Chương 21
Minh Tinh
25/04/2015
Lôi Mạn Mạn nhịn không được tò mò đi đến cửa phòng bệnh, chỉ nhìn thấy trên giường là một nguwoif phụ nữ trung niên thần sắc nhợt nhạt. Khuôn mặt có vài nét tương tự Tương Thừa Lăng, nhìn cũng đoán được lúc trẻ nàng chắc hẳn là một người con gái xinh đẹp.
“ Moi người đều nói người tốt sẽ có báo đáp, mẹ ta thtaaj sự là một phụ nữ lương thiện, vậy nhưng ông trời lại làm cho nàng một thân bệnh tật.”
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng của Tương Thừa Lăng dọa cho nàng nhảy dựng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt sắc bén, nàng có chút chột dạ bị hắn nhifnt hấy hai người cũng không nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.
Hắn đi đến trước mặt nàng, thở dài một tiếng, chỉ đếncửa sổ bên trong : “ Ta thực có lỗi khi để ngươi phải dùng phương thức này để đến gặp mẹ ta.”
Nàng lắc đầu “ Ta….ta thật mới là người có lỗi, không được sự đồng ý của ngươi đã vụng trộm đến đây.”
Tương Thừa Lăng không có ý trách nàng, quay đầu nghe bác sĩ nói, nàng im lặng đứng bên cạnh hắn, nghe hắn cùng bác sĩ nói về bệnh của mẹ hắn.
Tương mẫu từng trải qua tai nạ xe cộ bị thương đến gân cốt, nguyên vẫn còn có chút yếu xương, lần này lại không cẩn thận té xuống cầu thang bị gãy xương, thắt lưng bị thương nếu không trị liệu tốt chỉ sợ sẽ bị liệt.
Sau một hồi nói chuyện, Tương Thừa Lăng đi vào phòng bệnh của mẫu thân, chân nàng còn đang bó thạch cao, chắc do tác dụng của thuốc mà vẫn còn đang ngủ, dừng lại ở bên ngaoif một lát, Tương Thùa Lăng đã quay ra ngoài.
Sau khi phân phối công tác chăm sóc, Tương Thừa Lăng lái xe đưa Lôi Mạn Mạn trở về.
Hai người không nói, nàng biết tâm tình trong giờ phút này của hắn không tốt, nên cho dù có hỏi gì cũng phí công.
Về đến nhà, đồ ắn trên bàn đã sớm nguội lạnh, Lôi Mạn Mạn biết hắn đã bôn ba cả ngày bụng nhất định rất đói, liền nhanh chóng đi hâm lại những món hắn thích ăn, đem lên phòng ngủ cho hắn.
Tương Thừa Lăng không phụ ý tốt của nàng, hắn thật sự là đói bụng, Lôi Mạn Mạn tận mắt nhìn hắn ăn một hơi hết 2 bát cơm mới yên tâm.
Lúc nàng đứng dậy muốn thu dọn bát đũa, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
“ Ngươi có thể ngồi lại đây với ta một chút không ?” Thanh âm yếu ớt mang theo vài phần cầu xin, làm cho người khác nghe xong không thể nào không chấp nhận.
Lôi Mạn Mạn trầm mặc ngồi bên cạnh hắn, nàng biết lúc này nói gì cũng là dư thừa, mà Tương Thừa Lăng cũng không cần quá nhiều lời an ủi.
“ Ngươi nói đúng, thời thơ ấu của ta một chút cũng không vui vẻ.”
Ngay lúc nàng nghĩ hắn sẽ không cùng mình thổ lộ tâm sự thì tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai vang lên.
“ Mẹ ta trước khi kết hôn là Tương gia đại tiểu thư, đại khái là được ông ngoại hết sức bảo hộ cho nên tính cách thập phần on nhu lương thiện, cho đến khi gặp cha ta, thì cái gọi là gặp được ý trung nhân của mình.
Ta nghĩ nghĩ nàng lúc đó rất vui vẻ, bởi vì cha ta trong trường học là một nhân vật xuất sắc, chơi bóng xuất sắc, luôn đạt học bổng mà quan trọng nhất là ông ta có bộ dáng thật tuấn tú. Một nam nhân như vậy lại yêu nàng, làm cho nàng nghĩ mình chính là nữ nhân may mắn nhất trên đời.”
