Chương 5:
Giả Tiểu Lộc
09/03/2022
Trần Đình Vĩ mặc dù không muốn như vậy, có nhiều lúc còn muốn lấy lại quyền nuôi con. Thế nhưng nghĩ tới thiên phú của con gái, với thể chất đặc biệt như vậy, để người thường như hắn nuôi, đó chính là hại con hắn mà cũng hại cả hắn nữa.
Để sau này Trần Mộng Tiếu có thể sống lâu một chút, Trần Đình Vĩ vẫn là nhịn đau không tranh quyền nuôi con. Cứ qua lại như vậy, Trần Mộng Tiếu cũng đã 13 tuổi rồi. Mặc dù tuổi không lớn lắm, thế nhưng bản lĩnh của Đinh Hiểu Nhu cũng học được 8, 9 phần rồi, thậm chí có nhiều chỗ còn trò giỏi hơn thầy.
Nhiều lúc Đinh Hiểu Nhu cũng không nhịn được cảm thán, đồng thời cũng vô cùng kiêu ngạo, đây chính là con gái của nàng đó. Cái nghề này thiên phú thực sự rất quan trọng, chỉ cần có thiên phú, lại cố gắng một chút, một tháng tu luyện cũng có thể bằng người ta mấy năm khổ tu.
Tất nhiên, tu luyện là cần tài nguyên. Đặc biệt là những người có thiên phú cai, yêu cầu về tài nguyên cũng nhiều hơn rất nhiều. Cũng bởi vì như vậy, mấy năm nay Đinh Hiểu Nhu mới có thể làm nhiều nhiệm vụ như thế. Nàng liều mạng như vậy cũng chỉ vì muốn con gái mình có thể mạng mẽ hơn một chút.
Cũng may, thời gian trưởng thành của Trần Mộng Tiếu không quá chậm, nếu không nàng cũng không nuôi nổi. Bây giờ Trần Mộng Tiếu đã bắt đầu tự nuôi bản thân được rồi, Đinh Hiểu Nhu nàng cũng có thể nghỉ hưu sớm một chút, mang tình yêu đi hưởng thụ tuần trăng mật.
....
Lúc này, tại sân bay quốc tế thành phố T của V quốc, chuyến bay của hãng hàng không quốc tế khởi hành từ A quốc cũng đã hạ cánh. Trần Mộng Tiếu chậm rãi theo dòng người bước xuống máy bay, khẽ hít một hơi, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Hành lý của Trần Mộng Tiếu thực sự rất nhiều, hai vali hành lý xách tay, ba vali lớn kí gửi và một thùng đựng đồ bằng gỗ có bánh xe cao tầm một mét. Thế nhưng tất cả đều là dụng cụ nghề nghiệp và các loại vật phẩm quan trọng hiếm có khó tìm hết.
Còn đồ dùng sinh hoạt và vệ sinh cá nhân thì Trần Mộng Tiếu hoàn toàn không mang theo. Những thứ không quan trọng cô đều ném ra sau đầu, lúc đến nơi thì nhờ người mua hộ cho là được.
Hoặc nếu những người kia bận thì ra siêu thị mua, còn không nữa thì đặt trên mạng giao hoả tốc là được, không phải vấn đề lớn. Dù sao, cô cũng không thiếu chút tiền đó.
Ba Trần đã đợi sẵn ở lối ra của sân bay, chỉ chờ Trần Mộng Tiếu lấy hành lý xong là có thể lập tức về nhà. Lâu rồi không gặp, thế nhưng ba Trần cũng không thay đổi nhiều lắm. Hắn cũng mới qua tuổi thanh niên một chút, hơn nữa chăm chỉ rèn luyện, vậy nên thoạt nhìn vẫn rất có phong độ.
Nam nhân thành thục mị lực rất lớn, đặc biệt ngoại hình của Trần Đình Vĩ cũng nổi bật, những người đi qua hắn mà không ngoái đầu nhìn lại thêm cái nữa cũng khó.
Trần Mộng Tiếu từ xa đã nhìn thấy hắn, liền vui vẻ rạo rực lao vào lòng ba Trần:
- Ba!!
Trần Đình Vĩ đột nhiên bị tập kích thì hơi giật mình một chút, thế nhưng khi nhận ra người đâng ôm mình là ai thì lại thuận tay ôm luôn con gái vào lòng. Cha con bọn họ ôm nhau một lúc mới bỏ ra.
Ba Trần yêu thương vuốt tóc con gái mấy cái mới thôi, sau đó nói:
- Có mệt lắm không con? Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi nào.
