Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Chương 27

Minh Tinh

25/04/2015

Hắn thưởng thức đánh giá nàng, bộ lễ phục màu trắng tinh xảo làm lộ ra những đường cong duyên dáng của nàng, rõ ràng nàng chưa từng ăn mặc của hở hang nhưng lại bắt được cái nhìn của hắn, làm hắn nín thở.

“ Ta muốn ngươi trước hết giải thích, không phải khen ngợi ta đẹp hay không.” Nàng bị nam nhân này làm tức chết, hắn biết rõ nàng đang tức giận, cũng biết nàng vì đâu mà khí, lại cố ý xem nhẹ không đề cập tới.

Tương Thừa Lăng nẹh nhàng ôm thắt lưng của nàng “ Ta không làm việc gì sai vì sao phải giải thích?”

“ Ngươi….ngươi ôm nàng khiêu vũ.”

“ Nếu ngươi đồng ý, chúng ta bây giờ có thể đi vào cùng nhau nhảy.”

“ Ai thèm cùng ngươi nhảy, cút ngay, ta muốn về nhà.”

“ Cũng tốt, ta với ngươi cùng nhau trở về.” Tựa như dung túng nữ nhi bướng bỉnh, Tương Thừa Lăng một chút cũng không có không kiên nhẫn, theo ý của nàng.

Lôi Mạn Mạn nghe xong, chẳng những không vui, còn khí tuyệt xoay lưng hướng ra phía ngoài đi, Tương Thừa Lăng lập tức đuổi kịp, theo thói quen giữ chặt tay nàng.

Nàng tức giận muốn bỏ ra,hắn lại bá đạo cố ý nắm chặt.

Hai người cứ như vậy, người kéo ta rút, cuối cùng nàng bị hắn ôm lấy nhét vào trong xe, hắn còn không khách khí hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đnag lãi nhãi của nàng.

Sau một trận triền miên, Lôi Mạn Mạn xui lơ vô lực ở trong lòng của Tương Thừa Lăng, có một chút liếc nhìn lại vuốt ve lông mi thật dài của hắn.

Hắn bị nàng đùa nhịn không được cười thành tiếng, một phen bắt được bàn tay bướng bỉnh của nàng, để vào trong lòng bàn tay to của hắn.

“ Nghịch ngợm.”

“ Ngươi thực mệt nhọc sao ?” Kịch tình qua đi, nàng muốn cùng hắn trò chuyện, nói cái gì cũng tốt, nàng muốn bổ khuyết nội tâm hư không của mình.



Hắn ừ một tiếng “ Ta không phải đã ăn no ngươi sao ? có hay không còn muốn thêm một lần ?”

Nàng khinh chủy hắn vài cái, lại dựa vào trong lòng hắn “ Thừa Lăng, ta thật sợ hãi.”

“ Làm sao vậy ?” Hắn ôm chặt nàng, “ Ở trong phòng thật sạch sẽ, không có gì dơ bẩn.”

Nàng trong lòng hắn lắc lắc cái đầu, hai tay ôm chặt hắn “ Ta cảm giác ngươi sẽ rời xa ta.”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ đều rất chuẩn, từ khi nàng tận mắt nhìn thấy Tương Thừa Lăng cùng Phương Thiến Mân cùng nhau khiêu vũ từ trong đáy lòng đã có chút suy sụp.

Sau khi ở hội trường từ thiện trở về, Tương Thừa Lăng một câu giải thích cũng không có, cho dù nàng có làm gì, hắn cũng chỉ mỉm cười, biểu hiện như vậy làm nàng thêm phần bất an.

Đến tận giờ phút này, nàng mới phát hiện chính mình cơ bản không hiểu hết hắn, hắn cha giấu tâm tư của mình rất tốt, nhìn như thường ngày cười nói nhưng làm cho người khác không nhìn ra được tâm ý.

“ Đứa ngốc, ta hiện tại bên cạnh ngươi, làm sao có thể rời người? “ Hắn giúp nàng vuốt vuốt tóc dài, ở trên gương mặt nàng ấn xuống một nụ hôn “ Ngươi suy nghĩ nhiều quá, có phải hay không đi làm áp lực quá lớn ?”

“ Ngươi cùng cô người mẫu kia quan hệ tốt lắm sao ?” Nàng quyết định trước mặt hỏi thẳng.

Hắn nhíu mày, cười cười, “ xem ra ngươi vẫn là đang ghen.”

“ Vậy ngươi về sau không được nhìn nàng, không cùng nàng khiêu vũ, cũng không được đối với nàng tốt như vậy ?”

Lôi Mạn Mạn biết lúc này mình viểu hiện thật giống đang tranh giành món đồ chơi nhỏ, nhưng là nàng sợ, nàng sợ một ngày mình sẽ mất hắn.

“ Về sau ta chỉ khiêu vũ với mình ngươi.” Nói xong, hắn giống như đang dỗ dành đứa nhỏ trấn an nàng.

“ Ngươi không biết là ta muốn gì.” Nàng đáng thương, buồn bã lắc đầu, nàng khổ sở phát hiện, Tương Thừa Lăng như vậy làm cho nàng không đoán được.

“ Ngươi muốn cái gì ?”



Nàng giương mắt ướt sủng nhìn hắn, “ Ta cảm thấy a di hiện tại thật hạnh phúc, ta thật hâm mộ nàng.”

Cho dù từng thất bại một lần trong hôn nhân, nhưng ít nhất hiện tại Tương mẫu rốt cục đã tìm được hạnh phúc của chính mình.

Hôn nhân là cái mà mối người đàn bà đều hướng tới, có lão công thương yêu mình, sinh một cục cưng đáng yêu, một nhà hòa thuận vui vẻ, từng là niềm mơ ước nàng chờ mong nhất trong tương lại.

Nàng nghĩ đến Tương Thừa Lăng có thể mang đến cho nàng, nhưng đã đợi lâu như vậy, hắn cũng chỉ yêu nàng, sủng nàng, cũng không mở miệng nói điều nàng mong chờ nhất.

Bên trong phòng đột nhiên trầm mặc, cả hai không ai nói gì.

Ngay lúc Lôi Mạn Mạn không muốn tiếp tục truy hỏi câu trả lời của hắn, hắn đột nhiên ôm lấy nàng “ Mạn Mạn thế giới này có rất nhiều sự tình không thể giải thích rõ ràng, giống như mẹ ta, lúc trước nàng bị cha ta trói buộc ở hôn nhân tất nhiên nàng không hề hạnh phúc.”

Môi hôn lông mi của nàng một cái thật dài “ sau khi ly hôn, nàng không còn bị trói buộc, lại cõ thể cùng bác sĩ của mình tự do tự tại yêu mến nhau, như vậy chẳng lẽ là không tốt ?”

“ Nhưng Trần Thúc Thúc đã muốn cưới a di làm vợ.”

“ Đưa ngốc, tình yêu lúc nào cũng siêu việt hết thảy, chỉ là một tờ giấy, đây là việc không quan trọng.”

Nhận được đáp án như vậy, một tia hy vọng trong lòng Mạn Mạn cũng bị dập tắt.

Nguyên lai…từ đầu tới cuối hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới nàng vào cửa.

Như vậy… vì sao hai người lại muốn tiếp tục kết giao ?

Tình yêu lại là cái gì ?

Mà nàng …lại nên đi nơi nào ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook