỏ hỏi
- .. Không gì!
- Không bar. Không vũ ttường. Không hẹn gái. Không fan girls như mọi hôm tôi thấy...vậyy cúp học về đây làmgì??- nhỏ méo mặt
- Đầu gấu...đừng quan tâm!- cậu dứng dậy, toan bỏ xuống bếp
Hơ..tên này?
Gì đây?
Nhỏ ấm ức ngồi xuống ghế...
- Hừm..đồ...
Bực mình mà! Thằng này sáng lên cơn hả trờii. Thôi mà kệ.....nhỏ cóc quan tâm
Cậu đang ở dưới bếp.....hửm, nói vậy là chưa ăn gì sao?? Gần 10h rồi....nhắc mới nhớ.....nhỏ cũng chưa ăn gì sáng giờ...
Lò mò đi xuống bếpp, nhỏ bắt gặp....
Hải ngồi dưới bếp tay cầm gói mì ăn...sống!!!!
OMG!!!
Cái quái gì đang diễn ra!
- Tên biến thái....anh ăn cái QUÁI gì vậy??- nhỏ nhăn nhó nhìn cậu
- ờm...thì ăn mì!- cậu thản nhiên đáp
- MÌ????
- Cô làm gì ngạc nhiên vậy???- hải nhìn vy
- Anh..ăn sống kiểu đó luôn hả???- nhỏ trợn mắt
- Ừ..có sao đâu- lại thản nhiên
- Sao không nấu chín
- Có..biết nấu đâu- vô cùng thản nhiên
Ôi thầnn linh ơi....người gì đây trời
Thế kỉ 21 văn mimh có thằng không nấu mì gói. Nhỏ có ù tai không vậy???
Trời trời, cắn vậy ăn luôn sao???
Nhỏ mới thấy tên nào ăn uống tùy tiện thế đấy!!!
Lên tăn sông mất thôi....
Hùng hùng hổ hổ điđến cạnh cậu.... Pạc...
Vy giật phang gói mì của hải...
- Ê..nè nè...trả đây- cậu gắt
- Dẹp...- nhỏ trừng mắt
- Muốn kiếm chuyện hả??????
- Ăn vậy đau bao tử thì sao?
- Kệ tôi
- Im đi...
- Ơ hay...nhỏ này- Cậu méo mặt
- Ngồi yên đây dùm tôi cái !!!!- vy hét vào tai hải
Cậu giật bắn người suýt té ghế mất rồi
Vy liếc xéo cậu một cái rồi quay mặt ra phía sau vian bếp...
- nè...cô...- Hải lắp bắp
- ....
- Ê...tôi đang đói nha!
-....
- Đưa đây coi!
-...
- Đừng chọv tôi quạo nha
-.....
- Nè..
-....
- ..con nhỏ này đúng là....
Xoảng- cộp-xèo-keng....
Hàng loạt âm thanh vang lên.....
Tiếng xoong nồi chảo va chạm nhau nghe chói tay...
Mùi thơm sực nứt vào mũi cậu...
Cái gì vậy?
Cậu có nghe lầm không, nhỏ đang.....NẤU ĂN sao????!
- Đầu gấu...cô...
- Xong rồi đây!!!- nhỏ quay mặt lại cười híp mắt với thành quả trên tay...
Thịch...có người vì thấy nụ cười đó mà tim lỗi mất 1nhịp không hay...
Sườn xào chua ngọt, cơm chiên và trứng ốp la....
Hải há hốc hết nhìn Vy lại nhìn thức ăn..
Khẽ nuốt nước bọt cái ực...cậu như không tin nỗi vào mắt mình, nhỏ làm mấy thứ này sao???
Vy hả hê với thành quả 10ph của mình...nhỏ mà đã làm thì cũng xong....haha!
- Cô...- cậu lắp bắp
- Kaka! Anh thấy chưa?- đắc chí
Nhỏ cũng biết làm mấy thứ này sao? Cậu không ngờ đó, những tưởng chỉ có Ngọc làm đượcc...vậy mà.... tính tình chua ngoa, ngang ngạnh, lại còn.. Bạo lực vậy mà cũng có mặt này sao???!!!
What is happen?
Đây là sự thật à????
- nè, đừng có nhìn tôi kiểu đó nha- vy cau mày nhìn Hải
- cô ...làm thật à???- hải nghi hoặc
- Anh nghĩ tôi đùa- nhỏ khó chịu
- À không...không có...tôi
- THÔI...nói nhiều quá! Ăn đi...- nhỏ kéo ghế ngồi đốii diện cậuu và bắt đầu ăn
Hải bất giác cầm đũa lên, nếm thử một chút, ưm đúng là chẳng chê vào đâu. Thật không thể tin được!!!
- Ưm. Ngon đấy!
