Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế
Chương 26: Lời thề
Min Suga
24/06/2021
09/ 08/ 3049
- Ôi trời\, nói vậy là vẫn chưa ai nói cho hai đứa rằng hai đứa có hôn ước ngay từ nhỏ rồi à?
Giọng nói và khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Lệ Vi Huyên đủ để khiến mọi người biết rằng đó là sự thật?
" Hôn ước? Cái đó có từ bao giờ vậy?"
Trong tích tắc, cô và Tống Tử Ngôn đều có cùng một suy nghĩ, đều nhìn về phía đối phương mà tỏ rõ sự ngạc nhiên. Nhìn biểu cảm của hai ngươi cô và Tống Tử Ngôn, mọi người ai cũng biết rằng cả hai người đều không biết gì về cái hôn ước mà Lệ Vi Huyên vừa mới nói.
Dừng lại trong chốc lát, Lệ Vi Huyên lại tiếp tục:
- Hôn ước này thật ra được định ra vào ngày mà Tiểu Vy mới sinh ra. Vài tháng sau khi Tử Ngôn được sinh ra\, ta cũng biết rằng mình mang thai. Lúc đó ta và mẹ của con đã giao ước nếu đứa bé được sinh ra là con gái thì sau này sẽ gả cho Tử Ngôn\, nào ngờ Tiểu Vy cũng thật sự là con gái\, hôn ước cũng vì thế mà thành.
Câu giải thích của Lệ Vi Huyên ấy vậy mà lại làm cho cô và Tống Tử Ngôn càng ngạc nhiên hơn.
" Mối nhân duyên này không lẽ quả thật đã được trời định rồi sao? Vòng đi vòng lại lâu như vậy, cuối cùng vẫn quay trở lại điểm ban đầu, thật không ngờ đến."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô lúc ấy. Từ khi sinh ra, hôn sự đã được định sẵn, cuối cùng, sau bao nhiêu điều xảy ra, mọi việc vẫn quay trở về lúc ban đầu, đây không gọi là duyên trời định thì còn có thể gọi là gì nữa chứ? Hóa ra ngay từ đầu, vận mệnh đã sắp đặt cho cô và Tống Tử Ngôn thành đôi rồi.
Khẽ nở một nụ cười, Tống Tử Ngôn vui vẻ mà đáp:
- Xem ra hôn sự này đã được thiên địa định sẵn rồi.
Nghe câu nói của Tống Tử Ngôn, Dạ Thiên Lăng khẽ cười, ra hiệu cho anh ngồi xuống mà nói:
- Mười mấy năm qua\, ta có thể nhìn thấy tình cảm mà hai đứa dành cho nhau. Hôn ước này\, nếu hai đứa đã muốn thì ta cũng sẽ gật đầu đồng ý. Là một người cha\, ta chỉ mong con gái của mình cả đời hạnh phúc\, vô âu vô lo\, nếu cháu có thể làm được\, ta mới có thể yên tâm giao Vy Vy cho cháu.
Câu nói có thể gọi là thẳng thừng của Dạ Thiên Lăng ấy vậy mà khiến Tống Tử Ngôn vui mừng vì bố vợ của anh không phải một người thích nói vòng vo, khiến anh phải tốn công sức để suy nghĩ những thâm ý trong từng lời nói. Tống Tử Ngôn trước đây từng thấy cảnh bố vợ bắt bẻ, đòi hỏi con rể đủ kiểu, tưởng rằng sẽ khó khăn lắm nhưng không ngờ rằng lại suôn sẻ đến vậy. Mà thực ra thì suôn sẻ cũng không sai, Dạ Thiên Lăng chính là người trông thấy Tống Tử Ngôn và cô lớn lên, không thể nào không nhìn ra được tình cảm mà hai người dành cho nhau. Đối với một người mà mình đã hiểu rất rõ rồi, ta việc gì phải soi xét nữa chứ.
- Cháu có thể thề\, Tống Tử Ngôn cháu cả đời này sẽ không bao giờ phản bội Lệ Thư Vy. Nếu có một ngày Tống Tử Ngôn làm tổn thương Lệ Thư Vy\, đối xử không tốt với Lệ Thư Vy\, không thể làm Lệ Thư Vy hạnh phúc\, phản bội Lệ Thư Vy\, làm điều có lỗi với Lệ Thư Vy thì chắc chắc trời đất không tha\, sống không yên ổn\, chết trong đau khổ\, mất hết tất cả mọi thứ\, cho dù chết cũng vĩnh viễn không siêu sinh.
