Tiểu Thư Siêu Quậy - Oanh Shin
Chương 70: Theo đuổi
Oanh Shin
17/10/2017
*Đã lâu rồi bé phản diện bị lãng quên nè****
Song Kiều bước xuống con Audi đầy kiêu hãnh. Từ tháng trước cô bắt đầu học kinh doanh ở chi nhánh của cha mình. Thực sự là rất bận rộn khi mà cứ chạy qua chạy lại giữa công ty và trường học như thế này. Kiều không ghét kinh doanh, trước sau gì cũng phải thừa kế. Nhưng, đó cũng là lí do khiến cô ta không thể theo sát Vĩnh Hải như ý muốn, để Đặng Vy kia ngày càng làm càng!
- Tôi sẽ tự về. Không cần đón.
Nhìn lái xe vằng nửa con mắt, nhả vài chữ kiêu hãnh rồi cô đi vào trong.
Quái thật lớp chọn trong giờ tự học sao ồn ào đến thế? Vừa quẹo hành làng tiếng la hét đã chói tai.
Không chỉ lớp 12a1. Mà lớp khác cũng ùn ùn chạy qua hóng hớt.
Kiều nheo mắt. Ai vậy?
Kì Khôi đến trường Mai Sao ăn mặt rất chất. Đầu tóc sành điệu và điển trai chết người. Gần 20 nhưng so với Hải hay những người cùng tuổi, nhìn cậu trẻ con hơn rất nhiều.
- Dương Cẩm Linh học ở trong lớp này đúng không?
Cậu chống nạnh la lối. Ngồi hẳn lên bàn, nhìn ngang tàn quá cơ.
Tụi con gái không để ý nhiều. Nhìn đẹp trai quá cả bọn cứ rít lên. Chỉ có đám con trai là bĩu mỏ khinh bỉ. Nhìn Khôi trẻ trâu quá, dạng thích chơi trội chứng tỏ ấy. Lại một thằng quý tử lắm của nhà ai rồi. Đừng xem thường Việt Nam, lắm đại gia lắm đấy!
Song Kiều đứng hồi lâu ngoài đám đông. Cô ta đối với nam nhân ngoài Vĩnh Hải hoàn toàn không hứng thú.
- Xin lỗi. Đây là chỗ của mình.
Kiều bước tới gần Kì Khôi. Nhẹ giọng.
- Ơ...
Cậu ngạc nhiên nhìn cô ta. Một cô gái xinh đẹp. Nhìn đã muốn tán ngay ấy.
Khôi nghe vậy phảy xuống khỏi bàn trả chỗ cho cô gái nọ. Cô ta cũng chẳng chờ gì mà ngồi xuống.
- Bạn này, ở lớp này có Dương Cẩm Linh không?
Cậu hỏi
Song Kiều ngước lên nhìn Khôi. Hơi lâu sau mới đáp:
- Có!
- Vậy à? Thế giờ cô ấy ở đâu?
-...không biết. Để làm gì?
Cậu tìm Dương Cẩm Linh? Để làm gì chứ? Người như anh em họ Dương sao quen biết loại choi choi như này? Hay là kẻ thù?
- Đó là bạn gái tôi. Tôi cần gặp cô ấy!
WHAT? CÁI GÌ?
Một lũ trợn ngược đồng loạt. Đến tên mọt sách cuối lớp còn phải ngước lên nhìn một cái.
- Ha, nhìn không giống nói dối.
Cô cười mỉa
- Sao lại phải kinh ngạc. Lạ lắm sao?
Khôi tròn mắt. Cậu là tìm Dương Cẩm Linh. Hay là đi sai lớp??? Cũng chẳng thấy Vy hsy Ngọc gì cả.
- Cả lớp không thấy ai à?
Cậu lại hỏi. Cả bọn đứng cười. Gì chứ? Bạn gái? Dương Cẩm Linh?
- Cậu này, có nhầm không. Tìm Cẩm Linh thật à?
