Chương 24
Minh Tinh
25/04/2015
Nàng cố ý xem nhẹ vẻ xấu hổ trên mặt Tương mẫu, cười hì hì đi qua, hướng Trần Đình Chi gật đầu, lại giơ giơ cái cà mèn đang nóng : “ Cố ý nấu cho ngươi uống , hôm nay ta lại nấu canh cá chép.”
Trần Đình mặt tươi cười, vỗ đầu nàng, “ Qủa thật là một tiểu nha đầu thông minh, còn chưa vào cửa đã biết lấy lòng mẹ chồng.”
Nghe vậy, Lôi Mạn Mạn sắc mặt đỏ lên, vội hỏi “ Trần thúc thúc, ngươi cũng không nên nói lung tung nha, chuyện không phải như ngươi nghĩ a.”
Nàng đối với Tương mẫu rất tốt, chính là đem nàng trở thành một người quan tâm cùng chiếu cố đến trưởng bối, tuyệt đối không có ý lấy lòng, hay a dua tồn tại.
“ Nói như vậy, Mạn Mạn không nghĩ là con dâu của ta ?”
Gặp Tương mẫu cũng trêu chọc mình, nàng người ngùng ngay cả lỗ tai cũng đỏ, cúi đầu làm ra vẻ bận rộn.
Nếu tương lai thật sự có thể gả cho Tương Thừa Lăng ít nhất nàng là người luôn nghĩ sẽ cam tâm tình nguyện làm một cô con dâu hiếu thuận, toàn tâm toàn ý hầu hạ Tương mẫu.
Không lâu, một y tá đến nói với Trần Đình Chi có người nhà bệnh nhân đến tìm.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn Mạn Mạn và Tương mẫu, Tương Ngọc Hoa đem tiểu nha đầu kéo đến bên giường, đau lòng nói :
“ Ta biết ngươi cái gì cũng không hỉu, nhưng cũng rất thông minh, mọi việc đã nhìn rõ sớm đơán được ta cùng Đình Chi…cũng chính là Trần thúc thúc trong thờ gian qua có quan hệ.” Nhìn thấy sắc mặt của Lôi Mạn Mạn kinh ngạc, liền vội vàng nói tiếp : “ Mặc kệ như thế nào, chuyện này chỉ có nguoi biết, ta biết trăm ngàn lần không nên để tiểu lăng biết được, có được không ?”
“ A di là sợ Thừa Lăng phản đối chuyện của người cùng Trần thúc thúc sao ?”
Tương Ngọc Hoa sắc mặt buồn bã, “ Tiểu lăng từ nhỏ đều đã luôn trách phụ thân bất lương, lúc là một đứa trẻ 3 tuổi từng đem phụ thân trở thành anh hùng mà sùng bái, nhưng tiểu lắng chưa từng được nhận lấy tình thương của phụ thân.” Nàng không khỏi thở dài : ‘ Những điều này đều do ta lúc trẻ sai lầm, mới lấy nhầm một nam nhân không trách nhiệm, đã khổ chính mình lại khổ luôn hai đứa trẻ.”
“ A di, Thừa Lăng đã là người trưởng thành, ta nghĩ hắn đã sớm nhìn rõ nhiều việc.”
Tương Ngọc Hoa lắc đầu : “ Có lẽ ngươi chửa hiểu hết tính cách của hắn, từ sau lần ta gặp tai nạ xe cộ, tiểu Lăng đã đối với phụ thân hắn hận thấu xương, cho rằng ta bị như vậy trực tiếp quan hệ đến cha hắn, nghĩ rằng cha hắn phải có trách nhiệm.”
“ Dù sao bọn họ cũng là cha con, huyết mạch tương liên, đây là chuyện không thay đổi được.”
Tương Ngọc Hoa yêu thương vuốt tóc của nàng, “ Ngươi là một đứa nhỏ tốt, con ta kiếp này có thể gặp được ngươi, có người luôn ở bên cạnh hắn, làm cho ta cảm thất thật vui mừng.”
