Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế
Chương 21: Đợi
Min Suga
24/06/2021
09/ 08/ 3049
- Vy Vy\, em không phải thích hoa hồng xanh nhất sao? Bó hoa này\, từng bông đều là do anh chính tay trồng\, em có thích không?
Từ trong biển bóng bay, Tống Tử Ngôn tay cầm một bó hoa hồng xanh đưa về phía cô, ánh mắt và giọng nói thập phần nhẹ nhàng. Nụ cười hiện diện trên khuôn mặt của Tống Tử Ngôn lúc này phải được coi là một nụ cười tỏa nắng, vô cùng ấm áp.
Cầm lấy bó hoa, cô cúi xuống cảm nhận hương thơm của hoa, môi khẽ đưa lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo:
- Thích\, chỉ cần là thứ mà anh tặng\, em đều thích.
Nghe câu trả lời với giọng điệu êm dịu của cô, Tống Tử Ngôn cười khẽ, đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đen được trang trí tinh xảo. Mở chiếc hộp ra, Tống Tử Ngôn hướng chiếc hộp về phía cô mà hỏi:
- Vy Vy\, em có đồng ý làm Nhị Thiếu phu nhân của Tống Gia không?
Trong chiếc hộp tinh xảo kia là hai chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo, là một cặp gần như giống y hệt nhau, chỉ khác ở một vài đặc điểm nhỏ. Cả hai chiếc nhẫn đều được trang trí bằng rất nhiều những viên kim cương nhỏ và một viên kim cương tím làm nổi bật.
Lúc nhìn thấy cặp nhẫn kia, cô vừa ngạc nhiên vừa xúc động, đứng đó đơ một hồi.
- Vy Vy\, anh mong người sẽ sống cùng với anh suốt đời này là em. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em\, nhưng chỉ cần anh ở bên em\, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình làm cho em hạnh phúc\, bảo vệ em thật chu toàn\, đảm bảo rằng em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới\, là nàng công chúa vui vẻ nhất. Sau này\, cho dù em già rồi\, em vẫn mãi mãi là công chúa của anh. Cùng anh đi hết cuộc đời nhé\, Vy Vy.
Dùng hết sự trân thành của mình, Tống Tử Ngôn mang hết tâm tư mình nói ra. Tuy Tống Tử Ngôn có nói rằng không dám nói những lời như có thể sống chết vì cô nhưng anh lại dám làm, điều ấy cô đã tận mắt chứng kiến rồi.
Khoảnh khắc câu nói của Tống Tử Ngôn của vừa nói ra, trái tim của cô đều đập loạn lên. Có lẽ do quá hạnh phúc, cô không kìm chế được bản thân mà rơi lệ, nghẹn ngào mà nói:
- Tử Ngôn\, bản nhạc kia\, em muốn vĩnh viễn nghe\, làm vợ của anh\, làm người cùng anh đi suốt đời suốt kiếp\, em cũng muốn\, chỉ là hiện tại em vẫn chưa muốn kết hôn.
Nghe câu nói của cô, Tống Tử Ngôn biết cô đã đồng ý, cười khẽ mà nói:
- Anh biết bây giờ em vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm\, vì vậy Vy Vy\, anh sẽ đợi em đến năm em 24 tuổi\, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn còn bây giờ\, chúng ta đính hôn\, được không?
Câu nói đầy nhẹ nhàng, êm dịu và ánh mắt trân thành của Tống Tử Ngôn thật sự khiến cô vô cùng cảm động, cười khẽ, gật đầu:
- Được\, em đồng ý.
Nhận được câu trả lời của cô, Tống Tử Ngôn vẻ mặt đầy hạnh phúc, vẫy tay gọi một phục vụ đến.
" Cộp.."
Đặt hộp nhẫn chiếc khay gỗ mà nhân viên kia đang cầm rồi vãn ở tư thế quỳ một chân, đưa một tay về phía cô. Cô thuận theo ý Tống Tử Ngôn, đưa tay trái ra cho anh nắm lấy. Đỡ lấy bàn tay của cô, Tống Tử Ngôn khẽ cười, đeo vào ngón giữa bàn tay trái của cô chiếc nhẫn lung linh kia. Cô có thể cảm nhận được, chiếc nhẫn rất vừa tay của mình, khẽ cười nhìn Tống Tử Ngôn sau khi đeo nhẫn vào tay cô thì đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn rất nhẹ nhàng.