Nói đến đây hắn dột nhiên cười lạnh : “ Hôn nhân của bọn họ kỳ thtaaj là không vững chắc, ta đoán khi đó ông ngoại đã cảm giác được cha ta là một nam nhân không tốt nên rất phản đối nên làm cho tình cảm giwuax cha và con gái trở nên mẫu thuẫn.”
Lôi Mạn Mnạ chăm chú nghe hắn kể lại.
Nguyên lại mẹ hắn là Tương thị đại tiểu thư, như vậy là một hào môn công chúa lại yêu thích một nam nhân gia thế bình thường tất nhiên tình yêu sẽ tiến triển không thuận lợi, kết tinh tình yêu của hai người chính là sự ra đời của Tương Thừa Lăng cùng muội muội hắn, sau đó không bao lâu thì nam nhân kia yêu một nữ nhân khác.
Tựa như mọi sự bất hạnh của mọi đứa nhỏ đều giống nhau, Tương Thừa Lăng cùng muội muội từ nhỏ đã nhìn thấy mẫu thân khuôn mặt ngập tràn ai oán, u sầu lại mong muốn như những đứa trẻ khác vào cuối tuần có thể được phụ thân cỗng trên vai dẫn đi vườn bách thú hưởng thụ.
Hắn cũng từng nhớ đến phụ thân hắn rất ít khi trở về nhà đới với hắn tươi cười, tất nhiên trong hắn hai chữ phụ thân từ lúc nhỏ đã trở nên rất xa lạ.
Ông ngoại tuy cùng mẫu thân quyết liệt, cũng rất thương hắn cùng muội muội, biết con gái không vui vẻ trong hôn nhân từng có ý định bỏ qua mọi giận hờn khuyên nữ nhi mang con nhỏ trở lại Tương gia.
Tương Ngọc Hoa – mẫu thân của Tương Thừa Lăng dần dần cũng hiểu được mình đã chọn sai nam nhân, nàng liền cùng chồng ly hôn, đối phương đương nhiên cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Cứ nhu vậy, hai anh em Tương Thừa Lăng cùng mẫu thân được ông ngoại đem về Tương gia, từ nhỏ đã được ông ngoại dạy dỗ. Hắn lại có khả năng kinh doanh trời cho, nên ông ngoại cũng rất yêu thương, yên tâm đem sản nghiệp của mình cho hắn thừa kế.
Ngay tại lúc chính hắn dường như đã quên chính mình còn có cha, thì người dường như đã biến mất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt mẫu thân hắn.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ người đàn ông đó, từng là một người anh tuấn kiệt xuất, vậy mà bị sự tra tấn của cuộc sống trở nên giảo hoạt đáng khinh, hắn nói hắn ở bên ngoài thiếu một món tiền rất lớn, cầu xin mẫu thân hắn nể tình là vợ chồng mà giúp hắn hoàn trả.
Tương Ngọc Hoa không nghĩ sau nhiều năm không gặp lại, khi gặp nhau yêu cầu đầu tiên lại muốn mình thay ahwsn trả nợ.
Lúc này, nàng đối với nam nhân mình từng yêu nhiều năm đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng đồng ý giúp hắn trả nợ nhưng điều kiện là phải giải trừ mối quan hệ hôn nhân của nhau. Ông ngoại sau khi biết việc này hết sức tức giận, cho điều tra mới biết thtaaj ra hắn vì một người đàn bà khác mà đi cầu tiền.
Chuyện này đối với Tương gia mà nói là vô cùng nhục nhã, vì vậy mà ông ngoại một mạch ốm đau không khỏi không quá một năm liền nhắm mắt xuôi tay, mà mẹ hắn bởi vì tang lễ mà lo lắng lại tâm tình cực độ đau buồn, không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông hại thân thể ngày càng sa sút.
Bắt đầu từ đó, Tương Thừa Lăng phải đưungs ra gánh trách nhiệm nặng nề cho gia đình.
Hắn không muốn để muội muội nhỏ tuổi mà phải giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, để nàng học được cách tưh lực cánh sinh, khi nàng hơn mười tuổi đã đưa nàng đi du học.
Tập đoàn Tương thị cũng được hắn thao túng ở phía sau mà phát huy thanh thế, không phụ công ông ngoại nhiều năm dạy dỗ.
