Chương 33
Minh Tinh
25/04/2015
Giờ phút này Tương Thừa Lăng như một đưa trả thật sự kinh hoàng, “ Ngươi….ngươi có thể tự mình đến đây lấy.”
Nàng cười lắc đầu, “ Ta sẽ không quay lại nơi này, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ. Thật cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian vừa qua đã chiếu cố ta.”
“ Mạn Mạn…” Hắn thật sự sợ hãi trong lời nói, muốn ôm lấy nàng, nhưng hai tay như thế nào lại không nghe lời.
“ Thừa Lăng…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Phương Thiến Mân, làm hai người đồng thời chấn động.
Trong nháy mắt Lôi Mạn Mạn nghĩ rằng mình nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình buông tha thù hận, nhưng cuối cùng hắn chỉ hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại vẻ tự phu và cao ngạo.
“ Di? Ngươi phải đi sao ?” Phương Thiến Mân từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy Lôi Mạn Mạn tay cầm hành lý, bên người là Harly, trên mặt nhất thời lộ vài phần đắc ý. “ Thật không nghĩ thời gian qua mau như vậy, ta nguyên bản lại lo lắng ngươi không muốn đi.”
Lôi Mạn Mạn quay đầu cười, nhưng trong mắt không ý cười liếc nàng một cái, nhắc tới hành lý của mình, “ Đó chỉ là trong lòng ngươi đánh giá địa vị của ta tại nới này quá cao, Harly, chúng ta đi.”
Xoay ngươi, không nói một câu tạm biệt, biến mất trong tầm mắt của Tương Thừa Lăng.
Phương Thiến Mân cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của hắn, muốn tìm ra một tia manh mối, ngay tại lúc nàng nghĩ hắn sẽ đuổi theo, hắn đột nhiên nở nụ cười, nàng không rõ sau lưng nụ cười đó có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy lúc này nam nhân đứng trước mặt nàng thật sự làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“ Thiến Mân, hôm nay là ngày ta với ngươi cùng đi ngân hàng.”
Hắn đột nhiên nói ra những lời này dọa nàng muốn nhảy dựng mà hét lên. Cánh tay đặt ở vai nàng vô cùng thân thiết “ Ta sẽ giúp ngươi thực hiện giấc mộng bước vào xã hội thượng lưu.”
Giờ phút này Tương Thừa Lăng cười đến mê người. Chỉ có chính hắn biết, trong một góc nội tâm mình đang yếu ớt gào khóc đến chay máu.
Nếu hắn đã chọn con đường này, nên cùng chính vì những già mình đã trả giá mà tìm phương thức giải thoát.
“ Chủ tịch tập đoàn Thế kỷ bị tình nghi buôn lậu thuốc phiện, mại dâm, nhiều phân xưởng đang chờ kết tội nhiều tội danh, hôm qua đã bị cảnh sát bắt giữ. Tập đoàn Thế Kỷ cùng nhiều công ty con chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng, làm cho cổ phiếu rớt xuống rất nhanh, không thể không tuyên bố phá sản….”
Một tin hết sức quan trọng trong ngày hôm đó, Tương Thừa Lăng ngồi ở chiếc ghế da lớn, trong tay cầm một chiếc cốc dài tinh xảo, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị rượu tuyệt hảo.
Bên môi lộ vẻ tươi cười nhưng trong ánh mắt lại thập phần lạnh lẽo.
“ Phanh !” cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Phương Thiến Mân sắc mặt tái nhợt xông vào, biểu tình vạn phần kinh hoảng.
“ Tập đoàn thế kỷ phá sản, tiền của ta toàn bộ đầu tư vào đó, hiện tại nên làm cái gì bây giờ ?”
Hai bàn tay tái xanh đặt trước mặt bàn của hắn, giờ phút này nàng mất đi vẻ cao ngạo, tự phụ vốn có, mà giống như một người điên thất hồn lạc phách.
Hắn không chút để ý, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh “ Như vậy ta cũng nên nói với ngươi một tiếng chúc mừng, Phương Thiến Mân, ngươi đã phá sản, hơn nữa bây giờ còn mắc nợ rất nhiều.”
