Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không
Chương 3: Đạp Phải Chỗ Qu*
Bắp Cải Ngọt
09/09/2015
-THẰNG CHÓ KIA- Cô hét
Người bị tra tấn lỗ tai mở mắt và nhíu mày lại mang một sự giận giữ đáng sợ :" ** Cô là ai hả"
Vẫn còn tức lắm nhưng mà đối phương đã tỉnh dậy và nói chuyện với mình rồi nên cô cũng giảm đi chút sự giận dữ :" Tôi là ai thì cô không cần biết"
Người đó nghệch mặt ra, gọi mình dậy chỉ để nói câu đó ư...à mà không chắc đẻ ngắm mình . Nghĩ rồi anh giận giữu trả lời cô :" Vậy go away"
- " Điên"- chả là cô chẳng biết ngời đó nói cái mô tê gì hết. Cô vốn đến thế giới này cái thì chỉ lo tập võ, quậy chứ có lo học hành gì đâu . Tiếng anh cô duy nhất biết được mấy từ vớ vẩn thôi nên thẹn thùng chỉ nói ra được từ châm trọc .
- Cô … cô- mặt anh tím tái lại, tay không ngừng chỉ chỉ lên ngời cô ( Bắp : Ý định gì đấy"
- Sao cháu- Mấy cái từ đáp lại này cô giỏi lắm nha. Đã nói đến thứ cô giỏi thì không ai giỏi bằng đâu .
- Cô … cô được lắm … Chắc thấy tôi đẹp trai quá nên muốn làm quen chứ gì . Loại như cô thì go away
- "Go away là gì ? Tôi thắc mắc nãi giờ rồi "- Anh cứ nhắc đi nhắc lại từ đó làm cô tò mò không thể tả được nên quyết định hỏi cho ra nhẽ.
Rầm . Anh đã té từ thiên đàng xuống 18 tầng địa ngục : “ Có thật là cô không biết không đấy ? ”
-Ơ anh ngu nhể . Không biết thì tôi mới hỏi chứ.
-Nài cho tôi hỏi 1 câu nhá- lấy lại tinh thần anh lại hỏi cô.
-" Tự nhiên nga "
-Cô nói hẳn hoi một chút . Cô mới sinh ra à hay sao mà từ đơn giản đến con nít cũng biết mà cô lại không biết – anh dằn từng chữ
-Tôi mới sinh ra 2 năm trước thôi- như nhớ lại điều ba vẫn thường dặn mình cô trả lời anh .
-Ơ vậy cô 2 tuổi à ( Ngu thế a . Cô cao 168 lận đấy )
-Không 16 tuổi – thản nhiên hết mức có thể
-Rầm ver 2 . “ Vậy tại sao cô nói cô sinh 2 năm trước”
-Anh đi mà hỏi cha tôi . Cha tôi bảo thế . Tôi đâu biết
-[ Im lặng ] Giờ anh mới nhìn rõ khuôn mặt của cô . Mái tóc ép được xõa ngang vai , tóc mái để vắt chéo trông sành điệu. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ trong sáng ngây thơ ( thơ ngây gì ở đây :v) . Đôi môi đỏ hồng tự nhiên chúm chím , nhìn ra biết cute lắm rồi . Khuôn mặt baby chết người lẫn cả động vật của cô kết hợp với bộ đồng phục trường làm anh đứng hình 1s rồi nhanh chóng lấy lại vẻ ban đầu ( có 99 tích tắc thôi à , người khác phải cả ngày vẫn đơ như cây tơ ấy à )
-“Mà cô là ai ? Tôi lần đầu thấy cô đó ?
-Tôi là học sinh mới của trường này . Vừa nãy tôi định hỏi anh đến cái chỗ này ( giơ bản đồ ra chỉ đích) nhưng anh im lìm như con chìm chìm nên tôi đang định oánh cho anh mà anh thức nên tha cho . Ngày đầu mà anh đk tôi vinh hạnh xóa cho là tốt lắm r đấy –cô nói 1 tràng
-Cô có í gì hả . Hứ , con gái như cô yếu mềm như sợi vải . Chỉ cần tôi xé 1 phát là cô đia luôn rồi .Nhưng trông cô được phết nên tôi tha cho và…. ( chưa nói hết câu anh đã bị …)
-Au ! Sao cô lại đá vào chỗ qu* của tôi . Có biết tôi mà không nối dõi tông đường được là cô bị sao không?- anh vừa nói vừa nhảy cẫng lên
-Ơ . Tôi chỉ khảo nghiệm cho anh xem tôi có yếu như tấm vải không thôi ấy mà . May tôi còn nhẹ chân đấy . Anh mà nói típ lúc đó thì tôi cho anh cụt lun cái đấy rồi
-Cô dám không đã – Anh nhếch mép cười
-Sao lại không . Anh muốn thử chứ gì ?