Một nam sinh gần đó hỏi.
Khôi cũng chẳng biết mình có tìm nhầm nơi hay không. Nhưng, từ ngày Duật Nhi mất có vẻ nó đã thay đổi quá nhiều!
***
- Sếp. Doanh thu tháng này ạ.
Thư kí kính cẩn giao giấy tờ. Nguyễn Hoàng Nhật Minh nhận lấy, khẽ phẩy tay bảo lui.
Chờ cho cánh cửa phòng đóng lại. Hắn khẽ thở phào ra mệt mỏi.
Đưa tay nới lỏng carvat. Gương mặt góc cạnh khẽ rũ mi.
Minh nhấc điện thoại gọi một dòng số. Chỉ ba hồi reo. Đã có người bắt máy:
- "Haller. Có chuyện gì?"
- ...thông tin. Sao rồi.
Hắn nhàn nhạt hỏi. Giọng bên kia nghe vậy cũng đáp.
- "...ok. Tôi tra ra rồi. Đúng là cô ta có tiền án bị trầm cảm. Nhưng thông tin chi tiết không rõ, chỉ ghi là điều trị tại nhà. Nghe nói cô ta trị trong 3 tháng. Mà.."
- Sao nữa?
-" À....thì không có gì đặc biệt. Chỉ là, so với trước khi bệnh. Dương Cẩm Linh là một người ngoài xinh đẹp học giỏi thì cũng chẳng có gì nổi bậc so với dàn thừa kế SAT. Nhưng sau khi bệnh, danh tiếng của Dương Cẩm Linh phải nói là thực sự nổi như cồn. Cô ta bỗng nổi tiếng với tài năng lãnh đạo hay trí óc, và cả sự kiêu ngạo nữa. Evil bang đột ngột đưa cô ta lên chức chủ bang. Thực sự rất khó hiểu."
-...
-"Hall. Còn nghe chứ?"
- Được rồi. Cúp đi.
Buông phone. Nhật Minh trầm ngâm.
Khoé môi hắn mím chặt. Ba tháng. Nó đã làm gì trong ba tháng?
Hắn tự hỏi. Rồi cũng thở dài ra. Cảm giác gì đây Nhật Minh. Tội lỗi ư? Hắn hại bao nhiêu người rồi, một chút thương cảm cũng không có. Nhưng với Dương Cẩm Linh, tội lỗi không chưa đủ. Ân hận nữa. Hắn có cảm giác mình đã giết đi một tâm hồn. Nhớ lại đứa trẻ năm đó. Thầy Hải luôn khoe ảnh của nó với mọi người.
Thầy tự hào về công chúa của mình. Đấ xinh, ngoan lại thông minh. Minh lúc đó ngán ngẩm. Thắc mắc con thầy thực sự tính cách ra sao? Có đáng để thầy khoe mẻ khắp nơi hay không...
Thế mà, những kí ức đã nhiều năm. Khó lòng mà không phai ngạt. Sao Minh lại lãng quên kí ức đẹp như vậy?
Gặp Linh lần đầu tiên. Quả thực cảm giác lạnh lẽo nó mang tới, khiến hắn không tài nào nhớ lại lời thầy Hải.
Chuyện này, là ai gây ra đây?
Còn không phải hắn.
"Please don't see just a boy caught up in dream..."
- Nghe!
Hắn đáp. Áp điện thoại ngay vào tai.
- Có chuyện gì?
- "Vẫn quyết định ở?" Đầu dây kia, là Lâm.
- ...không biết.
Minh đáp. Tay đưa lên mở hai cúc lộ ngực.
- "Không biết? Nói cái tẻo gì thế?"
Giọng anh hơi gắt gỏng. Chắc là bực, Nguyễn Hoàng Nhật Minh từ bao giờ dùng câu "không biết" để trả lời cho vấn đề vậy?
- Haha, thật tình là không biết~.