Nàng mờ mịt nhìn hắn, trong mắt chỉ là vẻ khó hiểu mờ mịt, “ Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì ?”
Vì sao sự việc lại diễn biến thành tình trạng này.
Hắn là thần của thương giới, vua của giới cổ phiếu, nàng tín nhiệm hắn có thể đem tài sản của mình có thể nổi lên trong giới thượng lưu, nàng không tiếc được ăn cả ngã về không đem tất cả tài sản, còn mượn hắn năm trăm vạn chỉ để mua cái hiện tại gọi là cổ phiếu đã tuyên bố phá sản.
Lúc này, nàng không chỉ mất hết tài sản, lại còn mắc nợ tập đoàn Tương thị năm trăm vạn.
Đối mặt với chất vấn của nàng, Tương Thừa Lăng cười tàn nhẫn “ Ý tứ rất đơn giản, từ đầu tới cuối đây toàn bộ đều là một kế hoạch hoàn hảo mà ngươi bất hạnh lại là vật hi sinh trong kế hoạch của ta.”
Hắn đứng đây, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuyệt mỹ trước mắt này từ trước đến giờ chưa bao giờ làm hắn động tâm.
“ Phương Thiến Mân, có một câu rất khó nghe, sớm muộn đều phải nói, nếu ngươi nhất định muốn biết, như vậy ta có thể nói cho ngươi, mẹ ngươi Chương Hiểu Vân cùng với cha ngươi Phương Lập Vĩ là kẻ thù không đội trời chung với ta.”
Nghe vậy sắc mặt nàng tái nhợt, hai chân lảo đảo. Cha mẹ nàng làm sao lại có thể là kẻ thù của Tương Thừa Lăng ?
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng “ Có lẽ ngươi chưa bao giờ nghe qua cái tên Tương Thừa Lăng, nhưng ta nghĩ ngươi đối với cái tên Phương Thiếu Trạch chắc là không xa la đi ?”
Cái tên này bị hắn lãng quên nhiều năm, từ khi người đàn ông kia phụ lòng mẫu thân hắn làm hại bà lao lực quá độ, tên Phương Thiếu Trạch đã bị hắn chôn vùi.
Qủa nhiên sau khi Phương Thiến Mân nghe thấy tên này liền lùi sau vài bước.
Phương Thiếu Trạch là tên của ca ca cùng cha khác mẹ với nàng.
Trong những năm còn nhỏ, nàng nhớ mang máng một đứa bé trai xinh đẹp khi nhìn thấy tay nàng được phụ thân nắm lấy trong mắt luôn có hận ý thật sâu đậm.
Sau này mẫu thân mới nói cho nàng biết, đứa bé kia là con của vợ trước, bởi vì không được cha yêu thương cho nên mới trở nên hận đời như vậy.
Từ sau khi cha mẹ di dân, Phương Thiếu Trạch – ca ca cùng cha khác mẹ với nàng cũng liền biến mất trong cuộc sống của nàng.
Không nghĩ lần này trở lại Đài Loan, nàng lại gặp con người đáng sợ này, càng không nghĩ tới là năm đó Phương Thiếu Trạch đã đổi thành Tương Thừa Lăng.
Như vậy… hắn cố ý tiếp cận nàng, trăm phương nghìn kế tạo thành biểu hiện giả dối là hắn thích nàng, bao gồm dụ dỗ nàng đầu tư, tất cả.., chẳng lẽ…
Rốt cục cũng thông suốt mọi chuyện, nhất thời trên mặt Phương Thiến Mân không còn chút sắc “ Ngươi…ngươi là cố ý…”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, một chút cũng không có nửa phần áy náy “ Cho dù là ta cố ý, thì như thế nào ?”
“ Tương Thừa Lăng ngươi thật nham hiểm, ta… ta tốt xấu gì cũng coi như là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi…ngươi làm sao có thể….?”
“ Đừng tự nâng giá trị con người, ngươi chính là con gái của tội nhân giết người, cũng có tư cách làm muội muội của ta sao ?”
