Chương 3:
Giả Tiểu Lộc
06/03/2022
Vị thanh mai ấy của Trần Đình Vĩ tên là Ngô Nguyệt. Ngô Nguyệt vốn dĩ cũng là thiên kim của Ngô gia, thế nhưng cha của Ngô Nguyệt lại là một kẻ trăng hoa.
Sau khi mẹ của Ngô Nguyệt chẳng may bị bệnh qua đời, ba của cô ta liền đem về một người mẹ kế và hai đứa em kế lớn đùng.
Vậy nên sau đó tình cảnh của Ngô Nguyệt vô cùng khó khăn. Mẹ kế gây khó dễ, em kế bắt nạt, người hầu coi khing, Ngô Nguyệt mặc dù mang danh tiểu thư, thế nhưng lại sống cuộc sống thua cả người hầu.
Thế nhưng sau khi vô tình giúp đỡ Trần Đình Vĩ, có được cảm tình của đại thiếu gia Trần gia, cuộc sống của Ngô Nguyệt cũng tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua, cơm no áo ấm rồi thì sẽ nghĩ đến thoả mãn tinh thần.
Ngô Nguyệt mặc dù vẫn luôn nhận được sự ưu ái với tư cách là vị hôn thê của Trần Đình Vĩ, thế nhưng ngoài miệng lại luôn nói chỉ coi anh là bạn này kia.
Trần Đình Vĩ thấy Ngô Nguyệt mặc dù nói vậy, thế nhưng những lúc hai người nắm tay, ôm, hôn, cô nàng cũng không phản cảm hay đẩy ra, vậy nên chỉ cho rằng Ngô Nguyệt ngại ngùng không dám thừa nhận mà thôi.
Thế nhưng đến năm hai người bọn họ học cấp ba, Ngô Nguyệt liền dây dưa với đại ca của trường là Phan Hữu. Hơn nữa hai người bọn họ còn thản nhiên lôi lôi kéo kéo giữ trốn đông người.
Trần Đình Vĩ lúc ấy vô cùng tức giận, chạy đến chất vấn Ngô Nguyệt thì cô ta lại khóc lóc nói mình bị bắt ép mới làm vậy. Trần Đình Vĩ tưởng thật, vậy nên liền khắp nơi gây khó dễ với Phan Hữu.
Còn Phan Hữu cũng không chịu thua, thường xuyên chạy đến dây dưa với Ngô Nguyệt. Mà thái độ của Ngô Nguyệt cũng từ phản kháng chuyển thành ậm ừ nửa nọ nửa kia, rồi cuối cùng chuyển hẳn thành dục cự còn nghênh luôn.
Trần Đình Vĩ không ngốc, cũng chẳng mù, tự nhiên là thấy được sự chuyển biến trong thái độ của Ngô Nguyệt. Thế nhưng Trần Đình Vĩ không cam tâm, bản thân mình chăm sóc, giúp đỡ cho Ngô Nguyệt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một lốp xe dự phòng.
Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Ngô Nguyệt ủng hộ mơ ước của bản thân, còn cả tình cảm bao năm, vậy nên Trần Đình Vĩ là thực sự không nỡ. Đâu phải cứ nói bỏ bà bỏ ngay được đâu.
Ba người bọn họ cứ thế dây dưa cho tới lúc học đại học. Sau đó liền lòi ra chuyện Phan Hữu kia thực ra là con riêng của một gia đình giàu có. Từ đây, thái độ của Ngô Nguyệt cũng thay đổi vô cùng rõ rệt.
Thế nhưng cho dù vậy, cô ta vẫn không muốn buông tha cho Trần Đình Vĩ, vẫn tìm cách treo hắn một đầu. Thể loại câu lốp xe dự phòng này thật quá rõ ràng. Trần Đình Vĩ muốn giả vờ không biết cũng khó.
Trần Đình Vĩ thấy vậy liền đau buồn không thôi, thế nhưng mỗi lần muốn từ bỏ là cảm xúc trong lòng lại không nghe lời không muốn kết thúc như vậy. Nhiều khi hắn cảm thấy bản thân như bị trúng tà vâỵ, không thể thoát khỏi Ngô Nguyệt.
Để vơi bớt cảm xúc khó chịu đó đi, Trần Đình Vĩ tìm tới quán bar để giải sầu. Mà tình cờ lại gặp được Đinh Hiểu Nhu cũng đang buồn vì tình ở đó.
Hai người bọn ở ở đó kể lể với nhau, rồi cũng thành thân thuộc. Uống đến quanh thứ ba, hai người bọn họ cũng trở nên nâng nâng bạo dạn hơn rất nhiều.