Hắn bật cười ha hả. Ừm. Rõ là không biết. Lí trí luôn bảo đi đi. Nhưng lòng lại luyến lưu. Hắn còn có chút gì đó không cam tâm.
- "Nhật Minh. Đừng nói với tao mày đã thích Linh rồi."
Lâm nghi ngờ.
- ...làm sao đây. Đúng là vậy.
Minh đáp. Rất bình thản. Đối với hắn, không có lí do gì phải giấu diếm Lâm về chút tình cảm với Linh.
-"..."
- Không tin tao à?
Thấy Lâm im lặng. Hắn hỏi.
-" Minh à. Tao khuyên mày. Đừng chơi với lửa nữa. Nếu Cẩm Linh lại tổn thương. Tao có thể giết cả bạn thân."
Nụ cười trên môi của Nhật Minh thu lại. Đây có được tính là lời khuyên hay không? Hay là cảnh cáo? Hắn không phải không hiểu, cũng không phải sợ hãi. Chỉ là nghĩ về Lâm, đặt mình trong vị trí của anh, hắn hiểu phần nào Lâm nghĩ gì.
- Nếu tao thật lòng. Thì thế nào?
***
"Dương Cẩm Linh, sống tốt vào, đừng trông mong dựa dẫm vào người khác..."
Linh tỉnh dậy. Nó nằm ngủ ở phòng hiệu trưởng bao lâu?.
Lồm cồm ngồi dậy, hai rưỡi chiều.
WTF??? Nó trợn ngược. Đã ngủ 6 tiếng đồng hồ? Lí do là gì đây, còn chả phải đêm qua bị điên nhườn phòng cho trai rồi thức trắng hay sao?
Lại nghĩ đến, nó bực mình rồi tự cốc vào đầu mình.
"Mày thấy mày ngu chưa Linh. Hơn một năm nay sống yên ổn trong nguội lạnh. Chỉ vì một Nhật Minh kiêu ngạo. Đáng không chứ?"
- Trời ơi.~~~~
Nó hằng giọng. Điên mất!
Vào vệ sinh cá nhân rồi thu balo ra khỏi phòng. Sư mẫu đâu nhỉ? Bà đi chắc đi mua đồ?
Khép cửa giúp bà. Nó rời đi.
Chiều rồi. Học sinh học trái buổi không nhiều. Rãi rác vài phòng. Linh tản bộ dài ra cổng.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi. Nó đâm sầm vào một thân ảnh đột ngột chắn ngang.
- A..
Linh khẽ kêu. Nó xoa trán. Bị chiếc áo da nạm đinh nhọn nhọc đâm vào.
- Hexi???
Người đối diện reo lên. Nó giật mình. Giọng nói này là...
Gia Thiên Kì Khôi sướng ra cả mặt. Cuối cùng cũng gặp nó. Dương Cẩm Linh bằng xương bằng thịt.
- Khôi...???
Nó khựng lại. Mắt hơi nhếch lên. Tên này sao lại về đây nữa???
- Cuối cùng cũng gặp em rồi.
Kì Khôi hớn hỡ bâu chặt hai vainó. Cậu cười rất tươi. Cô gái xinh đẹp của Khôi đây rồi.
Nó giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng hất tay cậu ra.
- Sao lại về nữa?
Nó khó chịu ra mặt. Nhìn cậu hỏi.
- Sao không. Anh thích thì anh về. Anh nhớ em.
Khôi bình thản đáp.
- Ta không còn là trẻ ranh. Hãy ý thức một chút đi.
- Haha, em càng lúc càng khác nhé. Nhưng không sao. Anh vẫn thích em.
- Anh...hết thuốc chữa.
Nó nhếch miệng.
Gia Thiên Kì Khôi. Đầu óc bao năm qua không lớn được xí nào.
- Đi ăn nào. Anh biết một nhà hàng của Kì Anh.
