Tiểu Thuyết Gia Linh Dị Hàng Đầu
Chương 7: Không thể chạy thoát (7)
Tống Niên
21/03/2023
Từng đợt xúc cảm lạnh băng như nước mát lả lướt ở phần gáy phía sau cổ khiến cho Trì Dực Âm sởn hết cả gai ốc.
Hắn đứng cứng ngắt tại chỗ, cố gắng kiềm lại bản năng của mình, không xoay người về sau ngay lập tức để nhìn rõ thứ gì đang hiện diện, chỉ là một góc rèm được gió thổi tung bay? Hay là...
Một cái đầu người đầy tóc.
Thứ màu đen kỳ lạ đó rất nhanh tràn lên phía trước, cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống, lớp băng lạnh lẽo dần lan ra đến tận vách tường, trong không gian còn thoáng nghe thấy tiếng rít rét buốt, khiến cho nơi này càng nhìn càng không thấy giống một căn phòng, mà chẳng khác gì một nhà xác.
Mái tóc dài óng ả mềm mại khẽ trườn lên bả vai của Trì Dực Âm, sau đó lọt vào tầm mắt của hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì "nó" liền nhanh chóng trói chặt hai tay của hắn, tiếp đến là quấn quanh hai chân...
Chặn hết đường lui của Trì Dực Âm, ngăn không cho hắn có khả năng chạy trốn.
Chỉ trong nháy mắt, tóc đen đã kết thành đoàn, bao bọc hắn thành một cái kén, như thể đang siết chặt cả thân người hắn hết mức có thể, đồng thời khiến hắn cảm thấy nghẹt thở, tưởng chừng như lục phũ ngũ tạng đang quặn thắt lại từng cơn, cảm giác buồn nôn chực chờ ngay cuốn họng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn những lọn tóc đang lao thằng vào mắt hắn.
Vào thời điểm đó, trong mắt Chi Yiyin, cả thế giới trong mắt Trì Dực Âm dường như đang quay chậm, từng chút từng chút một chuyển động trước mặt hắn.
Hắn cố gắng ngăn lại áp lực rằng mắt của bản thân sắp bị đâm thủng, vào những lúc nguy hiểm thế này thì đầu óc hắn càng tỉnh táo, lấy tóc làm manh mối và bắt đầu suy luận. Hắn đoán chừng hết thảy những tình tiết này đều có dấu vết để lần theo, cho dù là hệ thống có ác ý đến đâu đi nữa thì cũng không phải là không có quy luật gì.
Nữ nhân kỳ lạ ở trong gương, thiếu nữ mà hắn đã hoảng hốt khi nhìn thấy lúc vừa xuống xe, người phụ nữ bí ẩn trong lớp sương mù, đến cả nữ quỷ xuất hiện trên tiêu đề của các trang báo trên tay những cư dân ở Cổ Thụ Trấn...
Trì Dực Âm lục lọi những tư liệu đã có ở trong trí nhớ, đem hết tất cả xem xét qua rồi củng cố cho suy đoán của chính mình.
Nhận thấy được mớ tóc dày đặc kia sắp bao bọc hoàn toàn cả người mình lại, trong nháy mắt, hắn chợt hét to: "Cô muốn giết chết chính bản thân mình để Mã Khánh được toại nguyện sao?"
Khi cái tên "Mã Khánh" đươc nói ra, mớ tóc như rể tre đang chực chờ nhắm vào Trì Dực Âm cuối cùng cũng có phản ứng, lơ lửng trước mắt hắn, cách con ngươi của hắn không đến một cm.
Cái tên Mã Khánh, thiếu gia nhà họ Mã này dường như có ý nghĩa rất đặc biệt đối với chủ nhân của mớ tóc, chỉ nghe qua thôi cũng đủ khiến đối phương dao động.
Có hiệu quả, vậy là đã đoán đúng rồi.
Nữ nhân ở trong gương đang tấn công anh lúc này này đây, chính là Đại tiểu thư của Mã Gia, Mã Ngọc Trạch.
Là nhân vật mà hắn đang sắm vai.