Vừa nhìn nhau thuận mắt, đầu nóng lên liền không suy nghĩ thêm gì nữa, trực tiếp kéo nhau lên khách sạn phía trên quán ba, đặt phòng, say rượu loạn tính.
Phóng túng một đem xong, chính là đến thời gian hối hận theo thông lệ. Đinh Hiểu Nhu châm một điếu thuốc nằm trên giường, phun ra đám khói nhỏ, mặc dù đây không phải lần đầu tiên của nàng, thế nhưng chắc chắn sẽ là lần ám ảnh nhất.
Còn Trần Đình Vĩ thì ngẩn ngơ nằm trên giường, cảm giác một lời khó nói hết. Không nghĩ tới lần đầu của mình, thế mà lại bị đè...
Hơn nữa, nhìn sang vẻ khói bụi phong trần của cô gái bên cạnh, Trần Đình Vĩ cứ cảm thấy sai vô cùng sai. Cái cảm giác con gái nhà lành bị tên trăng hoa lừa tình này là như thế nào đây hả.
Đinh Hiểu Nhu nhìn khuôn mặt rối rắm như cô gái nhỏ của Trần Đình Vĩ, có một chút cảm giác tội lỗi liền chồi lên trong lòng. Nàng đáng giá Trần Đình Vĩ một chút, cuối cùng nói:
- Nếu như câu chuyện tối qua cậu kể với tôi là sự thật, thì tốt nhất cậu không nên tiếp xúc với hai người đó nữa.
Trần Đình Vĩ có chút kinh ngạc, không hiểu mà hỏi tại sao. Đinh Hiểu Nhu liền cười nhạt nói:
- Có một số người ấy, mệnh như tu hú, chỉ biết chiếm đoạt mệnh cách của người khác, ở gần lâu rồi, dễ dàng túng quẫn mà chết...
Trần Đình Vĩ vô cùng bất ngờ:
- Chẳng nhẽ, Phan Hữu...
Đinh Hiểu Nhu cảm thấy phản ứng của Trần Đình Vĩ thật đặc biệt, hơn nữa trọng điểm cũng khá kì lạ. Nếu là người bình thường, chắc chắn là sẽ không tin.
Mà tin rồi, thì việc đầu tiên nên quan tâm không phải là mệnh cách của bản thân có thể bị người khác ăn cắp sao, hoặc không thì cũng là tình trạng bị đánh cắp của bản thân đến mức nào rồi.
Sau khi mẹ của Ngô Nguyệt chẳng may bị bệnh qua đời, ba của cô ta liền đem về một người mẹ kế và hai đứa em kế lớn đùng.
Vậy nên sau đó tình cảnh của Ngô Nguyệt vô cùng khó khăn. Mẹ kế gây khó dễ, em kế bắt nạt, người hầu coi khing, Ngô Nguyệt mặc dù mang danh tiểu thư, thế nhưng lại sống cuộc sống thua cả người hầu.
Thế nhưng sau khi vô tình giúp đỡ Trần Đình Vĩ, có được cảm tình của đại thiếu gia Trần gia, cuộc sống của Ngô Nguyệt cũng tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua, cơm no áo ấm rồi thì sẽ nghĩ đến thoả mãn tinh thần.
Ngô Nguyệt mặc dù vẫn luôn nhận được sự ưu ái với tư cách là vị hôn thê của Trần Đình Vĩ, thế nhưng ngoài miệng lại luôn nói chỉ coi anh là bạn này kia.
Trần Đình Vĩ thấy Ngô Nguyệt mặc dù nói vậy, thế nhưng những lúc hai người nắm tay, ôm, hôn, cô nàng cũng không phản cảm hay đẩy ra, vậy nên chỉ cho rằng Ngô Nguyệt ngại ngùng không dám thừa nhận mà thôi.
Thế nhưng đến năm hai người bọn họ học cấp ba, Ngô Nguyệt liền dây dưa với đại ca của trường là Phan Hữu. Hơn nữa hai người bọn họ còn thản nhiên lôi lôi kéo kéo giữ trốn đông người.
Trần Đình Vĩ lúc ấy vô cùng tức giận, chạy đến chất vấn Ngô Nguyệt thì cô ta lại khóc lóc nói mình bị bắt ép mới làm vậy. Trần Đình Vĩ tưởng thật, vậy nên liền khắp nơi gây khó dễ với Phan Hữu.