Bề ngoài là như vậy nhưng trong lòng hắn một chút cũng không vui vẻ, chính là một cảm giác không gia đình, chưa từng được hưởng thụ qua tình thương của người cha, đối với hắn đó chính là một khiếm khuyết chua xót.
Hắn nói, hắn trước vốn không phải họ Tương, nhưng từ lúc đối với cha hoàn toàn tuyệt vọng mới cùng muội muội đổi sang họ mẹ.
Lôi Mạn Mạn nghe hắn một hơi nói nhiều như vậy, biết hắn muốn mở rộng lòng với chính mình, không khỏi cảm thấy phi thường cảm động, rốt cục hiểu được lúc ở Thượng Hải nhìn thấy một người đàn ông đã kết hôn đến gần nàng vì sao hắn lại rất tức giận.
Nàng nhịn không được, chụp vai hắn vỗ nhẹ : “ Ta nhwos rất rõ sáng hôm đó, ta như thường vẫn đến đẩy phòng của cha muốn hỏi cha thích ắn gì vào buổi sáng, lại nhifnt hấy thi thể của cha lạnh băng nằm trên giường, ta sợ đến mức đã quên khóc, đệ đệ lại đang ở với nhà họ hàng, trong nhà chỉ có một mình ta thtaaj sự sợ hãi, ngồi bên cạnh thi thể của cha bất lực không biết phải làm sao.”
“ Kì thật lúc đó ta rất hi vọng có một bờ vai cho ta có thể dựa vào, đối với ngươi lúc này bên cạnh ta lúc đó một người cũng không có…” Nói tới đây nàng vỗ vỗ chính mình “ cho nên ngươi cũng là hạnh phúc, bởi vì giờ phút này có ta ở bên cạnh ngươi, tuy nói bờ vai ta không tráng mạnh, nhưng ta có thể cho ngươi mượn để dựa vào.”
Sợ hắn cảm thấy được ý tứ trong lòng mình, vội vàng nói : “ Trước đí nói rõ, bờ vai của ta là có thu phí nha, mỗi phút dựa vào là hai trăm đồng, không có tiền thì miễn dựa a.”
Tương Thừa Lăng đột nhiên nở nụ cười, một tay lấy tay nàng tiến vào trong lòng, không hề báo trước hung hăng đặt lên môi nàng một nụ hôn
“ Moi người đều nói người tốt sẽ có báo đáp, mẹ ta thtaaj sự là một phụ nữ lương thiện, vậy nhưng ông trời lại làm cho nàng một thân bệnh tật.”
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng của Tương Thừa Lăng dọa cho nàng nhảy dựng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt sắc bén, nàng có chút chột dạ bị hắn nhifnt hấy hai người cũng không nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.
Hắn đi đến trước mặt nàng, thở dài một tiếng, chỉ đếncửa sổ bên trong : “ Ta thực có lỗi khi để ngươi phải dùng phương thức này để đến gặp mẹ ta.”
Nàng lắc đầu “ Ta….ta thật mới là người có lỗi, không được sự đồng ý của ngươi đã vụng trộm đến đây.”
Tương Thừa Lăng không có ý trách nàng, quay đầu nghe bác sĩ nói, nàng im lặng đứng bên cạnh hắn, nghe hắn cùng bác sĩ nói về bệnh của mẹ hắn.
Tương mẫu từng trải qua tai nạ xe cộ bị thương đến gân cốt, nguyên vẫn còn có chút yếu xương, lần này lại không cẩn thận té xuống cầu thang bị gãy xương, thắt lưng bị thương nếu không trị liệu tốt chỉ sợ sẽ bị liệt.
Sau một hồi nói chuyện, Tương Thừa Lăng đi vào phòng bệnh của mẫu thân, chân nàng còn đang bó thạch cao, chắc do tác dụng của thuốc mà vẫn còn đang ngủ, dừng lại ở bên ngaoif một lát, Tương Thùa Lăng đã quay ra ngoài.
Sau khi phân phối công tác chăm sóc, Tương Thừa Lăng lái xe đưa Lôi Mạn Mạn trở về.
Hai người không nói, nàng biết tâm tình trong giờ phút này của hắn không tốt, nên cho dù có hỏi gì cũng phí công.