“ Ngươi nói vậy là có ý gì ?” Phương Thiến Mân khó hiểu .
Nàng cười lắc đầu, “ Ta sẽ không quay lại nơi này, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ. Thật cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian vừa qua đã chiếu cố ta.”
“ Mạn Mạn…” Hắn thật sự sợ hãi trong lời nói, muốn ôm lấy nàng, nhưng hai tay như thế nào lại không nghe lời.
“ Thừa Lăng…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Phương Thiến Mân, làm hai người đồng thời chấn động.
Trong nháy mắt Lôi Mạn Mạn nghĩ rằng mình nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình buông tha thù hận, nhưng cuối cùng hắn chỉ hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại vẻ tự phu và cao ngạo.
“ Di? Ngươi phải đi sao ?” Phương Thiến Mân từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy Lôi Mạn Mạn tay cầm hành lý, bên người là Harly, trên mặt nhất thời lộ vài phần đắc ý. “ Thật không nghĩ thời gian qua mau như vậy, ta nguyên bản lại lo lắng ngươi không muốn đi.”
Lôi Mạn Mạn quay đầu cười, nhưng trong mắt không ý cười liếc nàng một cái, nhắc tới hành lý của mình, “ Đó chỉ là trong lòng ngươi đánh giá địa vị của ta tại nới này quá cao, Harly, chúng ta đi.”
Xoay ngươi, không nói một câu tạm biệt, biến mất trong tầm mắt của Tương Thừa Lăng.
Phương Thiến Mân cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của hắn, muốn tìm ra một tia manh mối, ngay tại lúc nàng nghĩ hắn sẽ đuổi theo, hắn đột nhiên nở nụ cười, nàng không rõ sau lưng nụ cười đó có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy lúc này nam nhân đứng trước mặt nàng thật sự làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“ Thiến Mân, hôm nay là ngày ta với ngươi cùng đi ngân hàng.”
Hắn đột nhiên nói ra những lời này dọa nàng muốn nhảy dựng mà hét lên. Cánh tay đặt ở vai nàng vô cùng thân thiết “ Ta sẽ giúp ngươi thực hiện giấc mộng bước vào xã hội thượng lưu.”
Giờ phút này Tương Thừa Lăng cười đến mê người. Chỉ có chính hắn biết, trong một góc nội tâm mình đang yếu ớt gào khóc đến chay máu.
Nếu hắn đã chọn con đường này, nên cùng chính vì những già mình đã trả giá mà tìm phương thức giải thoát.
“ Chủ tịch tập đoàn Thế kỷ bị tình nghi buôn lậu thuốc phiện, mại dâm, nhiều phân xưởng đang chờ kết tội nhiều tội danh, hôm qua đã bị cảnh sát bắt giữ. Tập đoàn Thế Kỷ cùng nhiều công ty con chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng, làm cho cổ phiếu rớt xuống rất nhanh, không thể không tuyên bố phá sản….”
Một tin hết sức quan trọng trong ngày hôm đó, Tương Thừa Lăng ngồi ở chiếc ghế da lớn, trong tay cầm một chiếc cốc dài tinh xảo, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị rượu tuyệt hảo.
Bên môi lộ vẻ tươi cười nhưng trong ánh mắt lại thập phần lạnh lẽo.
“ Phanh !” cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Phương Thiến Mân sắc mặt tái nhợt xông vào, biểu tình vạn phần kinh hoảng.
“ Tập đoàn thế kỷ phá sản, tiền của ta toàn bộ đầu tư vào đó, hiện tại nên làm cái gì bây giờ ?”
Hai bàn tay tái xanh đặt trước mặt bàn của hắn, giờ phút này nàng mất đi vẻ cao ngạo, tự phụ vốn có, mà giống như một người điên thất hồn lạc phách.
Hắn không chút để ý, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh “ Như vậy ta cũng nên nói với ngươi một tiếng chúc mừng, Phương Thiến Mân, ngươi đã phá sản, hơn nữa bây giờ còn mắc nợ rất nhiều.”