Cậu không quan tâm mấy đến thái độ của Linh. Vẫn cứ thích gì làm nấy. Cậu nắm tay Linh, lôi đi.
"PẶC", nó lại gạt tay ra. Lần này thật sự mới khiến Kì Khôi để tâm.
- Dương Cẩm Linh!
Cậu trợn mắt. Từ bao giờ sự phản khán của nó mạnh mẽ như vậy.
Nó vẫn trơ ra bộ mặt lạnh tanh. Chỉ là nể Kì Anh. Không làm hại đến cậu. Nhưng với nó bây giờ, Kì Khôi không có gì là đáng sợ nữa. Nó chỉ cho phép mình nhịn đủ giới hạn thôi.
- Em không nghe anh gọi à? Không trả lời?
Nó vẫn cứ im lặng.
Không ngờ, Linh so với trước kia thì hiện tại quá mạnh mẽ. Cậu thực sự cáu. Cảm giác một vật gì đó vừa đi ra khỏi tầm tay mình.
- Nếu anh còn như vậy, đừng trách tôi vô tâm.
Nó nói như cảnh cáo.
- Ha, em điên rồi. Anh là Kì Khôi. Em thuộc về anh. Ngừng những hành động chống đối này lại, anh không vui rồi đó.
Khôi áp đôi mắt rực lửa giận nhìn nó. Linh khẽ thở dài. Nó phải xử lí Kì Khôi thế nào bây giờ?
- Ha, hài hước quá chàng trai.
Bỗng, giọng nói thứ ba lại cất lên. Linh khẽ xoay người. Hình ảnh trước mắt nó như cô động.
Gì đây? Nó lại nhíu cặp mày của mình. Rất sâu. Lần này còn sâu hơn lúc nãy.
- Mày là ai?
Kì Khôi khó hiểu. Nghiêng đầu. Nhìn hơi quen.
- Người mà tương lai, chắc chắn chiếm trọn người con gái này.
Lại một lần nữa, Nguyễn Hoàng Nhật Minh gây cho nó bất ngờ.
O.s
(Tính 23h59 mà thấy hơi ác
Song Kiều bước xuống con Audi đầy kiêu hãnh. Từ tháng trước cô bắt đầu học kinh doanh ở chi nhánh của cha mình. Thực sự là rất bận rộn khi mà cứ chạy qua chạy lại giữa công ty và trường học như thế này. Kiều không ghét kinh doanh, trước sau gì cũng phải thừa kế. Nhưng, đó cũng là lí do khiến cô ta không thể theo sát Vĩnh Hải như ý muốn, để Đặng Vy kia ngày càng làm càng!
- Tôi sẽ tự về. Không cần đón.
Nhìn lái xe vằng nửa con mắt, nhả vài chữ kiêu hãnh rồi cô đi vào trong.
Quái thật lớp chọn trong giờ tự học sao ồn ào đến thế? Vừa quẹo hành làng tiếng la hét đã chói tai.
Không chỉ lớp 12a1. Mà lớp khác cũng ùn ùn chạy qua hóng hớt.
Kiều nheo mắt. Ai vậy?
Kì Khôi đến trường Mai Sao ăn mặt rất chất. Đầu tóc sành điệu và điển trai chết người. Gần 20 nhưng so với Hải hay những người cùng tuổi, nhìn cậu trẻ con hơn rất nhiều.
- Dương Cẩm Linh học ở trong lớp này đúng không?
Cậu chống nạnh la lối. Ngồi hẳn lên bàn, nhìn ngang tàn quá cơ.
Tụi con gái không để ý nhiều. Nhìn đẹp trai quá cả bọn cứ rít lên. Chỉ có đám con trai là bĩu mỏ khinh bỉ. Nhìn Khôi trẻ trâu quá, dạng thích chơi trội chứng tỏ ấy. Lại một thằng quý tử lắm của nhà ai rồi. Đừng xem thường Việt Nam, lắm đại gia lắm đấy!