Trì Dực Âm mỉm cười, tranh thủ thời cơ nói: "Mã Khánh ghét cô, nó muốn chiếm lấy gia sản của cô sau khi cô chết đi, cô vậy mà lại thành toàn ý đồ của nó sao? Mã tiểu thư, nơi này mặc dù là nhà của cô, nhưng cô phải biết rằng giờ đây, bản thân tôi mới là Mã Ngọc Trạch."
"Giết tôi thì cũng như là cô giết chính mình thôi. Đến lúc đó, chẳng những bản thân không nhận được ích lợi gì mà trái lại còn mua vui cho kẻ khác, đây chính là kết cục mà cô muốn thấy sao?"
"Ngược lại, nếu như cô chịu giúp tôi, thì cũng chính là giúp chính mình..."
Ánh mắt Trì Dực Âm khẽ run, hắn cố ý hạ giọng xuống, không những khéo léo khơi gợi sự đồng tình của đối phương mà còn tạo cho bản thân một cơ hội để thở.
Mái tóc dài quấn chặt vòng eo mảnh khảnh khiến hắn không sao thở được, những triệu chứng do ngạt thở bắt đầu xuất hiện, hắn thấy trước mặt bắt đầu hiện lên nhiều ánh sao trời, hai bên tai dần ù đi khiến mọi tiếng động xung quanh như bị chuyển thành tạp âm, làm cho hắn không thể nghe rõ được gì.
Trì Dực Âm cố gắng hít vào một hơi thật sâu, có gắng chống cự trái tim cùng lá phổi như đang sắp nổ tung mà không hiện lên bất kỳ biểu hiện lạ thường nào.
Mà giọng nói của hắn lại mang sự cám dỗ vô hình, có sức hấp dẫn kì lạ làm cho người nghe không thể không nghe theo: "Cho tôi một cơ hội đi, rồi tôi sẽ bày ra một kết cục... theo như ý muốn của cô."
Không gian yên ắng đến cùng cực.
Mái tóc dài đã không còn tấn công Trì Dực Âm nữa, nhưng cũng không thả hắn ra, cứ thế dập dờn tại chỗ, như thể đang xem xét tính chân thật trong lời nói của hắn.
Trì Dực Âm cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn nhanh chóng nhìn khắp toàn thân, trong lòng suy tính xem rằng nơi nào còn có thể cử động hay thứ gì có thể tận dụng được, từ đó suy nghĩ ra phương án để thoát thân.
Trước mắt hắn từ bỏ việc dùng sức mạnh.
Chiếc ghim cài trên âu phục cùng cặp kính có lẽ sẽ có chút tác dụng, cây kéo lớn vô cùng bắt mắt nằm trên chiếc bàn tròn bên cạnh cũng thu hút tầm mắt của hắn, nhưng Trì Dực Âm cũng không tính dùng chúng để thử nghiệm, chẳng những không thể thoát thân mà còn giãy dụa vô ích chọc giận nữ quỷ.
Muốn làm thì dứt khoát làm cái một, nếu không may thì chết ngay tức khắc, hoặc là không làm gì cả, do dự chỉ hại thân, không có chút tiến triển gì.
Dù sao Trì Dực Âm cũng là kiểu người hằng năm ngồi vào bàn sáng tác, cho dù vì để lấy cảm hứng sáng tác mà đi thám hiểm những nơi đáng sợ không ai dám đặt chân, so với người bình thường thì thể lực của hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng đối với nữ quỷ sau lưng thì hắn không chắc.
Hắn không cần phải thử nghiệm làm gì, hắn biết rằng mái tóc dài kia đang quấn chặt cả người mình không phải thứ mà hắn muốn bức liền có thể bức ra.
Nếu muốn thương lượng, ít nhất cũng phải cho đối phương thấy thành ý của mình.
Nhất là khi hắn giờ đây đang rơi vào thế xấu.
Trì Dực Âm vừa bước vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã bị nữ quỷ tập kích.
Nhưng giờ đây, ánh nhìn của hắn phóng thẳng đến một cái giá đỡ tranh trong phòng.
Tranh sơn dầu theo phong cách phương Tây, vẽ bầu trời và cánh đồng lúa mì màu vàng óng, bố cục đơn giản, nét vẽ non nớt, điểm sáng duy nhất là màu sắc rất tươi sáng, như thể có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người vẽ.
