Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không
Chương 54: Bạt Tai
Bắp Cải Ngọt
13/09/2016
Thúy Hoa không cam tâm , không tin đó lại là sự thực. Có điểm nào không
tốt để mà anh từ chối thẳng thừng như thế chứ. Thúy Hoa lấy chiếc điện
thoại ra gọi cho một người bí mật điều tra xem cô gái đó là ai, tại sao
lại làm anh mê mẩn đến thế chứ. Để xem cô gái đó tuyệt vời đến mức
nào... -----------------
"Hồng, chuyện mày với anh Kiệt thế nào rồi..."- cô uống một ngụm cafe rồi hỏi nó.
Nó mỉm cười một lúc rồi hớn hở :" Tháng sau chắc tao tổ chức đám cưới đó mày..."
Nghe xong lời nói của nó mà ngụm cafe mới uống của cô tí nữa là bay hết vô khuôn mặt của nó. Cô không ngờ là diễn ra nhanh đến như thế đấy, có ai biết được hai người vừa mới trục trặc kia tháng sau lại về chung nhà cơ chứ...
"Không cần ngạc nhiên thế đâu. Mày biết là đã bao nhiêu năm rồi không hả?"
Bây giờ cô mới ngộ ra là cuộc tình của hai người kia cũng kéo dài gần 8 năm rồi, một thời gian dài . Cũng phải, cô biến mất gần 7 năm trời thì làm sao mà biết được nó kéo dài bao nhiêu lâu, nếu nói thời gian cô biết họ yêu nhau thì chắc cũng chỉ là 2 năm gì đó thôi.
"Cũng phải... yêu nhau lâu lắm rồi còn gì..."- suy nghĩ sâu xa và lâu la cuối cùng cũng ló ra lời này.
"Mà mày với Nam thế nào rồi. Chắc cũng lên xe hoa sớm chứ?"
Người cô bất giác run lên một hồi, tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch, đúng rồi sao cô không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
-------------------------
Trong một phòng làm việc, một cô gái đang mang tâm trạng buồn kiểu thất tình đang dựa đầu vào tay nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật xung quanh đang từ từ thay đổi . Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường này bị tiếng chuông điện thoại làm phá tan. Cô gái nhấc chiếc điện thoại ghé sát vào tai nói lời dịu dàng mà cũng chẳng phải dịu dàng :" Thế nào rồi ?"
".........."- người bên kia điện thoại nói một tràng thật dài và rồi cô gái là người cúp máy.
Thúy Hoa đứng phắt người dậy khỏi ghế, mặt bắt đầu ửng đỏ vì tức giận, bàn tay cũng thế mà nắm chặt đi một mạch tới nơi làm việc của cô.
Không một cử chỉ dịu dàng, Thúy Hoa mở cửa xông thẳng tới chỗ cô . Thấy cấp trên cô cúi chào rồi đang định nói chuyện với Thúy Hoa thì lại bị một cái bạt tai ngay bên má.
Tiếng "chat" vang lên đột ngột làm nó bên cạnh hai mắt cứ phải gọi là không thấy lòng đen đâu.
Cảm giác rát rát bên má ùa về, cô đưa tay lên má giữ. Cô tự hỏi là mình đã đắc tội gì mà Thúy Hoa lại cho cô một cái bạt tai. Đang định lên tiếng thì nó đã xen ngang :" Cô là cấp trên thì muốn làm gì thì làm hả. Nhi đã làm gì cô mà cô lại tát Nhi hả?"
Thúy Hoa hừ một tiếng khinh bỉ, tay chỉ thẳng vô mặt cô nói :" Cô ta, chính cô ta đang đi ve vãn giám đốc đấy. Cô ta không có lòng tự trọng mất hết liêm sỉ rồi nên mới đi ve vãn , cô ta chính là muốn trèo lên cổ các người đấy. May là tôi biết được cho cô ta một cái bạt tai là ít lắm rồi..."
"CÁI GÌ???"
(Còn tiếp...)
"Hồng, chuyện mày với anh Kiệt thế nào rồi..."- cô uống một ngụm cafe rồi hỏi nó.
Nó mỉm cười một lúc rồi hớn hở :" Tháng sau chắc tao tổ chức đám cưới đó mày..."
Nghe xong lời nói của nó mà ngụm cafe mới uống của cô tí nữa là bay hết vô khuôn mặt của nó. Cô không ngờ là diễn ra nhanh đến như thế đấy, có ai biết được hai người vừa mới trục trặc kia tháng sau lại về chung nhà cơ chứ...
"Không cần ngạc nhiên thế đâu. Mày biết là đã bao nhiêu năm rồi không hả?"
Bây giờ cô mới ngộ ra là cuộc tình của hai người kia cũng kéo dài gần 8 năm rồi, một thời gian dài . Cũng phải, cô biến mất gần 7 năm trời thì làm sao mà biết được nó kéo dài bao nhiêu lâu, nếu nói thời gian cô biết họ yêu nhau thì chắc cũng chỉ là 2 năm gì đó thôi.
"Cũng phải... yêu nhau lâu lắm rồi còn gì..."- suy nghĩ sâu xa và lâu la cuối cùng cũng ló ra lời này.
"Mà mày với Nam thế nào rồi. Chắc cũng lên xe hoa sớm chứ?"
Người cô bất giác run lên một hồi, tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch, đúng rồi sao cô không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
-------------------------
Trong một phòng làm việc, một cô gái đang mang tâm trạng buồn kiểu thất tình đang dựa đầu vào tay nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật xung quanh đang từ từ thay đổi . Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường này bị tiếng chuông điện thoại làm phá tan. Cô gái nhấc chiếc điện thoại ghé sát vào tai nói lời dịu dàng mà cũng chẳng phải dịu dàng :" Thế nào rồi ?"
".........."- người bên kia điện thoại nói một tràng thật dài và rồi cô gái là người cúp máy.
Thúy Hoa đứng phắt người dậy khỏi ghế, mặt bắt đầu ửng đỏ vì tức giận, bàn tay cũng thế mà nắm chặt đi một mạch tới nơi làm việc của cô.
Không một cử chỉ dịu dàng, Thúy Hoa mở cửa xông thẳng tới chỗ cô . Thấy cấp trên cô cúi chào rồi đang định nói chuyện với Thúy Hoa thì lại bị một cái bạt tai ngay bên má.
Tiếng "chat" vang lên đột ngột làm nó bên cạnh hai mắt cứ phải gọi là không thấy lòng đen đâu.
Cảm giác rát rát bên má ùa về, cô đưa tay lên má giữ. Cô tự hỏi là mình đã đắc tội gì mà Thúy Hoa lại cho cô một cái bạt tai. Đang định lên tiếng thì nó đã xen ngang :" Cô là cấp trên thì muốn làm gì thì làm hả. Nhi đã làm gì cô mà cô lại tát Nhi hả?"
Thúy Hoa hừ một tiếng khinh bỉ, tay chỉ thẳng vô mặt cô nói :" Cô ta, chính cô ta đang đi ve vãn giám đốc đấy. Cô ta không có lòng tự trọng mất hết liêm sỉ rồi nên mới đi ve vãn , cô ta chính là muốn trèo lên cổ các người đấy. May là tôi biết được cho cô ta một cái bạt tai là ít lắm rồi..."
"CÁI GÌ???"
(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.