Nàng mờ mịt nhìn hắn, trong mắt chỉ là vẻ khó hiểu mờ mịt, “ Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì ?”
Vì sao sự việc lại diễn biến thành tình trạng này.
Hắn là thần của thương giới, vua của giới cổ phiếu, nàng tín nhiệm hắn có thể đem tài sản của mình có thể nổi lên trong giới thượng lưu, nàng không tiếc được ăn cả ngã về không đem tất cả tài sản, còn mượn hắn năm trăm vạn chỉ để mua cái hiện tại gọi là cổ phiếu đã tuyên bố phá sản.
Lúc này, nàng không chỉ mất hết tài sản, lại còn mắc nợ tập đoàn Tương thị năm trăm vạn.
Đối mặt với chất vấn của nàng, Tương Thừa Lăng cười tàn nhẫn “ Ý tứ rất đơn giản, từ đầu tới cuối đây toàn bộ đều là một kế hoạch hoàn hảo mà ngươi bất hạnh lại là vật hi sinh trong kế hoạch của ta.”
Hắn đứng đây, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuyệt mỹ trước mắt này từ trước đến giờ chưa bao giờ làm hắn động tâm.
“ Phương Thiến Mân, có một câu rất khó nghe, sớm muộn đều phải nói, nếu ngươi nhất định muốn biết, như vậy ta có thể nói cho ngươi, mẹ ngươi Chương Hiểu Vân cùng với cha ngươi Phương Lập Vĩ là kẻ thù không đội trời chung với ta.”
Nghe vậy sắc mặt nàng tái nhợt, hai chân lảo đảo. Cha mẹ nàng làm sao lại có thể là kẻ thù của Tương Thừa Lăng ?
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng “ Có lẽ ngươi chưa bao giờ nghe qua cái tên Tương Thừa Lăng, nhưng ta nghĩ ngươi đối với cái tên Phương Thiếu Trạch chắc là không xa la đi ?”
Cái tên này bị hắn lãng quên nhiều năm, từ khi người đàn ông kia phụ lòng mẫu thân hắn làm hại bà lao lực quá độ, tên Phương Thiếu Trạch đã bị hắn chôn vùi.
Qủa nhiên sau khi Phương Thiến Mân nghe thấy tên này liền lùi sau vài bước.
Phương Thiếu Trạch là tên của ca ca cùng cha khác mẹ với nàng.
Trong những năm còn nhỏ, nàng nhớ mang máng một đứa bé trai xinh đẹp khi nhìn thấy tay nàng được phụ thân nắm lấy trong mắt luôn có hận ý thật sâu đậm.
Sau này mẫu thân mới nói cho nàng biết, đứa bé kia là con của vợ trước, bởi vì không được cha yêu thương cho nên mới trở nên hận đời như vậy.
Từ sau khi cha mẹ di dân, Phương Thiếu Trạch – ca ca cùng cha khác mẹ với nàng cũng liền biến mất trong cuộc sống của nàng.
Không nghĩ lần này trở lại Đài Loan, nàng lại gặp con người đáng sợ này, càng không nghĩ tới là năm đó Phương Thiếu Trạch đã đổi thành Tương Thừa Lăng.
Như vậy… hắn cố ý tiếp cận nàng, trăm phương nghìn kế tạo thành biểu hiện giả dối là hắn thích nàng, bao gồm dụ dỗ nàng đầu tư, tất cả.., chẳng lẽ…
Rốt cục cũng thông suốt mọi chuyện, nhất thời trên mặt Phương Thiến Mân không còn chút sắc “ Ngươi…ngươi là cố ý…”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, một chút cũng không có nửa phần áy náy “ Cho dù là ta cố ý, thì như thế nào ?”
“ Tương Thừa Lăng ngươi thật nham hiểm, ta… ta tốt xấu gì cũng coi như là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi…ngươi làm sao có thể….?”
“ Đừng tự nâng giá trị con người, ngươi chính là con gái của tội nhân giết người, cũng có tư cách làm muội muội của ta sao ?”
“ Ngươi nói vậy là có ý gì ?” Phương Thiến Mân khó hiểu .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.