Nàng nhìn thấy cô gái này thật sự giống thiên sứ, trong lòng rất thích lại rất coi trọng Mạn Mạn.
Chính nàng hôn nhân không hạnh phúc, nên hi vọng con trai cùng con gái tương lai dều có thể có một hạnh phúc tốt đẹp.
Nhìn thấy Lôi Mạn Mạn lộ ra vẻ xấu hổ nhin không được cười, “ Sớm muộn gì đều là người trong nhà, đối với mẹ chồng tương lai có gì không thể nói, đến đây ta cho ngươi xem ảnh của Tiểu Lăng trước đây.”
Nói xong Tương Ngọc Hoa cười tủm tỉm, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một cuốn album ảnh, Lôi mạn Mạn rất ngạc nhiên, nàng biết Tương Thừa Lăng lâu như vậy thật là chưa thấy qua ảnh trước đây của hắn.
Mở album ra, mới thấy bộ dạng của Thừa Lăng trước đây thật giống con gái, mắt thật to, so sánh cùng với muội muội hắn lại càng thêm một chút tuấn tú nhã nhặn.
Tương Ngọc Hoa rất kiên nhẫn, cứ mõi bức ảnh lại kể một chuyện xưa, nhìn bức ảnh Tương Thừa Lăng lúc nhỏ, Mạn Mạn nhịn không được bắt đầu liên tưởng có một ngày nếu nàng sinh cục cưng có hay không sẽ cũng có bộ dạng đáng yêu như vậy ?
“ Di, bức ảnh chụp người này nhìn thật giống Trần thúc thúc.”
Tương mẫu nhìn đến cuốn album, liếc mắt nhìn đến bức hình có một hàng nam sinh, quả thật có một người rất giống Trần Đình Chi.
Tương Ngọc Hoa mỉm cười, “ Kỳ thật Đình Chi trước kia cùng ta là học cùng lớp.”
“ Oa, chẳng lẽ a di cùng Trần thúc thúc là thanh mai trúc mã ?”
Giận dữ liếc nàng một cái, Tương Ngọc Hoa mỉm cười “ Tiểu nha đầu không hiểu chuyện không cần nói hươu nói vượn, chúng ta lúc trước không giống như ngươi bây giờ, nam sinh cùng nữ sinh chỉ cần kéo kéo tay đều đã bị nghĩ có quan hệ ái muội, ta cùng Đình Chi đơn thuần chỉ là bạn học.”
“ Ta đoán a, khi đó Trần thúc thúc nhất định dối với ngươi có ý tứ, nhưng a di lại đem ánh mắt đặt ở trên người phụ thân của Thừa Lăng, phụ một mối tình si của Trần thúc thúc. Không nghĩ đã qua nhiều năm tháng như vậy, Trần thúc thúc đối với ngươi vẫn theo đuổi mãnh liệt.”
Lôi Mạn Mạn dù sao cũng là một tác gia tiểu thuyết, chỉ nhìn một cái biểu tình, một động tác đã đoán được quan hệ của hai người lúc đó.
Tương Ngọc Hoa lộ ra một chút vui sướng hạnh phúc trên mặt : “ Đã nhiều năm như vậy hắn thủy chung vẫn không từ bỏ, hơn nữa từ khi ta nhập viện đều đối với ta rất tốt.”
“ Ai đối với ai tốt lắm ?”
Ngay tại lúc hai người đang tán gẫu hừng hực khí thế, tiếng của Tương Thừa Lăng bỗng dưng xuất hiện.
Tương mẫu cùng Lôi Mạn Mạn như gặp kẻ thù. Vội vàng khép album ảnh trên tay lại, chuẩn bị hủy thi diệt tích, không để Tương Thừa Lăng nhìn ra được một chút manh mối.
Thấy bọn họ trầm mặc không nói, hắn nhíu nhíu mày : “ sao vậy? không chào đón ta tới sao ?”