Đưa tay làm thành động tác thề độc, Tống Tử Ngôn hướng đến cô, giọng vô cùng nghiêm túc mà lại dịu dàng, nói từng câu từng chữ như thể ghim vào tim cô. Lời thề là thứ dễ nói ra nhất, cũng là thứ dễ bị phá vỡ nhất. Nó mong manh như một mảnh thủy tinh mỏng, chỉ cần chạm vào là vỡ nhưng đối với Tống Tử Ngôn thì lại khác.
Tống Tử Ngôn là một người từng vì lời hứa sẽ tự tay trồng một biển hoa cho cô mà mỗi chủ nhật đều trồng 20 cây hoa cho dù có bận như thế nào đi chăng nữa, dù có mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa, dù cô không còn nhớ đến anh đi chăng nữa.
Tống Tử Ngôn là một người từng vì lời hứa sẽ cùng cô đi ngắm sao ở Công viên vườn quốc gia Glacier mà trong 36 giờ bay liên tục về nước sau đó tiếp tục bay gần 12 tiếng đến điểm hẹn với cô, mặc kệ bản thân có mệt mỏi đến mức nào, mặc kệ bản thân đang bệnh nặng như thế nào, vẫn liều mạng.
Tống Tử Ngôn là một người từng vì lời hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô một đời bình an mà bỏ mạng trong tay đám người Cố Tư Thiên, mặc cho cô lúc gặp lại vẫn không nhớ được anh là ai, không nhớ được lời hứa mà anh từng hứa với cô, mặc cho cô đã thích một người khác không phải anh.
Còn rất nhiều, Tống Tử Ngôn đã hứa với cô rất nhiều nhưng chứa bao giờ thất hứa, anh luôn luôn dùng hết sức lực để hoàn thành lời hứa đó. Người khác hứa, cô không tin, Tống Tử Ngôn hứa, cô không thể không tin.
- Em tin anh\, Tử Ngôn. Em cũng thề\, thề với thiên địa\, thề với lương tâm\, thề với thế giới này\, thề rằng đời này kiếp này\, Lệ Thư Vy vĩnh viễn chỉ yêu một mình Tống Tử Ngôn\, vĩnh viễn chỉ thích Tống Tử Ngôn\, chỉ kết hôn với Tống Tử Ngôn\, không bao giờ thay lòng. Nếu có một ngày thất hứa\, sống cả đời đau khổ\, chết không thể siêu thoát\, vĩnh viễn không thể chuyển kiếp.
- Ôi trời\, nói vậy là vẫn chưa ai nói cho hai đứa rằng hai đứa có hôn ước ngay từ nhỏ rồi à?
Giọng nói và khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Lệ Vi Huyên đủ để khiến mọi người biết rằng đó là sự thật?
" Hôn ước? Cái đó có từ bao giờ vậy?"
Trong tích tắc, cô và Tống Tử Ngôn đều có cùng một suy nghĩ, đều nhìn về phía đối phương mà tỏ rõ sự ngạc nhiên. Nhìn biểu cảm của hai ngươi cô và Tống Tử Ngôn, mọi người ai cũng biết rằng cả hai người đều không biết gì về cái hôn ước mà Lệ Vi Huyên vừa mới nói.
Dừng lại trong chốc lát, Lệ Vi Huyên lại tiếp tục:
- Hôn ước này thật ra được định ra vào ngày mà Tiểu Vy mới sinh ra. Vài tháng sau khi Tử Ngôn được sinh ra\, ta cũng biết rằng mình mang thai. Lúc đó ta và mẹ của con đã giao ước nếu đứa bé được sinh ra là con gái thì sau này sẽ gả cho Tử Ngôn\, nào ngờ Tiểu Vy cũng thật sự là con gái\, hôn ước cũng vì thế mà thành.
Câu giải thích của Lệ Vi Huyên ấy vậy mà lại làm cho cô và Tống Tử Ngôn càng ngạc nhiên hơn.
" Mối nhân duyên này không lẽ quả thật đã được trời định rồi sao? Vòng đi vòng lại lâu như vậy, cuối cùng vẫn quay trở lại điểm ban đầu, thật không ngờ đến."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô lúc ấy. Từ khi sinh ra, hôn sự đã được định sẵn, cuối cùng, sau bao nhiêu điều xảy ra, mọi việc vẫn quay trở về lúc ban đầu, đây không gọi là duyên trời định thì còn có thể gọi là gì nữa chứ? Hóa ra ngay từ đầu, vận mệnh đã sắp đặt cho cô và Tống Tử Ngôn thành đôi rồi.
Khẽ nở một nụ cười, Tống Tử Ngôn vui vẻ mà đáp:
- Xem ra hôn sự này đã được thiên địa định sẵn rồi.