-Cô đang định dơ chân ra thì :” Ơ người đâu rồi , vừa nãi còn ở đây cơ mà . AAAAAAAAAAAAAAAAAA , mải phiếm chuyện với thằng não phẳng giờ ngay cả không hỏi được đường còn mất cả giờ với thằng ch* đó nữa chứ . Mình mà gặp lại thì tổ tông nhà thằng đấy không còn người nối dõi“
---------------
Tại một gốc cây các đó không xa , có một con người đang bám trụ vào thân cây , không ngừng thở hồng hộc...
-Phù . May chạy kịp . Ơ mà sao mình phải chạy nhỉ . Ôi cái thể diện của tôi . Khônggggggg
-Mày làm sao đấy Nam – người lạ 2
-Hở ? À ,ờ Kiệt đấy hả ? –Anh
-Mày chưa trả lời tao đấy – Hắn ( Giờ gọi Kiệt là hắn nha )
-Ơ , có gì đâu – anh
-Thật không . Tao nghe mày kêu gì mà “ May chạy kịp . Cái gì nữa nhể , à đúng rồi mày còn nói là mất thể diện của mày nữa “
-Làm gì có , đẹp trai như tao , khuyết điểm chả có lấy đâu ra mất thể diện .
-Vậy chắc tao nghe nhầm . Thôi tao lên hội học sinh tí , mày vào lớp đi
-Ừ , tao cũng chả có hứng ở ngoài đấy nữa
-Hắn đi rồi anh thở dài 1 tiếng . “ Suýt nữa nó biết mình bị con gái đạp vào chỗ ấy rồi . Phải cận thận cái mồm mới được ”
[ *GTNV
* Anh : Hoàng Khánh Nam (17t): con nhà khá giả , giàu lắm lun í . Đẹp tải , ga lăng , coi tiền như rác . Thích ném tiền thì ném thích xé thì xé . Lăng nhăng , chưa cô nào được anh này chăm sóc tròn 1 tuần hết . IQ cao nhưng lười học những thứ vớ vẩn này nên thi toàn được giáo viên đưa đáp án chép ( mua chuộc ) . ( Và 1 số thông tin khác cập nhập sau )
* Hắn : Đặng Tuấn Kiệt (17t): Thích cô từ cái nhìn thứ đầu đời . Hơi lạnh lùng xíu , không ghét con gái nhưng không lăng nhăng như Anh. Cũng đẹp trai , ga lăng như Anh . Nhà giàu như Anh . Iq cao như Anh nhưng không giống tính gian lận như Anh . Là hội trưởng Hội học sinh ( Và 1 số thông tin khác cập nhập sau)
END CHAP 3
Người bị tra tấn lỗ tai mở mắt và nhíu mày lại mang một sự giận giữ đáng sợ :" ** Cô là ai hả"
Vẫn còn tức lắm nhưng mà đối phương đã tỉnh dậy và nói chuyện với mình rồi nên cô cũng giảm đi chút sự giận dữ :" Tôi là ai thì cô không cần biết"
Người đó nghệch mặt ra, gọi mình dậy chỉ để nói câu đó ư...à mà không chắc đẻ ngắm mình . Nghĩ rồi anh giận giữu trả lời cô :" Vậy go away"
- " Điên"- chả là cô chẳng biết ngời đó nói cái mô tê gì hết. Cô vốn đến thế giới này cái thì chỉ lo tập võ, quậy chứ có lo học hành gì đâu . Tiếng anh cô duy nhất biết được mấy từ vớ vẩn thôi nên thẹn thùng chỉ nói ra được từ châm trọc .
- Cô … cô- mặt anh tím tái lại, tay không ngừng chỉ chỉ lên ngời cô ( Bắp : Ý định gì đấy"
- Sao cháu- Mấy cái từ đáp lại này cô giỏi lắm nha. Đã nói đến thứ cô giỏi thì không ai giỏi bằng đâu .
- Cô … cô được lắm … Chắc thấy tôi đẹp trai quá nên muốn làm quen chứ gì . Loại như cô thì go away
- "Go away là gì ? Tôi thắc mắc nãi giờ rồi "- Anh cứ nhắc đi nhắc lại từ đó làm cô tò mò không thể tả được nên quyết định hỏi cho ra nhẽ.
Rầm . Anh đã té từ thiên đàng xuống 18 tầng địa ngục : “ Có thật là cô không biết không đấy ? ”
-Ơ anh ngu nhể . Không biết thì tôi mới hỏi chứ.
-Nài cho tôi hỏi 1 câu nhá- lấy lại tinh thần anh lại hỏi cô.
-" Tự nhiên nga "
-Cô nói hẳn hoi một chút . Cô mới sinh ra à hay sao mà từ đơn giản đến con nít cũng biết mà cô lại không biết – anh dằn từng chữ
-Tôi mới sinh ra 2 năm trước thôi- như nhớ lại điều ba vẫn thường dặn mình cô trả lời anh .