“ Không có, không có.” Tương mẫu cùng Lôi Mạn Mạn đồng thời lắc đầu phủ nhận, tren mặt hoàn toàn thấy được bộ dáng có tật giật mình.
Tương Thừa Lăng cũng không truy cứu, chỉ trầm giọng cười nhẹ : “ Mẹ, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta đã đặt tiệc ở khách sạn, chốc nữa chúng ta đến đó ăn cơm.”
“ A di, hôm nay sinh nhật ngươi sao ?”
Không chờ Tương mẫu trả lời, Trần Đình Chi đã mang theo một cái bánh sinh nhật vào đến, “ Ngọc Hoa….”
Vừa ngầng đầu lên, nhìn thấy Tương Thừa Lăng trong phòng bệnh liền nuốt nuốt mấy chữ định nói ra.
Hắn biểu tình có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười nói : “ Thừa Lăng. Ngươi cũng tới rồi.”
Hắn theo bản năng muốn đem chiếc bánh cất ở phía sau, thế nhưng sao cũng không che được vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Tương Thừa Lăng ánh mắt nhìn mẫu thân và Trần Đình Chi có chút băn khoăn, qua một hồi lâu mới nói : “ Đúng vậy hôm nay là sinh nhật mẹ ta, ta đã đặt chỗ ở khách sạn, lúc này đến đây muốn đón mẹ ta ra ngoài ăn cơm chúc mừng.” Một chút lại nói : “ Nếu bác sĩ Trần có thời gian, nếu không ngại có thể đi cùng.”
Những lời này có vẻ như đang hứa hẹn cũng có vẻ giống như khẳng định một điều gì.
Không đợi đương sự trả lời, trong sự kinh ngạc của mọi người, hắn mỉm cười một cái nhợt nhạt : “ Mạn Mạn, ngươi giúp ta đem đồ ra xe trước, bác sĩ Trần một mình cũng có thể chiếu cố tốt cho mẹ ta.”
Dùng xong cơm tối, Tương mẫu cùng Trần Đình Chi trở lại bệnh viện.
Tương Thừa Lăng đưa Lôi Mạn Mạn về nhà, không biết trải qua bao lâu, nhịn suốt đêm Lôi Mạn Mạn rốt cục thật cẩn thận tiến đến bên người hắn.
“ Ta thật không nghĩ ngươi lại mời Trần thúc thúc cùng chúng ta đi ăn cơm chúc mừng sinh nhật a di.”
Đang lúc lái xe, Tương Thừa Lăng cười, liếc nhìn nàng một cái “ Ngươi nghĩ rằng ta trong lúc đó không biết nguoi và mẹ ta muốn ta làm như vậy sao ?”
Về mẫu thân cùng chuyện tình của nàng với bác sĩ Trần, từ lâu hắn đã biết, hắn vẫn không nói ra chính là muốn khảo nghiệm người kia có khả năng mang lại hạnh phúc cho mẫu thân hay không.
“ Như vậy, lần này ngươi mời Trần thúc thúc đi dự sinh nhật của a di, có phải ngươi…ngươi đã đồng ý quan hệ của bọn họ ?”
“ Ngươi nói sao ?”
Lôi Mạn Mạn đột nhiên tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, “ Ta biết ngươi là người nam nhân tốt nhất thế giới này.”
“ Uy, nếu ngươi vội vàng muốn thể hiện tình thương nhớ đối với ta cũng nên lựa chọn thời điểm thích hợp được không, ta là đang lái xe nha.”
Tiểu nữ nhân này, chẳng lẽ trước đó hắn trong lòng nàng rất lãnh khốc đến nỗi không hy vọng mẫu thân của chính mình có được hạnh phúc sao ?
Lôi Mạn Mạn lè lè cái lưỡi đáng yêu, tuy rằng bị hắn trêu chọc, nhưng lại cảm thấy ngọt như đường mật.
