Tiểu Thư Siêu Quậy - Oanh Shin
Chương 50: Nợ!
Oanh Shin
09/10/2016
Phút chốc cơn mưa đã vượt hơn 2tiếng đồng hồ, chưa có dấu hiệu tạnh.
Con Ferrari sang trọng vẫn đỗ lại trên đoạn đường. Ra-đi-ô dự báo thời
tiết mưa sẽ diễn ra suốt đêm trên điện rộng. Phía ghế láy, Minh lui cui
tìm kiếm thứ gì đó trong balo của mình. Tầm vài giây, hắn lấy ra được
một chiếc khăn mỏng và bộ đồ đơn giản:
- Này.
Choàng tay chuyền ra phía sau cho nó, còn đôi mắt vẫn đánh về phía trước xe một cách thờ ơ.
Linh nhìn đồ vật từ tay Nhật Minh. Nó như đang phân vân nên lấy hay không lấy. Đơn giản là nó không thích nhận được sự quan tâm của người khác. Ngồi nhờ xe một người lạ thế này là đã vứt hết tự trọng rồi, huống hồ... tên này cũng chả phải hạng tử tế gì, ở đâu ra trên xe có một bộ đồ của con gái thế chứ. Nhưng, với bộ quần áo ướt đẫm này thì...
- Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không thích xe của mình bị ướt.
Hắn đột nhiên nói lớn, kèm theo cái đánh lưỡi "trắc" trong miệng tỏ rõ sự khó chịu. Cũng phải, ở chung hơn 1 tháng, muốn không để ý tới cái sĩ diện hảo kì quặc của cô gái lạnh lùng này cũng không được. Rốt cuộc sĩ diện của cô ta cao tới đâu?
Câu nói và thái độ của hắn làm nó tức điên. Đúng thật cái người này chẳng tử tế gì mà...
Thật tình muốn bước xuống chiếc xe này ngay lập tức. Nó cố gắng hết lấy những thứ trong túi ra. Chết tiệt, một cái Thẻ cũng không có đem, lẻ tẻ vài tờ boolime ướt nhẹp, ngoài cái điện thoại này ra thì nó còn mỗi cái mạng. Vì là Kì Anh nên nó đã chủ quan, chị luôn lo từ A đến Z mà, với lại chỉ đi có 1 ngày, nó mang đồ và tiền theo chỉ tổ mệt thân. Vậy mà bây giờ, nó lại lâm vào tình huống chả hay ho gì!
Hay gọi cho ai nhỉ? Không được, mọi người từ sáng giờ vì chuyện của Ngọc thôi đã mệt lắm rồi, phiền họ sao được chứ. Mà cái cơn mưa như thế này, họ có tới đây cũng phải chờ đến sáng. Vậy phải làm sao bây giờ???
Rì rào rì rào rì rào...
Làn mưa to đánh xuống mặt đường nghe lộp bộp đến khó chịu. Nhật Minh cảm thấy tâm trạng mình thật tệ, ngồi trên xe hắn bây giờ không phải là các cô gái xinh đẹp, mê mệt hắn như thường lệ, mà là một con chuột ướt như mới lột và cứng đầu, đối với phái nữ thì hắn là hoàng tử, nhưng đối với Dương Cẩm Linh, hắn chỉ là một vật trang trí không hơn không kém. Dù có ở chung nhà, đi cùng loại xe, gu ăn mặt hay trùng khớp, thay vì tỏ ra bất ngờ hay thích thú vì có người cùng sở thích thì nó lại tỏ ra chán ghét vì bị "đụng hàng" với hắn. Thử hỏi có cô gái nào như vậy trước một thằng đàn ông tiền-tài-danh vọng-sự nghiệp-nhan sắc đều không thiếu? Có, đó chính là con chuột phía sau xe hắn lúc này!
Tay bắt đầu mỏi nhưng nó vẫn không có động tĩnh gì. Chết tiệt, nếu nó là một thằng con trai thì hắn đã chôn sống nó mất rồi. Miễn cưỡng hắn phải quay ra phía sau:
- Thằng Lâm sẽ nghĩ thế nào nếu tôi gặp em của nó trong tình trạng này mà không làm gì cả?!
Chẳng cần nói nhiều với nó nữa. Mình thảy xạch bộ đồ xuống người nó và quay lên đeo headphone vào.