Song Kiều đứng hồi lâu ngoài đám đông. Cô ta đối với nam nhân ngoài Vĩnh Hải hoàn toàn không hứng thú.
- Xin lỗi. Đây là chỗ của mình.
Kiều bước tới gần Kì Khôi. Nhẹ giọng.
- Ơ...
Cậu ngạc nhiên nhìn cô ta. Một cô gái xinh đẹp. Nhìn đã muốn tán ngay ấy.
Khôi nghe vậy phảy xuống khỏi bàn trả chỗ cho cô gái nọ. Cô ta cũng chẳng chờ gì mà ngồi xuống.
- Bạn này, ở lớp này có Dương Cẩm Linh không?
Cậu hỏi
Song Kiều ngước lên nhìn Khôi. Hơi lâu sau mới đáp:
- Có!
- Vậy à? Thế giờ cô ấy ở đâu?
-...không biết. Để làm gì?
Cậu tìm Dương Cẩm Linh? Để làm gì chứ? Người như anh em họ Dương sao quen biết loại choi choi như này? Hay là kẻ thù?
- Đó là bạn gái tôi. Tôi cần gặp cô ấy!
WHAT? CÁI GÌ?
Một lũ trợn ngược đồng loạt. Đến tên mọt sách cuối lớp còn phải ngước lên nhìn một cái.
- Ha, nhìn không giống nói dối.
Cô cười mỉa
- Sao lại phải kinh ngạc. Lạ lắm sao?
Khôi tròn mắt. Cậu là tìm Dương Cẩm Linh. Hay là đi sai lớp??? Cũng chẳng thấy Vy hsy Ngọc gì cả.
- Cả lớp không thấy ai à?
Cậu lại hỏi. Cả bọn đứng cười. Gì chứ? Bạn gái? Dương Cẩm Linh?
- Cậu này, có nhầm không. Tìm Cẩm Linh thật à?
Một nam sinh gần đó hỏi.
Khôi cũng chẳng biết mình có tìm nhầm nơi hay không. Nhưng, từ ngày Duật Nhi mất có vẻ nó đã thay đổi quá nhiều!
***
- Sếp. Doanh thu tháng này ạ.
Thư kí kính cẩn giao giấy tờ. Nguyễn Hoàng Nhật Minh nhận lấy, khẽ phẩy tay bảo lui.
Chờ cho cánh cửa phòng đóng lại. Hắn khẽ thở phào ra mệt mỏi.
Đưa tay nới lỏng carvat. Gương mặt góc cạnh khẽ rũ mi.
Minh nhấc điện thoại gọi một dòng số. Chỉ ba hồi reo. Đã có người bắt máy:
- "Haller. Có chuyện gì?"
- ...thông tin. Sao rồi.
Hắn nhàn nhạt hỏi. Giọng bên kia nghe vậy cũng đáp.
- "...ok. Tôi tra ra rồi. Đúng là cô ta có tiền án bị trầm cảm. Nhưng thông tin chi tiết không rõ, chỉ ghi là điều trị tại nhà. Nghe nói cô ta trị trong 3 tháng. Mà.."
- Sao nữa?
-" À....thì không có gì đặc biệt. Chỉ là, so với trước khi bệnh. Dương Cẩm Linh là một người ngoài xinh đẹp học giỏi thì cũng chẳng có gì nổi bậc so với dàn thừa kế SAT. Nhưng sau khi bệnh, danh tiếng của Dương Cẩm Linh phải nói là thực sự nổi như cồn. Cô ta bỗng nổi tiếng với tài năng lãnh đạo hay trí óc, và cả sự kiêu ngạo nữa. Evil bang đột ngột đưa cô ta lên chức chủ bang. Thực sự rất khó hiểu."
-...
-"Hall. Còn nghe chứ?"
- Được rồi. Cúp đi.
Buông phone. Nhật Minh trầm ngâm.