Nhưng bức tranh như thế này lại được treo ở trong phòng của Đại tiểu thư Mã gia, muốn có bao nhiêu lập dị liền có bấy nhiêu.
Toàn bộ Mã gia có kiến trúc trang nhã và cổ kính, mặc dù có trưng bày một số vật phẩm ngoại quốc, nhưng đa phần đều là phong cách của Trung Hoa, vốn không phải là nơi thích hợp để bày ra một bức sơn dầu như vậy.
Hơn nữa, đối với Mã gia giàu có mà nói, cho dù có dùng tranh sơn dầu để trưng bày thì cũng sẽ không chọn bức tranh trông như thế này.
Khả năng lớn nhất có thể xảy ra, bức họa này được chính tay vị Đại tiểu thư này vẽ ra.
Điều mà cô nàng muốn bày tỏ thông qua bức họa, chính là một thế giới tự do.
Trì Dực Âm dừng lại một chút, trong đầu có chủ ý: "Ngay cả khi cô bước chân vào chính ngôi nhà của mình mà cũng bị bọn họ giam giữ như vậy, cô nghĩ rằng họ sẽ để cô về trường học lại à? Cô Mã, cô muốn ở đây cả đời sao?"
Mái tóc dài trước mặt khẽ lay lay, mớ tóc trói chặt Trì Dực Âm bắt đầu buông lỏng, như thể bị lời nói của hắn đánh trúng tim đen.
Hắn lại bổ thêm một nhát dao vào tim đen của nàng: "Tôi có cách giúp cô rời khỏi đây, chỉ là không biết cô có đồng ý tin tưởng tôi hay không thôi. Sao nào, có muốn đánh cược không?"
Nhưng sau khi vừa dứt lời, mái tóc dài lại không có chút động tĩnh gì, có lẽ là do Trì Dực Âm đã đoán sai hướng, vì thế nên nữ quỷ mới không bị hắn đá động.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trên trán Trì Dực Âm đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt một vài sợi tóc xám bạc, vết thương được cô em gái gây ra trước kia cũng bị mái tóc dài siết lấy làm tróc đi lớp vảy vừa mới đông kết, máu tươi thấm ướt tay áo sơ mi của hắn, khiến hắn cảm thấy không có chút thoải mái nào.
Nhưng Trì Dực Âm không nhíu mày lấy một cái, như cũ vẫn giữ lấy nụ cười chân thành, biểu hiện thành ý của mình cho nữ quỷ thấy dù hắn không biết bản thể thật sự của nàng đang ở đâu.
Dần dần, hắn nhận thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên, mớ tóc quấn quanh người hắn cũng từ từ rút về.
Trì Dực Âm thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên hắn thấy được hít thở không khí như này là một điều quý giá biết bao.
"Làm sao ta biết được là cậu có đang lừa ta không?"
Thanh âm lạnh lẽo u ám truyền đến bên tai, một lọn tóc quấn quanh cổ của Trì Dực Âm từ phía sau, siết chặt lấy rồi thả lỏng ra, như thể đang xác nhận phản ứng của hắn.
Thế nhưng Trì Dực Âm chỉ khẽ mỉm cười: "Mã tiểu thư muốn xác nhận thế nào đây?"
Nữ quỷ tỏ ra ác ý lạnh như băng, sau đó đưa ra điều kiện: "Để cho ta rời khỏi nơi này, nếu không làm được...ta sẽ giết cậu."
Trì Dực Âm không chút do dự đáp ứng: " Được."
Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, giọng nói của hệ thống vang lên: 【 Người sống sót Z1001, đã kích phát nhiệm vụ ẩn: Một đời của Ngọc Trạch. Mời người sống sót hoàn thành trong 24 giờ. Nếu nhiệm vụ được hoàn thành thì sẽ không có phần thưởng, còn nếu không hoàn thành sẽ bị xóa sổ ngay tại chỗ. 】
【 Hiện tại thời gian còn lại của phó bản, 167 giờ.