- Thay đi và chẳng ai buồn mắt nhìn cái bo đì con cò của cô.
Minh nhắm mắt và lẩm bẩm
Mắt Linh mở to hết cỡ. Quái thật cái tên này, hắn rốt cuộc nghĩ gì trong đầu đây??? Nó có nên sử dụng mấy thứ này, không được, thế thì sĩ diện còn đâu nữa. Nhưng...đúng là không còn cách khác, nó sẽ cảm thật nếu duy trì bộ đồ ướt trên người.
- Đồ điên.
Nó gắt, bờ môi lạnh lẽo nhưng giọng vẫn còn rất cứng cỏi
Nhật Minh cười nhạt. Câu nói đầu tiên từ lúc nó bước vào xe...
.......
......
"..tin mới nhất, chủ tịch dãy tập đoàn robe's white bị ám sát hồi khoảng 3h30 tối qua, vụ thảm sát dã man xảy ra tại biệt thự ngoại ô. Hung thủ bỏ lại hiện trường đôi găng tay DG đen. Hiện tại phía cảnh sát đang nghi ngờ..."
- Vứt lại găng tay? Phong cách đó chứ..
Câu nói của hắn làm nó chột dạ. Nó đã biết hắn là ai rồi và nó cũng tin chắc hắn nhận ra kí hiệu "DG", vậy thì hắn đâu cần phải giả vờ như vậy chứ. Ngước mặt ra cửa kính, làn mưa vẫn trắng xoá. Lâu rồi mới ở ngoài ngắm mưa thế này, nhưng mà không phải một mình, nó đang ngồi trên xe của một đứa con trai xa lạ, lại là kiểu người ăn chơi trác tán nữa chứ.
Bộ quần áo khá vừa vặn, chứng tỏ chủ nhân của nó là một cô gái trạt tuổi nó. Rõ là thứ hư hỏng, nó thật không ngờ độ lầy của hắn ở tới mức này!
Nhưng mà nó đang nghĩ đi đâu vậy, đó là chuyện của hắn, liên quan gì đến nó, dạo này nó cứ có suy nghĩ lung tung vậy nhỉ?
Lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Vy đỡ chán, cũng để quên đi mấy cái ý thức vớ vẩn này. Sau một hồi cũng đủ để nó kể cho nhỏ biết nó đang phãi di nhờ hắn. Nhưng mà...nhỏ chỉ vừa nghe nó nói đang đi nhờ xe Nhật Minh liền hỏi tới tấp cả lên: "Sao gặp anh Minh ở đó vậy? Mày còn mượn đồ của ảnh á hả? Woa, đúng là người tử tế, seo phì cái coi!"
Tử tế? Nhỏ bảo hắn ta tử tế đó. Tin được không? Nó liếc mắt lên trước xe nhìn Mình. Mắt, mũi, tay, chân, miệng: nhìn kiểu nào cũng rất đểu. Mắt nó giật giật, từ lúc quen Hải, mắt nhỏ cũng mù mất rồi sao?!
- ...đừng nhìn tôi kiểu đó. Sợ lắm!
Giật mình. Nó quay mặt đi chữa ngượng. Nó điên rồi, sao lại nhìn hắn như vậy???
Mưa giảm hạt..
Bầu không khí trong xe từ từ lạnh dần, lạnh...vì ánh mắt cô ấy trở nên lạnh lùng khi nhìn mưa. Lạnh...vì anh ấy bắt đầu láy xe không còn những suy nghĩ về cô ấy nữa.
Hai con người máu lạnh này, ai sẽ yêu ai trước? Nếu có một ván cực, có muốn cược với tôi không?
***
"Cô ấy đánh cắp trái tim tôi.
Nhưng...
Tôi không muốn lấy lại nó!"
.
.
.
***
Villa SAT
- Tới rồi. Xuống xe!!!
Tắt động cơ xe, hắn chán chườn quay ra phía sau. Bắt gặp...một hàng mi cong vút cùng bờ môi mềm mại. Mắt nó nhắm nghiền, đầu tựa vào cửa xe. Bộ quần áo hắn đưa là của một cô em để quên trên xe mà hắn chưa vứt đi. Giờ mới thấy, cô gái này, lúc ngủ không giống như bình thường, như một con thú nuôi thụ động được nuôi trong phòng kín, chỉ chờ chủ cho ăn vậy.