Nàng cảm thấy mình đem tất cả tình yêu thương dành cho nam nhân này quả nhiên đáng giá, xứng là nam nhân tốt.
Trần Đình mặt tươi cười, vỗ đầu nàng, “ Qủa thật là một tiểu nha đầu thông minh, còn chưa vào cửa đã biết lấy lòng mẹ chồng.”
Nghe vậy, Lôi Mạn Mạn sắc mặt đỏ lên, vội hỏi “ Trần thúc thúc, ngươi cũng không nên nói lung tung nha, chuyện không phải như ngươi nghĩ a.”
Nàng đối với Tương mẫu rất tốt, chính là đem nàng trở thành một người quan tâm cùng chiếu cố đến trưởng bối, tuyệt đối không có ý lấy lòng, hay a dua tồn tại.
“ Nói như vậy, Mạn Mạn không nghĩ là con dâu của ta ?”
Gặp Tương mẫu cũng trêu chọc mình, nàng người ngùng ngay cả lỗ tai cũng đỏ, cúi đầu làm ra vẻ bận rộn.
Nếu tương lai thật sự có thể gả cho Tương Thừa Lăng ít nhất nàng là người luôn nghĩ sẽ cam tâm tình nguyện làm một cô con dâu hiếu thuận, toàn tâm toàn ý hầu hạ Tương mẫu.
Không lâu, một y tá đến nói với Trần Đình Chi có người nhà bệnh nhân đến tìm.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn Mạn Mạn và Tương mẫu, Tương Ngọc Hoa đem tiểu nha đầu kéo đến bên giường, đau lòng nói :
“ Ta biết ngươi cái gì cũng không hỉu, nhưng cũng rất thông minh, mọi việc đã nhìn rõ sớm đơán được ta cùng Đình Chi…cũng chính là Trần thúc thúc trong thờ gian qua có quan hệ.” Nhìn thấy sắc mặt của Lôi Mạn Mạn kinh ngạc, liền vội vàng nói tiếp : “ Mặc kệ như thế nào, chuyện này chỉ có nguoi biết, ta biết trăm ngàn lần không nên để tiểu lăng biết được, có được không ?”
“ A di là sợ Thừa Lăng phản đối chuyện của người cùng Trần thúc thúc sao ?”
Tương Ngọc Hoa sắc mặt buồn bã, “ Tiểu lăng từ nhỏ đều đã luôn trách phụ thân bất lương, lúc là một đứa trẻ 3 tuổi từng đem phụ thân trở thành anh hùng mà sùng bái, nhưng tiểu lắng chưa từng được nhận lấy tình thương của phụ thân.” Nàng không khỏi thở dài : ‘ Những điều này đều do ta lúc trẻ sai lầm, mới lấy nhầm một nam nhân không trách nhiệm, đã khổ chính mình lại khổ luôn hai đứa trẻ.”
“ A di, Thừa Lăng đã là người trưởng thành, ta nghĩ hắn đã sớm nhìn rõ nhiều việc.”
Tương Ngọc Hoa lắc đầu : “ Có lẽ ngươi chửa hiểu hết tính cách của hắn, từ sau lần ta gặp tai nạ xe cộ, tiểu Lăng đã đối với phụ thân hắn hận thấu xương, cho rằng ta bị như vậy trực tiếp quan hệ đến cha hắn, nghĩ rằng cha hắn phải có trách nhiệm.”
“ Dù sao bọn họ cũng là cha con, huyết mạch tương liên, đây là chuyện không thay đổi được.”
Tương Ngọc Hoa yêu thương vuốt tóc của nàng, “ Ngươi là một đứa nhỏ tốt, con ta kiếp này có thể gặp được ngươi, có người luôn ở bên cạnh hắn, làm cho ta cảm thất thật vui mừng.”
Nàng nhìn thấy cô gái này thật sự giống thiên sứ, trong lòng rất thích lại rất coi trọng Mạn Mạn.