Đếm ngược thời gian sống sót của Z1001, 23:59:59 】
Dòng chữ đỏ tươi xuất hiện trước mắt Trì Dực Âm, thanh âm của cái chết đã vang lên, càng ngày càng kề cận hắn.
Hắn đứng cứng ngắt tại chỗ, cố gắng kiềm lại bản năng của mình, không xoay người về sau ngay lập tức để nhìn rõ thứ gì đang hiện diện, chỉ là một góc rèm được gió thổi tung bay? Hay là...
Một cái đầu người đầy tóc.
Thứ màu đen kỳ lạ đó rất nhanh tràn lên phía trước, cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống, lớp băng lạnh lẽo dần lan ra đến tận vách tường, trong không gian còn thoáng nghe thấy tiếng rít rét buốt, khiến cho nơi này càng nhìn càng không thấy giống một căn phòng, mà chẳng khác gì một nhà xác.
Mái tóc dài óng ả mềm mại khẽ trườn lên bả vai của Trì Dực Âm, sau đó lọt vào tầm mắt của hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì "nó" liền nhanh chóng trói chặt hai tay của hắn, tiếp đến là quấn quanh hai chân...
Chặn hết đường lui của Trì Dực Âm, ngăn không cho hắn có khả năng chạy trốn.
Chỉ trong nháy mắt, tóc đen đã kết thành đoàn, bao bọc hắn thành một cái kén, như thể đang siết chặt cả thân người hắn hết mức có thể, đồng thời khiến hắn cảm thấy nghẹt thở, tưởng chừng như lục phũ ngũ tạng đang quặn thắt lại từng cơn, cảm giác buồn nôn chực chờ ngay cuốn họng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn những lọn tóc đang lao thằng vào mắt hắn.
Vào thời điểm đó, trong mắt Chi Yiyin, cả thế giới trong mắt Trì Dực Âm dường như đang quay chậm, từng chút từng chút một chuyển động trước mặt hắn.
Hắn cố gắng ngăn lại áp lực rằng mắt của bản thân sắp bị đâm thủng, vào những lúc nguy hiểm thế này thì đầu óc hắn càng tỉnh táo, lấy tóc làm manh mối và bắt đầu suy luận. Hắn đoán chừng hết thảy những tình tiết này đều có dấu vết để lần theo, cho dù là hệ thống có ác ý đến đâu đi nữa thì cũng không phải là không có quy luật gì.
Nữ nhân kỳ lạ ở trong gương, thiếu nữ mà hắn đã hoảng hốt khi nhìn thấy lúc vừa xuống xe, người phụ nữ bí ẩn trong lớp sương mù, đến cả nữ quỷ xuất hiện trên tiêu đề của các trang báo trên tay những cư dân ở Cổ Thụ Trấn...
Trì Dực Âm lục lọi những tư liệu đã có ở trong trí nhớ, đem hết tất cả xem xét qua rồi củng cố cho suy đoán của chính mình.
Nhận thấy được mớ tóc dày đặc kia sắp bao bọc hoàn toàn cả người mình lại, trong nháy mắt, hắn chợt hét to: "Cô muốn giết chết chính bản thân mình để Mã Khánh được toại nguyện sao?"
Khi cái tên "Mã Khánh" đươc nói ra, mớ tóc như rể tre đang chực chờ nhắm vào Trì Dực Âm cuối cùng cũng có phản ứng, lơ lửng trước mắt hắn, cách con ngươi của hắn không đến một cm.
Cái tên Mã Khánh, thiếu gia nhà họ Mã này dường như có ý nghĩa rất đặc biệt đối với chủ nhân của mớ tóc, chỉ nghe qua thôi cũng đủ khiến đối phương dao động.
Có hiệu quả, vậy là đã đoán đúng rồi.
Nữ nhân ở trong gương đang tấn công anh lúc này này đây, chính là Đại tiểu thư của Mã Gia, Mã Ngọc Trạch.
Là nhân vật mà hắn đang sắm vai.
Trì Dực Âm mỉm cười, tranh thủ thời cơ nói: "Mã Khánh ghét cô, nó muốn chiếm lấy gia sản của cô sau khi cô chết đi, cô vậy mà lại thành toàn ý đồ của nó sao? Mã tiểu thư, nơi này mặc dù là nhà của cô, nhưng cô phải biết rằng giờ đây, bản thân tôi mới là Mã Ngọc Trạch."