Môi hắn khẽ cong lên, vẽ ra nụ cười tuyệt mĩ, Dương Cẩm Linh xem ra cũng được xếp vào hàng đại mĩ nhân, sắc đẹp đó, gia thế đó, sao không sống cho một cách thoải mái, việc gì phải tạo cho mình bức tường làm gì. Con người không ai có tính cách sẵn cả, chỉ là họ tự tạo ra nó thích hợp với môi trường họ ở. Con trai lạnh lùng là để thu hút phái nữ. Còn con gái ra vẻ sắt đá làm gì? Với hắn, hắn kị nhất đám con gái làm màu mè, ra vẻ.
Nhưng mà nó, hắn cảm nhận được ở nó có một thứ gì đó kì lạ, nghe loáng thoáng những người trong nhà đều nói nó đã trãi qua một đã kích. Đã kích đó khiến nó bị như vậy, vả lại, nó lại không đơn giản chút nào. Những bí ẩn đó tạo nên một con người thú vị. Nó luôn khiến hắn hiếu kì về hành vi của mình.
- Này, cô dậy đi chứ. Giả bộ tới đó thôi!
Hắn vờ nói lớn nhưng nó vẫn chưa tỉnh dậy.
- Lúc nãy nhìn tôi đề phòng thế mà lại ngủ sao?
-.....!
Chân mày thành tú hơi nhíu lại. Linh hơi hé mắt ra tìm người làm phiền giấc ngủ của mình. Chạm phải đôi mắt hổ phách của hắn. Nó từ từ ý thức lại mọi việc.
Giật bắn dậy một cách bất ngờ. Minh suýt cười vì hành động đó. Vẻ mặt đó nhìn thú vị quá. Cô gái này xem ra cũng chỉ là đứa con gái 17 tuổi.
- ...cho...tôi xuống.
Giọng nó đều đều
Minh cũng chả nói nhiều. Hắn chạy xe thẳng vào. Vừa tấp xe vào ga-ra, nó lập tức phóng xuống xe.
- Coi như tôi nợ anh!
Nó buộc miệng nói rồi quay đi
Minh ngồi lại ghế láy. Nhìn theo bóng lưng cô gái đi vào nhà. Phải nói sao nhỉ, thật sự đây là đứa con gái đầu tiên bước ra khỏi xe hắn và bỏ đi vội vã như vừa vứt được Rác thế này...
========
O.s
- Này.
Choàng tay chuyền ra phía sau cho nó, còn đôi mắt vẫn đánh về phía trước xe một cách thờ ơ.
Linh nhìn đồ vật từ tay Nhật Minh. Nó như đang phân vân nên lấy hay không lấy. Đơn giản là nó không thích nhận được sự quan tâm của người khác. Ngồi nhờ xe một người lạ thế này là đã vứt hết tự trọng rồi, huống hồ... tên này cũng chả phải hạng tử tế gì, ở đâu ra trên xe có một bộ đồ của con gái thế chứ. Nhưng, với bộ quần áo ướt đẫm này thì...
- Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không thích xe của mình bị ướt.
Hắn đột nhiên nói lớn, kèm theo cái đánh lưỡi "trắc" trong miệng tỏ rõ sự khó chịu. Cũng phải, ở chung hơn 1 tháng, muốn không để ý tới cái sĩ diện hảo kì quặc của cô gái lạnh lùng này cũng không được. Rốt cuộc sĩ diện của cô ta cao tới đâu?
Câu nói và thái độ của hắn làm nó tức điên. Đúng thật cái người này chẳng tử tế gì mà...
Thật tình muốn bước xuống chiếc xe này ngay lập tức. Nó cố gắng hết lấy những thứ trong túi ra. Chết tiệt, một cái Thẻ cũng không có đem, lẻ tẻ vài tờ boolime ướt nhẹp, ngoài cái điện thoại này ra thì nó còn mỗi cái mạng. Vì là Kì Anh nên nó đã chủ quan, chị luôn lo từ A đến Z mà, với lại chỉ đi có 1 ngày, nó mang đồ và tiền theo chỉ tổ mệt thân. Vậy mà bây giờ, nó lại lâm vào tình huống chả hay ho gì!