Về đến nhà, đồ ắn trên bàn đã sớm nguội lạnh, Lôi Mạn Mạn biết hắn đã bôn ba cả ngày bụng nhất định rất đói, liền nhanh chóng đi hâm lại những món hắn thích ăn, đem lên phòng ngủ cho hắn.
Tương Thừa Lăng không phụ ý tốt của nàng, hắn thật sự là đói bụng, Lôi Mạn Mạn tận mắt nhìn hắn ăn một hơi hết 2 bát cơm mới yên tâm.
Lúc nàng đứng dậy muốn thu dọn bát đũa, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
“ Ngươi có thể ngồi lại đây với ta một chút không ?” Thanh âm yếu ớt mang theo vài phần cầu xin, làm cho người khác nghe xong không thể nào không chấp nhận.
Lôi Mạn Mạn trầm mặc ngồi bên cạnh hắn, nàng biết lúc này nói gì cũng là dư thừa, mà Tương Thừa Lăng cũng không cần quá nhiều lời an ủi.
“ Ngươi nói đúng, thời thơ ấu của ta một chút cũng không vui vẻ.”
Ngay lúc nàng nghĩ hắn sẽ không cùng mình thổ lộ tâm sự thì tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai vang lên.
“ Mẹ ta trước khi kết hôn là Tương gia đại tiểu thư, đại khái là được ông ngoại hết sức bảo hộ cho nên tính cách thập phần on nhu lương thiện, cho đến khi gặp cha ta, thì cái gọi là gặp được ý trung nhân của mình.
Ta nghĩ nghĩ nàng lúc đó rất vui vẻ, bởi vì cha ta trong trường học là một nhân vật xuất sắc, chơi bóng xuất sắc, luôn đạt học bổng mà quan trọng nhất là ông ta có bộ dáng thật tuấn tú. Một nam nhân như vậy lại yêu nàng, làm cho nàng nghĩ mình chính là nữ nhân may mắn nhất trên đời.”
Nói đến đây hắn dột nhiên cười lạnh : “ Hôn nhân của bọn họ kỳ thtaaj là không vững chắc, ta đoán khi đó ông ngoại đã cảm giác được cha ta là một nam nhân không tốt nên rất phản đối nên làm cho tình cảm giwuax cha và con gái trở nên mẫu thuẫn.”
Lôi Mạn Mnạ chăm chú nghe hắn kể lại.
Nguyên lại mẹ hắn là Tương thị đại tiểu thư, như vậy là một hào môn công chúa lại yêu thích một nam nhân gia thế bình thường tất nhiên tình yêu sẽ tiến triển không thuận lợi, kết tinh tình yêu của hai người chính là sự ra đời của Tương Thừa Lăng cùng muội muội hắn, sau đó không bao lâu thì nam nhân kia yêu một nữ nhân khác.
Tựa như mọi sự bất hạnh của mọi đứa nhỏ đều giống nhau, Tương Thừa Lăng cùng muội muội từ nhỏ đã nhìn thấy mẫu thân khuôn mặt ngập tràn ai oán, u sầu lại mong muốn như những đứa trẻ khác vào cuối tuần có thể được phụ thân cỗng trên vai dẫn đi vườn bách thú hưởng thụ.
Hắn cũng từng nhớ đến phụ thân hắn rất ít khi trở về nhà đới với hắn tươi cười, tất nhiên trong hắn hai chữ phụ thân từ lúc nhỏ đã trở nên rất xa lạ.
Ông ngoại tuy cùng mẫu thân quyết liệt, cũng rất thương hắn cùng muội muội, biết con gái không vui vẻ trong hôn nhân từng có ý định bỏ qua mọi giận hờn khuyên nữ nhi mang con nhỏ trở lại Tương gia.
Tương Ngọc Hoa – mẫu thân của Tương Thừa Lăng dần dần cũng hiểu được mình đã chọn sai nam nhân, nàng liền cùng chồng ly hôn, đối phương đương nhiên cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Cứ nhu vậy, hai anh em Tương Thừa Lăng cùng mẫu thân được ông ngoại đem về Tương gia, từ nhỏ đã được ông ngoại dạy dỗ. Hắn lại có khả năng kinh doanh trời cho, nên ông ngoại cũng rất yêu thương, yên tâm đem sản nghiệp của mình cho hắn thừa kế.