Chính nàng hôn nhân không hạnh phúc, nên hi vọng con trai cùng con gái tương lai dều có thể có một hạnh phúc tốt đẹp.
Nhìn thấy Lôi Mạn Mạn lộ ra vẻ xấu hổ nhin không được cười, “ Sớm muộn gì đều là người trong nhà, đối với mẹ chồng tương lai có gì không thể nói, đến đây ta cho ngươi xem ảnh của Tiểu Lăng trước đây.”
Nói xong Tương Ngọc Hoa cười tủm tỉm, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một cuốn album ảnh, Lôi mạn Mạn rất ngạc nhiên, nàng biết Tương Thừa Lăng lâu như vậy thật là chưa thấy qua ảnh trước đây của hắn.
Mở album ra, mới thấy bộ dạng của Thừa Lăng trước đây thật giống con gái, mắt thật to, so sánh cùng với muội muội hắn lại càng thêm một chút tuấn tú nhã nhặn.
Tương Ngọc Hoa rất kiên nhẫn, cứ mõi bức ảnh lại kể một chuyện xưa, nhìn bức ảnh Tương Thừa Lăng lúc nhỏ, Mạn Mạn nhịn không được bắt đầu liên tưởng có một ngày nếu nàng sinh cục cưng có hay không sẽ cũng có bộ dạng đáng yêu như vậy ?
“ Di, bức ảnh chụp người này nhìn thật giống Trần thúc thúc.”
Tương mẫu nhìn đến cuốn album, liếc mắt nhìn đến bức hình có một hàng nam sinh, quả thật có một người rất giống Trần Đình Chi.
Tương Ngọc Hoa mỉm cười, “ Kỳ thật Đình Chi trước kia cùng ta là học cùng lớp.”
“ Oa, chẳng lẽ a di cùng Trần thúc thúc là thanh mai trúc mã ?”
Giận dữ liếc nàng một cái, Tương Ngọc Hoa mỉm cười “ Tiểu nha đầu không hiểu chuyện không cần nói hươu nói vượn, chúng ta lúc trước không giống như ngươi bây giờ, nam sinh cùng nữ sinh chỉ cần kéo kéo tay đều đã bị nghĩ có quan hệ ái muội, ta cùng Đình Chi đơn thuần chỉ là bạn học.”
“ Ta đoán a, khi đó Trần thúc thúc nhất định dối với ngươi có ý tứ, nhưng a di lại đem ánh mắt đặt ở trên người phụ thân của Thừa Lăng, phụ một mối tình si của Trần thúc thúc. Không nghĩ đã qua nhiều năm tháng như vậy, Trần thúc thúc đối với ngươi vẫn theo đuổi mãnh liệt.”
Lôi Mạn Mạn dù sao cũng là một tác gia tiểu thuyết, chỉ nhìn một cái biểu tình, một động tác đã đoán được quan hệ của hai người lúc đó.
Tương Ngọc Hoa lộ ra một chút vui sướng hạnh phúc trên mặt : “ Đã nhiều năm như vậy hắn thủy chung vẫn không từ bỏ, hơn nữa từ khi ta nhập viện đều đối với ta rất tốt.”
“ Ai đối với ai tốt lắm ?”
Ngay tại lúc hai người đang tán gẫu hừng hực khí thế, tiếng của Tương Thừa Lăng bỗng dưng xuất hiện.
Tương mẫu cùng Lôi Mạn Mạn như gặp kẻ thù. Vội vàng khép album ảnh trên tay lại, chuẩn bị hủy thi diệt tích, không để Tương Thừa Lăng nhìn ra được một chút manh mối.
Thấy bọn họ trầm mặc không nói, hắn nhíu nhíu mày : “ sao vậy? không chào đón ta tới sao ?”
“ Không có, không có.” Tương mẫu cùng Lôi Mạn Mạn đồng thời lắc đầu phủ nhận, tren mặt hoàn toàn thấy được bộ dáng có tật giật mình.