Hay gọi cho ai nhỉ? Không được, mọi người từ sáng giờ vì chuyện của Ngọc thôi đã mệt lắm rồi, phiền họ sao được chứ. Mà cái cơn mưa như thế này, họ có tới đây cũng phải chờ đến sáng. Vậy phải làm sao bây giờ???
Rì rào rì rào rì rào...
Làn mưa to đánh xuống mặt đường nghe lộp bộp đến khó chịu. Nhật Minh cảm thấy tâm trạng mình thật tệ, ngồi trên xe hắn bây giờ không phải là các cô gái xinh đẹp, mê mệt hắn như thường lệ, mà là một con chuột ướt như mới lột và cứng đầu, đối với phái nữ thì hắn là hoàng tử, nhưng đối với Dương Cẩm Linh, hắn chỉ là một vật trang trí không hơn không kém. Dù có ở chung nhà, đi cùng loại xe, gu ăn mặt hay trùng khớp, thay vì tỏ ra bất ngờ hay thích thú vì có người cùng sở thích thì nó lại tỏ ra chán ghét vì bị "đụng hàng" với hắn. Thử hỏi có cô gái nào như vậy trước một thằng đàn ông tiền-tài-danh vọng-sự nghiệp-nhan sắc đều không thiếu? Có, đó chính là con chuột phía sau xe hắn lúc này!
Tay bắt đầu mỏi nhưng nó vẫn không có động tĩnh gì. Chết tiệt, nếu nó là một thằng con trai thì hắn đã chôn sống nó mất rồi. Miễn cưỡng hắn phải quay ra phía sau:
- Thằng Lâm sẽ nghĩ thế nào nếu tôi gặp em của nó trong tình trạng này mà không làm gì cả?!
Chẳng cần nói nhiều với nó nữa. Mình thảy xạch bộ đồ xuống người nó và quay lên đeo headphone vào.
- Thay đi và chẳng ai buồn mắt nhìn cái bo đì con cò của cô.
Minh nhắm mắt và lẩm bẩm
Mắt Linh mở to hết cỡ. Quái thật cái tên này, hắn rốt cuộc nghĩ gì trong đầu đây??? Nó có nên sử dụng mấy thứ này, không được, thế thì sĩ diện còn đâu nữa. Nhưng...đúng là không còn cách khác, nó sẽ cảm thật nếu duy trì bộ đồ ướt trên người.
- Đồ điên.
Nó gắt, bờ môi lạnh lẽo nhưng giọng vẫn còn rất cứng cỏi
Nhật Minh cười nhạt. Câu nói đầu tiên từ lúc nó bước vào xe...
.......
......
"..tin mới nhất, chủ tịch dãy tập đoàn robe's white bị ám sát hồi khoảng 3h30 tối qua, vụ thảm sát dã man xảy ra tại biệt thự ngoại ô. Hung thủ bỏ lại hiện trường đôi găng tay DG đen. Hiện tại phía cảnh sát đang nghi ngờ..."
- Vứt lại găng tay? Phong cách đó chứ..
Câu nói của hắn làm nó chột dạ. Nó đã biết hắn là ai rồi và nó cũng tin chắc hắn nhận ra kí hiệu "DG", vậy thì hắn đâu cần phải giả vờ như vậy chứ. Ngước mặt ra cửa kính, làn mưa vẫn trắng xoá. Lâu rồi mới ở ngoài ngắm mưa thế này, nhưng mà không phải một mình, nó đang ngồi trên xe của một đứa con trai xa lạ, lại là kiểu người ăn chơi trác tán nữa chứ.
Bộ quần áo khá vừa vặn, chứng tỏ chủ nhân của nó là một cô gái trạt tuổi nó. Rõ là thứ hư hỏng, nó thật không ngờ độ lầy của hắn ở tới mức này!
Nhưng mà nó đang nghĩ đi đâu vậy, đó là chuyện của hắn, liên quan gì đến nó, dạo này nó cứ có suy nghĩ lung tung vậy nhỉ?
Lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Vy đỡ chán, cũng để quên đi mấy cái ý thức vớ vẩn này. Sau một hồi cũng đủ để nó kể cho nhỏ biết nó đang phãi di nhờ hắn. Nhưng mà...nhỏ chỉ vừa nghe nó nói đang đi nhờ xe Nhật Minh liền hỏi tới tấp cả lên: "Sao gặp anh Minh ở đó vậy? Mày còn mượn đồ của ảnh á hả? Woa, đúng là người tử tế, seo phì cái coi!"