Ba Trần thuận tay giúp Trần Mộng Tiếu kéo vali, tay còn lại thì kéo tay cô đi về phía trước. Còn số hành lí còn lại thì nhờ hai trợ lý đi cùng hắn kéo giúp.
Xe con đã đậu sẵn bên ngoài. Trần Mộng Tiếu ngồi vào ghế sau cùng ba Trần, trên đường hai người lại câu được câu không mà trò chuyện. Mặc dù đã lâu rồi không gặp, thế nhưng cũng không có cảm giác xa cách gì cả.
Ba Trần cũng rất quan tâm hỏi gần đây cuộc sống của con gái thế nào. Mà Trần Mộng Tiếu cũng ngoan ngoãn nhất nhất trả lời. Sau đó cũng hỏi thăm sức khỏe ba Trần và mẹ kế. Không khí vô cùng hài hoà ấm áp.
Nơi ba Trần ở hiện tại cách sân bay khá xa, bọn họ đi khoảng hơn hai tiếng mới tới nơi. Thế nhưng nơi này lại rất gần với trường trung học mà con riêng của mẹ kế đang học.
Vả lại xung quanh cũng tấp nập, ngay sát trung tâm thương mại cỡ lớn của thành phố T, cách trung tâm thành phố khoảng 3 km. Vậy nên cuộc sống vô cùng thuận lợi.
Sau này Trần Mộng Tiếu cũng sẽ học ở đó luôn, cùng trường với con của mẹ kế. Ba người con của mẹ kế đều lớn tuổi hơn cô, chị gái lớn nhất thì đã đi làm rồi, vậy nên khi ở trường cô sẽ được hai người còn lại chăm sóc.
Xe con từ từ dừng lại trước một tiểu khu vô cùng xinh đẹp, công tác xanh hoá cũng rất tốt, từ ngoài đã có thể nhìn thấy những hàng cây xanh mướt ở bên trong.
Chốt kiểm soát của ô tô ra vào tiểu khu đều là bán tự động, nếu là xe của người trong tiểu khu qua lại, chốt sẽ tự động mở ra. Còn nếu là người lạ, biển số xe chưa được ghi lại vào hệ thống tiểu khu, thì khi dừng lại trước chốt kiểm soát. Chốt kiểm soát sẽ gửi thông tin về phòng bảo vệ để họ tới kiểm tra. Vô cùng nhanh chóng và an toàn.
Để sau này Trần Mộng Tiếu có thể sống lâu một chút, Trần Đình Vĩ vẫn là nhịn đau không tranh quyền nuôi con. Cứ qua lại như vậy, Trần Mộng Tiếu cũng đã 13 tuổi rồi. Mặc dù tuổi không lớn lắm, thế nhưng bản lĩnh của Đinh Hiểu Nhu cũng học được 8, 9 phần rồi, thậm chí có nhiều chỗ còn trò giỏi hơn thầy.
Nhiều lúc Đinh Hiểu Nhu cũng không nhịn được cảm thán, đồng thời cũng vô cùng kiêu ngạo, đây chính là con gái của nàng đó. Cái nghề này thiên phú thực sự rất quan trọng, chỉ cần có thiên phú, lại cố gắng một chút, một tháng tu luyện cũng có thể bằng người ta mấy năm khổ tu.
Tất nhiên, tu luyện là cần tài nguyên. Đặc biệt là những người có thiên phú cai, yêu cầu về tài nguyên cũng nhiều hơn rất nhiều. Cũng bởi vì như vậy, mấy năm nay Đinh Hiểu Nhu mới có thể làm nhiều nhiệm vụ như thế. Nàng liều mạng như vậy cũng chỉ vì muốn con gái mình có thể mạng mẽ hơn một chút.
Cũng may, thời gian trưởng thành của Trần Mộng Tiếu không quá chậm, nếu không nàng cũng không nuôi nổi. Bây giờ Trần Mộng Tiếu đã bắt đầu tự nuôi bản thân được rồi, Đinh Hiểu Nhu nàng cũng có thể nghỉ hưu sớm một chút, mang tình yêu đi hưởng thụ tuần trăng mật.
....