Ngay tại lúc chính hắn dường như đã quên chính mình còn có cha, thì người dường như đã biến mất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt mẫu thân hắn.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ người đàn ông đó, từng là một người anh tuấn kiệt xuất, vậy mà bị sự tra tấn của cuộc sống trở nên giảo hoạt đáng khinh, hắn nói hắn ở bên ngoài thiếu một món tiền rất lớn, cầu xin mẫu thân hắn nể tình là vợ chồng mà giúp hắn hoàn trả.
Tương Ngọc Hoa không nghĩ sau nhiều năm không gặp lại, khi gặp nhau yêu cầu đầu tiên lại muốn mình thay ahwsn trả nợ.
Lúc này, nàng đối với nam nhân mình từng yêu nhiều năm đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng đồng ý giúp hắn trả nợ nhưng điều kiện là phải giải trừ mối quan hệ hôn nhân của nhau. Ông ngoại sau khi biết việc này hết sức tức giận, cho điều tra mới biết thtaaj ra hắn vì một người đàn bà khác mà đi cầu tiền.
Chuyện này đối với Tương gia mà nói là vô cùng nhục nhã, vì vậy mà ông ngoại một mạch ốm đau không khỏi không quá một năm liền nhắm mắt xuôi tay, mà mẹ hắn bởi vì tang lễ mà lo lắng lại tâm tình cực độ đau buồn, không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông hại thân thể ngày càng sa sút.
Bắt đầu từ đó, Tương Thừa Lăng phải đưungs ra gánh trách nhiệm nặng nề cho gia đình.
Hắn không muốn để muội muội nhỏ tuổi mà phải giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, để nàng học được cách tưh lực cánh sinh, khi nàng hơn mười tuổi đã đưa nàng đi du học.
Tập đoàn Tương thị cũng được hắn thao túng ở phía sau mà phát huy thanh thế, không phụ công ông ngoại nhiều năm dạy dỗ.
Bề ngoài là như vậy nhưng trong lòng hắn một chút cũng không vui vẻ, chính là một cảm giác không gia đình, chưa từng được hưởng thụ qua tình thương của người cha, đối với hắn đó chính là một khiếm khuyết chua xót.
Hắn nói, hắn trước vốn không phải họ Tương, nhưng từ lúc đối với cha hoàn toàn tuyệt vọng mới cùng muội muội đổi sang họ mẹ.
Lôi Mạn Mạn nghe hắn một hơi nói nhiều như vậy, biết hắn muốn mở rộng lòng với chính mình, không khỏi cảm thấy phi thường cảm động, rốt cục hiểu được lúc ở Thượng Hải nhìn thấy một người đàn ông đã kết hôn đến gần nàng vì sao hắn lại rất tức giận.
Nàng nhịn không được, chụp vai hắn vỗ nhẹ : “ Ta nhwos rất rõ sáng hôm đó, ta như thường vẫn đến đẩy phòng của cha muốn hỏi cha thích ắn gì vào buổi sáng, lại nhifnt hấy thi thể của cha lạnh băng nằm trên giường, ta sợ đến mức đã quên khóc, đệ đệ lại đang ở với nhà họ hàng, trong nhà chỉ có một mình ta thtaaj sự sợ hãi, ngồi bên cạnh thi thể của cha bất lực không biết phải làm sao.”
“ Kì thật lúc đó ta rất hi vọng có một bờ vai cho ta có thể dựa vào, đối với ngươi lúc này bên cạnh ta lúc đó một người cũng không có…” Nói tới đây nàng vỗ vỗ chính mình “ cho nên ngươi cũng là hạnh phúc, bởi vì giờ phút này có ta ở bên cạnh ngươi, tuy nói bờ vai ta không tráng mạnh, nhưng ta có thể cho ngươi mượn để dựa vào.”
Sợ hắn cảm thấy được ý tứ trong lòng mình, vội vàng nói : “ Trước đí nói rõ, bờ vai của ta là có thu phí nha, mỗi phút dựa vào là hai trăm đồng, không có tiền thì miễn dựa a.”
Tương Thừa Lăng đột nhiên nở nụ cười, một tay lấy tay nàng tiến vào trong lòng, không hề báo trước hung hăng đặt lên môi nàng một nụ hôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.