Tử tế? Nhỏ bảo hắn ta tử tế đó. Tin được không? Nó liếc mắt lên trước xe nhìn Mình. Mắt, mũi, tay, chân, miệng: nhìn kiểu nào cũng rất đểu. Mắt nó giật giật, từ lúc quen Hải, mắt nhỏ cũng mù mất rồi sao?!
- ...đừng nhìn tôi kiểu đó. Sợ lắm!
Giật mình. Nó quay mặt đi chữa ngượng. Nó điên rồi, sao lại nhìn hắn như vậy???
Mưa giảm hạt..
Bầu không khí trong xe từ từ lạnh dần, lạnh...vì ánh mắt cô ấy trở nên lạnh lùng khi nhìn mưa. Lạnh...vì anh ấy bắt đầu láy xe không còn những suy nghĩ về cô ấy nữa.
Hai con người máu lạnh này, ai sẽ yêu ai trước? Nếu có một ván cực, có muốn cược với tôi không?
***
"Cô ấy đánh cắp trái tim tôi.
Nhưng...
Tôi không muốn lấy lại nó!"
.
.
.
***
Villa SAT
- Tới rồi. Xuống xe!!!
Tắt động cơ xe, hắn chán chườn quay ra phía sau. Bắt gặp...một hàng mi cong vút cùng bờ môi mềm mại. Mắt nó nhắm nghiền, đầu tựa vào cửa xe. Bộ quần áo hắn đưa là của một cô em để quên trên xe mà hắn chưa vứt đi. Giờ mới thấy, cô gái này, lúc ngủ không giống như bình thường, như một con thú nuôi thụ động được nuôi trong phòng kín, chỉ chờ chủ cho ăn vậy.
Môi hắn khẽ cong lên, vẽ ra nụ cười tuyệt mĩ, Dương Cẩm Linh xem ra cũng được xếp vào hàng đại mĩ nhân, sắc đẹp đó, gia thế đó, sao không sống cho một cách thoải mái, việc gì phải tạo cho mình bức tường làm gì. Con người không ai có tính cách sẵn cả, chỉ là họ tự tạo ra nó thích hợp với môi trường họ ở. Con trai lạnh lùng là để thu hút phái nữ. Còn con gái ra vẻ sắt đá làm gì? Với hắn, hắn kị nhất đám con gái làm màu mè, ra vẻ.
Nhưng mà nó, hắn cảm nhận được ở nó có một thứ gì đó kì lạ, nghe loáng thoáng những người trong nhà đều nói nó đã trãi qua một đã kích. Đã kích đó khiến nó bị như vậy, vả lại, nó lại không đơn giản chút nào. Những bí ẩn đó tạo nên một con người thú vị. Nó luôn khiến hắn hiếu kì về hành vi của mình.
- Này, cô dậy đi chứ. Giả bộ tới đó thôi!
Hắn vờ nói lớn nhưng nó vẫn chưa tỉnh dậy.
- Lúc nãy nhìn tôi đề phòng thế mà lại ngủ sao?
-.....!
Chân mày thành tú hơi nhíu lại. Linh hơi hé mắt ra tìm người làm phiền giấc ngủ của mình. Chạm phải đôi mắt hổ phách của hắn. Nó từ từ ý thức lại mọi việc.
Giật bắn dậy một cách bất ngờ. Minh suýt cười vì hành động đó. Vẻ mặt đó nhìn thú vị quá. Cô gái này xem ra cũng chỉ là đứa con gái 17 tuổi.
- ...cho...tôi xuống.
Giọng nó đều đều
Minh cũng chả nói nhiều. Hắn chạy xe thẳng vào. Vừa tấp xe vào ga-ra, nó lập tức phóng xuống xe.
- Coi như tôi nợ anh!
Nó buộc miệng nói rồi quay đi
Minh ngồi lại ghế láy. Nhìn theo bóng lưng cô gái đi vào nhà. Phải nói sao nhỉ, thật sự đây là đứa con gái đầu tiên bước ra khỏi xe hắn và bỏ đi vội vã như vừa vứt được Rác thế này...
========
O.s
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.