Nghe câu nói của Tống Tử Ngôn, Dạ Thiên Lăng khẽ cười, ra hiệu cho anh ngồi xuống mà nói:
- Mười mấy năm qua\, ta có thể nhìn thấy tình cảm mà hai đứa dành cho nhau. Hôn ước này\, nếu hai đứa đã muốn thì ta cũng sẽ gật đầu đồng ý. Là một người cha\, ta chỉ mong con gái của mình cả đời hạnh phúc\, vô âu vô lo\, nếu cháu có thể làm được\, ta mới có thể yên tâm giao Vy Vy cho cháu.
Câu nói có thể gọi là thẳng thừng của Dạ Thiên Lăng ấy vậy mà khiến Tống Tử Ngôn vui mừng vì bố vợ của anh không phải một người thích nói vòng vo, khiến anh phải tốn công sức để suy nghĩ những thâm ý trong từng lời nói. Tống Tử Ngôn trước đây từng thấy cảnh bố vợ bắt bẻ, đòi hỏi con rể đủ kiểu, tưởng rằng sẽ khó khăn lắm nhưng không ngờ rằng lại suôn sẻ đến vậy. Mà thực ra thì suôn sẻ cũng không sai, Dạ Thiên Lăng chính là người trông thấy Tống Tử Ngôn và cô lớn lên, không thể nào không nhìn ra được tình cảm mà hai người dành cho nhau. Đối với một người mà mình đã hiểu rất rõ rồi, ta việc gì phải soi xét nữa chứ.
- Cháu có thể thề\, Tống Tử Ngôn cháu cả đời này sẽ không bao giờ phản bội Lệ Thư Vy. Nếu có một ngày Tống Tử Ngôn làm tổn thương Lệ Thư Vy\, đối xử không tốt với Lệ Thư Vy\, không thể làm Lệ Thư Vy hạnh phúc\, phản bội Lệ Thư Vy\, làm điều có lỗi với Lệ Thư Vy thì chắc chắc trời đất không tha\, sống không yên ổn\, chết trong đau khổ\, mất hết tất cả mọi thứ\, cho dù chết cũng vĩnh viễn không siêu sinh.
Đưa tay làm thành động tác thề độc, Tống Tử Ngôn hướng đến cô, giọng vô cùng nghiêm túc mà lại dịu dàng, nói từng câu từng chữ như thể ghim vào tim cô. Lời thề là thứ dễ nói ra nhất, cũng là thứ dễ bị phá vỡ nhất. Nó mong manh như một mảnh thủy tinh mỏng, chỉ cần chạm vào là vỡ nhưng đối với Tống Tử Ngôn thì lại khác.
Tống Tử Ngôn là một người từng vì lời hứa sẽ tự tay trồng một biển hoa cho cô mà mỗi chủ nhật đều trồng 20 cây hoa cho dù có bận như thế nào đi chăng nữa, dù có mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa, dù cô không còn nhớ đến anh đi chăng nữa.
Tống Tử Ngôn là một người từng vì lời hứa sẽ cùng cô đi ngắm sao ở Công viên vườn quốc gia Glacier mà trong 36 giờ bay liên tục về nước sau đó tiếp tục bay gần 12 tiếng đến điểm hẹn với cô, mặc kệ bản thân có mệt mỏi đến mức nào, mặc kệ bản thân đang bệnh nặng như thế nào, vẫn liều mạng.
Tống Tử Ngôn là một người từng vì lời hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô một đời bình an mà bỏ mạng trong tay đám người Cố Tư Thiên, mặc cho cô lúc gặp lại vẫn không nhớ được anh là ai, không nhớ được lời hứa mà anh từng hứa với cô, mặc cho cô đã thích một người khác không phải anh.
Còn rất nhiều, Tống Tử Ngôn đã hứa với cô rất nhiều nhưng chứa bao giờ thất hứa, anh luôn luôn dùng hết sức lực để hoàn thành lời hứa đó. Người khác hứa, cô không tin, Tống Tử Ngôn hứa, cô không thể không tin.
- Em tin anh\, Tử Ngôn. Em cũng thề\, thề với thiên địa\, thề với lương tâm\, thề với thế giới này\, thề rằng đời này kiếp này\, Lệ Thư Vy vĩnh viễn chỉ yêu một mình Tống Tử Ngôn\, vĩnh viễn chỉ thích Tống Tử Ngôn\, chỉ kết hôn với Tống Tử Ngôn\, không bao giờ thay lòng. Nếu có một ngày thất hứa\, sống cả đời đau khổ\, chết không thể siêu thoát\, vĩnh viễn không thể chuyển kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.