Khoé môi hắn mím chặt. Ba tháng. Nó đã làm gì trong ba tháng?
Hắn tự hỏi. Rồi cũng thở dài ra. Cảm giác gì đây Nhật Minh. Tội lỗi ư? Hắn hại bao nhiêu người rồi, một chút thương cảm cũng không có. Nhưng với Dương Cẩm Linh, tội lỗi không chưa đủ. Ân hận nữa. Hắn có cảm giác mình đã giết đi một tâm hồn. Nhớ lại đứa trẻ năm đó. Thầy Hải luôn khoe ảnh của nó với mọi người.
Thầy tự hào về công chúa của mình. Đấ xinh, ngoan lại thông minh. Minh lúc đó ngán ngẩm. Thắc mắc con thầy thực sự tính cách ra sao? Có đáng để thầy khoe mẻ khắp nơi hay không...
Thế mà, những kí ức đã nhiều năm. Khó lòng mà không phai ngạt. Sao Minh lại lãng quên kí ức đẹp như vậy?
Gặp Linh lần đầu tiên. Quả thực cảm giác lạnh lẽo nó mang tới, khiến hắn không tài nào nhớ lại lời thầy Hải.
Chuyện này, là ai gây ra đây?
Còn không phải hắn.
"Please don't see just a boy caught up in dream..."
- Nghe!
Hắn đáp. Áp điện thoại ngay vào tai.
- Có chuyện gì?
- "Vẫn quyết định ở?" Đầu dây kia, là Lâm.
- ...không biết.
Minh đáp. Tay đưa lên mở hai cúc lộ ngực.
- "Không biết? Nói cái tẻo gì thế?"
Giọng anh hơi gắt gỏng. Chắc là bực, Nguyễn Hoàng Nhật Minh từ bao giờ dùng câu "không biết" để trả lời cho vấn đề vậy?
- Haha, thật tình là không biết~.
Hắn bật cười ha hả. Ừm. Rõ là không biết. Lí trí luôn bảo đi đi. Nhưng lòng lại luyến lưu. Hắn còn có chút gì đó không cam tâm.
- "Nhật Minh. Đừng nói với tao mày đã thích Linh rồi."
Lâm nghi ngờ.
- ...làm sao đây. Đúng là vậy.
Minh đáp. Rất bình thản. Đối với hắn, không có lí do gì phải giấu diếm Lâm về chút tình cảm với Linh.
-"..."
- Không tin tao à?
Thấy Lâm im lặng. Hắn hỏi.
-" Minh à. Tao khuyên mày. Đừng chơi với lửa nữa. Nếu Cẩm Linh lại tổn thương. Tao có thể giết cả bạn thân."
Nụ cười trên môi của Nhật Minh thu lại. Đây có được tính là lời khuyên hay không? Hay là cảnh cáo? Hắn không phải không hiểu, cũng không phải sợ hãi. Chỉ là nghĩ về Lâm, đặt mình trong vị trí của anh, hắn hiểu phần nào Lâm nghĩ gì.
- Nếu tao thật lòng. Thì thế nào?
***
"Dương Cẩm Linh, sống tốt vào, đừng trông mong dựa dẫm vào người khác..."
Linh tỉnh dậy. Nó nằm ngủ ở phòng hiệu trưởng bao lâu?.
Lồm cồm ngồi dậy, hai rưỡi chiều.
WTF??? Nó trợn ngược. Đã ngủ 6 tiếng đồng hồ? Lí do là gì đây, còn chả phải đêm qua bị điên nhườn phòng cho trai rồi thức trắng hay sao?
Lại nghĩ đến, nó bực mình rồi tự cốc vào đầu mình.
"Mày thấy mày ngu chưa Linh. Hơn một năm nay sống yên ổn trong nguội lạnh. Chỉ vì một Nhật Minh kiêu ngạo. Đáng không chứ?"
- Trời ơi.~~~~
Nó hằng giọng. Điên mất!
