Chương 10:
Giả Tiểu Lộc
14/03/2022
Trần Mộng Tiếu lần này nghiêm túc thật rồi. Cô cau mày hỏi:
- Anh Nhất Hàng, dạo này anh có đi qua nơi nào âm u vắng người qua lại không?
Không đợi Trần Nhất Hàng kịp phản ứng, dì Lệ đã kích động đứng bật dậy, sợ hãi hỏi:
- Tiếu Tiếu, Nhất Hàng gặp phải thứ gì sao? Có nguy hiểm không, hay là chúng ta gọi Hiểu Nhu tới nhé?!!
Ba Trần ngồi bên cạnh cũng căng thẳng, người không biết thì không sợ, vận nên chỉ có những người đã từng gặp trực tiếp những thứ đó rồi mới biết những thứ kia đáng sợ thế nào. Ba Trần từng cùng Đinh Hiểu Nhu ở mấy năm, tự nhiên không thiếu gặp những thứ đó.
Còn dì Lệ, vốn dĩ nàng đã yếu bóng vía dễ thu hút thứ đó. Sau lại bị người đàn ông kia bắt cóc đánh đạp, thần kinh không ổn định nên thỉnh thoảng cũng bị mấy thứ đồ đó bám theo. Vậy nên dì Lệ thực sự rất sợ mấy thứ này.
Nhị ca và tam ca nhìn cha mẹ mình kích động như vậy thì không thể hiểu được. Lúc được cứu ra, hai anh em họ vẫn còn nhỏ, vậy nên cũng không nhớ gì về thủ đoạn phi thường của Đinh Hiểu Nhu. Lại thêm được hun đúc từ xã hội cùng trường lớp. Hai người bọn họ vững tin vào chủ nghĩa khoa học, đả đảo mê tín dị đoan.
Trần Nhất Hàng cảm thấy có chút buồn cười, vốn định mở miệng nói chuyện, thế nhưng chưa kịp nói ra lời thì đã bị hành động của Trần Mộng Tiếu doạ cho nhảy dựng.
Chỉ thấy Trần Mộng Tiếu nhanh tay bắt lấy thứ gì đó từ trên người hắn. Lúc giơ tay ra, thậm trí còn thấy ảnh mờ của một vật dài ngoằng đen xám không ngừng vùng vẫy, vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi tay của Trần Mộng Tiếu.
Dì Lệ bị doạ cho kinh hãi, vội vàng bảo cô vất đi. Ba Trần thì bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì ông biết bản lĩnh của con gái. Hơn nữa, mấy năm ở cùng Đinh Hiểu Nhu ông cũng là được thêm chút kiến thức. Trong phạm vi cơ bản vẫn là có thể suy đoán được thứ gì lợi hại thứ gì không.
Nhìn qua, thứ trong tay Trần Mộng Tiếu không thế nào lợi hại. Mà quả thật là như thế, thứ này thực sự rất yếu. Trần Mộng Tiếu trấn an dì Lệ một chút rồi rồi lại quay lại sử lí thứ trong tay mình. Trần Mộng Tiếu rút ra từ trong chiếc túi vải được đeo ở đùi ta mấy tấm bùa.
Trước tiên dùng tay không bóp nát thử đang cầm. Sau đó dùng bàn tay đó nắm lấy một lá bùa thanh lọc. Niệm chú, bùa nóng lên, trực tiếp cháy trên tay Trần Mộng Tiếu. Mặc dù cháy rất mạnh, thế nhưng lửa lại không hề làm tổn thương đến tay cô, mà chỉ đốt những vệt đen mà thứ kia để lại. Lại đốt thêm hai lá bùa nữa để diệt hết tử khí và oán khí mà thứ kia vừa tỏa ra.
Trần Nhất Hàng trợn tròn mắt nhìn một loạt động tác vừa xảy ra, miệng lắp bắp nói:
- Em .... Em... Em...
Thế nhưng mãi vẫn cứ lắp ba lắp bắp nói không thành lời. Đặc biệt là Trần Nhất Hàng, chỉ cảm thấy tam quan sụp đổ, trời đất quay cuồng, cả thế giới tỉnh táo, chỉ có ta là không. Trần Từ Phong thì đỡ hơn khá nhiều, chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi.
Trần Nhất Hàng mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn sang người anh trai đang bình tĩnh ăn trái cây của mình, khó hiểu:
- Anh, sao anh trông bình tĩnh quá vậy? Bộ anh không kinh ngạc chút nào sao?