Tương Thừa Lăng cũng không truy cứu, chỉ trầm giọng cười nhẹ : “ Mẹ, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta đã đặt tiệc ở khách sạn, chốc nữa chúng ta đến đó ăn cơm.”
“ A di, hôm nay sinh nhật ngươi sao ?”
Không chờ Tương mẫu trả lời, Trần Đình Chi đã mang theo một cái bánh sinh nhật vào đến, “ Ngọc Hoa….”
Vừa ngầng đầu lên, nhìn thấy Tương Thừa Lăng trong phòng bệnh liền nuốt nuốt mấy chữ định nói ra.
Hắn biểu tình có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười nói : “ Thừa Lăng. Ngươi cũng tới rồi.”
Hắn theo bản năng muốn đem chiếc bánh cất ở phía sau, thế nhưng sao cũng không che được vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Tương Thừa Lăng ánh mắt nhìn mẫu thân và Trần Đình Chi có chút băn khoăn, qua một hồi lâu mới nói : “ Đúng vậy hôm nay là sinh nhật mẹ ta, ta đã đặt chỗ ở khách sạn, lúc này đến đây muốn đón mẹ ta ra ngoài ăn cơm chúc mừng.” Một chút lại nói : “ Nếu bác sĩ Trần có thời gian, nếu không ngại có thể đi cùng.”
Những lời này có vẻ như đang hứa hẹn cũng có vẻ giống như khẳng định một điều gì.
Không đợi đương sự trả lời, trong sự kinh ngạc của mọi người, hắn mỉm cười một cái nhợt nhạt : “ Mạn Mạn, ngươi giúp ta đem đồ ra xe trước, bác sĩ Trần một mình cũng có thể chiếu cố tốt cho mẹ ta.”
Dùng xong cơm tối, Tương mẫu cùng Trần Đình Chi trở lại bệnh viện.
Tương Thừa Lăng đưa Lôi Mạn Mạn về nhà, không biết trải qua bao lâu, nhịn suốt đêm Lôi Mạn Mạn rốt cục thật cẩn thận tiến đến bên người hắn.
“ Ta thật không nghĩ ngươi lại mời Trần thúc thúc cùng chúng ta đi ăn cơm chúc mừng sinh nhật a di.”
Đang lúc lái xe, Tương Thừa Lăng cười, liếc nhìn nàng một cái “ Ngươi nghĩ rằng ta trong lúc đó không biết nguoi và mẹ ta muốn ta làm như vậy sao ?”
Về mẫu thân cùng chuyện tình của nàng với bác sĩ Trần, từ lâu hắn đã biết, hắn vẫn không nói ra chính là muốn khảo nghiệm người kia có khả năng mang lại hạnh phúc cho mẫu thân hay không.
“ Như vậy, lần này ngươi mời Trần thúc thúc đi dự sinh nhật của a di, có phải ngươi…ngươi đã đồng ý quan hệ của bọn họ ?”
“ Ngươi nói sao ?”
Lôi Mạn Mạn đột nhiên tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, “ Ta biết ngươi là người nam nhân tốt nhất thế giới này.”
“ Uy, nếu ngươi vội vàng muốn thể hiện tình thương nhớ đối với ta cũng nên lựa chọn thời điểm thích hợp được không, ta là đang lái xe nha.”
Tiểu nữ nhân này, chẳng lẽ trước đó hắn trong lòng nàng rất lãnh khốc đến nỗi không hy vọng mẫu thân của chính mình có được hạnh phúc sao ?
Lôi Mạn Mạn lè lè cái lưỡi đáng yêu, tuy rằng bị hắn trêu chọc, nhưng lại cảm thấy ngọt như đường mật.
Nàng cảm thấy mình đem tất cả tình yêu thương dành cho nam nhân này quả nhiên đáng giá, xứng là nam nhân tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.