Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế
Chương 97: Thâm thù cừu hận
Min Suga
24/06/2021
13/ 08/ 3049
- Chuyện là vậy đó\, tính theo thời gian thì chắc trợ lý của tôi cũng sắp tra ra rồi\, đợi lát nữa cậu ta sẽ báo lại.
Dùng vài câu vắn tắt lại tình hình khi nãy, Lăng Hạo Hiên sau khi nói xong thì nói một câu cuối cùng trước khi Lệ Thư Vy cười khẩy một cái mà hỏi, giọng điệu tựa như đang tùy hứng:
- Kẻ này là ai\, còn cần phải tra sao?
Quay sang Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy đầu nghiêng khẽ, ánh mắt và giọng nói đều vô cùng tự cao, xen lẫn chút lạnh lẽo:
- Ngôn\, anh nói xem kẻ em đang nghĩ với kẻ mà anh đang nghĩ có phải đều là một không?
Phối hợp với Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn cười nhẹ một cái, lông mày thoáng chốc nhếch lên thể hiện sự hứng thú:
- Đương nhiên rồi. Bảo bối\, anh trước đây đã biết chúng ngu ngốc\, không ngờ còn là một kẻ ngốc không sợ chết. Bảo bối\, chơi đùa cùng loại người này quả có chút nhàm chán đi\, quá dễ đoán rồi.
Ngồi một bên xem kịch, Lăng Hạo Hiên và Thủy Thiên Quân từ đầu đến cuối đều không hiểu nội dung. Cách nói chuyện của Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn quả thực luôn luôn chứa đầy ẩn ý, người khác nghe được cũng không có khả năng hiểu ra.
Tò mò trước mấy câu nói thần bí của Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn, Lăng Hạo Hiên mắt khẽ nheo mà hỏi hai người họ:
- Này\, ý của hai người là gì? Không lẽ đã biết được hai kẻ kia là ai rồi sao?
Trước câu hỏi của Lăng Hạo Hiên và vẻ mặt hiếu kỳ không kém của Thủy Thiên Quân, Lệ Thư Vy vẫn rất thong thả mà cầm ly rượu vang lên, khẽ lắc mà cười nhẹ, rất tự tin mà nói:
- Hai người nếu đã hiếu kỳ thì không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi. Tôi và Ngôn sẽ viết người mà bọn tôi đang nghĩ đến ra giấy\, đợi lát nữa trợ lý của cậu báo kết quả về thì chúng ta hẵng đối chiếu xem.
Nghi ngờ trước sự tự tin có thừa của Lệ Thư Vy, Thủy Thiên Quân vì vốn dĩ thuộc thể loại không thích vòng vo tam quốc nên liền hỏi thằng:
- Thư Vy\, em đã biết hai kẻ kia là ai rồi sao? Chắc chắn?
Khuôn mặt tự tin không thay đổi, Lệ thư Vy uống một ngụm rượu vang, bộ dạng phúc hắc vô cùng, thản nhiên mà đáp lại:
- Không lẽ có thể sai sao? Thủy Tiểu Thiếu gia\, anh đây là không tin tưởng tôi sao?
Quả thực Lệ Thư Vy quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức dù có ở bộ dạng phúc hắc nham hiểm cũng khiến người khác phải say đắm. Cho dù Lệ Thư Vy có đóng vai một kẻ phản diện, ắt hẳn cũng có không ít kẻ tình nguyện làm nạn nhân của cô đi.
Trước cái không khí nghi ngờ bao trùm căn phòng, Tống Tử Ngôn ngồi tựa lưng vào ghế ngay cạnh Lệ Thư Vy khuôn mặt cũng phúc hắc nham hiểm không kém, cười nhẹ một cái mà nói:
- Cần gì phải tốn công sức suy diễn làm gì chứ? Đằng nào cũng đã có người đi điều tra\, chúng ta cứ đợi kết quả xem\, có đúng như suy nghĩ của tôi và Bảo bối hay không rất nhanh sẽ biết thôi.
Quả nhiên có tướng phu thê, Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn đúng là chàng đàn thiếp hát, phối hợp hoàn hảo mà. Cái bộ dạng phúc hắc của hai người họ quá là giống nhau đi, khiến người khác phải sởn tóc gáy.
- Đồ ăn đã lên hết rồi\, chúng ta từ từ ngồi ăn\, đợi kết quả thôi.
Khi Tống Tử Ngôn nói hết câu thì cũng là lúc đĩa thức ăn cuối cùng được đặt lên bàn. Dùng tay ra hiệu cho phục vụ lui xuống, Tống Tử Ngôn cầm ly vang đỏ hệt ly của Lệ Thư Vy lên, đôi lông mày khẽ nhếch lên một cái mà đầu cũng nghiêng nhẹ trong chốc lát.
Không đến 15 phút sau, trong khi Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy còn đang thản nhiên ăn cơm thì cuối cùng Trợ lý của Lăng Hạo Hiên cũng hoàn thành công việc mà bước vào bên trong, trước tiên cúi đầu cung kính trước bọn họ:
- Thưa Tổng tài\, đã điều tra ra được rồi ạ.