Trần Từ Phong liếc mắt nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình, không hiểu sao đột nhiên thấy thương cảm cho gia đình của những người bị thiểu năng trí tuệ, âm thầm nhỏ xuống một giọt nước mắt bi ai cho bản thân. Tiếp đó, Trần Từ Phong lại nhẹ nhàng cẩn thận giải thích cho người em khuyết tật não của mình:
- Ba năm trước mẹ từng bị thứ không sạch sẽ bám vào người, là mẹ của Tiếu Tiếu đến giải quyết mới trở lại bình thường được. Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn nghĩ mẹ bị như vậy là do đến tuổi tiền mãn kinh sao?
Trần Nhất Hàng bị anh trai hỏi á khẩu, không biết trả lời thế nào, bởi vì cậu thật sự nghĩ như vậy a. Thế nhưng Trần Nhất Hàng không dám gật đầu bừa, không phải bởi vì sợ bị mẹ mình chẻ thành mấy khúc đâu, mà là do cậu sợ mẹ mình bị tổn thương thôi.
Mọi người thấy Trần Nhất Hàng ngại ngùng không nói gì thì biết, chắc chắn là bị nói trúng tim đen rồi, trong lòng có chút phức tạp, đến mức đó rồi mà còn không phát hiện ra, Trần Nhất Hàng cũng thật sự là...... quá tùy tiện đi.
Trần Mộng Tiếu khẽ lắc đầu rồi thôi, sống thoải mái như vậy, có khi tam ca của cô cũng chẳng nhớ hôm nay anh ấy đã đi những đâu nữa. Thế nhưng Trần Mộng Tiếu vẫn cứ phải hỏi lại:
- Vậy Nhất Hàng ca, anh có nhớ hôm nay mình đã đi những đâu không?
Trần Nhất Hàng nhìn vẻ mặt chẳng mấy mong đợi của em gái mà kích động. Chỉ muốn gào lên không phải như em nghĩ đâu, anh không có qua loa đại khái đến mức đó. Thực ra anh là một người vô cùng tinh tế đấy aaaaaaa....
Thế nhưng lúc này không phù hợp để nói mấy câu đó. Thế nên Trần Nhất Hàng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, tự hỏi xem rốt cuộc bản thân mình đã đi đến những chỗ nào có thể bám vào mấy thứ đó.
- Anh Nhất Hàng, dạo này anh có đi qua nơi nào âm u vắng người qua lại không?
Không đợi Trần Nhất Hàng kịp phản ứng, dì Lệ đã kích động đứng bật dậy, sợ hãi hỏi:
- Tiếu Tiếu, Nhất Hàng gặp phải thứ gì sao? Có nguy hiểm không, hay là chúng ta gọi Hiểu Nhu tới nhé?!!
Ba Trần ngồi bên cạnh cũng căng thẳng, người không biết thì không sợ, vận nên chỉ có những người đã từng gặp trực tiếp những thứ đó rồi mới biết những thứ kia đáng sợ thế nào. Ba Trần từng cùng Đinh Hiểu Nhu ở mấy năm, tự nhiên không thiếu gặp những thứ đó.
Còn dì Lệ, vốn dĩ nàng đã yếu bóng vía dễ thu hút thứ đó. Sau lại bị người đàn ông kia bắt cóc đánh đạp, thần kinh không ổn định nên thỉnh thoảng cũng bị mấy thứ đồ đó bám theo. Vậy nên dì Lệ thực sự rất sợ mấy thứ này.
Nhị ca và tam ca nhìn cha mẹ mình kích động như vậy thì không thể hiểu được. Lúc được cứu ra, hai anh em họ vẫn còn nhỏ, vậy nên cũng không nhớ gì về thủ đoạn phi thường của Đinh Hiểu Nhu. Lại thêm được hun đúc từ xã hội cùng trường lớp. Hai người bọn họ vững tin vào chủ nghĩa khoa học, đả đảo mê tín dị đoan.
Trần Nhất Hàng cảm thấy có chút buồn cười, vốn định mở miệng nói chuyện, thế nhưng chưa kịp nói ra lời thì đã bị hành động của Trần Mộng Tiếu doạ cho nhảy dựng.
Chỉ thấy Trần Mộng Tiếu nhanh tay bắt lấy thứ gì đó từ trên người hắn. Lúc giơ tay ra, thậm trí còn thấy ảnh mờ của một vật dài ngoằng đen xám không ngừng vùng vẫy, vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi tay của Trần Mộng Tiếu.