- Còn phải nói- nhỏ bĩu môi
- ơ....mà sao có lòng tốt làm cho tôi ăn vậy?- cậu nghi ngờ. Hay là nhỏ bỏ độc vào ta??!
- Hừm...anh nằm mơ đi. Tại tôi không muốn mắc nợ ai hết thôi, tôi với anh coi như huề!- vy khắng định
- ......à...ra vậy.- cậu ậm ừ
Nhỏ này. Dễ thương quá đó chứ!
- Cô...cũng giỏi phết nhỉ?! - cậu lí nhí
- Hửm..-nhỏ ngạc nhiên nhìn cậu
- Không có gì!
Ai đó khẽ cuối đầu ăn tới tấp, ai đó trơ mắt nhìn ai đó ăn. Ai đó vừa nghe lầm chăng? Ai đó vừa khen ai đó sao? Sao ai đó có chút lâng lâng vậy nè!
- Ê. .nè...- nhỏ khều cậu
- Hử...
- Chúng ta...đừng chiến tranh nữa
- Sao?!
- Thì....làm bạn đi!- nhỏ thỏ thẻ
- Có đúng là cô không đây!
- Anh...đồ..
- Thôi thôi rồi rồi...ok
- hừm- nhỏ liếc xéo
- Được rồi! Đầu gấu...làm bạn!
O.s
Đã 10h trưa, hôm nay Kiệt bắt nhỏ nghỉ học cho đến khi chân khỏi hẳn, con người nhảy nhót của nhỏ: 100% là làm cho nó nghiêm trọng hơn. Nên cho dù nhỏ có nói thế nào, cũng chẳng ai nghe nhỏ cả!
Vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Nhỏ mặc 1 cái áo thun dài tay ôm sọc ngang trắng đen. Quần soóc vàng chanh. Xỏ đôi dép đi trong nhà vào. Lê bước ra khỏi phòng. Chán thật, rõ ràng là không còn đau nữa, vậy mà ông anh già lại không cho đi. Nói gì thì nói, nhỏ chẳng bao giờ trái lời Kiệt bất cứ một lần nào! Ổng mà điên lên thì hậu quả khó lường...
Nhắc cái chân nay mới nhớ...nó hết đau...là nhờ ai nhỉ?! Anh ta...
Hừm! Anh ta không hẳn là người xẩu nhỉ. Cũng không hẳn là thô lỗ và cũng không hẳn là....không dịu dàng!
Nhỏ có vẻ bớt ghét anh ta rồi...hôm qua...còn Cảm Ơn anh ta nữa chứ!
Nghĩ đến đây, có người mặt đỏ phừng phừng, tim đập loạn xạ cả lên...
- Aizzi! Đặng Huỳnh Ngọc Vy...mày nghĩ cái gì vậy nè~~~- Tự tát vao má mình, nhỏ vôi vàng chạy xuống cầu thang
Mọi người chắc đi học hết cả rồi, nhỏ nhìn tứ phía ngôi nhà chẳng có lấy bóng người....Ai~~~ đúng là chán chết mà!
Làm gì giờ ta?! Hay là ra vườn thử xem nào!
Bên ấy nhỏ và cô trồng đầy hoa ở ngoài vườn. Nhỏ thì trồng hoa hồng: màu đỏ, màu vàng, màu trắng, tím,..có đủ cả. Đặc biệt là hoa hồng đen! Nét đẹp huyền dịu của chúng khiến nhỏ say mê và níu giữ lại. Nhỏ đam mê hoa hồng!
Cô thì lại khác, cô trồng hoa lan trắng và cúc. Đúng là con người thùy mị có khác. Toàn thích loài cây tinh tuý và ý nghĩa!
Tuy vậy nhỏ và cô không quên chừa 1khu trồng cỏ non cho nó. Đơn giản là nó ghét hoa...rất ghét...và nhỏ cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Chắc là tại cái bản tính lạnh lùng ghét mọi thứ màu mè của nó thôi!
Cũng vì vậy mà bên đó khu vườn của 3đứa bị chia làm 3phần biệt lập một cách rõ ràng!
Không biết bên đây nhà mấy ông con trai này thì sao nhỉ. Con trai thì hoa hoéc là hết hi vọng rồi
Và đúng như những gì nhỏ nghĩ. Toàn cây là cây và cỏ là cỏ. Một màu xanh lè xanh lét muốn xanh luôn nhà kế bên!
Lắc đầu ngán ngẩm, Vy bướt đến cái xích đu ngồi xuống đung đưa. Ôi mẹ ơi, một cái nhà tẻ nhạt...