-Ơ vậy cô 2 tuổi à ( Ngu thế a . Cô cao 168 lận đấy )
-Không 16 tuổi – thản nhiên hết mức có thể
-Rầm ver 2 . “ Vậy tại sao cô nói cô sinh 2 năm trước”
-Anh đi mà hỏi cha tôi . Cha tôi bảo thế . Tôi đâu biết
-[ Im lặng ] Giờ anh mới nhìn rõ khuôn mặt của cô . Mái tóc ép được xõa ngang vai , tóc mái để vắt chéo trông sành điệu. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ trong sáng ngây thơ ( thơ ngây gì ở đây :v) . Đôi môi đỏ hồng tự nhiên chúm chím , nhìn ra biết cute lắm rồi . Khuôn mặt baby chết người lẫn cả động vật của cô kết hợp với bộ đồng phục trường làm anh đứng hình 1s rồi nhanh chóng lấy lại vẻ ban đầu ( có 99 tích tắc thôi à , người khác phải cả ngày vẫn đơ như cây tơ ấy à )
-“Mà cô là ai ? Tôi lần đầu thấy cô đó ?
-Tôi là học sinh mới của trường này . Vừa nãy tôi định hỏi anh đến cái chỗ này ( giơ bản đồ ra chỉ đích) nhưng anh im lìm như con chìm chìm nên tôi đang định oánh cho anh mà anh thức nên tha cho . Ngày đầu mà anh đk tôi vinh hạnh xóa cho là tốt lắm r đấy –cô nói 1 tràng
-Cô có í gì hả . Hứ , con gái như cô yếu mềm như sợi vải . Chỉ cần tôi xé 1 phát là cô đia luôn rồi .Nhưng trông cô được phết nên tôi tha cho và…. ( chưa nói hết câu anh đã bị …)
-Au ! Sao cô lại đá vào chỗ qu* của tôi . Có biết tôi mà không nối dõi tông đường được là cô bị sao không?- anh vừa nói vừa nhảy cẫng lên
-Ơ . Tôi chỉ khảo nghiệm cho anh xem tôi có yếu như tấm vải không thôi ấy mà . May tôi còn nhẹ chân đấy . Anh mà nói típ lúc đó thì tôi cho anh cụt lun cái đấy rồi
-Cô dám không đã – Anh nhếch mép cười
-Sao lại không . Anh muốn thử chứ gì ?
-Cô đang định dơ chân ra thì :” Ơ người đâu rồi , vừa nãi còn ở đây cơ mà . AAAAAAAAAAAAAAAAAA , mải phiếm chuyện với thằng não phẳng giờ ngay cả không hỏi được đường còn mất cả giờ với thằng ch* đó nữa chứ . Mình mà gặp lại thì tổ tông nhà thằng đấy không còn người nối dõi“
---------------
Tại một gốc cây các đó không xa , có một con người đang bám trụ vào thân cây , không ngừng thở hồng hộc...
-Phù . May chạy kịp . Ơ mà sao mình phải chạy nhỉ . Ôi cái thể diện của tôi . Khônggggggg
-Mày làm sao đấy Nam – người lạ 2
-Hở ? À ,ờ Kiệt đấy hả ? –Anh
-Mày chưa trả lời tao đấy – Hắn ( Giờ gọi Kiệt là hắn nha )
-Ơ , có gì đâu – anh
-Thật không . Tao nghe mày kêu gì mà “ May chạy kịp . Cái gì nữa nhể , à đúng rồi mày còn nói là mất thể diện của mày nữa “
-Làm gì có , đẹp trai như tao , khuyết điểm chả có lấy đâu ra mất thể diện .
-Vậy chắc tao nghe nhầm . Thôi tao lên hội học sinh tí , mày vào lớp đi
-Ừ , tao cũng chả có hứng ở ngoài đấy nữa
-Hắn đi rồi anh thở dài 1 tiếng . “ Suýt nữa nó biết mình bị con gái đạp vào chỗ ấy rồi . Phải cận thận cái mồm mới được ”
[ *GTNV
* Anh : Hoàng Khánh Nam (17t): con nhà khá giả , giàu lắm lun í . Đẹp tải , ga lăng , coi tiền như rác . Thích ném tiền thì ném thích xé thì xé . Lăng nhăng , chưa cô nào được anh này chăm sóc tròn 1 tuần hết . IQ cao nhưng lười học những thứ vớ vẩn này nên thi toàn được giáo viên đưa đáp án chép ( mua chuộc ) . ( Và 1 số thông tin khác cập nhập sau )
* Hắn : Đặng Tuấn Kiệt (17t): Thích cô từ cái nhìn thứ đầu đời . Hơi lạnh lùng xíu , không ghét con gái nhưng không lăng nhăng như Anh. Cũng đẹp trai , ga lăng như Anh . Nhà giàu như Anh . Iq cao như Anh nhưng không giống tính gian lận như Anh . Là hội trưởng Hội học sinh ( Và 1 số thông tin khác cập nhập sau)
END CHAP 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.