"Giết tôi thì cũng như là cô giết chính mình thôi. Đến lúc đó, chẳng những bản thân không nhận được ích lợi gì mà trái lại còn mua vui cho kẻ khác, đây chính là kết cục mà cô muốn thấy sao?"
"Ngược lại, nếu như cô chịu giúp tôi, thì cũng chính là giúp chính mình..."
Ánh mắt Trì Dực Âm khẽ run, hắn cố ý hạ giọng xuống, không những khéo léo khơi gợi sự đồng tình của đối phương mà còn tạo cho bản thân một cơ hội để thở.
Mái tóc dài quấn chặt vòng eo mảnh khảnh khiến hắn không sao thở được, những triệu chứng do ngạt thở bắt đầu xuất hiện, hắn thấy trước mặt bắt đầu hiện lên nhiều ánh sao trời, hai bên tai dần ù đi khiến mọi tiếng động xung quanh như bị chuyển thành tạp âm, làm cho hắn không thể nghe rõ được gì.
Trì Dực Âm cố gắng hít vào một hơi thật sâu, có gắng chống cự trái tim cùng lá phổi như đang sắp nổ tung mà không hiện lên bất kỳ biểu hiện lạ thường nào.
Mà giọng nói của hắn lại mang sự cám dỗ vô hình, có sức hấp dẫn kì lạ làm cho người nghe không thể không nghe theo: "Cho tôi một cơ hội đi, rồi tôi sẽ bày ra một kết cục... theo như ý muốn của cô."
Không gian yên ắng đến cùng cực.
Mái tóc dài đã không còn tấn công Trì Dực Âm nữa, nhưng cũng không thả hắn ra, cứ thế dập dờn tại chỗ, như thể đang xem xét tính chân thật trong lời nói của hắn.
Trì Dực Âm cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn nhanh chóng nhìn khắp toàn thân, trong lòng suy tính xem rằng nơi nào còn có thể cử động hay thứ gì có thể tận dụng được, từ đó suy nghĩ ra phương án để thoát thân.
Trước mắt hắn từ bỏ việc dùng sức mạnh.
Chiếc ghim cài trên âu phục cùng cặp kính có lẽ sẽ có chút tác dụng, cây kéo lớn vô cùng bắt mắt nằm trên chiếc bàn tròn bên cạnh cũng thu hút tầm mắt của hắn, nhưng Trì Dực Âm cũng không tính dùng chúng để thử nghiệm, chẳng những không thể thoát thân mà còn giãy dụa vô ích chọc giận nữ quỷ.
Muốn làm thì dứt khoát làm cái một, nếu không may thì chết ngay tức khắc, hoặc là không làm gì cả, do dự chỉ hại thân, không có chút tiến triển gì.
Dù sao Trì Dực Âm cũng là kiểu người hằng năm ngồi vào bàn sáng tác, cho dù vì để lấy cảm hứng sáng tác mà đi thám hiểm những nơi đáng sợ không ai dám đặt chân, so với người bình thường thì thể lực của hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng đối với nữ quỷ sau lưng thì hắn không chắc.
Hắn không cần phải thử nghiệm làm gì, hắn biết rằng mái tóc dài kia đang quấn chặt cả người mình không phải thứ mà hắn muốn bức liền có thể bức ra.
Nếu muốn thương lượng, ít nhất cũng phải cho đối phương thấy thành ý của mình.
Nhất là khi hắn giờ đây đang rơi vào thế xấu.
Trì Dực Âm vừa bước vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã bị nữ quỷ tập kích.
Nhưng giờ đây, ánh nhìn của hắn phóng thẳng đến một cái giá đỡ tranh trong phòng.
Tranh sơn dầu theo phong cách phương Tây, vẽ bầu trời và cánh đồng lúa mì màu vàng óng, bố cục đơn giản, nét vẽ non nớt, điểm sáng duy nhất là màu sắc rất tươi sáng, như thể có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người vẽ.