Dì Lệ bị doạ cho kinh hãi, vội vàng bảo cô vất đi. Ba Trần thì bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì ông biết bản lĩnh của con gái. Hơn nữa, mấy năm ở cùng Đinh Hiểu Nhu ông cũng là được thêm chút kiến thức. Trong phạm vi cơ bản vẫn là có thể suy đoán được thứ gì lợi hại thứ gì không.
Nhìn qua, thứ trong tay Trần Mộng Tiếu không thế nào lợi hại. Mà quả thật là như thế, thứ này thực sự rất yếu. Trần Mộng Tiếu trấn an dì Lệ một chút rồi rồi lại quay lại sử lí thứ trong tay mình. Trần Mộng Tiếu rút ra từ trong chiếc túi vải được đeo ở đùi ta mấy tấm bùa.
Trước tiên dùng tay không bóp nát thử đang cầm. Sau đó dùng bàn tay đó nắm lấy một lá bùa thanh lọc. Niệm chú, bùa nóng lên, trực tiếp cháy trên tay Trần Mộng Tiếu. Mặc dù cháy rất mạnh, thế nhưng lửa lại không hề làm tổn thương đến tay cô, mà chỉ đốt những vệt đen mà thứ kia để lại. Lại đốt thêm hai lá bùa nữa để diệt hết tử khí và oán khí mà thứ kia vừa tỏa ra.
Trần Nhất Hàng trợn tròn mắt nhìn một loạt động tác vừa xảy ra, miệng lắp bắp nói:
- Em .... Em... Em...
Thế nhưng mãi vẫn cứ lắp ba lắp bắp nói không thành lời. Đặc biệt là Trần Nhất Hàng, chỉ cảm thấy tam quan sụp đổ, trời đất quay cuồng, cả thế giới tỉnh táo, chỉ có ta là không. Trần Từ Phong thì đỡ hơn khá nhiều, chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi.
Trần Nhất Hàng mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn sang người anh trai đang bình tĩnh ăn trái cây của mình, khó hiểu:
- Anh, sao anh trông bình tĩnh quá vậy? Bộ anh không kinh ngạc chút nào sao?
Trần Từ Phong liếc mắt nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình, không hiểu sao đột nhiên thấy thương cảm cho gia đình của những người bị thiểu năng trí tuệ, âm thầm nhỏ xuống một giọt nước mắt bi ai cho bản thân. Tiếp đó, Trần Từ Phong lại nhẹ nhàng cẩn thận giải thích cho người em khuyết tật não của mình:
- Ba năm trước mẹ từng bị thứ không sạch sẽ bám vào người, là mẹ của Tiếu Tiếu đến giải quyết mới trở lại bình thường được. Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn nghĩ mẹ bị như vậy là do đến tuổi tiền mãn kinh sao?
Trần Nhất Hàng bị anh trai hỏi á khẩu, không biết trả lời thế nào, bởi vì cậu thật sự nghĩ như vậy a. Thế nhưng Trần Nhất Hàng không dám gật đầu bừa, không phải bởi vì sợ bị mẹ mình chẻ thành mấy khúc đâu, mà là do cậu sợ mẹ mình bị tổn thương thôi.
Mọi người thấy Trần Nhất Hàng ngại ngùng không nói gì thì biết, chắc chắn là bị nói trúng tim đen rồi, trong lòng có chút phức tạp, đến mức đó rồi mà còn không phát hiện ra, Trần Nhất Hàng cũng thật sự là...... quá tùy tiện đi.
Trần Mộng Tiếu khẽ lắc đầu rồi thôi, sống thoải mái như vậy, có khi tam ca của cô cũng chẳng nhớ hôm nay anh ấy đã đi những đâu nữa. Thế nhưng Trần Mộng Tiếu vẫn cứ phải hỏi lại:
- Vậy Nhất Hàng ca, anh có nhớ hôm nay mình đã đi những đâu không?
Trần Nhất Hàng nhìn vẻ mặt chẳng mấy mong đợi của em gái mà kích động. Chỉ muốn gào lên không phải như em nghĩ đâu, anh không có qua loa đại khái đến mức đó. Thực ra anh là một người vô cùng tinh tế đấy aaaaaaa....
Thế nhưng lúc này không phù hợp để nói mấy câu đó. Thế nên Trần Nhất Hàng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, tự hỏi xem rốt cuộc bản thân mình đã đi đến những chỗ nào có thể bám vào mấy thứ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.