Sau khi hôn lên tay cô, Tống Tử Ngôn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn giữ nụ cười hạnh phúc ấy. Cô sau đó cũng đặt bó hoa mà Tống Tử Ngôn lên chiếc khay kia, cầm lên chiếc nhẫn còn lại trong hộp, đeo lên tay của Tống Tử Ngôn. Cô vừa đeo xong, Tống Tử Ngôn đã vội vàng ôm lấy cô vào trong lòng, thì thầm nói nhỏ:
- Cảm ơn em vì đã đồng ý\, Vy Vy.
Nghe câu nói có vài phần không đúng của Tống Tử Ngôn, cô cười khẽ, đáp lại:
- Em phải cảm ơn anh vì đã yêu em thì đúng hơn.
Trong một thời gian không quá dài, cô và Tống Tử Ngôn chỉ đứng ôm nhau như vậy mãi, cả hai đều im lặng, đều có suy nghĩ mong rằng thời gian có thể mãi dừng lại ở giây phút này.
" Vụt..."
Bỗng nhiên, Tống Tử Ngôn nâng cô lên cao rồi khẽ cười mọt cái, nụ cười có vài phần nham hiểm. Ngay sau nụ cười kia, Tống Tử Ngôn đặt cô đứng lại xuống đất rồi nhanh như chớp ôm eo và đặt lên môi cô một nụ hôn.
" Ưm..."
Cô tròn mắt ngạc nhiên, vốn dĩ sẽ theo phản xạ đẩy Tống Tử Ngôn ra nhưng chưa động vào anh, cô đã dừng lại, môi khẽ nhếch lên một chút..
" Soạt..."
Cô đưa tay vòng qua cổ Tống Tử Ngôn, kéo mạnh và đáp lại nụ hôn kia của anh một cách nồng nhiệt. Tuy là người bắt đầu trước nhưng thấy cô đáp trả lại mình như vậy nhưng Tống Tử Ngôn cũng có mấy phần ngạc nhiên. Ngay sau cái sự ngạc nhiên kia, Tống Tử Ngôn lộ ra một tia đắc ý, nhắm mắt và chìm vào trong nụ hôn nồng cháy.
- Vy Vy\, em không phải thích hoa hồng xanh nhất sao? Bó hoa này\, từng bông đều là do anh chính tay trồng\, em có thích không?
Từ trong biển bóng bay, Tống Tử Ngôn tay cầm một bó hoa hồng xanh đưa về phía cô, ánh mắt và giọng nói thập phần nhẹ nhàng. Nụ cười hiện diện trên khuôn mặt của Tống Tử Ngôn lúc này phải được coi là một nụ cười tỏa nắng, vô cùng ấm áp.
Cầm lấy bó hoa, cô cúi xuống cảm nhận hương thơm của hoa, môi khẽ đưa lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo:
- Thích\, chỉ cần là thứ mà anh tặng\, em đều thích.
Nghe câu trả lời với giọng điệu êm dịu của cô, Tống Tử Ngôn cười khẽ, đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đen được trang trí tinh xảo. Mở chiếc hộp ra, Tống Tử Ngôn hướng chiếc hộp về phía cô mà hỏi:
- Vy Vy\, em có đồng ý làm Nhị Thiếu phu nhân của Tống Gia không?
Trong chiếc hộp tinh xảo kia là hai chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo, là một cặp gần như giống y hệt nhau, chỉ khác ở một vài đặc điểm nhỏ. Cả hai chiếc nhẫn đều được trang trí bằng rất nhiều những viên kim cương nhỏ và một viên kim cương tím làm nổi bật.
Lúc nhìn thấy cặp nhẫn kia, cô vừa ngạc nhiên vừa xúc động, đứng đó đơ một hồi.
- Vy Vy\, anh mong người sẽ sống cùng với anh suốt đời này là em. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em\, nhưng chỉ cần anh ở bên em\, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình làm cho em hạnh phúc\, bảo vệ em thật chu toàn\, đảm bảo rằng em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới\, là nàng công chúa vui vẻ nhất. Sau này\, cho dù em già rồi\, em vẫn mãi mãi là công chúa của anh. Cùng anh đi hết cuộc đời nhé\, Vy Vy.