Nhưng bức tranh như thế này lại được treo ở trong phòng của Đại tiểu thư Mã gia, muốn có bao nhiêu lập dị liền có bấy nhiêu.
Toàn bộ Mã gia có kiến trúc trang nhã và cổ kính, mặc dù có trưng bày một số vật phẩm ngoại quốc, nhưng đa phần đều là phong cách của Trung Hoa, vốn không phải là nơi thích hợp để bày ra một bức sơn dầu như vậy.
Hơn nữa, đối với Mã gia giàu có mà nói, cho dù có dùng tranh sơn dầu để trưng bày thì cũng sẽ không chọn bức tranh trông như thế này.
Khả năng lớn nhất có thể xảy ra, bức họa này được chính tay vị Đại tiểu thư này vẽ ra.
Điều mà cô nàng muốn bày tỏ thông qua bức họa, chính là một thế giới tự do.
Trì Dực Âm dừng lại một chút, trong đầu có chủ ý: "Ngay cả khi cô bước chân vào chính ngôi nhà của mình mà cũng bị bọn họ giam giữ như vậy, cô nghĩ rằng họ sẽ để cô về trường học lại à? Cô Mã, cô muốn ở đây cả đời sao?"
Mái tóc dài trước mặt khẽ lay lay, mớ tóc trói chặt Trì Dực Âm bắt đầu buông lỏng, như thể bị lời nói của hắn đánh trúng tim đen.
Hắn lại bổ thêm một nhát dao vào tim đen của nàng: "Tôi có cách giúp cô rời khỏi đây, chỉ là không biết cô có đồng ý tin tưởng tôi hay không thôi. Sao nào, có muốn đánh cược không?"
Nhưng sau khi vừa dứt lời, mái tóc dài lại không có chút động tĩnh gì, có lẽ là do Trì Dực Âm đã đoán sai hướng, vì thế nên nữ quỷ mới không bị hắn đá động.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trên trán Trì Dực Âm đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt một vài sợi tóc xám bạc, vết thương được cô em gái gây ra trước kia cũng bị mái tóc dài siết lấy làm tróc đi lớp vảy vừa mới đông kết, máu tươi thấm ướt tay áo sơ mi của hắn, khiến hắn cảm thấy không có chút thoải mái nào.
Nhưng Trì Dực Âm không nhíu mày lấy một cái, như cũ vẫn giữ lấy nụ cười chân thành, biểu hiện thành ý của mình cho nữ quỷ thấy dù hắn không biết bản thể thật sự của nàng đang ở đâu.
Dần dần, hắn nhận thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên, mớ tóc quấn quanh người hắn cũng từ từ rút về.
Trì Dực Âm thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên hắn thấy được hít thở không khí như này là một điều quý giá biết bao.
"Làm sao ta biết được là cậu có đang lừa ta không?"
Thanh âm lạnh lẽo u ám truyền đến bên tai, một lọn tóc quấn quanh cổ của Trì Dực Âm từ phía sau, siết chặt lấy rồi thả lỏng ra, như thể đang xác nhận phản ứng của hắn.
Thế nhưng Trì Dực Âm chỉ khẽ mỉm cười: "Mã tiểu thư muốn xác nhận thế nào đây?"
Nữ quỷ tỏ ra ác ý lạnh như băng, sau đó đưa ra điều kiện: "Để cho ta rời khỏi nơi này, nếu không làm được...ta sẽ giết cậu."
Trì Dực Âm không chút do dự đáp ứng: " Được."
Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, giọng nói của hệ thống vang lên: 【 Người sống sót Z1001, đã kích phát nhiệm vụ ẩn: Một đời của Ngọc Trạch. Mời người sống sót hoàn thành trong 24 giờ. Nếu nhiệm vụ được hoàn thành thì sẽ không có phần thưởng, còn nếu không hoàn thành sẽ bị xóa sổ ngay tại chỗ. 】
【 Hiện tại thời gian còn lại của phó bản, 167 giờ.
Đếm ngược thời gian sống sót của Z1001, 23:59:59 】
Dòng chữ đỏ tươi xuất hiện trước mắt Trì Dực Âm, thanh âm của cái chết đã vang lên, càng ngày càng kề cận hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.