Vừa nghe thấy câu nói kia, Thủy Thiên Quân và Lăng Hạo Hiên quả thực gấp gáp mà buông đôi đũa trên tay xuống, hỏi luôn:
- Ai?
Trả lời câu hỏi gấp gáp của Thủy Thiên Quân và Lăng Hạo Hiên, Trợ lý của Lăng Hạo Hiên trước tiên đưa ra một tấm ảnh hết sức quen thuộc đối với Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn, nói lên hai cái tên không thể nhầm lẫn vào đâu được:
- Cố Tư Thiên và Phương Linh Nhi.
Hai cái tên kia vừa vang lên, cả Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy môi đều nhếch lên một cái, quả thực đắc ý không thôi. Mà khi ấy Lăng Hạo Hiên cùng Thủy Thiên Quân sau khi đối chiếu với tờ giấy hai người bọn họ viết cũng giật mình vì không hề sai dù chỉ một chút.
- Được rồi\, lui xuống đi.
Ra hiệu cho trợ lý lui xuống, Lăng Hạo Hiên đợi cậu ta ra ngoài rồi mới hết sức tò mò mà nheo mắt, không ngần ngại gì mà hỏi thẳng:
- Hai người\, sao hai người lại biết rõ ràng đến thế. Tuy rằng tôi đã kể lại rất chi tiết nhưng dù sao hai người cũng không tận tai nghe thấy\, sao có thể xác định chính xác như vậy?
Cùng một suy nghĩ với Lăng Hạo Hiên, Thủy Thiên Quân ánh mắt cũng hiếu kỳ không kém, tập trung nhìn vào Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy vẫn còn đang bình tĩnh vô cùng, sắc mặt cùng biểu cảm không đổi dù chỉ là một chút.
“ Cạch… cạch..."
Nuốt miếng bít tết xuống, Lệ Thư Vy ánh mắt vẫn nhìn vào chiếc đĩa sứ trắng muốt trên bàn, tay dùng bộ dao dĩa sắc lẹm ánh bạc xiên qua miếng thịt đã được Tống Tử Ngôn cắt sẵn còn anh khi ấy mới cười nhẹ, đáp lại hai người kia:
- Tôi trước đó không phải đã nói rồi sao? Trò chơi này quá dễ dàng\, không thú vị chút nào.
Tiếp lời Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy trước khi cho miếng thịt vào miệng ánh mắt phút chốc trở nên sắc lẹm, giống hệt lưỡi dao trên tay cô, có chút sát khí sắc bén ẩn sau lời nói:
- Thâm thù cừu hận\, không nhớ không được.
- Chuyện là vậy đó\, tính theo thời gian thì chắc trợ lý của tôi cũng sắp tra ra rồi\, đợi lát nữa cậu ta sẽ báo lại.
Dùng vài câu vắn tắt lại tình hình khi nãy, Lăng Hạo Hiên sau khi nói xong thì nói một câu cuối cùng trước khi Lệ Thư Vy cười khẩy một cái mà hỏi, giọng điệu tựa như đang tùy hứng:
- Kẻ này là ai\, còn cần phải tra sao?
Quay sang Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy đầu nghiêng khẽ, ánh mắt và giọng nói đều vô cùng tự cao, xen lẫn chút lạnh lẽo:
- Ngôn\, anh nói xem kẻ em đang nghĩ với kẻ mà anh đang nghĩ có phải đều là một không?
Phối hợp với Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn cười nhẹ một cái, lông mày thoáng chốc nhếch lên thể hiện sự hứng thú:
- Đương nhiên rồi. Bảo bối\, anh trước đây đã biết chúng ngu ngốc\, không ngờ còn là một kẻ ngốc không sợ chết. Bảo bối\, chơi đùa cùng loại người này quả có chút nhàm chán đi\, quá dễ đoán rồi.
Ngồi một bên xem kịch, Lăng Hạo Hiên và Thủy Thiên Quân từ đầu đến cuối đều không hiểu nội dung. Cách nói chuyện của Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn quả thực luôn luôn chứa đầy ẩn ý, người khác nghe được cũng không có khả năng hiểu ra.
Tò mò trước mấy câu nói thần bí của Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn, Lăng Hạo Hiên mắt khẽ nheo mà hỏi hai người họ:
- Này\, ý của hai người là gì? Không lẽ đã biết được hai kẻ kia là ai rồi sao?
Trước câu hỏi của Lăng Hạo Hiên và vẻ mặt hiếu kỳ không kém của Thủy Thiên Quân, Lệ Thư Vy vẫn rất thong thả mà cầm ly rượu vang lên, khẽ lắc mà cười nhẹ, rất tự tin mà nói:
- Hai người nếu đã hiếu kỳ thì không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi. Tôi và Ngôn sẽ viết người mà bọn tôi đang nghĩ đến ra giấy\, đợi lát nữa trợ lý của cậu báo kết quả về thì chúng ta hẵng đối chiếu xem.