Dùng hết sự trân thành của mình, Tống Tử Ngôn mang hết tâm tư mình nói ra. Tuy Tống Tử Ngôn có nói rằng không dám nói những lời như có thể sống chết vì cô nhưng anh lại dám làm, điều ấy cô đã tận mắt chứng kiến rồi.
Khoảnh khắc câu nói của Tống Tử Ngôn của vừa nói ra, trái tim của cô đều đập loạn lên. Có lẽ do quá hạnh phúc, cô không kìm chế được bản thân mà rơi lệ, nghẹn ngào mà nói:
- Tử Ngôn\, bản nhạc kia\, em muốn vĩnh viễn nghe\, làm vợ của anh\, làm người cùng anh đi suốt đời suốt kiếp\, em cũng muốn\, chỉ là hiện tại em vẫn chưa muốn kết hôn.
Nghe câu nói của cô, Tống Tử Ngôn biết cô đã đồng ý, cười khẽ mà nói:
- Anh biết bây giờ em vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm\, vì vậy Vy Vy\, anh sẽ đợi em đến năm em 24 tuổi\, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn còn bây giờ\, chúng ta đính hôn\, được không?
Câu nói đầy nhẹ nhàng, êm dịu và ánh mắt trân thành của Tống Tử Ngôn thật sự khiến cô vô cùng cảm động, cười khẽ, gật đầu:
- Được\, em đồng ý.
Nhận được câu trả lời của cô, Tống Tử Ngôn vẻ mặt đầy hạnh phúc, vẫy tay gọi một phục vụ đến.
" Cộp.."
Đặt hộp nhẫn chiếc khay gỗ mà nhân viên kia đang cầm rồi vãn ở tư thế quỳ một chân, đưa một tay về phía cô. Cô thuận theo ý Tống Tử Ngôn, đưa tay trái ra cho anh nắm lấy. Đỡ lấy bàn tay của cô, Tống Tử Ngôn khẽ cười, đeo vào ngón giữa bàn tay trái của cô chiếc nhẫn lung linh kia. Cô có thể cảm nhận được, chiếc nhẫn rất vừa tay của mình, khẽ cười nhìn Tống Tử Ngôn sau khi đeo nhẫn vào tay cô thì đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn rất nhẹ nhàng.
Sau khi hôn lên tay cô, Tống Tử Ngôn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn giữ nụ cười hạnh phúc ấy. Cô sau đó cũng đặt bó hoa mà Tống Tử Ngôn lên chiếc khay kia, cầm lên chiếc nhẫn còn lại trong hộp, đeo lên tay của Tống Tử Ngôn. Cô vừa đeo xong, Tống Tử Ngôn đã vội vàng ôm lấy cô vào trong lòng, thì thầm nói nhỏ:
- Cảm ơn em vì đã đồng ý\, Vy Vy.
Nghe câu nói có vài phần không đúng của Tống Tử Ngôn, cô cười khẽ, đáp lại:
- Em phải cảm ơn anh vì đã yêu em thì đúng hơn.
Trong một thời gian không quá dài, cô và Tống Tử Ngôn chỉ đứng ôm nhau như vậy mãi, cả hai đều im lặng, đều có suy nghĩ mong rằng thời gian có thể mãi dừng lại ở giây phút này.
" Vụt..."
Bỗng nhiên, Tống Tử Ngôn nâng cô lên cao rồi khẽ cười mọt cái, nụ cười có vài phần nham hiểm. Ngay sau nụ cười kia, Tống Tử Ngôn đặt cô đứng lại xuống đất rồi nhanh như chớp ôm eo và đặt lên môi cô một nụ hôn.
" Ưm..."
Cô tròn mắt ngạc nhiên, vốn dĩ sẽ theo phản xạ đẩy Tống Tử Ngôn ra nhưng chưa động vào anh, cô đã dừng lại, môi khẽ nhếch lên một chút..
" Soạt..."
Cô đưa tay vòng qua cổ Tống Tử Ngôn, kéo mạnh và đáp lại nụ hôn kia của anh một cách nồng nhiệt. Tuy là người bắt đầu trước nhưng thấy cô đáp trả lại mình như vậy nhưng Tống Tử Ngôn cũng có mấy phần ngạc nhiên. Ngay sau cái sự ngạc nhiên kia, Tống Tử Ngôn lộ ra một tia đắc ý, nhắm mắt và chìm vào trong nụ hôn nồng cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.