Lúc này, tại sân bay quốc tế thành phố T của V quốc, chuyến bay của hãng hàng không quốc tế khởi hành từ A quốc cũng đã hạ cánh. Trần Mộng Tiếu chậm rãi theo dòng người bước xuống máy bay, khẽ hít một hơi, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Hành lý của Trần Mộng Tiếu thực sự rất nhiều, hai vali hành lý xách tay, ba vali lớn kí gửi và một thùng đựng đồ bằng gỗ có bánh xe cao tầm một mét. Thế nhưng tất cả đều là dụng cụ nghề nghiệp và các loại vật phẩm quan trọng hiếm có khó tìm hết.
Còn đồ dùng sinh hoạt và vệ sinh cá nhân thì Trần Mộng Tiếu hoàn toàn không mang theo. Những thứ không quan trọng cô đều ném ra sau đầu, lúc đến nơi thì nhờ người mua hộ cho là được.
Hoặc nếu những người kia bận thì ra siêu thị mua, còn không nữa thì đặt trên mạng giao hoả tốc là được, không phải vấn đề lớn. Dù sao, cô cũng không thiếu chút tiền đó.
Ba Trần đã đợi sẵn ở lối ra của sân bay, chỉ chờ Trần Mộng Tiếu lấy hành lý xong là có thể lập tức về nhà. Lâu rồi không gặp, thế nhưng ba Trần cũng không thay đổi nhiều lắm. Hắn cũng mới qua tuổi thanh niên một chút, hơn nữa chăm chỉ rèn luyện, vậy nên thoạt nhìn vẫn rất có phong độ.
Nam nhân thành thục mị lực rất lớn, đặc biệt ngoại hình của Trần Đình Vĩ cũng nổi bật, những người đi qua hắn mà không ngoái đầu nhìn lại thêm cái nữa cũng khó.
Trần Mộng Tiếu từ xa đã nhìn thấy hắn, liền vui vẻ rạo rực lao vào lòng ba Trần:
- Ba!!
Trần Đình Vĩ đột nhiên bị tập kích thì hơi giật mình một chút, thế nhưng khi nhận ra người đâng ôm mình là ai thì lại thuận tay ôm luôn con gái vào lòng. Cha con bọn họ ôm nhau một lúc mới bỏ ra.
Ba Trần yêu thương vuốt tóc con gái mấy cái mới thôi, sau đó nói:
- Có mệt lắm không con? Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi nào.
Ba Trần thuận tay giúp Trần Mộng Tiếu kéo vali, tay còn lại thì kéo tay cô đi về phía trước. Còn số hành lí còn lại thì nhờ hai trợ lý đi cùng hắn kéo giúp.
Xe con đã đậu sẵn bên ngoài. Trần Mộng Tiếu ngồi vào ghế sau cùng ba Trần, trên đường hai người lại câu được câu không mà trò chuyện. Mặc dù đã lâu rồi không gặp, thế nhưng cũng không có cảm giác xa cách gì cả.
Ba Trần cũng rất quan tâm hỏi gần đây cuộc sống của con gái thế nào. Mà Trần Mộng Tiếu cũng ngoan ngoãn nhất nhất trả lời. Sau đó cũng hỏi thăm sức khỏe ba Trần và mẹ kế. Không khí vô cùng hài hoà ấm áp.
Nơi ba Trần ở hiện tại cách sân bay khá xa, bọn họ đi khoảng hơn hai tiếng mới tới nơi. Thế nhưng nơi này lại rất gần với trường trung học mà con riêng của mẹ kế đang học.
Vả lại xung quanh cũng tấp nập, ngay sát trung tâm thương mại cỡ lớn của thành phố T, cách trung tâm thành phố khoảng 3 km. Vậy nên cuộc sống vô cùng thuận lợi.
Sau này Trần Mộng Tiếu cũng sẽ học ở đó luôn, cùng trường với con của mẹ kế. Ba người con của mẹ kế đều lớn tuổi hơn cô, chị gái lớn nhất thì đã đi làm rồi, vậy nên khi ở trường cô sẽ được hai người còn lại chăm sóc.
Xe con từ từ dừng lại trước một tiểu khu vô cùng xinh đẹp, công tác xanh hoá cũng rất tốt, từ ngoài đã có thể nhìn thấy những hàng cây xanh mướt ở bên trong.
Chốt kiểm soát của ô tô ra vào tiểu khu đều là bán tự động, nếu là xe của người trong tiểu khu qua lại, chốt sẽ tự động mở ra. Còn nếu là người lạ, biển số xe chưa được ghi lại vào hệ thống tiểu khu, thì khi dừng lại trước chốt kiểm soát. Chốt kiểm soát sẽ gửi thông tin về phòng bảo vệ để họ tới kiểm tra. Vô cùng nhanh chóng và an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.