Còn Phan Hữu cũng không chịu thua, thường xuyên chạy đến dây dưa với Ngô Nguyệt. Mà thái độ của Ngô Nguyệt cũng từ phản kháng chuyển thành ậm ừ nửa nọ nửa kia, rồi cuối cùng chuyển hẳn thành dục cự còn nghênh luôn.
Trần Đình Vĩ không ngốc, cũng chẳng mù, tự nhiên là thấy được sự chuyển biến trong thái độ của Ngô Nguyệt. Thế nhưng Trần Đình Vĩ không cam tâm, bản thân mình chăm sóc, giúp đỡ cho Ngô Nguyệt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một lốp xe dự phòng.
Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Ngô Nguyệt ủng hộ mơ ước của bản thân, còn cả tình cảm bao năm, vậy nên Trần Đình Vĩ là thực sự không nỡ. Đâu phải cứ nói bỏ bà bỏ ngay được đâu.
Ba người bọn họ cứ thế dây dưa cho tới lúc học đại học. Sau đó liền lòi ra chuyện Phan Hữu kia thực ra là con riêng của một gia đình giàu có. Từ đây, thái độ của Ngô Nguyệt cũng thay đổi vô cùng rõ rệt.
Thế nhưng cho dù vậy, cô ta vẫn không muốn buông tha cho Trần Đình Vĩ, vẫn tìm cách treo hắn một đầu. Thể loại câu lốp xe dự phòng này thật quá rõ ràng. Trần Đình Vĩ muốn giả vờ không biết cũng khó.
Trần Đình Vĩ thấy vậy liền đau buồn không thôi, thế nhưng mỗi lần muốn từ bỏ là cảm xúc trong lòng lại không nghe lời không muốn kết thúc như vậy. Nhiều khi hắn cảm thấy bản thân như bị trúng tà vâỵ, không thể thoát khỏi Ngô Nguyệt.
Để vơi bớt cảm xúc khó chịu đó đi, Trần Đình Vĩ tìm tới quán bar để giải sầu. Mà tình cờ lại gặp được Đinh Hiểu Nhu cũng đang buồn vì tình ở đó.
Hai người bọn ở ở đó kể lể với nhau, rồi cũng thành thân thuộc. Uống đến quanh thứ ba, hai người bọn họ cũng trở nên nâng nâng bạo dạn hơn rất nhiều.
Vừa nhìn nhau thuận mắt, đầu nóng lên liền không suy nghĩ thêm gì nữa, trực tiếp kéo nhau lên khách sạn phía trên quán ba, đặt phòng, say rượu loạn tính.
Phóng túng một đem xong, chính là đến thời gian hối hận theo thông lệ. Đinh Hiểu Nhu châm một điếu thuốc nằm trên giường, phun ra đám khói nhỏ, mặc dù đây không phải lần đầu tiên của nàng, thế nhưng chắc chắn sẽ là lần ám ảnh nhất.
Còn Trần Đình Vĩ thì ngẩn ngơ nằm trên giường, cảm giác một lời khó nói hết. Không nghĩ tới lần đầu của mình, thế mà lại bị đè...
Hơn nữa, nhìn sang vẻ khói bụi phong trần của cô gái bên cạnh, Trần Đình Vĩ cứ cảm thấy sai vô cùng sai. Cái cảm giác con gái nhà lành bị tên trăng hoa lừa tình này là như thế nào đây hả.
Đinh Hiểu Nhu nhìn khuôn mặt rối rắm như cô gái nhỏ của Trần Đình Vĩ, có một chút cảm giác tội lỗi liền chồi lên trong lòng. Nàng đáng giá Trần Đình Vĩ một chút, cuối cùng nói:
- Nếu như câu chuyện tối qua cậu kể với tôi là sự thật, thì tốt nhất cậu không nên tiếp xúc với hai người đó nữa.
Trần Đình Vĩ có chút kinh ngạc, không hiểu mà hỏi tại sao. Đinh Hiểu Nhu liền cười nhạt nói:
- Có một số người ấy, mệnh như tu hú, chỉ biết chiếm đoạt mệnh cách của người khác, ở gần lâu rồi, dễ dàng túng quẫn mà chết...
Trần Đình Vĩ vô cùng bất ngờ:
- Chẳng nhẽ, Phan Hữu...
Đinh Hiểu Nhu cảm thấy phản ứng của Trần Đình Vĩ thật đặc biệt, hơn nữa trọng điểm cũng khá kì lạ. Nếu là người bình thường, chắc chắn là sẽ không tin.
Mà tin rồi, thì việc đầu tiên nên quan tâm không phải là mệnh cách của bản thân có thể bị người khác ăn cắp sao, hoặc không thì cũng là tình trạng bị đánh cắp của bản thân đến mức nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.