- Hay là trốn ra ngoài nhỉ- nhỏ lảm nhảm
Vừa lúc đó một tiếng động vang lên
" ẦM"_ trên một cái cây to cao gần nhỏ, một thần ảnh rớt phịch xuống " nhẹ nhàng"
- Ui da~~~ mẹ kiếpp
Hải đang trong tư thế "hôn đất mẹ bao la" nhăn nhó cất tiếng
Cái sơm trắng tinh mở 3cúc hở ngực trắng rách chi chít, chứng tỏ lúc rơi xuống, cành cây "luyến tiếc" "níu giữ" cậu lại nên mới như vậy! Cái quần ngố đỏ còn thảm hại hơn, dính toàn bùn đất và lá cây bám đầy...
Nhỏ méo mặt nhìn "sinh vật lạ kì"...
.................
...................
.........
Sát trùng xong nhỏ dán 1miếng băng cá nhân màu nâu vào khuỷu tay giúp Hải. Mắt không ngừng lườm nguých cậu...
- ..rồi...xong rồi đó!!- vy cất tiếng
- ...cảm...cảm ơn- hải lí nhí ngượng ra mặt
- Anh làm gì phải leo rào vào một cách mờ ám thế hả- nhỏ nghi hoặc
- Hừm...cô nói thì hay lắm. Chuông cửa tự động hỏng rồi kia kìa, gọi mãi 20ph có đánh thức được con heo ngủ nhà cô đâu??- Cậu hậm hực nhìn nhỏ, xuýt xoa cánh tay
- Ơ...tôi....anh về giờ này thì ráng chịu, trèo tường leo cây vao thì té là đúng mà- Vy cãi
- Hơ...cô ngang vừa thôi nhá- Hải trợn mắt
- Mà...ai bảo anh cúp học làm chi rồi về sớm hả???- Nhỏ nhíu mày
- Cúp học?? Cô đùa chắc...tôi đây đường đường chính chính đi cổng lớn ra khỏi trường à nha!- cậu phân bua
- Xì....lười biếng!- Nhỏ trề môi
- Kệ tôi- cậu đớp lại
- Nè anh.. Tôi vừa sơ cứu cho anh đấy nhá! Đừng có giở giọng đó...
- Ờ...thì....cảm ơn rồii mà- Hải bĩu môi
Vy không thèm cãi nữa. Thu dọn linh tinh rồi đem cất. Nói nhiều làm gì với thằng cha lí sự cùn này chứ. Hừm, nghĩ mà phát bực, khi không leo cây vào cho trầy xướt mình mẩy chơi vậy chứ?! Cái gì mà "đường chính chính ra khỏi trường bằng cổng lớn"...đồ ngang tàn, hống hách...
Lát sau nhỏ trở ra...
Áo thun 3lỗ trắng, quần đùi. Hải nằm sổng soài trên sofa xem tv.
- Ê...anh cúp chỉ để về nằm đó à??!- Vy thấy vậy hỏi
- Ờ..- cậu thờ ơ đáp
- Lạ à nha! Tôi tưởng phải Bar hay vũ trường rồi chứ
- ờ...
Liếc nhìn cái iphone trên bàn, số lạ cứ gọi mãi..
- ..điện thoại kìa
- ..ờ..- khòm người nhìn màn hình rồi cậu lại nằm xuống
What the hell? Biểu hiện gì đây trời, thằng này, dám lơ mình à?
- Ê...nè..nè..- nhỏ huơ huơ tay trước mặt cậu
- Giề???- cậu nhăn nhó
- Anh bị gì sao???- nhỏ hỏi
- .. Không gì!
- Không bar. Không vũ ttường. Không hẹn gái. Không fan girls như mọi hôm tôi thấy...vậyy cúp học về đây làmgì??- nhỏ méo mặt
- Đầu gấu...đừng quan tâm!- cậu dứng dậy, toan bỏ xuống bếp
Hơ..tên này?
Gì đây?
Nhỏ ấm ức ngồi xuống ghế...
- Hừm..đồ...
Bực mình mà! Thằng này sáng lên cơn hả trờii. Thôi mà kệ.....nhỏ cóc quan tâm
Cậu đang ở dưới bếp.....hửm, nói vậy là chưa ăn gì sao?? Gần 10h rồi....nhắc mới nhớ.....nhỏ cũng chưa ăn gì sáng giờ...
Lò mò đi xuống bếpp, nhỏ bắt gặp....
Hải ngồi dưới bếp tay cầm gói mì ăn...sống!!!!
OMG!!!
Cái quái gì đang diễn ra!
- Tên biến thái....anh ăn cái QUÁI gì vậy??- nhỏ nhăn nhó nhìn cậu
- ờm...thì ăn mì!- cậu thản nhiên đáp
- MÌ????