Vào vệ sinh cá nhân rồi thu balo ra khỏi phòng. Sư mẫu đâu nhỉ? Bà đi chắc đi mua đồ?
Khép cửa giúp bà. Nó rời đi.
Chiều rồi. Học sinh học trái buổi không nhiều. Rãi rác vài phòng. Linh tản bộ dài ra cổng.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi. Nó đâm sầm vào một thân ảnh đột ngột chắn ngang.
- A..
Linh khẽ kêu. Nó xoa trán. Bị chiếc áo da nạm đinh nhọn nhọc đâm vào.
- Hexi???
Người đối diện reo lên. Nó giật mình. Giọng nói này là...
Gia Thiên Kì Khôi sướng ra cả mặt. Cuối cùng cũng gặp nó. Dương Cẩm Linh bằng xương bằng thịt.
- Khôi...???
Nó khựng lại. Mắt hơi nhếch lên. Tên này sao lại về đây nữa???
- Cuối cùng cũng gặp em rồi.
Kì Khôi hớn hỡ bâu chặt hai vainó. Cậu cười rất tươi. Cô gái xinh đẹp của Khôi đây rồi.
Nó giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng hất tay cậu ra.
- Sao lại về nữa?
Nó khó chịu ra mặt. Nhìn cậu hỏi.
- Sao không. Anh thích thì anh về. Anh nhớ em.
Khôi bình thản đáp.
- Ta không còn là trẻ ranh. Hãy ý thức một chút đi.
- Haha, em càng lúc càng khác nhé. Nhưng không sao. Anh vẫn thích em.
- Anh...hết thuốc chữa.
Nó nhếch miệng.
Gia Thiên Kì Khôi. Đầu óc bao năm qua không lớn được xí nào.
- Đi ăn nào. Anh biết một nhà hàng của Kì Anh.
Cậu không quan tâm mấy đến thái độ của Linh. Vẫn cứ thích gì làm nấy. Cậu nắm tay Linh, lôi đi.
"PẶC", nó lại gạt tay ra. Lần này thật sự mới khiến Kì Khôi để tâm.
- Dương Cẩm Linh!
Cậu trợn mắt. Từ bao giờ sự phản khán của nó mạnh mẽ như vậy.
Nó vẫn trơ ra bộ mặt lạnh tanh. Chỉ là nể Kì Anh. Không làm hại đến cậu. Nhưng với nó bây giờ, Kì Khôi không có gì là đáng sợ nữa. Nó chỉ cho phép mình nhịn đủ giới hạn thôi.
- Em không nghe anh gọi à? Không trả lời?
Nó vẫn cứ im lặng.
Không ngờ, Linh so với trước kia thì hiện tại quá mạnh mẽ. Cậu thực sự cáu. Cảm giác một vật gì đó vừa đi ra khỏi tầm tay mình.
- Nếu anh còn như vậy, đừng trách tôi vô tâm.
Nó nói như cảnh cáo.
- Ha, em điên rồi. Anh là Kì Khôi. Em thuộc về anh. Ngừng những hành động chống đối này lại, anh không vui rồi đó.
Khôi áp đôi mắt rực lửa giận nhìn nó. Linh khẽ thở dài. Nó phải xử lí Kì Khôi thế nào bây giờ?
- Ha, hài hước quá chàng trai.
Bỗng, giọng nói thứ ba lại cất lên. Linh khẽ xoay người. Hình ảnh trước mắt nó như cô động.
Gì đây? Nó lại nhíu cặp mày của mình. Rất sâu. Lần này còn sâu hơn lúc nãy.
- Mày là ai?
Kì Khôi khó hiểu. Nghiêng đầu. Nhìn hơi quen.
- Người mà tương lai, chắc chắn chiếm trọn người con gái này.
Lại một lần nữa, Nguyễn Hoàng Nhật Minh gây cho nó bất ngờ.
O.s
(Tính 23h59 mà thấy hơi ác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.