Nghi ngờ trước sự tự tin có thừa của Lệ Thư Vy, Thủy Thiên Quân vì vốn dĩ thuộc thể loại không thích vòng vo tam quốc nên liền hỏi thằng:
- Thư Vy\, em đã biết hai kẻ kia là ai rồi sao? Chắc chắn?
Khuôn mặt tự tin không thay đổi, Lệ thư Vy uống một ngụm rượu vang, bộ dạng phúc hắc vô cùng, thản nhiên mà đáp lại:
- Không lẽ có thể sai sao? Thủy Tiểu Thiếu gia\, anh đây là không tin tưởng tôi sao?
Quả thực Lệ Thư Vy quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức dù có ở bộ dạng phúc hắc nham hiểm cũng khiến người khác phải say đắm. Cho dù Lệ Thư Vy có đóng vai một kẻ phản diện, ắt hẳn cũng có không ít kẻ tình nguyện làm nạn nhân của cô đi.
Trước cái không khí nghi ngờ bao trùm căn phòng, Tống Tử Ngôn ngồi tựa lưng vào ghế ngay cạnh Lệ Thư Vy khuôn mặt cũng phúc hắc nham hiểm không kém, cười nhẹ một cái mà nói:
- Cần gì phải tốn công sức suy diễn làm gì chứ? Đằng nào cũng đã có người đi điều tra\, chúng ta cứ đợi kết quả xem\, có đúng như suy nghĩ của tôi và Bảo bối hay không rất nhanh sẽ biết thôi.
Quả nhiên có tướng phu thê, Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn đúng là chàng đàn thiếp hát, phối hợp hoàn hảo mà. Cái bộ dạng phúc hắc của hai người họ quá là giống nhau đi, khiến người khác phải sởn tóc gáy.
- Đồ ăn đã lên hết rồi\, chúng ta từ từ ngồi ăn\, đợi kết quả thôi.
Khi Tống Tử Ngôn nói hết câu thì cũng là lúc đĩa thức ăn cuối cùng được đặt lên bàn. Dùng tay ra hiệu cho phục vụ lui xuống, Tống Tử Ngôn cầm ly vang đỏ hệt ly của Lệ Thư Vy lên, đôi lông mày khẽ nhếch lên một cái mà đầu cũng nghiêng nhẹ trong chốc lát.
Không đến 15 phút sau, trong khi Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy còn đang thản nhiên ăn cơm thì cuối cùng Trợ lý của Lăng Hạo Hiên cũng hoàn thành công việc mà bước vào bên trong, trước tiên cúi đầu cung kính trước bọn họ:
- Thưa Tổng tài\, đã điều tra ra được rồi ạ.
Vừa nghe thấy câu nói kia, Thủy Thiên Quân và Lăng Hạo Hiên quả thực gấp gáp mà buông đôi đũa trên tay xuống, hỏi luôn:
- Ai?
Trả lời câu hỏi gấp gáp của Thủy Thiên Quân và Lăng Hạo Hiên, Trợ lý của Lăng Hạo Hiên trước tiên đưa ra một tấm ảnh hết sức quen thuộc đối với Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn, nói lên hai cái tên không thể nhầm lẫn vào đâu được:
- Cố Tư Thiên và Phương Linh Nhi.
Hai cái tên kia vừa vang lên, cả Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy môi đều nhếch lên một cái, quả thực đắc ý không thôi. Mà khi ấy Lăng Hạo Hiên cùng Thủy Thiên Quân sau khi đối chiếu với tờ giấy hai người bọn họ viết cũng giật mình vì không hề sai dù chỉ một chút.
- Được rồi\, lui xuống đi.
Ra hiệu cho trợ lý lui xuống, Lăng Hạo Hiên đợi cậu ta ra ngoài rồi mới hết sức tò mò mà nheo mắt, không ngần ngại gì mà hỏi thẳng:
- Hai người\, sao hai người lại biết rõ ràng đến thế. Tuy rằng tôi đã kể lại rất chi tiết nhưng dù sao hai người cũng không tận tai nghe thấy\, sao có thể xác định chính xác như vậy?
Cùng một suy nghĩ với Lăng Hạo Hiên, Thủy Thiên Quân ánh mắt cũng hiếu kỳ không kém, tập trung nhìn vào Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy vẫn còn đang bình tĩnh vô cùng, sắc mặt cùng biểu cảm không đổi dù chỉ là một chút.
“ Cạch… cạch..."
Nuốt miếng bít tết xuống, Lệ Thư Vy ánh mắt vẫn nhìn vào chiếc đĩa sứ trắng muốt trên bàn, tay dùng bộ dao dĩa sắc lẹm ánh bạc xiên qua miếng thịt đã được Tống Tử Ngôn cắt sẵn còn anh khi ấy mới cười nhẹ, đáp lại hai người kia:
- Tôi trước đó không phải đã nói rồi sao? Trò chơi này quá dễ dàng\, không thú vị chút nào.
Tiếp lời Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy trước khi cho miếng thịt vào miệng ánh mắt phút chốc trở nên sắc lẹm, giống hệt lưỡi dao trên tay cô, có chút sát khí sắc bén ẩn sau lời nói:
- Thâm thù cừu hận\, không nhớ không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.