- Cô làm gì ngạc nhiên vậy???- hải nhìn vy
- Anh..ăn sống kiểu đó luôn hả???- nhỏ trợn mắt
- Ừ..có sao đâu- lại thản nhiên
- Sao không nấu chín
- Có..biết nấu đâu- vô cùng thản nhiên
Ôi thầnn linh ơi....người gì đây trời
Thế kỉ 21 văn mimh có thằng không nấu mì gói. Nhỏ có ù tai không vậy???
Trời trời, cắn vậy ăn luôn sao???
Nhỏ mới thấy tên nào ăn uống tùy tiện thế đấy!!!
Lên tăn sông mất thôi....
Hùng hùng hổ hổ điđến cạnh cậu.... Pạc...
Vy giật phang gói mì của hải...
- Ê..nè nè...trả đây- cậu gắt
- Dẹp...- nhỏ trừng mắt
- Muốn kiếm chuyện hả??????
- Ăn vậy đau bao tử thì sao?
- Kệ tôi
- Im đi...
- Ơ hay...nhỏ này- Cậu méo mặt
- Ngồi yên đây dùm tôi cái !!!!- vy hét vào tai hải
Cậu giật bắn người suýt té ghế mất rồi
Vy liếc xéo cậu một cái rồi quay mặt ra phía sau vian bếp...
- nè...cô...- Hải lắp bắp
- ....
- Ê...tôi đang đói nha!
-....
- Đưa đây coi!
-...
- Đừng chọv tôi quạo nha
-.....
- Nè..
-....
- ..con nhỏ này đúng là....
Xoảng- cộp-xèo-keng....
Hàng loạt âm thanh vang lên.....
Tiếng xoong nồi chảo va chạm nhau nghe chói tay...
Mùi thơm sực nứt vào mũi cậu...
Cái gì vậy?
Cậu có nghe lầm không, nhỏ đang.....NẤU ĂN sao????!
- Đầu gấu...cô...
- Xong rồi đây!!!- nhỏ quay mặt lại cười híp mắt với thành quả trên tay...
Thịch...có người vì thấy nụ cười đó mà tim lỗi mất 1nhịp không hay...
Sườn xào chua ngọt, cơm chiên và trứng ốp la....
Hải há hốc hết nhìn Vy lại nhìn thức ăn..
Khẽ nuốt nước bọt cái ực...cậu như không tin nỗi vào mắt mình, nhỏ làm mấy thứ này sao???
Vy hả hê với thành quả 10ph của mình...nhỏ mà đã làm thì cũng xong....haha!
- Cô...- cậu lắp bắp
- Kaka! Anh thấy chưa?- đắc chí
Nhỏ cũng biết làm mấy thứ này sao? Cậu không ngờ đó, những tưởng chỉ có Ngọc làm đượcc...vậy mà.... tính tình chua ngoa, ngang ngạnh, lại còn.. Bạo lực vậy mà cũng có mặt này sao???!!!
What is happen?
Đây là sự thật à????
- nè, đừng có nhìn tôi kiểu đó nha- vy cau mày nhìn Hải
- cô ...làm thật à???- hải nghi hoặc
- Anh nghĩ tôi đùa- nhỏ khó chịu
- À không...không có...tôi
- THÔI...nói nhiều quá! Ăn đi...- nhỏ kéo ghế ngồi đốii diện cậuu và bắt đầu ăn
Hải bất giác cầm đũa lên, nếm thử một chút, ưm đúng là chẳng chê vào đâu. Thật không thể tin được!!!
- Ưm. Ngon đấy!
- Còn phải nói- nhỏ bĩu môi
- ơ....mà sao có lòng tốt làm cho tôi ăn vậy?- cậu nghi ngờ. Hay là nhỏ bỏ độc vào ta??!
- Hừm...anh nằm mơ đi. Tại tôi không muốn mắc nợ ai hết thôi, tôi với anh coi như huề!- vy khắng định
- ......à...ra vậy.- cậu ậm ừ
Nhỏ này. Dễ thương quá đó chứ!
- Cô...cũng giỏi phết nhỉ?! - cậu lí nhí
- Hửm..-nhỏ ngạc nhiên nhìn cậu
- Không có gì!
Ai đó khẽ cuối đầu ăn tới tấp, ai đó trơ mắt nhìn ai đó ăn. Ai đó vừa nghe lầm chăng? Ai đó vừa khen ai đó sao? Sao ai đó có chút lâng lâng vậy nè!
- Ê. .nè...- nhỏ khều cậu
- Hử...
- Chúng ta...đừng chiến tranh nữa
- Sao?!
- Thì....làm bạn đi!- nhỏ thỏ thẻ
- Có đúng là cô không đây!
- Anh...đồ..
- Thôi thôi rồi rồi...ok
- hừm- nhỏ liếc xéo
- Được rồi! Đầu gấu...làm bạn!
O.s
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.